Con nuôi chương 23 | Tâm cơ của bà Lan

17/04/2024 Tác giả: Hà Phong 290

Sáng hôm sau, An An tỉnh giấc và hoảng sợ khi nhận ra rằng cô đang nằm trong vòng tay của Thành Lâm, cả hai không mặc đồ, ôm nhau trong phòng ngủ. Cô hoảng hốt và tự trách mình vì đã uống quá say.

“Chết rồi.. đêm qua mình uống say quá, mình lú lẫn rồi sao.”

An An nhẹ nhàng chui ra ngoài, nhưng Thành Lâm lại giữ chặt cô và đề nghị cô nằm thêm lát.

“Vẫn sớm mà.. em ngủ thêm chút đi.”

“Tôi.. tôi phải dậy đây..”

“Dậy làm gì chứ.. nằm ôm anh lát nữa đi mà.”

“Không được..”

Sau khi An An đẩy Thành Lâm ra, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh và nhìn thấy bản thân tơi tả trong gương.

“Lý An An.. sao mày ngu quá vậy.. uống cho lắm vào để hắn ta ăn thịt.. bao năm gìn giữ thế mà.”

An An dậy và Thành Lâm cũng dậy luôn. Anh đưa cô đi ăn sáng và sau đó đưa cô đi trình báo cảnh sát. Tuy nhiên, mẹ cô đã mất 18 năm rồi và không có bất kỳ manh mối nào về vụ tai nạn. An An trở về nhà với tâm trạng buồn bã và ngồi trầm tư suy nghĩ. Thành Lâm nấu đồ ăn và nhẹ nhàng đề nghị cô ăn trưa.

“Em không muốn ăn.”

“Từ sáng tới giờ em chưa ăn gì cả.. nếu em không ăn em sẽ đói bụng đó.”

“Kệ em.. anh nói ít thôi em váng đầu lắm rồi.”

An An cáu gắt rồi cô đi thẳng về phòng. Thành Lâm hiểu tâm trạng của cô và kiên nhẫn đi theo. Anh nắm tay cô nhẹ nhàng và động viên.

“Anh sẽ nhờ bạn anh giúp em.. em yên tâm, bà Xuân Lan sẽ phải trả giá cho những việc bà ta làm.. em đừng buồn nữa, hãy tin ở anh nhé.”

An An đột nhiên thay đổi thái độ và nói:

“Anh nhất định phải giúp em.. nếu không em sẽ biến mất khỏi đây và không bao giờ quay lại nữa.. anh sẽ không bao giờ tìm thấy em đâu.”

“Anh biết rồi, anh không giúp em thì giúp ai chứ?”

“Anh nói đi.. em là gì của anh?”

“Em là người anh yêu.. An An, anh yêu em..”

“Vậy chúng ta kết hôn đi… Thành Lâm chúng ta kết hôn đi.”

Thành Lâm ngạc nhiên khi An An nói vậy.

“Em nói thật không.. kết hôn là việc quan trọng cả đời không phải chuyện đùa đâu.”

“Em không nói đùa.. hay là anh không muốn kết hôn với em.. nếu anh không muốn thì cứ nói thẳng.. em sẽ rời khỏi đây ngay.. em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa.”

An An đứng dậy thì Thành Lâm kéo cô lại:

“Anh không để em rời xa anh đâu.. An An, chúng ta kết hôn nhé.. sau này anh sẽ bảo vệ em, yêu thương em cả cuộc đời này.”

An An mỉm cười, ôm cổ Thành Lâm và chủ động hôn anh. Hai người hôn nhau say đắm vì muốn trả thù bà Xuân Lan. An An đã nghĩ ra một kế hoạch và quyết tâm đẩy bà Xuân Lan xuống địa ngục để trả thù cho mẹ của cô.

Bà Xuân Lan dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho chồng và con gái, Linh. Linh hỏi bà về An An.

“Mẹ ơi.. mấy hôm nay mẹ có nghe ngóng được tin gì của con An An không?”

“Không thấy gì con ạ.. con ranh đó trốn đâu mà kỹ thế nhỉ?”

“Lạ thật.. rốt cuộc là nó trốn đâu mất nhỉ?”

Ông Nam xuống từ tầng trên, bà Lan gọi:

“Mình à, mình mau vào ăn sáng đi mình.”

Ông Nam không nói gì và đi lên phòng, Linh thấy ba thái độ vậy nên hỏi:

“Mẹ à, mấy hôm nay ba bị gì thế nhỉ, ba không nói gì cũng không ăn cơm cùng mẹ con mình, rốt cuộc là ba bị cái gì chứ?”

“Chắc không có gì đâu.. con ăn sáng rồi đi làm đi.”

“Hay vì con An không có ở nhà mà ba quay ra ghét mẹ con mình luôn rồi.”

“Đúng là vậy đấy.”

“Nếu vậy thì cầu mong con An nó chết luôn đi..đừng bao giờ trở về nữa.. nhìn thấy mặt nó là con không chịu nổi rồi.”

“Con nói nhỏ thôi không ông ấy nghe thấy bây giờ..”

“Thôi con đi làm đây..”

Khi Linh đi làm, bà Xuân Lan nói chuyện với ông Nam.

“Mình à.. chúng ta nói chuyện một lát đi.”

Ông Nam thở dài vẻ mặt khó chịu:

“Bà nói đi.”

“Hai hôm nay mình bị cái gì vậy hả, mình không nói chuyện cũng không ăn cơm cùng vợ con, rốt cuộc là mình bị sao , mình phải nói ra thì em mới biết được chứ.”

Ông Nam giận dữ:

“Bà đừng có giả vờ không biết gì như vậy nữa.. tôi đã biết tất cả mọi chuyện rồi.. tại sao bà lại sống giả tạo như vậy được hả?”

“Mình nói vậy là sao chứ?”

“Tôi thật ngu ngốc khi tin bà… suốt 15 năm qua bà chưa bao giờ thương cái An cả.. bà không thương con bé vậy tại sao bà lại nhận con bé về nuôi hả?”

Bà Xuân Lan không ngờ ông Nam lại biết rõ mọi việc và không chối cãi nữa.

“Làm sao ông biết những chuyện đó, con An nó kể ông nghe sao?”

“Tại sao bà lại đối xử với con bé như vậy hả.. nó làm gì nên tội mà bà đối xử tệ với nó như thế hả?”

Bà Xuân Lan lỡ miệng nói ra sự thật.

“Phải .. tôi ghét nó như vậy đấy.. ai bảo mẹ nó dám xen vào gia đình tôi, ai bảo mẹ nó dám cướp ông của tôi.. còn to gan sinh con với ông nữa..”

Ông Nam choáng váng khi nghe bà Xuân Lan nói vậy.

“Bà Vừa nói cái gì.. con An nó là con của tôi ư… vậy tại sao kết quả xét nghiệm ngày đó lại không phải…?”

“Bởi vì tôi đã sớm làm giả kết quả xét nghiệm rồi.. đến nước này rồi thì tôi cũng không che dấu nữa.. con An An chính là con gái ruột của ông đó.. chính tôi nhận nó về nuôi để tiện canh chừng nó luôn, và để tôi hành hạ nó cho bõ tức.. ai bảo nó là con của người đàn bà khốn nạn đó chứ?”

Bà bà.. sao bà dám làm vậy….?

Tôi làm vậy thì sao.. tôi trả thù người cướp chồng của tôi thì tôi sai sao? Mẹ nó sai thì con nó phải chịu..

“Bốp”

Ông Nam tát thẳng vào mặt bà Lan .. bà Lan tức điên lên bà ta lao vào cào cấu ông Nam.. bà ta gào hét lên

-Ông dám đánh tôi sao.. ông phản bội tôi ông qua lại với người phụ nữ rồi có con riêng ở bên ngoài, ông là loại người khốn nạn.. bây giờ ông còn trách móc tôi à.. ông khốn nạn vừa thôi..

Bà Lan với ông Nam đang giằng co thì ông Nam lên cơn đau tim dữ dội.. ông loạng choạng bám vào ghế tay ôm ngực rồi ông lắp bắp:

-Thuốc.. thuốc.. trong túi áo.. vét..

-Mình ơi.. mình đau hả mình?

-Lấy thuốc.. thuốc trong túi áo vét.. ở ngoài phòng khách..

Bà Xuân vội chạy ra phòng khách chỗ ông Nam để cái áo vét, bà lục túi áo thấy lọ thuốc của ông Nam, bà vội cầm lọ thuốc vào cho ông Nam.. nhưng đi được vài bước thì bà đứng lại.. cơn giận dữ trong lòng bà lại trào trực lên khiến mà Lan mất hết lý trí bà không muốn cứu ông Nam nữa… bà nắm chặt lọ thuốc trong tay và nghĩ:

“Đáng đời ông .. ai bảo ông dám phản bội tôi.. ai bảo ông đứng về phía mẹ con nó”

Ông Nam đau đớn vật vã trong phòng .. ông chờ mãi không thấy bà Xuân Lan mang thuốc vào .. vì đau quá ông không thể chịu nổi nữa nên ông Nam cứ lịm dần..

Bà Xuân Lan cầm lọ thuốc đứng ở ngoài cửa phòng, đợi tới khi ông Nam nằm bất động không biết gì nữa thì bà Lan mới giả vờ chạy vào gọi ông Nam:

-Mình ơi.. mình ơi.. mình à, mình mau tỉnh lại đi mình.. mình đừng làm em sợ..

Bài viết liên quan