Con chung chương 9 | Phải rời xa con

17/01/2024 Tác giả: Hà Phong 233

Tôi quay đầu lên và bất giác nhận ra đó là Thành. Đôi mắt tôi trở nên mờ đi, mấy ngày qua tôi đã không ăn uống được nhiều, giấc ngủ cũng trở nên nông cạn hơn, và cái giá rét buốt làm tôi kiệt sức đến mức không thể nổi. Thành nhanh chóng ném chiếc ô xuống đất, ôm chặt tôi, trong khi đó, giọng nói của một người phụ nữ vang lên từ bên trong:

– Anh Thành, có ai đó ở ngoài đúng không? Để em lấy ô ra xem.

Tôi cố mở mắt để nhìn Thành, muốn van xin anh ta đừng nói nhưng tôi không thể. Thành nhanh chóng đáp:

– Không có ai cả, tôi chỉ lên công ty một lát thôi.

Anh ấy bế tôi lên xe và nhanh chóng khởi hành. Cảm giác trên cơ thể tôi giống như một ngọn đuốc cuối cùng đang le lói trước khi tôi mất ý thức.

Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu, chỉ khi tỉnh dậy tôi mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện. Tóc khô, quần áo đã được thay đổi và tôi được phủ một chiếc chăn mỏng. Tôi cố gắng ngồi dậy và nhớ lại những gì vừa xảy ra, nhưng cửa phòng đã mở ra trước khi tôi kịp làm gì. Thành bước vào và nói:

– Cô nằm xuống đi, đừng đi lại nữa. Bác sĩ nói cô bị thiếu máu và suy nhược cơ thể, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Tôi đã liên lạc với em gái cô rồi, hãy nghỉ ngơi.

Tôi cúi xuống và nói:

– Cảm… cảm ơn anh.

– Không cần phải cảm ơn, chỉ cần từ nay cô đừng thường xuyên đến thăm Bin như vậy nữa. Tôi đã đồng ý để cô đón hai đứa về mỗi tuần, vì vậy hãy giữ nguyên giới hạn đó.

– Tôi biết mắt anh nhìn tôi như thế nào, tôi hèn mọn và không tự trọng, nhưng tôi rất nhớ con. Tôi đã sinh ra và nuôi nó suốt sáu năm, không thể chỉ đơn giản là để nó ra xa như vậy.

– Uyên! Cô đã chọn cách đó. Nếu cô không giao cả hai đứa cho tôi năm đó, chuyện này chẳng bao giờ xảy ra. Cô cũng không quên Bom, phải không? Bom là niềm hy vọng duy nhất của cô, thậm chí còn tốt hơn Bin nhiều, phải không?

Lời của Thành khiến tim tôi đau đớn. Sáu năm trước, tôi đã giao Bom lại cho gia đình Thành, hy vọng rằng nó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi quan tâm nhiều hơn đến Bin vì đã nuôi nó từ nhỏ, nhưng không có nghĩa là tôi quên Bom. Thậm chí, tôi thương Bom hơn vì nó phải rời xa tôi ngay từ khi mới sinh, ngay cả ngụm sữa đầu đời còn chưa được uống no. Tôi nhìn Thành và nói:

– Tôi không từng sống tốt, tôi rất áy náy với việc giao Bom cho gia đình anh. Nhưng tôi chẳng bao giờ muốn giao đứa nào cho anh cả. Chỉ là tôi đến đoạn đường cùng mới phải làm như vậy.

Khi tôi ngửa mắt lên, thấy Thành nhìn sang nơi khác, đôi mắt có vẻ bối rối. Anh ta nói:

– Nghỉ ngơi đi. Từ nay, đừng làm như vậy nữa. Cuối tuần, tôi sẽ đưa hai đứa qua nhà cô. Hãy giữ gìn sức khỏe của mình. Dù cô có không quan tâm đến bản thân, nhưng hãy nghĩ đến Bin một chút. Tôi cũng không muốn nó lớn lên và nghĩ rằng mình trở thành như vậy vì tôi.

– Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.

Không chờ tôi nói hết câu, Thành quay người rời đi. Lúc này, tôi mới nhận ra bộ vest của anh ấy đầy bùn bẩn. Sáu năm trôi qua, anh vẫn giữ nguyên vẻ ngoại hình, nhưng trong đôi mắt tôi phát hiện sự cô đơn và u sầu nhiều hơn, khoé mắt có vài vết chân chim do thời gian. Tôi không thể phủ nhận vẻ đẹp của Thành, cả hai đứa con tôi sinh ra đều thừa hưởng nét đẹp của bố, chỉ có Bom mang màu mắt nâu của tôi. Dù tôi chỉ là người mang thai cho Thành, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn hơn so với nhiều người khác. Ít nhất, bán thân cho một người như Thành để có những đứa con mang máu anh ấy cũng hơn là bị những gã đàn ông dâm dục, to béo khác lạ. Thậm chí, tôi nuôi ấp những tâm hồn trong sạch của con cái mình. Điều đáng tiếc là mẹ tôi cuối cùng vẫn ra đi, giá như bà còn sống thì cuộc sống của tôi có lẽ không phải là một thảm kịch đến như vậy.

Khi Thành chỉ mới bước đi một lúc, Quyên xuất hiện. Thấy tôi nằm trên giường, cô ấy tỏ ra lo lắng:

– Em mới đi đóng tiền mà bác sĩ nói đã có người đóng giúp chị rồi, và em còn mua đống thuốc bổ theo đơn này cho chị. Chị còn mệt không? Em mua cháo cho chị nhé.

Tôi nhìn đống thuốc trên tay Quyên, có lẽ việc tôi từ chối vật chất đã làm Thành cảm thấy áy náy. Quyên nhìn tôi và nói:

– Chị, sao chị trông buồn thế? Chị còn đau ở đâu không? Em mua cháo cho chị nhé.
– Ừ, mua cháo ít thịt và nhiều hành nhé. Mua nhiều để hai chị em mình ăn.

Quyên nhìn tôi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi xuống cangtin. Đúng, Thành nói đúng! Tôi không thể tiếp tục bỏ mặc bản thân mình như vậy, tôi còn phải sống, không chỉ vì bản thân mà còn vì hai đứa con của tôi. Mỗi tuần được gặp một lần, được ngủ cùng cả hai đứa mỗi đêm cũng là một niềm may mắn. Tôi muốn đứa con của mình nhìn thấy một mẹ hạnh phúc, sạch sẽ, và tươi tắn nhất có thể.

Sáng hôm sau, tôi không ở lại viện mà về nhà chuẩn bị quần áo để đến trường. Tôi cảm thấy mình đã lơ là với công việc quá lâu, lần này tôi quyết tâm phải tự kiểm soát lại bản thân. Sau buổi dạy học trưa, tôi ghé qua nhà Bom. Thằng bé lần này đã quen với việc tôi ghé, liền chạy ra và nói:

– Con chào cô giáo Uyên. Có phải cô muốn hỏi về bạn Bin không ạ? Bạn ấy đêm qua khóc ít hơn, bố về dỗ cũng chịu đi ngủ rồi ạ.

Nghe Bom nói, tôi cảm thấy áy náy với con càng nhiều hơn. Thằng bé đơn giản chỉ nghĩ tôi đến vì Bin, tôi lắc đầu và nói:

– Không, cô muốn hỏi con trưa nay ăn cơm đã no chưa? Con còn muốn ăn gì, cô mua cho con nhé.
– Dạ, con ăn no rồi cô ạ.
– Vậy con có buồn ngủ không? Cô thấy trưa nay con không ngủ thì phải, con không thích ngủ trưa à?
– Con không…
– Tại sao vậy?

Bom ngước mắt nhìn tôi rồi lại cụp đôi mắt xuống cuối cùng không đáp. Tôi đứng dỗ dành vài câu thằng bé mới chịu đi vào trong nằm. Tự dưng tôi lại thấy so với Bin, Bom có vẻ người lớn hơn nhiều, nhưng trong cái vẻ người lớn ấy lại mang một nỗi cô đơn khó tả. Rốt cuộc sáu năm qua con đã sống thế nào?

Những ngày tiếp theo, tôi không một lần đến nhà Thành để tìm Bin. Dù tôi rất nhớ con, thậm chí nhớ đến mức phát điên, nhưng tôi hiểu rằng không nên làm như vậy. Thành đã nói, anh ta có thể bỏ qua, nhưng không chắc người nhà anh ta sẽ làm như vậy. Hành động lén lút tìm Bin có thể gây hiểu nhầm không mong muốn, thậm chí có thể đặt dấu chấm hết cho việc thăm nom con mỗi tuần. Hằng ngày, thông tin về Bin chỉ có thể được biết thông qua Bom. May mắn là con đang dần quen dần, mặc dù con vẫn khóc và nhớ mẹ, nhưng ít nhất nó đã chấp nhận bố và bà nội rồi.

Thời gian đến ngày thứ bảy cuối tuần thật sự trôi qua rất chậm chạp. Tôi đếm từng ngày, từng ngày để được gặp con. Sáng thứ bảy, tôi dậy sớm, cả đêm qua tôi không ngủ được. Thành giữ lời hứa, chỉ mới hơn bảy giờ đã mang cả hai đứa con tôi đến. Bin vừa mở cửa xe đã chạy lao thẳng vào ôm chân tôi và khóc nức nở. Một khoảng thời gian dài xa con, giờ mới được ôm con, tôi ôm rất chặt, đến mức nghẹt thở. Bin bám lên cổ tôi, hỏi:

– Mẹ ơi, sao mẹ lại không đến đón con? Sao mẹ lại nói dối con? Mẹ bảo tối mẹ đến đón con mà, sao mẹ lại bỏ rơi con như vậy?
– Dì Quyên bị ốm nên mẹ phải chăm sóc dì, mẹ gửi con cho bố. Ngoan, đừng khóc nữa, mẹ không phải bỏ rơi con đâu, mẹ ở đây với con rồi đấy.
– Con muốn ở nhà với mẹ và dì Quyên, con sẽ chăm sóc dì giúp mẹ, mẹ hứa với con đi, hứa sẽ không bỏ rơi con nữa đi.
Tôi nhìn Bin nghẹn ngào không đáp lời, cố gắng an ủi con mấy câu nhưng Bin vẫn không chịu buông tôi như chỉ cần buông ra, hai mẹ con lại phải xa cách mãi mãi. Đến khi Bin bình tĩnh lại mới chịu buông tay khỏi cổ tôi, nhưng vẫn bám chặt vào gấu áo, nước mắt tôi ướt đẫm. Chợt nhìn lên, thấy Bom đứng nép vào Thành, im lặng không nói gì. Tôi cảm thấy có chút phân biệt đối xử, liền vẫy tay mời Bom lại và nói:

– Bom, lại đây. Con muốn ăn gì, cô nấu cho hai đứa ăn.

Chưa kịp hỏi, Bin đã nhanh chóng đáp:

– Con thích ăn cháo tôm mẹ Uyên nấu.

Thằng Bom cũng gật đầu đồng ý:

– Con cũng thích vậy.

Nghe Bin nói, tôi không kìm được bật cười và nói:

– Được rồi, hai đứa vào nhà mẹ nấu cho ăn.

Tuy nhiên, thằng Bin cứ níu tôi chặt, tôi không còn cách nào khác ngoài việc bế thốc thằng bé lên và quay sang nói với Thành:

– Cảm ơn anh, có gì chiều mai anh đến đón hai đứa nhé.

Tôi vừa nói xong, Bin liền lên tiếng:

– Bố Thành ở đây ăn cháo mẹ Uyên nấu đi. Mẹ Uyên nấu cháo tôm cực ngon.

Nghe Bin nói, tôi hơi ngượng, dù tôi là mẹ của hai đứa, Thành là bố, nhưng tôi và anh ta không có mối quan hệ nào. Ngược lại, tôi càng không muốn dây dưa với Thành, nên khẽ nói:

– Bố còn phải đi làm nữa.

Nhưng thằng Bom lại lắc đầu:

– Hôm nay bố con được nghỉ. Bố từ sáng chuẩn bị đồ cho bọn con nên còn chưa ăn sáng nữa. Cô giáo cho bố con ăn với nhé.

Lần này tôi không biết từ chối như thế nào, Thành cũng bế Bom vào nhà không nói lời. Mặc dù không hiểu rõ ý định của anh ta, nhưng tôi vẫn xuống nấu một nồi cháo. Cái Quyên đi làm bài tập với bạn, nên chỉ có bốn người chúng tôi trong căn phòng nhỏ. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, nhưng may mắn có hai đứa nhỏ nhíu mày, giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Khi tôi mang bát cháo đến, thấy Thành đang chơi lego với hai đứa nhỏ. Tình cảnh này khiến tôi cảm thấy an tâm. Mặc dù tôi có thể oán trách anh ta vì đã mang cả hai đứa đi, nhưng thực tế, tôi nhận ra Thành là người cha tốt. Một người đàn ông giàu có và thành công như anh ta, lại giỏi giang trong việc chăm sóc con cái, thực sự không có gì để phê phán.

Ăn xong, Thành rời đi, tôi không giữ anh ta lại vì tôi muốn dành thời gian quý báu này với hai đứa nhỏ. Bin không rời khỏi tôi, đến chiều, Cái Quyên về mua bánh kem giả vờ tổ chức buổi tiệc sinh nhật, thổi nến cho hai đứa. Đêm đó, bốn chị em mẹ con nằm trên chiếc giường chật chội. Tuy nhiên, cả Bin lẫn Bom đều không phàn nàn, thậm chí vui vẻ nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời ngoài cửa sổ. Lâu lắm rồi tôi mới được cười, nằm bên cạnh hai đứa, ngửi mùi thơm thoang thoảng, tôi nhận ra rằng hạnh phúc của tôi phụ thuộc vào hai đứa bé này. Bom ngoan ngoãn, dù sống trong một gia đình giàu có như của Thành, nhưng khi đến đây, nó không chê bai điều gì cả. Tôi thậm chí cảm thấy nó thích thú và vui vẻ hơn so với những lần gặp ở trường. Tôi đã ước, ước thời gian dừng lại ở đây, đừng trôi nhanh nhưng nó lại trôi qua vô cùng nhanh chóng. Chưa kịp ôm con, nấu những món ngon cho con, kể những câu chuyện cổ tích, thì đêm qua đã làm công tác tâm lý cho Bin rất lâu. Nhưng khi thấy xe Thành đến, thằng bé liền nhảy lên ôm tôi. Tôi nhìn Bin, dịu dàng nói:

– Bin, mai mẹ phải đi công tác mấy ngày, con sang nhà bố ở, cuối tuần mẹ lại đón con nhé.

Nhưng thậm chí chưa nói hết, Bin đã gào lên khóc nức nở:

– Không, con không đi, con ở nhà với dì Quyên, con ở nhà đợi mẹ về.
– Bin, hôm qua con kể nhà bố có nhiều đồ chơi, ngoan, bố thương con lắm. Cuối tuần mẹ lại đón con.
– Đừng mẹ ơi, mẹ bảo bố ở lại đây đi, cả nhà mình cùng ở lại đây, con không muốn xa mẹ, xa dì Quyên đâu.
Tôi nghe xong, cảm giác mũi cay cay, thằng bé vẫn bám lấy tôi, như đã biết phải làm sao để không buông. Thành thấy vậy liền bế thằng bé ra, nhưng lần này nó phản ứng mạnh mẽ hơn cả lần đầu tiên xa tôi. Nó gào lên, giãy giụa mạnh, suýt chút nữa Thành không giữ được nó. Tôi không dám nhìn, quay mặt đi, thằng bé bị Thành đẩy lên xe, nó đập mạnh lên gương mặt ướt đẫm nước, nhìn tôi van xin:

– Mẹ ơi, con xin mẹ, mẹ đừng để con đi, mẹ để con ở nhà với mẹ đi.
– …
– Mẹ Uyên ơi… mẹ Uyên…
– …
– Mẹ ơi… con nhớ mẹ lắm.

Tôi, mặc dù đã cố mạnh mẽ, nhưng cuối cùng cũng không kiềm chế được cảm xúc và bật khóc. Thằng Bom bên trong cố dỗ Bin nhưng Bin vẫn khóc to, đập hai tay lên cửa kính của xe. Thành dường như không chịu nổi, mở cửa xe và nói gì đó với Bin, thằng bé bất ngờ ngừng khóc. Khi ra ngoài, Thành bảo tôi:

– Cô đi cùng nó đi, về nhà tôi đến tối, khi nó ngủ rồi tôi đưa cô về. Nó mới gặp cô, chưa thể xa nhau ngay lúc này, tối nay đợi nó ngủ xong, cô về rồi mai tôi sẽ gọi nó nói mình đi công tác, không nên để nó thế này.

Tôi còn chưa kịp đáp, Thành đã đưa tôi lên xe và nhanh chóng rời khỏi đó. Bin thấy tôi đi cùng, mới chịu ngừng khóc và trở nên vui vẻ hơn. Tuy nhiên, trong lòng tôi lại có chút nặng nề. Khi về nhà Thành, tôi biết không có ai ở nhà, người giúp việc nói bố mẹ Thành đã ra ngoài ăn đầy tháng cho cháu của bạn. Bin bám tôi không rời, còn Bom đi phía sau. Trên cầu thang, tiếng giày loẹt xoẹt, tôi nhìn lên và thấy một phụ nữ xinh đẹp đang đứng trước mặt.

– Anh về rồi đấy à?

Tôi ngước nhìn, phụ nữ này xinh đẹp hơn khi tôi gặp cô 6 năm trước. Cô giữ nguyên vẻ đẹp, trong khi tôi mặc áo phông quần bò nhìn thật lạc quẻ. Cô nhẹ nhàng mỉm cười và nói:

– Chào cô, tôi là vợ anh Thành, là mẹ của Bom và Bin. Cô là Uyên, cô gái đẻ thuê của chúng tôi phải không? Nãy mẹ chồng tôi nói Bin không chịu xa cô, nên cô đến đây. Cô đã ăn chưa?

Tôi nhìn chị ta, hai từ “đẻ thuê” được nhấn mạnh và kéo dài, châm biếm. Lúc đấy tôi cảm thấy mặt Thành có chút biến sắc, nhưng chị ta nói đúng, trên giấy tờ và pháp lý, chị ta mới thực sự là mẹ của hai đứa con tôi. Còn tôi… chỉ là cô gái đẻ thuê. Tôi chào lấy chị ta, Thành không nói gì, chỉ giục người giúp việc đưa ba mẹ con tôi lên phòng ngủ của hai đứa.

Bin bám tôi không rời, tôi phải cõng con và dắt Bom. Mỗi bước đi, tôi cảm thấy nhà này không phải là biệt thự mà giống một lâu đài, đến căn phòng của hai đứa trông như trong cổ tích. Tôi nằm trên giường, trong lòng thấy khó chịu mà không biết diễn đạt thế nào. May mắn mẹ Thành không ở nhà, nếu không tôi cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

Buổi chiều, Bin và Bom đã ăn cơm, nhưng giờ mới tắm. Đợi hai đứa tắm xong, tôi cầm cốc đi ra ngoài để rót nước. Nhưng khi bước ra hành lang, tôi nghe tiếng Thành la lớn:

– Tôi không chịu đựng nổi nữa, tôi ngồi đây nghe cô nói suốt ngày. Đủ rồi đấy, bảy tám năm nay tôi chịu đựng đủ rồi, chúng ta không thể cứu vãn được nữa, những gì cô làm, cô tự sám hối đi, tự đọc kinh niệm Phật giảm nhẹ tội lỗi của mình đi.

Chưa kịp phản ứng, tôi nghe tiếng cửa đóng vang và tiếng chị Loan gào lên:

– Anh đi đâu? Anh định đi đâu? Anh đứng lại đó ngay.

Tôi không nghe được tiếng Thành trả lời, chỉ cảm nhận được âm thanh của chiếc xe ô tô khiến tôi lo lắng và quyết định lên phòng. May mắn, cả Bin và Bom đều đã tắm xong sau một ngày chơi mệt mỏi, nên cả hai đều đã nhắm mắt. Tuy nhiên, Bin dường như sợ tôi sẽ rời đi, vì vậy khi điều đó đến lúc ngủ, nó vẫn bám chặt vào tôi, yêu cầu tôi kể chuyện cổ tích. Tôi ôm cả hai đứa, cảm thấy gánh nặng của lỗi lầm và tình trạng khó xử với cả hai đứa. Tôi không thể thay thế được vị trí của một người mẹ.

Khi Bin và Bom đã ngủ sâu, tôi vẫn chưa dám rời khỏi. Tôi lo sợ tiếng động mạnh có thể làm tỉnh đứa nào đó, và Bin có thể lại khóc, yêu cầu tôi ở lại. Ngay cả việc hôn lên trán con, tôi cũng không dám thực hiện, chỉ đứng nhìn con từ góc giường. Điện thoại bất ngờ rung lên, một tin nhắn của Thành:

“Tôi đi ra ngoài một lúc, khi nào hai đứa ngủ, cô nhắn tin tôi sẽ đưa cô về.”

Tôi không trả lời, chỉ đứng đó nhìn Bom và Bin ngủ. Tôi không muốn mất khoảnh khắc nào xa con. Nhưng đây không phải là nhà của tôi, không phải nơi tôi được chào đón, và không ai mong đợi tôi ở đây. Vậy nên, tôi tự biết mình phải nhẹ nhàng rời đi. Phía sau, hơi thở của hai đứa trẻ ngủ xa dần, tôi cố níu lại chút âm thanh trước khi rời đi. Dưới nhà, không có ai ngoài cô giúp việc đang lau dọn, tôi chào và bước ra khỏi ngôi nhà.

Dưới ánh trăng, tôi cảm nhận gió mùa về làm lạnh, chiếc áo mỏng của tôi không đủ ấm. Thay vì gọi điện thoại cho Thành, tôi quyết định bước về phía trạm xe bus để bắt xe về nhà. Tuy nhiên, khi chỉ mới đi được một đoạn, tôi nghe thấy tiếng chị Loan gọi tên:

– Cô Uyên! Chúng ta nên nói chuyện một chút, được không?

Bài viết liên quan