Con chung chương 8 | Vết thương khó lành

17/01/2024 Tác giả: Hà Phong 125

Tôi không biết làm thế nào để về nhà, chỉ biết rằng khi đến nơi, tôi bắt gặp Quyên trên đường về từ trường. Ngay lập tức khi nhìn thấy tôi, cô ta vội vã hỏi:

– Chị Uyên, sao chị lại bị thương thế này? Bin ở đâu chị?

Sáng nay, Quyên đi học từ sớm, và vì chuyện trả Bin về nhà cho gia đình Thành, tôi không nói gì. Tôi nhìn thấy nước mắt trong đôi mắt của Quyên khi tôi trả lời:

– Bố nó đã đến đón rồi.

Quyên lặng người, lắc đầu hỏi lại:

– Trời ơi, tại sao chị?

– Ừ, nhà họ mong muốn có cháu càng sớm càng tốt thôi.

– Chị, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ để thằng bé đi như vậy?

– Quyên, em cũng hiểu rằng Bin là niềm hy vọng duy nhất của chị, nhưng chị không còn cách nào khác. Chị đã sai từ đầu, không thể trách ai được nữa. Em đi nấu cơm đi, chị muốn yên tĩnh một lúc.

– Chị Uyên, để em lau giúp chị đi.

– Không cần, chị sẽ tự làm lúc khác.

Quyên thấy vậy, thở dài rồi đi xuống bếp. Tôi ngồi trên giường ôm đống quần áo của Bin, căn phòng vốn đã chật chội bây giờ lại trống trải. Sáu năm trước, tôi đã để con trai lớn về sống với bố, và nay lại để con trai nhỏ chỉ vì một bản hợp đồng đẻ thuê. Đẻ thuê! Hai từ đơn giản nhưng giờ đây tôi mới nhận ra giá trị đắt đỏ để trả giá cho quyết định đó.

Quyên nấu xong cơm và đưa lên, nhưng tôi không thể ăn nhiều. Chẳng còn tiếng Bin cười, chẳng còn tiếng con gọi tôi nữa. Đau đớn thật sự! Khi Quyên mang bát đi rửa, có tiếng xe ô tô, tôi chưa kịp nhìn ra đã có tiếng Thành nói:

– Uyên, tôi đến rồi.

Tôi đứng dậy, đầu gối đau nhức, bước ra. Anh ta nhìn tôi với lông mày chau lại:

– Chân cô vẫn chưa rửa hả?

– Kệ tôi, tôi không sao. Thằng bé… nó còn khóc nữa không?

– Tôi dỗ dành tối sẽ cho gặp cô, nó cũng nín rồi. Đang ở nhà ăn cơm với Bom và bà nội. Tôi chở cô đi viện.

Tôi cúi đầu, giữa tôi và Thành không phải là mối quan hệ thân thiết để giúp đỡ. Thậm chí tôi biết tôi là người sai, nhưng trong lòng vẫn có chút oán hận.

– Cô lên xe, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Bên ngoài, trời hửng nắng, tôi bước lên chiếc xe sang trọng của Thành. Anh ta không đưa tôi đến nơi vắng vẻ để trò chuyện, mà đưa tôi đến một phòng khám gần đó. Trước khi hiểu rõ, anh ta nói:

– Cô xuống, tôi đưa cô vào băng bó vết thương rồi chúng ta sẽ nói chuyện.

Thành thấy như vậy, liền thở dài, mở cửa xe và kéo tôi vào trong, nói ngay lúc đi:

– Cô còn muốn gặp lại Bin không? Nếu muốn, đừng tự làm tổn thương bản thân như thế này! Tôi không muốn làm kẻ áp đặt phụ nữ, cũng không muốn ngồi nói chuyện với người đầy vết thương như cô.

Tôi nghe Thành nói mà không cãi, không giãy giụa. Khi đến phòng khám, bác sĩ làm sạch vết thương, băng bó và kê một ít thuốc. Thành không nói gì thêm, chỉ đưa tôi về nhà. Khi đến ngõ nhà tôi, anh ta dừng xe và nói:

– Mấy ngày qua, cô có thời gian suy nghĩ, có lẽ đã quyết định đồng ý giao con lại cho tôi. Bây giờ chúng ta nên trò chuyện thẳng thắn, cô muốn điều kiện gì, gia đình tôi sẽ cố gắng đáp ứng.

– Tôi không cần điều kiện gì cả, chỉ muốn được gặp Bin thường xuyên hơn. Một tháng quá lâu, và Bin rất cần sự ấm áp từ mẹ. Tôi muốn mỗi tuần có ít nhất một buổi gặp gỡ.

– Chuyện gặp Bin, tôi sẽ thảo luận với gia đình. Nhưng chúng ta cần thoả thuận một số điều quan trọng bây giờ. Cô muốn gì?

Nghe đến đây, tôi gào lên:

– Tôi không bán con, không cần tiền từ gia đình anh, tôi chỉ muốn được gặp con thôi. Đã mất quyền làm mẹ, đừng làm tôi đau đớn như vậy.

Thành nhìn tôi, im lặng, đôi mắt anh ta lộ rõ nỗi đau. Tôi không quan tâm, nước mắt rơi lã chã:

– Tôi không đặt điều kiện về tiền bạc, chỉ có hai yêu cầu. Đầu tiên, Bin vẫn tiếp tục học ở trường tôi dạy, và thứ hai, tôi muốn mỗi tuần được đón con về nhà một lần.

– Yêu cầu thứ hai tôi có thể xem xét, nhưng yêu cầu thứ nhất không được. Gia đình tôi đã sắp xếp cho Bin và Bom học ở một trường Quốc tế. Đây không phải là hành động ích kỷ hay tàn nhẫn, mà tôi muốn đảm bảo cho hai đứa có môi trường học tốt nhất. Cô là giáo viên, cô cũng nên hiểu môi trường nào tốt cho các con. Tôi muốn chúng nó phát triển toàn diện, ở trường Quốc tế họ có cơ hội hơn. Tôi muốn cải thiện tính cách nghịch ngợm của Bom và sự nhút nhát của Bin. Cô nên ủng hộ quyết định này.

Lời Thành nói đúng, trước đây tôi cũng đã muốn Bin được học trường Quốc tế, học song ngữ, đi chơi, và dã ngoại để giúp thằng bé vượt qua tính nhút nhát. Nhưng việc gia đình Thành đón Bin về và cho thằng bé học ở đó, liệu tôi có nên mừng không? Tôi cam thấy không thoải mái khi nghĩ đến việc không gặp con mỗi ngày, nhưng tôi biết nếu cứ kiên quyết theo ý mình, có thể khiến Thành thay đổi ý đến cả việc gặp con. Thành tiếp tục:

– Đón Bin mỗi tuần, tôi sẽ đồng ý. Chuyện này tôi có thể quyết định được, đồng ý không?
– Đồng ý. Nhưng… còn một điều kiện nữa.
– Cô nói đi.
– Mỗi tuần tôi muốn đón cả Bin và Bom về nhà tôi. Dù chỉ một ngày thôi, anh cho cả Bom đi cùng được chứ.

Thành nhìn tôi tức giận nói:

– Cô đừng có được voi đòi hỏi.
– Không phải tôi đòi hỏi, chỉ muốn hai anh em được vui vẻ với nhau dịp cuối tuần thôi. Xin anh, chỉ một ngày thôi mà, tôi còn có thể giúp chúng học nữa, gia đình anh bận rộn, coi như tôi là người trông trẻ thay.
Thành nói:

– Được rồi, tôi đồng ý với cô. Nhưng về giấy khai sinh và thủ tục pháp lý, cô cũng phải hợp tác nha.
– Ừ.
– Cô còn yêu cầu gì nữa không? Chẳng hạn như về tiền bạc…
– Tôi không cần gì cả.
– Được! Cô vào nhà nghỉ ngơi đi. Thứ bảy tuần sau, tôi sẽ đưa cả hai đứa đến. Cô suy nghĩ kỹ thêm về những điều kiện khác, rồi chúng ta sẽ kí vào bản thoả thuận.
– Ừ.

Sau đó, tôi bước xuống xe, và khi vào trong nhà, tôi chỉ cảm thấy tiếng xe Thành phóng đi. Tôi nằm trên giường, tự an ủi bản thân rằng mỗi tuần được gặp hai đứa con cũng là sự nhân nhượng của gia đình anh ta. Tuy nhiên, lòng tôi vẫn đau đớn. Giá mà mỗi ngày đều được gặp con, đều được ôm con, đều được vỗ về thì bằng giá nào tôi cũng chấp nhận. Nhưng đôi khi giấc mơ không được đánh thuế, tỉnh mộng rồi mới biết vì nó chỉ là hư ảo không có thật, không thể đánh thuế được.

Tối sau khi ăn cơm, khi tôi và Quyên đi ngủ, giữa chúng tôi không còn Bin nữa, chỉ còn lại một khoảng trống vô hình. Tôi nằm ôm mấy bộ quần áo, nhìn về phía cửa sổ và nghĩ về Bin. Mỗi đêm, Bin thường cần tôi gãi lưng cho mới chịu đi ngủ, và tôi tự hỏi liệu đêm nay con bé có ngủ được không. Tối nay, Bin ăn mấy bát cơm, con có còn khóc không? Nghĩ đến đó, tim tôi như bị bóp nát, quặn lên đau đớn. Tôi nhớ thằng bé quá, nhớ đến phát điên, và suy nghĩ về việc phải đợi thêm một tuần nữa để gặp lại con khiến tôi đau lòng. Nước mắt tôi chảy dài xuống gối, từng giọt rơi rơi ướt đẫm. Cuối cùng, tôi không thể chịu nổi nữa, ngồi dậy và khóc nức nở. Quyên bên cạnh cũng khóc, ôm lấy tôi và nói:

– Em nhớ Bin quá, nhớ thằng bé quá chị ơi.

Vai tôi run lên, bên ngoài, bầu trời tối mù mịt không chút ánh sao. Không có con, cuộc sống của tôi trở nên tối tăm như bầu trời kia.

Sáng hôm sau, tôi phải cố gắng mới có thể thức dậy để đi làm. Khi nhìn vào gương, thấy mắt mình sưng húp. Tôi quệt chút phấn rồi vội vàng lái xe máy đi, chỉ hy vọng hôm nay sẽ được gặp cả Bin và Bom ở trường. Nhưng khi chào cờ, tôi chỉ thấy Bom đang đứng ở hàng lớp một, còn Bin thì không có. Tôi đoán hôm nay nhà Thành sẽ không cho Bin đi học, có thể vì muốn thằng bé làm quen với gia đình anh ta trước, hoặc đơn giản chỉ là sợ Bin khi được đón về sẽ không chịu đi. Trái tim tôi cảm thấy thất vọng. Mấy đồng nghiệp không biết chuyện của tôi, Tâm còn hỏi, tôi chỉ ậm ờ nói Bin không khoẻ nên ở nhà. Buổi trưa, tôi lên lớp để tìm Bom và dẫn thằng bé về, nhưng thấy Bin không ở đó. Bom nói nhỏ với tôi:

– Bạn Bin hôm nay bà nội không cho đi học cô ạ. Bà nội bảo phải đợi đến tuần sau mới đi học được.

Tôi gật đầu, cúi xuống và chạm nhẹ vai Bom. Ngoài Bin, tôi còn có Bom, đứa con mà năm ấy chỉ kịp uống mấy giọt sữa non đã phải chia xa. Bỗng dưng, tôi cảm thấy Bom quá thiệt thòi, thương Bin và thương Bom đến nghẹn ngào. Thằng bé nhìn tôi và nói:

– Cô ơi, cô khóc à? Có phải cô nhớ bạn Bin không?
– Cô bị bụi bay vào mắt thôi.
– Bạn Bin cũng nhớ cô lắm đấy. Tối qua, bạn ấy cứ khóc mãi không chịu ăn cơm, bố Thành dỗ dành mà bạn ấy vẫn không nghe. Bố Thành phải đưa con với bạn ấy xuống nhà chơi với Micky, bạn ấy mới chịu ăn. Nhưng đêm bạn ấy vẫn khóc suốt khi ngủ cùng con.

Tôi nghe Bom nói, cúi xuống để mặc nước mắt rơi. Bom đưa tay chạm lên mắt tôi và hỏi:

– Cô có muốn đến thăm bạn Bin không? Sao cô lại không đón bạn Bin về để bạn Bin ở nhà con nhỉ? Bố bảo Bin là em trai con đúng không cô? Sao Bin lại là em trai con mà con lại là con của mẹ Loan, Bin lại là con của cô?

Những câu hỏi hồn nhiên của Bom khiến tôi đau lòng. Không biết phải trả lời thế nào, tôi chỉ có thể nhìn con một cách ngây ngốc. Bom tiếp tục:

– Cô có muốn gặp bạn Bin không? Con sẽ cho cô địa chỉ nhà con, ở số nhà… ở Hà Đông.
– Cô… cô không thể đến được đó.
– Bà nội không cho cô đến sao? Nhưng bạn Bin nhớ cô lắm đấy, đòi gặp cô suốt, cô hãy đến thăm bạn ấy đi. Con sẽ giữ bí mật cho cô. Nhà con có một góc tường con Micky, cô có thể chui qua đó, tối cô đến, con sẽ giúp cô giữ bí mật.

Tôi nhìn Bom, cười nhẹ và nói:

– Con về lớp đi, đi nghỉ trưa chút.

Thằng bé lẻn lút rời khỏi đó mà không nói thêm điều gì. Tôi cũng quay lại lớp học, nhưng mấy lời Bom nói vẫn ẩn chứa trong tâm trí tôi. Tôi chạy ra tìm Bom buổi chiều. Thằng bé đang cất cặp sách, tôi chạy đến và hỏi:

– Cô tìm con à?
– Lúc mấy giờ cô ăn cơm xong? Nếu cô đến, con có thể giúp cô giữ bí mật được không?

Sau khi hỏi xong, tôi mới nhớ Bom là học sinh lớp một, làm sao nó biết về giờ giấc như vậy. Bom nói tiếp:

– Cô sẽ đến và đợi ngoài cổng nhà con. Khi nào cô thấy con rủ bạn Bin đi chỗ Micky, cô lại gặp cô ấy ở đó.
– Dạ vâng ạ.
– Hãy giữ bí mật nhé.

Bom gật đầu:

– Dạ, con hứa giữ bí mật.

Tôi nhìn thằng bé và bất ngờ nói:

– Bom… cô ôm con được không?

Bom không trả lời, chỉ gật đầu. Tôi ôm thằng bé chặt. Sáu năm rồi, sáu năm tôi mới được ôm con như vậy. Mùi hương từ tóc Bom, tuy không giống Bin nhưng vẫn quen thuộc, như đã từng ở gần nó suốt sáu năm. Khi vẫn đang ôm con, Bom nói:

– Cô, bố con đến rồi, cô phải về. Chào cô.

Tôi nghe xong đành buông thằng bé, và nhanh chóng trở về phòng giám hiệu. Tới tối, sau khi ăn cơm, tôi lên xe bus đến địa chỉ mà Bom đã cho. Mặc dù biết hành động này là không đúng, nhưng lòng nhớ con khiến tôi quyết định thực hiện. Trời tối, có tiếng sấm chớp. Căn biệt thự của gia đình Thành cực kỳ lớn, lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi. Nhìn vào, tôi bất giác nghĩ rằng ít nhất Bin ở đây cũng tốt hơn nhiều so với tình hình hiện tại. Mặc dù không muốn, tôi phải thừa nhận rằng điều kiện sống sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của trẻ. Tôi bám theo tường bao quanh, mãi mới tìm thấy lỗ hổng mà Bom đã mô tả. Có may là tối và có một cái cây che phủ, tôi ngồi đó mà không bị phát hiện. Ngồi đó, tôi cũng không biết đã bao lâu, chỉ khi có tiếng Bom từ lỗ hổng phát ra, tôi mới quay lại:

– Cô ơi, cô giáo Uyên ơi.

Nghe thấy tiếng con lao về, lỗ hổng chật hẹp, chỉ đủ cho Bom đưa đầu qua, nhưng cơ thể Bin không thể đi qua được. Tôi nhìn thấy Bin ở phía sau, Bom nhường Bin tiến lên phía trước. Thằng bé thấy tôi, bất chợt bật khóc:

– Mẹ ơi, mẹ ơi.

Tôi không kìm được nước mắt. Bom nhanh chóng nói:

– Bin, đừng khóc, khóc bà nội nghe thấy đấy.

Bin vung tay về phía tôi, giọng khóc nức nở:

– Mẹ ơi, con muốn về nhà, mẹ đưa con về đi, con nhớ mẹ lắm.
– Bin ngoan, cuối tuần mẹ đến đón con, được không?
– Đừng mà mẹ, mẹ đưa con về luôn đi, con muốn về với mẹ và dì Quyên.

Mưa bắt đầu rơi, giọt nước trắng xóa chảy trên khuôn mặt Bin khiến thằng bé khóc thêm.

– Mẹ, con nhớ mẹ lắm, sao mẹ lại không cho Bin về nhà. Đưa Bin về đi, con nhớ mẹ.

Nhìn Bin, bên trong chợt có tiếng người phụ nữ nói:

– Bom, Bin, vào nhà ngay, mưa rồi, vào nhà đi các con.

Bin vẫn không ngừng khóc, kéo chặt tay tôi:

– Con muốn về nhà, con muốn về với mẹ, mẹ đưa con về đi.

Một giọng nói khác từ bên trong phát ra:

– Hai đứa đang nói chuyện với ai vậy?

Tôi sợ hãi, vội buông tay Bin, nói nhỏ:

– Hai đứa, vào nhà đi, vào đi nhanh. Bin, ngoan, con còn muốn gặp mẹ nữa thì đừng khóc nữa, đồng thời đừng nói với ai là mẹ đến tìm con. Ngoan, vào đi! Nhanh lên.

Phía sau thằng Bom đẩy Bin lên và cả hai vào trong nhà. Trời mưa càng lúc càng to, tôi, đã ướt sũng, không còn làm chủ được cảm xúc. Nước mắt rơi như mưa, nhưng gió mưa cuốn trôi chúng. Trong nhà, tiếng người phụ nữ lại vang lên:

– Mẹ ơi, có ai nói chuyện với hai đứa trẻ bên ngoài. Con chạy ra xem xem.

Tôi vội vã đứng dậy, chạy về phía gốc cây, nén bản thân vào đó. Cơ thể tôi ướt như chuột lột, làn gió lạnh làm tôi run rẩy, hàm răng đập vào nhau. Nước mắt tôi trội lên như biển cả. Ngay lúc này, đèn sáng bừng, chiếu thẳng vào tôi, làm tôi sợ hãi. Trước khi kịp tỉnh táo, tiếng một người nói:

– Uyên!

Bài viết liên quan