Con nuôi chương 7 | Đối đầu

17/04/2024 Tác giả: Hà Phong 232

Thành Lâm tức giận lên tới đỉnh điểm, anh bóp cổ dì Ngọc khiến dì Ngọc nghẹt thở giãy giụa liên hồi, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

“Ặc.. ặc… Ngọc xin .. lỗi .. Ngọc sai rồi..”

Thành Lâm vẫn chưa dừng lại, anh càng bóp mạnh hơn, hai tay anh đẩy dì Ngọc lên cao, chân dì Ngọc bắt đầu chọi với.

Tôi đã cảnh cáo dì rồi mà, đừng có ngu dốt mà chọc vào máu điên của tôi.. nếu không tôi sẽ cho dì đăng xuất luôn đấy.. nhưng dì không nghe tôi, dì lại thích thể hiện à..
“Ặc.. ặc.. xin tha.. xin..”

May cho dì Ngọc là đúng lúc bà ta đang cận kề với sự sống và cái chết thì cô giúp việc đi mua đồ về. Thấy có người đi vào Thành Lâm mới buông tay ra, dì Ngọc ngã khuỵ xuống liên tục thở dốc. Thành Lâm thở dài rồi đi lên tầng với vẻ mặt không chút sợ hãi.

Cô giúp việc đi vào thấy Ngọc ngồi dưới sàn nhà, cô vội hỏi:

Bà chủ sao vậy ạ, bà chủ thấy không khoẻ ạ?

Tôi không sao…

Để tôi gọi ông chủ về với bà nhé.

Không cần.

Ngọc đứng dậy rồi đi về phòng, bà ta nắm chặt nắm tay lại:

“Nhất định sẽ có một ngày Lâm là của Ngọc.. nhất định Ngọc sẽ khiến cho Lâm phải yêu Ngọc say đắm.. Lâm cứ chờ đi”

Ngọc bị Thành Lâm bóp cổ gần chết nhưng bà ta không biết sợ là gì cả, Thành Lâm càng ghét bà ta thì bà ta lại càng muốn có được Thành Lâm, bà ta si mê Thành Lâm nhiều tới mức lú lẫn không phân biệt đúng sai nữa rồi.

Linh Linh vừa đi làm về tới nhà, bà Xuân Lan đã gọi:

Con gái của mẹ đi làm về rồi hả?

Dạ, nay mẹ về sớm vậy?

Nay mẹ về sớm vì tối nay nhà mình có hẹn đi ăn tối với ông chủ tịch Minh Hùng mà.

À vâng.. nay con mệt con ở nhà ba mẹ cứ đi đi ạ.

Ơ kìa.. Linh à hôm nay con nhất định phải đi.

Tại sao con lại phải đi ạ.

Vì tối nay còn có một người vô cùng đặc biệt nữa đó.

Ai mà đặc biệt vậy mẹ?

Cậu con trai duy nhất của ông chủ tịch Minh Hùng ..

Là cái người tên Thành Lâm đó sao?

Đúng vậy .. cậu ấy mới ở Mỹ về..mẹ nghe nói cậu ấy đẹp trai như nam thần vậy, con mà không đi là con hối hận đó.

Ai biết được là anh ta có đẹp trai hay không, nhỡ anh ta xấu xấu bẩn bẩn thì sao, mẹ tính lừa con để con đi cùng chứ gì?

Không đâu..mẹ đảm bảo con sẽ không thất vọng đâu.

Thế tối nay con An nó có đi cùng không, để nó ở nhà đi con không thích nó đi cùng đâu.

Kìa con.. con đi cùng ba mẹ nhé, mẹ thấy ba con và ông Hùng nói chuyện qua điện thoại với nhau, hai ông bạn già đang tính mai mối cho con và Thành Lâm đó.

Mai mối cho con sao?

Đúng vậy. Thành Lâm chính là người thừa kế tập đoàn Thành Lâm.. con gái của mẹ có muốn làm phú bà nắm giữ tập đoàn Thành Lâm lớn mạnh đó trong bàn tay không hả?

Ý của mẹ muốn con lấy Thành Lâm sao, con không chịu đâu ..con không thích hôn nhân mai mối kiểu đó, vớ lại con chưa biết mặt anh ta nhỡ anh ta xấu như ma thì sao chứ?

Mẹ chắc chắn là gặp mặt con sẽ ưng cậu ấy, con tin mẹ lần này đi, con yên tâm mẹ chắc chắn sẽ tìm cho con một đám tốt để con gái mẹ cả đời sống sung sướng hạnh phúc .

Linh chưa biết mặt Thành Lâm nên Linh tỏ vẻ không thích , bà Xuân Lan phải nịnh Linh mãi thì Linh mới đồng ý đi.

Vâng con sẽ đi cùng bố mẹ để xem mặt con trai bác Hùng .. nếu anh ta mà xấu là con quay xe luôn đó ạ.

Con yên tâm .. chắc chắn con sẽ ưng ý cậu ấy thôi.

Thế tối nay con An nó có đi cùng không, để nó ở nhà đi con không thích nó đi cùng đâu.

-Ba con đã bảo nó cùng đi rồi, thôi con chịu khó vậy.

-Sao lúc nào ba con cũng cho con mồ côi đó đi cùng chúng ta vậy, nó chỉ là một đứa con nuôi thôi mà, đâu phải người thân ruột thịt của chúng ta đâu, rồi nhìn nó ngứa mắt con lại thêm bực mình.

-Mẹ cũng không thích cho nó đi cùng đâu nhưng ba con đã nói vậy rồi, chúng ta không làm gì được đâu.

Linh cứ hậm hực khó chịu mãi nhưng có ông Nam ở nhà cô không thể bắt An An ở nhà được, tới 7 giờ cả nhà 4 người cùng đi tới nhà hàng ăn tối với gia đình ông chủ tịch Minh Hùng.

Bà Xuân Lan và Linh ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trang sức, túi hàng hiệu, còn An An thì ăn mặc đơn giản quần jean áo phông trắng, thậm chí An An còn không trang điểm không làm tóc nữa. Hai chị em nhìn trái ngược nhau hoàn toàn.

Gia đình ông Nam tới nhà hàng trước, An An đang uống thuốc cảm cúm nên cô cảm thấy khó chịu buồn nôn, cô liền đi vào nhà vệ sinh để nôn, ông Nam liền bảo Linh:

-Con vào xem em thế nào.. nếu em mệt quá thì con chở em về nhà đi.

Linh phụng phịu nói:

-Nếu nó mệt thì nó ở nhà luôn đi, còn đi cùng để làm khổ người khác nữa..

Linh hậm hực đi vào nhà vệ sinh, lúc đó An An vừa đi ra ngoài chỗ rửa tay, có người khác đang ở đó nhưng Linh Linh không ngại mà chửi An An thậm tệ.

-Mày mệt thì mày ở nhà đi còn cố đi cùng làm gì hả con ranh con, giờ ba bắt tao chở mày về đấy..

An An ngập ngừng nói:

-Lúc ở nhà em vẫn bình thường nhưng đi tới đây em bị trúng gió hay sao ý.. em đau đầu chóng mặt với buồn nôn chị ạ..

-Mày là cái loại vô tích sự, mày chỉ là gánh nặng của tao và ba mẹ thôi.

Trong khi Linh đang chửi An An ở trong chỗ rửa tay thì ở bên ngoài gia đình ông chủ tịch đã tới, nhân viên bê nước ra không may làm đổ ra bàn, Thành Lâm chạm phải tay dính nước trái cây nên anh đi vào rửa tay. Anh rửa tay bên này và nhìn rõ Linh đang chửi An An ở bên kia. Thành Lâm nhận ra An An vì hôm trước anh nhìn thấy An An khóc dưới mưa. Anh tự nghĩ:

“Sao cô gái kia yếu đuối quá vậy.. để người khác chửi thế mà không dám phản kháng lại sao”

Ở bên kia Linh vẫn chửi An An không ngừng:

-Con khốn.. tao nói cho mày biết là ba mẹ và tao không ưa gì mày đâu, sở dĩ ba bảo mày đi cùng là để cho gia đình ông chủ tịch nhìn vào thôi, để gia đình ông chủ tịch nghĩ gia đình chúng ta là một gia đình hạnh phúc, để người ta nhìn vào thấy vậy thôi, chứ ba mẹ và tao ghét mày như bát nước hất đi.. mày hiểu chưa hả con khốn..?

An An vừa khóc vừa hỏi chị Linh:

-Tại sao chị lại nói vậy.. chúng ta là người một nhà mà chị?

-Người nhà ư.. mày nhìn đi.. xem chúng ta có giống người một nhà không.. tao nhìn mày giống người giúp việc hơn đó..Lần sau ba có bảo mày đi đâu thì mày phải tìm lý do để ở nhà, mày không được phép đi cùng tao và ba mẹ.. mày hiểu chưa hả con khốn..?

-Em hiểu rồi ạ.

-Giờ thì đi ra ngoài đi, hôm nay đi ăn với gia đình ông chủ tịch.. mày đừng có làm mất mặt tao và ba mẹ đấy, nếu không về nhà mày chết chắc với tao.

Linh Linh trỏ tay vào trán An An và cảnh cáo An An.. những lời nói cay nghiệt của Linh Linh đã lọt vào tai Thành Lâm.. lúc này Thành Lâm vẫn chưa biết Linh Linh và An An là con của chú Nam và cô Xuân Lan nên anh chỉ thở dài và cho rằng An An quá hiền lành.

Tới khi Thành Lâm đi ra ngoài bàn thì anh ngạc nhiên bởi hai cô gái anh vừa gặp ở trong đang ngồi ở bàn, bà Xuân Lan thấy anh đi ra thì vui vẻ giới thiệu:

-Thành Lâm à.. đây là hai đứa con gái của cô chú.. đứa lớn tên Linh 25 tuổi, còn đứa bé tên An An 23 tuổi, hai đứa đang làm việc trong công ty của ông chủ tịch đó. Mấy đứa làm quen với nhau nhé.

Thành Lâm gật đầu rồi chào Linh và An:

-Chào hai em .. anh là Thành Lâm rất vui được gặp hai em.

Linh Linh vừa nhìn thấy Thành Lâm cô đã sáng mắt luôn, vẻ đẹp trai cực phẩm cùng nụ cười hút hồn của Thành Lâm đã khiến tim của Linh đập loạn nhịp. Cô liền nói:
-Dạ em chào anh , em là Linh em cũng rất vui khi gặp anh ạ.

Linh Linh đưa tay ra để bắt tay với Thành Lâm nhưng Thành Lâm lại lờ đi, anh chìa tay về phía An An và nói:

-An An.. tên em đẹp nhưng nhìn mắt em cứ buồn buồn thế? Em vừa khóc à?

An An cười ngại ngùng cô đưa tay bắt tay Thành Lâm và nói:

-Chào anh ạ. Em có khóc đâu chắc do em đang buồn ngủ nên mắt em vậy đó ạ.

Ông chủ tịch và dì Ngọc với Thành Lâm ngồi một bên, ông Nam và bà Xuân Lan cùng Linh và An An ngồi một bên, ông chủ tịch và ông Nam đang có ý mai mối cho Thành Lâm và Linh nên ông chủ tịch liền bảo Thành Lâm:

-Lâm à cái Linh đang làm trưởng phòng ma két ting trong công ty của chúng ta đó con trai, con bé vừa xinh đẹp vừa tài giỏi đúng không con trai?

Linh Linh thấy ông chủ tịch khen mình thì cô vui sướng lắm, cô đang định nói thì Thành Lâm đã trả lời ông chủ tịch:

-Xinh đẹp , tài giỏi, giàu có , nhưng nhân cách không tốt thì cũng vứt thôi ba ạ.

Ông Hùng và ông Nam nhìn nhau đầy gượng gạo, bà Xuân Lan và Linh Linh nhìn nhau sượng hết cả mặt lại..dì Ngọc thì nhìn Linh với ánh mắt hả hê, bởi dì Ngọc đang có ý với Thành Lâm mà, dì Ngọc nghĩ thầm trong bụng:

“Mày nghĩ mày là ai hả Linh.. vừa nhìn thấy trai đẹp là mắt mày đã trố lồi ra rồi, nhưng mày đừng có mơ .. Thành Lâm là của tao rồi”

Trong khi dì Ngọc và Linh đang để ý nhau và nhìn nhau bằng ánh mắt sắc nhọn , thì An An thấy bữa tối này thật vô vị . Cô chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để cô nhanh được về nhà.

Bài viết liên quan