Con nuôi chương 27 | Thế nào là đau khổ?
Linh bước tới phòng làm việc của giám đốc kinh doanh mới, căng thẳng đến mức cả người run lên, cô lấy hết can đảm để gõ cửa:
“Khách, khách, khách.”
“Xin mời vào.”
Giọng nói quen quen vang lên càng khiến Linh run nhiều hơn, cô đẩy cửa bước vào…
Ở trong phòng, An An đang ngồi xem tài liệu công việc trên máy tính. Mặc dù chị Hoa đã nói cho Linh biết giám đốc kinh doanh là An An, nhưng Linh vẫn sốc. Cô ngập ngừng hỏi:
An An… sao cô ngồi ở đây hả?
An An nhếch miệng cười:
Thế theo chị Linh thì tôi phải ngồi ở đâu?
Sao cô có thể… một người không có đủ kinh nghiệm như cô sao có thể leo lên vị trí này được hả?
Tôi đâu cần phải bỏ tiền ra để mua bằng cấp như chị đâu. Chị đừng tưởng tôi không biết bà Xuân Lan nhờ người giúp chị ngồi vào cái ghế trưởng phòng. Chỉ là tôi có thích nói hay không thôi. Thay vì đi kiếm chuyện với tôi, chị lo tốt công việc của chị đi.
Tao không tin… Rốt cuộc là mày làm cách gì để ngồi vào cái ghế này hả?
An An đứng dậy, cô lại gần Linh và nói:
Vì tôi sắp là vợ của sếp Tổng Thành Lâm đó chị à…
Linh vô cùng hoang mang, cô ta choáng váng đứng vịn vào bàn, miệng lắp bắp không thành tiếng:
Không thể nào… không thể có chuyện đó được…
An An bắt đầu mỉa mai Linh:
Tôi thấy chị thật đáng thương. Rõ ràng chị là người được ông chủ tịch chọn làm con dâu, nhưng con trai ông chủ tịch lại chọn tôi. Thành Lâm rất yêu tôi. Anh ấy còn mua cho tôi một căn nhà 18 tỷ ở mặt phố. Tất cả số tiền anh ấy kiếm được anh ấy đều đưa cho tôi hết. Tôi nói gì anh ấy cũng nghe theo. Chị thấy chị đáng thương chưa hả?
Mày… mày dụ dỗ anh ấy đúng không?
Tôi chả cần làm gì. Anh ấy đã chạy theo tôi rồi. Còn chị làm đủ trò con bò mà anh ấy còn chả thèm quan tâm. Tôi mà là chị, tôi nghỉ việc, tôi về quê sống luôn rồi. Sống ở đây làm gì cho nhục nhã.
Mày… mày đúng là cáo già… mày đang có mục đích gì hả?
Ha ha, chị cũng thông minh đấy. Tôi nói thẳng luôn là tôi đang trả thù mẹ chị. Bà ấy đối xử tệ với mẹ con tôi, thì tôi sẽ bắt chị phải hứng chịu hậu quả. Mẹ chị lấy đi của tôi những thứ gì, tôi sẽ lấy của chị những thứ đó. Nên chị cứ từ từ mà cảm nhận đi.
Mày bị điên rồi…
Chị muốn nói thế nào cũng được. Cứ từ từ rồi chị sẽ hiểu cảm giác đau đớn mà tôi từng trải qua. Tôi sẽ lấy đi tất cả mọi thứ của chị…
Linh dơ tay lên để đánh An An, thì tay cô bị túm lấy. Thành Lâm đã xuất hiện, ngăn cản không cho cô đánh An An.
Dừng tay… chị chán sống rồi sao?
Thành Lâm túm tay Linh và giật mạnh ra ngoài khiến Linh ngã đập đầu vào bàn, đau choáng váng.
Thành Lâm dơ chân đạp thẳng vào mặt Linh khiến Linh dụi mặt xuống sàn nhà. Cô ta choáng váng lần 2 không nói được câu gì nữa. Thành Lâm trừng mắt nhìn Linh và gằn giọng:
Cô mà động tới một sợi lông chân của An An thì cô chết chắc. Mau cút về phòng làm việc đi.
Linh bò dậy, cô gào khóc:
Thành Lâm tại sao anh lại đối xử với em như vậy hả? Em và anh có hôn ước mà, tại sao anh lại chọn nó chứ?
Tôi yêu An An nên đương nhiên là tôi chọn cô ấy rồi. Còn cô chưa đủ tư cách để bước chân vào gia đình tôi đâu.
Nhưng ông chủ tịch đã chọn em. Anh dám không nghe lời ba anh ư?
Ba tôi chọn cô thì cô đi mà lấy ba tôi. Cô nói cái giọng đó với tôi làm gì?
Anh… hai người dám không nghe lời ông chủ tịch… hai người gan dạ thật.
Thành Lâm chỉ tay anh đuổi Linh:
Im và cút ngay.
Linh uất ức chạy ra ngoài. Thành Lâm vội vàng hỏi An An:
Em à, em có sao không? Cô ta to gan thật, dám động vào người của anh.
Em không sao. Anh hơi nóng rồi đấy ạ.
Mà sao không đuổi việc cô ta đi? Để cô ta ở đây làm gì để cô ta kiếm cớ gây sự với em vậy chứ?
Anh à, anh cứ kệ chị ta đi. Em không sao đâu. Cứ để chị ta chán, chị ta tự xin nghỉ. Như vậy chúng ta sẽ không bị mang tiếng là làm khó chị ta.
Nhưng anh không yên tâm. Nhỡ cô ta lại tìm cớ gây sự với em thì sao?
Anh yên tâm, chị ta không làm gì được em đâu. Bây giờ em đã khác rồi, em không còn là cô gái yếu đuối như ngày trước đâu ạ.
Thành Lâm gật đầu nói:
Được, vậy em cứ làm việc đi. Có gì em nói với anh luôn nhé.
Vâng, em biết rồi.
Linh chạy về phòng thì cô va phải Tài và bị ngã dúi dụi ở ngoài hành lang. Tài vội đỡ Linh dậy và hỏi:
Linh có sao không?
Linh ngước mắt lên nhìn Tài. Ánh mắt cô đã va phải ánh mắt của anh. Cô bỗng thấy Tài đẹp trai lạ thường. Cô chợt nghĩ:
“Nhìn Tài cũng đẹp trai phong độ kém gì Thành Lâm đâu, thế mà bao lâu nay mình không nhận ra điều đó, mình cứ chạy theo Thành Lâm để bây giờ bị dội gáo nước lạnh vào mặt, mình thật ngốc mà.”
Linh, em đang nghĩ gì vậy?
À, không có gì. Em cám ơn anh Tài nhiều nhé.
Ừm, em không sao là tốt rồi.
Linh đi rồi, Tài mới gãi đầu khó hiểu:
“Linh đã biết nói câu xin lỗi rồi sao. Mình có nghe nhầm không vậy?”
Tối hôm đó, Linh trở về nhà sau một ngày làm việc căng thẳng mệt mỏi. Từ lúc An An lên làm giám đốc kinh doanh, Linh không còn được an nhàn như trước. Linh nằm dài ra ghế, bà Xuân Lan vội hỏi:
Linh, con mệt à?
Linh mở mắt ra và nói giọng khó chịu:
Mẹ biết chuyện gì chưa. Con An bây giờ đã là giám đốc của con rồi đó. Nó còn là vợ sắp cưới của Thành Lâm nữa. Giấc mộng đổi đời của mẹ con mình tan tành mây khói hết rồi. Chưa kể bây giờ con còn làm việc dưới chướng của nó. Áp lực mệt mỏi không chịu nổi.
Bà Xuân Lan hoang mang nói:
Con nói thật không. Sao con An có thể chứ?
Con nói dối mẹ làm gì. Con đang điên hết cả đầu rồi đây.
Không thể có chuyện đó được. Trước ông chủ tịch nhận con làm con dâu rồi mà. Sao bây giờ là nó được.
Thế mới bực mình đó. Con đang rất khó chịu. Mẹ tự lo liệu chuyện này đi.