Con nuôi chương 15 | Mẹ con nhà Cám

17/04/2024 Tác giả: Hà Phong 216

Linh Linh đi tìm Tài để hỏi về hai đôi giày kia, cô biết nếu cô hỏi sếp Lâm thì sẽ không được, nên Tài là lựa chọn phù hợp nhất. Cô cầm hộp bánh đưa cho Tài, vì sếp Lâm không ưa đồ ngọt, nên Tài mới chấp nhận. Cô muốn dùng hộp bánh này để làm hoà với Tài sau khi cô lỡ lời chửi mắng anh hôm trước. Cô nhẹ nhàng nói:

“Anh Tài em mời anh ăn bánh ạ.”

“Bánh gì vậy?”

“Bánh ngọt em tự tay làm cho anh Tài đó ạ, hôm trước em có lỡ lời anh cho em xin lỗi được không?”

“Em tự làm bánh để xin lỗi anh chuyện hôm trước sao?”

“Dạ.. em biết em sai rồi nên em đã tự tay làm bánh để mời anh Tài đó ạ. Cả buổi tối của em anh nhận bánh và bỏ qua cho em được không?”

Tài vui vẻ nhận hộp bánh từ tay Linh:

“Ừm.. vậy chuyện hôm trước xí xoá nhé.”

“Dạ em cám ơn anh nhiều ạ.”

“Không có gì.”

“À anh Tài ơi, hôm trước em thấy có nhân viên của cửa hàng giày hiệu tới đây, anh mua giày mới ạ?”

“Không .. sếp lâm mua cho bạn đó.”

“Anh nói sếp lâm mua giày sao, em thích giày ở cửa hàng đó lắm, không biết sếp Lâm mua loại nào anh nhỉ? Giá có đắt lắm không anh?”

“Đây anh vẫn cầm hoá đơn đây này.”

Tài đưa cho Linh xem hoá đơn mua giày của sếp Lâm hôm trước. Linh vô cùng hoang mang khi biết hai đôi giày trong hoá đơn chính là hai đôi giày mà An An đang cầm. Linh lẩm bẩm:

“Sếp Lâm mua giày cho An An sao”

“Em nói gì vậy?”

“À không có gì.. em chỉ đang nghĩ giá giày hãng đắt quá chắc em không có đủ tiền để mua rồi.”

“Linh mà không có đủ tiền sao? Anh thấy em giàu mà. Đi làm bằng xe hơi, sài đồ hiệu.. lúc nào cũng là quý cô sang chảnh, kêu không có tiền ai tin?”

“Cũng không hẳn.. tiền em tiêu là mẹ em cho đó ạ. Thôi em về làm việc đây cám ơn anh.”

Linh nhanh chóng về phòng làm việc, cứ nghĩ tới việc An An được sếp Tổng mua giày cho là Linh lại nổi điên lên. Cả ngày cô không thể tập trung làm việc nổi, lúc nào trong đầu cô cũng nghĩ về An An và hai đôi giày kia.

“Mẹ nó chứ.. mình xinh hơn An An, có điều kiện hơn An An.. mình đáng yêu hơn An An.. tại sao sếp Tổng lại không để ý tới mình chứ, con mồ côi đó có điểm gì tốt đâu tại sao sếp Tổng lại để ý tới nó vậy”

“Tức thật đó.. rõ ràng ba mẹ và ông chủ tịch có ý mai mối cho mình và Thành Lâm ngay từ đầu rồi, hai gia đình cùng đi ăn tối với nhau rồi, thế mà con An An vẫn cố tình xen vào cướp Thành Lâm của mình, con khốn nạn, khốn kiếp , con nghiệp chủng..”

“Con khốn tao sẽ tống cổ mày khỏi tập đoàn Thành Lâm, thứ rác rưởi như mày chỉ nên quay lại nơi mày từng sống.. đó là trại trẻ mồ côi.. tao sẽ tống cổ mày về đó sớm thôi”

Từ lúc biết An An được sếp Lâm mua giày cho Linh Linh bắt đầu ghét An An ra mặt, ở công ty Linh tìm cách dìm An An xuống, Linh đang tìm cơ hội để An An bị sa thải, chỉ như vậy thì An An mới không còn cơ hội được Thành Lâm quan tâm nữa.

Tối hôm đó, Linh vào phòng bà Xuân Lan và khóc nức nở. Bà Xuân Lan lo lắng hỏi:

“Con yêu.. có chuyện gì vậy con?”

“Mẹ ơi.. con An An ..”

“Con An làm sao.. nó dám nói gì con ư?”

“Nó cố tình phá con, nó muốn cướp anh Lâm của con.”

“Cái gì..?”

Bà Xuân Lan trợn trừng mắt giận dữ:

“Con nói con An nó cướp Thành Lâm của con sao?”

“Vâng.. con khốn kiếp con chán lắm con không muốn sống nữa đâu.”

“Con bình tĩnh lại đã.. bây giờ con kể cho mẹ nghe đầu đuôi câu chuyện đi.”

“Vâng.. mẹ biết hai đôi giày xịn mà nó nói bạn nó cho là ai mua cho nó không.. chính là anh Thành Lâm đó, nó giỏi thật dụ được sếp mua giày mới cho mình… nó biết hai gia đình đang mai mối cho con và anh Lâm nhưng nó vẫn cố tình chen ngang .. nó cố tình phá con bằng được đó mẹ à.”

Bà Xuân Lan tức giận đỏ mắt.. Linh tức giận 1 thì bà Xuân Lan tức giận 10.. bà ta đang mong con gái bà được làm dâu gia đình tỉ phú , mà bây giờ nghe con gái nói bị An An chen ngang phá hỏng.. đồng nghĩa với việc con gái bà bị đá bay.. bà nghiến chặt răng lại:

“Con An nó dám chen ngang phá con ư.. con ranh đó chán sống rồi .. lát nó về nó biết tay mẹ.”

“Mẹ đánh nó đi.. nhân cơ hội ba không ở nhà mẹ đánh nó một trận thật đau đi.. cho nó biết thế nào là cướp bạn trai của chị nó.. huhu con buồn lắm mẹ ơi.”

“Con đừng khóc nữa… mẹ thương ..”

An An thơ ngây vô tội không hề biết chuyện gì .. cô đi làm về tới nhà thì bà Xuân Lan và Linh đã chờ sẵn . An an vui vẻ chào:

“Con chào mẹ , em chào chị ạ.”

Linh nghiến răng nói:

“Con kia mau lại đây.”

An An đi lại gần thì bà Xuân Lan cầm cái cốc thuỷ tinh trên bàn ném thẳng vài mặt An An..

“Á..”

Cái cốc bay thẳng vào mặt An An khiến răng cửa An An bị mẻ một miếng.. máu tươi túa ra.. cô đau đớn ôm mặt khóc lặng không thành tiếng..

Linh thì đứng dậy cầm cả bình nước tưới lên đầu An An.. vừa tưới nước Linh vừa nói giọng căm hận:

“Con chó này.. mày to gan lớn mật nhỉ.. mày dám cướp Thành Lâm của tao ư.. mày chán sống rồi đúng không?”

Lúc này An An đỡ choáng cô lắp bắp nói:

“Em không có.. em không cướp Thành Lâm của chị, chị hiểu lầm em rồi ..”

“Bốp”

Thêm một cái tát vào giữa mặt An An

“Mày còn dám chối cãi ư.. mày dụ dỗ anh Lâm của tao.. để anh ấy mua giày cho mày.. giờ mày còn cãi nữa không?”

“Hai đôi giày đó là giày sếp Lâm mua cho bạn của sếp , nhưng bị nhầm size nên sếp bảo em mang bỏ đi, em thấy mới em tiếc nên em xin sếp.. chứ em không hề dụ sếp chị à..”

“Mày còn cố cãi tao ư, chính tao nhìn thấy hoá đơn anh ấy thanh toán, anh ấy mua cho mày mà, anh ấy không hề mua cho bạn gái nào cả.. mày dám làm nhưng mày không dám nhận.. mày nghĩ mày lừa được tao ư?”

“Em không hề biết chuyện đó mà… em không biết chị ơi..em thấy sếp bỏ hai đôi giày em tiếc nên em xin thôi..”

Bà Xuân Lan nắm tóc An An và kéo mạnh:

“Con khốn nạn.. cái loại ăn cháo đá bát , tao nuôi mày từ nhỏ tới giờ, tao cho mày ăn học đàng hoàng tử tế để bây giờ mày đủ lông đủ cánh rồi mày quay lại phá nhà tao đúng không?”

“Bốp”

“Bốp”

“Á.. con xin mẹ .. mẹ hiểu lầm con rồi.. con chưa bao giờ có ý nghĩ đó cả.. mẹ ơi.. con xin mẹ..

Bà Xuân Lan và Linh xông vào túm tóc và đánh An An một trận tơi tải..

Bài viết liên quan