Con nuôi chương 22 | Tâm sự
An An ra khỏi nhà từ sáng sớm tới tối mịt vẫn chưa về. Thành Lâm đi làm về, anh không thấy cô về nên anh bắt đầu lo lắng. Anh gọi điện nhưng An An không nghe máy, điều này khiến anh cảm thấy khó chịu. Đây là lần đầu tiên anh lo lắng vì một cô gái, cảm xúc của anh thật khó diễn tả:
“Thôi thì… cô ấy không nghe máy nhỉ.”
“Có chuyện gì mà sao cô ấy lâu về vậy, gọi điện còn không nghe máy nữa.”
Thành Lâm ngồi ở phòng khách đợi An An về nhưng mãi không thấy cô. Anh bắt đầu lo lắng không yên:
“Lý An An… rốt cuộc cô đang ở đâu, bao giờ cô về thì cô chết với tôi.”
Ngồi trong nhà đợi không thấy, Thành Lâm ra ngoài cổng đợi. Mãi tới 10 giờ đêm thì An An mới về. An An trở về trong tình trạng say xỉn, trên tay cô còn cầm chai rượu uống dở. Cô đi lảo đảo đánh võng từ bên này sang bên kia. Cô nheo mắt nhìn số nhà rồi đọc:
“136… 163… 133… Ô sao lại nhiều số nhà thế này nhỉ?”
Thành Lâm nhìn thấy An An trong tình trạng say xỉn, thậm chí cô say đến mức không nhìn thấy anh. Cô say quá nên đọc số nhà đảo lộn hết. Anh vừa tức vừa buồn cười nhưng không nỡ la mắng cô. Anh không nghĩ rằng An An say rượu lại hài hước như vậy. An An đứng gãi đầu lẩm bẩm:
“Ủa… mà số nhà của tên Lâm kia là bao nhiêu nhỉ… 136… hay 163… sao số nhà cứ nhảy lung tung thế này?”
Thành Lâm lại gần cốc vào trán An An một cái rồi anh mắng cô:
“Lý An An… sao bây giờ mới về hả, lại còn say thế này… cô có biết là tôi lo cho cô như thế nào không hả?”
“Anh Lâm à… tôi đi có việc một tý mà… anh to tiếng gì chứ?”
“Cô đi từ sáng sớm tới giờ mà nói một tý, tôi gọi điện thì cô không nghe, tôi thì lo lắng cho cô còn cô lại đi uống rượu là sao hả?”
“Thôi thôi… đi vào nhà đi… tôi buồn tẹ quá.”
“Trời đất ơi… cô đúng thật là… lần sau cô mà uống say nữa thì đừng trách tôi.”
Thành Lâm ngồi ở phòng khách đợi An An đi vệ sinh nhưng mãi không thấy cô ra. Anh mới đi tới cửa nhà vệ sinh và gọi:
“An An… cô đi vệ sinh gì mà nửa tiếng không xong vậy hả?”
Trong nhà vệ sinh vòi nước vẫn đang xả nhưng không thấy An An trả lời. Thành Lâm lo lắng hỏi:
“Lý An An… sao cô không trả lời tôi… Lý An An…”
Vẫn không thấy An An trả lời. Thành Lâm sợ An An say rượu rồi bị cảm trong nhà vệ sinh, thế là anh đạp cửa xông vào:
“An An… cô đâu rồi?”
Trước mắt Thành Lâm là An An đang nằm trong bồn tắm, đầu thì nghiêng sang một bên ngủ như chết. Thành Lâm vội chạy lại kéo An An lên:
“An An, cô sao thế hả… An An mở mắt ra nhìn tôi đi mà…”
An An đang ngủ thì bị đánh thức. Cô từ từ mở mắt ra và nói giọng lè nhè say rượu:
“Tôi buồn ngủ quá… tôi muốn ngủ.”
“Cô buồn ngủ thì về phòng ngủ. Ai lại ngủ trong nhà tắm thế này, cô muốn bị cảm lạnh hả?”
“Không sao đâu… kệ tôi.”
Thành Lâm bế An An lên và đi về phòng của cô. Anh nhìn thấy cô mặc bộ quần áo ướt, lo sợ cô bị cảm lạnh nên anh lấy quần áo khác thay cho cô. Anh thở dài rồi miễn cưỡng nói:
“Vì tôi sợ cô bị cảm lạnh nên tôi mới thay đồ cho cô đấy… ngày mai tỉnh giấc đừng có trách tôi.”
An An mắt ríp lại không biết gì nữa. Thành Lâm cởi quần áo của An An mà tay anh run run ngại ngùng… Anh cứ luống cuống mãi không làm được.
Thành Lâm trở về phòng và tự cười bản thân:
“Thành Lâm… từ bao giờ mày lại tử tế như vậy… bao nhiêu năm qua mày chưa tử tế với một cô gái nào… thế mà bây giờ mày lại như vậy.”
“Trong mắt mọi người mày là một trapboy, thế mà bây giờ mày lại dịu dàng với cô ấy, thật không hiểu nổi.”
Thành Lâm đang suy nghĩ linh tinh thì có cuộc gọi điện thoại, là Tài gọi. Thành Lâm liền bắt máy:
“Tôi nghe.”
“Anh ơi ra mở cửa cho em…”
“Cậu đang ở trước nhà tôi sao?”
“Vâng.. anh ra mở cửa cho em đi.”
Thành Lâm ngồi dậy chợt nghĩ:
“Sao thằng Tài lại tới đây nhỉ… không được rồi mình phải đuổi nó về ngay… để nó ở đây thì lộ mất.”
Thành Lâm ra mở cửa nhưng anh đứng chặn ở giữa cửa không cho Tài xông vào nhà.
“Tài… nửa đêm rồi cậu còn tới đây làm gì?”
“Anh cho em ngủ đây với.. nay nhà em có khách ồn ào quá.. anh biết tính em ghét sự ồn ào rồi đó.. ồn vậy sao em ngủ được.”
“Không được.. cậu đi về đi.”
“Ơ kìa anh.. mau tránh ra đi.. em buồn ngủ rồi.”
“Không được cậu mau về nhà đi.. nếu ở nhà ồn quá thì cậu ra khách sạn mà ngủ.”
“Trời ơi.. nhà anh rộng thế này thì sao em phải ra ngoài ngủ chứ.. mau tránh ra.”
Tài cứ xông vào còn Thành Lâm thì ra sức đẩy Tài ra ngoài:
“Cậu mau về đi.. về mau đi.”
“Anh tránh ra đi.. anh không cho em vào nhà hay là anh giấu cô nào trong nhà hả?”
“Ờ thì bạn gái của tôi đang ở đây.. cậu mau về đi.”
Tài tròn xoe mắt nhìn Thành Lâm:
“Anh dẫn bạn gái về nhà ngủ ư.. anh giỏi thật đó.. em phải vào xem mặt chị dâu mới được.”
“Không được đâu.. cậu mau về đi.”
“Em đã tới đây rồi thì em phải vào gặp chị dâu.. anh mau tránh ra.”
Tài cứ xông vào làm Thành Lâm cuống lên. Anh vội nói:
“Không được… cô ấy đang ngủ.. cô ấy không mặc đồ.. giờ cậu vào không tiện đâu.”
Tài quay lại trêu tròn xoe mắt nhìn Thành Lâm:
“Ái chà.., tức là hai người đang hú hí ư…?”
“Ờ.. đang dở thì cậu tới phá đám.. cậu đúng thật là.. bực mình.”
Tài cười toe toét rồi nói:
“Được rồi em xin lỗi anh được chưa.. anh chị cứ tự nhiên hú hí tiếp đi.. em chuồn đây.”
-Chạy mau, còn kịp đấy.
-Nhưng ngày mai anh phải cho em gặp chị dâu nhé.
-Tôi hiểu rồi.. chạy nhanh đi.
Sau khi đuổi được Tài về, Thành Lâm thở phào nhẹ nhõm. Anh vừa quay người để đi vào thì anh giật mình khi thấy An An đứng lù lù phía sau.
-Lý An An.. cô đang ngủ trong phòng mà.. sao lại ra đây?
-Anh vừa nói chuyện với ai vậy?
-Thằng Tài.. tôi đã đuổi nó về rồi.. nó không biết cô ở đâu đâu đừng lo.
-Tôi muốn uống rượu.. chai rượu của tôi đâu rồi?
-Trời ơi.. cô say rồi không đi ngủ đi, còn đòi uống rượu nữa à?
-Tôi chưa say đâu.. tôi mới uống có chút éc à..chai rượu của tôi đâu rồi, mau đưa cho tôi.
-Thôi được rồi, nếu cô muốn uống rượu thì tôi sẽ uống cùng cô.. cô ngồi chờ tôi đi lấy rượu.
Thành Lâm và An An ngồi uống rượu cùng nhau.. cả hai ngồi kể cho nhau nghe về cuộc đời của mình.. An An uống hết ly rượu rồi nói:
-Sắp tới tôi sẽ làm phiền anh đấy, anh đồng ý giúp tôi chứ?
-Mọi chuyện cứ để cảnh sát giải quyết là được.. bà Xuân Lan đã làm nhiều việc ác như vậy thì để cảnh sát xử lý bà ta đi.
An An nhếch mép cười:
-Nếu vậy thì quá nhẹ nhàng với bà ta.. tôi muốn trả thù bà ta.. tôi muốn bà ta phải chịu đau đớn gấp trăm lần như thế…
-Tôi nghĩ là không nên đâu.. cô đừng vì trả thù mà làm tổn thương bản thân, điều đó không đáng đâu.. An An hãy nghe lời tôi, chuyện này cứ để cảnh sát giải quyết là được rồi. Bà ta sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng.
An An im lặng không nói gì, sau đó cô liền nói:
-Thôi không nói chuyện của tôi nữa, anh nói chuyện của anh đi… tôi thấy anh rất ghét mẹ kế của mình.. có chuyện gì đúng không?
Thành Lâm cũng trải lòng anh kể cho An An nghe câu chuyện của anh và mẹ kế.
-Tôi và bà ấy có chút hiểu lầm.. mấy năm trước ba tôi cưới bà ấy về .. bà ấy là vợ của ba tôi nhưng cứ nhìn thấy tôi là bà ấy lại tìm cách gạ gẫm tôi.. rồi bà ấy còn nói thẳng là bà ấy thích tôi nữa.. tôi đã cố gắng tránh bà ấy.. rồi một lần tôi say rượu bà ấy đã vào phòng của tôi.. tới khi tôi tỉnh lại thì tôi thấy bà ấy đang nằm cạnh tôi.. cả hai không mặc đồ.. kể từ đó tôi đã sang Mỹ sống và không có ý định về đây.. thời gian này tôi về sinh nhật ba tôi và quản lý công việc giúp ba tôi trong thời gian ba tôi đi chữa bệnh..một thời gian nữa tôi sẽ về Mỹ. Đó chính là lý do tôi không về nhà ở .. tất cả là vì tôi muốn tránh những rắc rối hiểu lầm.
-Tệ nhỉ, thế ba anh biết chuyện bà ấy cố tình gạ gẫm anh không?
-Có . Ba tôi biết nhưng ông ấy nghe lời bà Ngọc tới mức lú lẫn rồi, tôi có nói bà Ngọc thì ba tôi lại bênh bà ấy.. nên giờ tôi không nói nữa.. tôi tránh đi thôi.
An An nhìn Thành Lâm rồi nói:
-Ai bảo anh đẹp trai quá cơ.. nên bà ấy mới mê anh như vậy.
-Nhưng tôi là con trai của chồng bà ấy mà.. sao bà ấy có thể..,?
-Trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể sảy ra mà.. ví dụ như câu chuyện của tôi chẳng hạn, anh thấy có ai sống bên cạnh kẻ thù của mình 15 năm mà không biết không.. tôi đã gọi người hại chết mẹ mình là mẹ suốt 15 năm đó… tôi đang căm hận bản thân mình đây này.. thế nên anh cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa.
-Nào, cạn ly.. những chuyện không vui hãy tạm gác lại .. việc của chúng ta bây giờ là uống rượu..
-Cạn ly..