Con nuôi chương 5 | Thời gian trôi
An An dần lớn trong lòng ba Nam, trải qua sự yêu thương giả dối từ mẹ nuôi Xuân Lan và sự ghen tức của chị Linh Linh. An An ngày càng trở nên mạnh mẽ, làm rất tốt trong học tập và thường nhận danh hiệu học sinh giỏi. Trong khi đó, Linh Linh học hành sa sút, nhưng với sự ủng hộ của mẹ, cô cũng có thành tích học tập.
Hôm nay Nam về sớm và đến trường đón An An. Trên đường về, khi đi qua cửa hàng gà rán, Nam biết An An thích nên quyết định vào ăn. Anh hỏi:
Con gái, giờ vẫn còn sớm, chúng ta vào ăn gà rán nhé.
Dạ vâng ạ.
Hai bố con vào quán, An An rất thích và Nam hỏi:
Hôm nay con học thế nào?
Dạ vui lắm ba ạ.
Tốt lắm, cố gắng học thật giỏi nhé. Cứ đạt điểm 10, ba sẽ dẫn đi ăn gà rán như hôm nay. Đồng ý không?
Dạ đồng ý ạ. Hôm nay con còn được hai điểm 10 nữa ba ạ.
Con giỏi quá.
Khi đó, một người bạn của Nam đến và họ ngồi cùng nhau. Vợ của họ nhìn An An và nói:
Con bé giống anh Nam quá, như con ruột vậy. Mắt, miệng, mũi, thậm chí cả cách ăn uống đều giống.
Nam gật đầu, công nhận:
Đúng vậy, giống thật. Liệu có phải An An là con thật của tôi không nhỉ? Anh không giống bà ngoại An An một chút nào cả.
An An lập tức nói:
Dạ, cháu là con nuôi của ba Nam, cháu là trẻ mồ côi được ba Nam nhận nuôi thôi ạ.
Câu trả lời hồn nhiên của An An khiến mọi người cười. Nhưng sau đó, Nam lo lắng vì lời nói của bạn bè. Đêm đó, Nam kể với Xuân Lan:
Hôm nay tớ và An An gặp bạn Tài, cả hai đều nói An An giống tớ đấy.
Xuân Lan, đang lướt điện thoại, nghe xong cảm thấy bất an. Cô giả vờ bình thản:
Không đâu, sao giống được. Nói tào lao.
Cũng thấy giống mà, nhìn thấy mũi tớ và mũi của An An. Càng nhìn, càng thấy giống.
Xuân Lan nghiến răng, lừ mắt:
Không giống chút nào cả. Anh có vấn đề à?
Mắt bạn cũng không khác gì.
Vậy mắt của bạn cũng có vấn đề à?
Đúng thế. Thôi đi ngủ, muộn rồi.
Xuân Lan tắt điện thoại, nhắm mắt lại, nhưng cô không thể ngủ. Trong đầu cô, câu hỏi lo lắng về ý định của Nam không ngừng vang vọng: “Anh ấy nghĩ gì? Liệu anh ấy nghi ngờ An An là con của mình không?”
Sáng hôm sau, khi Xuân Lan tỉnh dậy, cô giả vờ vẫn ngủ để chờ Nam đi vào nhà vệ sinh. Khi Nam ra khỏi phòng, cô lén mở điện thoại của anh để kiểm tra và phát hiện tin nhắn hỏi về việc làm xét nghiệm ADN từ một người tên Tuấn. Hai tay cô run rẩy.
“Nam muốn làm xét nghiệm ADN à?”
Khi Nam gọi cô dậy, Xuân Lan mở mắt và hỏi:
Bây giờ là mấy giờ rồi anh?
Đã 7 giờ rồi. Anh chuẩn bị đi làm đây, em dậy đi.
Dạ vâng.
Nam hôn lên trán vợ trước khi ra ngoài. Khi Nam lái xe đi, Xuân Lan tỏ ra hoang mang và lo lắng. Cô bộc lộ vẻ mặt sợ hãi, đi lại trong phòng và suy nghĩ:
“Anh ấy đã nghi ngờ. Mình phải làm sao đây?”
…
Đúng như dự đoán của Xuân Lan, Nam đã gửi tóc của An An và của mình để làm xét nghiệm ADN. Người làm xét nghiệm cho Nam chính là Tuấn, bạn học thời cấp 3 của anh. Trong khi Nam đợi kết quả, Xuân Lan đã tới tìm Tuấn.
Xuân Lan, em đến tìm anh có việc gì?
Dạ, em muốn trao đổi với anh Tuấn một chút.
Việc gì vậy, em nói đi.
Anh Tuấn có đam mê xe hơi phải không ạ?
Ừ, vậy sao em lại hỏi thế? Nam kể cho em nghe à?
Không, em tự tìm hiểu thôi. Em sẽ tặng anh một chiếc xe ô tô nếu anh giúp em một việc.
Tuấn ngạc nhiên về sự hào phóng của Xuân Lan, nhưng anh cảm thấy đây chỉ là cách mua chuộc. Anh đã đoán được mục đích của cô khi có kết quả xét nghiệm. Tuy nhiên, vì tiền, Tuấn đã nghe theo lời của Xuân Lan và làm giả kết quả xét nghiệm, rồi gửi cho Nam. Khi Nam đọc kết quả, anh thở dài:
“An An không phải con ruột của mình. Tớ đã suy nghĩ quá nhiều. Làm sao mình lại tưởng tượng An An là con của mình và Thuỳ Trang chứ?”
Nam cảm thấy buồn khi nhớ đến Thuỳ Trang. Hôm nay đã tròn 8 năm kể từ khi cô ấy rời xa anh.
“Không biết Thuỳ Trang và đứa bé thế nào rồi, sống có tốt không?”
Dù thế nào đi nữa, anh và Thuỳ Trang đã ở bên nhau 2 năm, nên anh muốn quên cũng không dễ dàng…
Kể từ khi có kết quả xét nghiệm, Nam không còn suy nghĩ nữa. Anh trở về trạng thái bình thường. An An vẫn là đứa con nuôi mà anh và vợ nhận nuôi, và anh chỉ có một đứa con gái ruột duy nhất là Linh Linh.
Thời gian trôi qua, giờ đây An An đã trở thành một cô gái 23 tuổi, Linh Linh 25 tuổi. Cả hai chị em đều làm việc trong một tập đoàn lớn Thành Lâm. Vì ông chủ tập đoàn này là bạn của Nam, nên hai gia đình khá thân thiết. An An và Linh Linh được ưu ái, và công việc của họ trong tập đoàn khá tốt.
An An đã trở thành một cô gái thông minh, xinh đẹp và rất mạnh mẽ. Mặc dù đã sống cùng nhau suốt 15 năm, nhưng Linh Linh vẫn dành cho An An sự ghét bỏ cay đắng. Mẹ Xuân Lan vẫn tiếp tục lạnh lùng và nhẫn tâm với An An. An An luôn cố gắng hết sức để được mẹ và chị yêu thương, nhưng dù cô có nỗ lực đến cùng thế nào, thì nhận lại chỉ là sự thờ ơ và lạnh nhạt.