Cuộc chiến hào gia chương 10 | Trắng tay

19/03/2024 Tác giả: Hà Phong 828

Lục tung tủ lẫn két sắt, nhưng ông Vĩnh cũng không tìm thấy hồ sơ của tập đoàn Hà Gia đã chuyển cho ông. Ông đã quá lâu không xem nên không nhớ nơi chứa, tưởng rằng tất cả đã được cất vào két sắt là an toàn. Ông bắt đầu nghi ngờ bà Thúy Lan, liệu bà ấy có lấy không? Nhưng nếu có, bà ấy lấy với mục đích gì? Trừ việc ép ông đưa tiền ra, nếu thực sự như vậy, ông sẽ không để yên.

Khóa tủ, két cẩn thận chờ bà ta về rồi ông sẽ hỏi, nhưng không thể hỏi mà không phải nói ra việc ông bán số tài sản đó. Ông không sợ bà ấy nhưng lại lo rằng nếu bà biết ông có tiền, bà sẽ móc hầu bao của ông mà không cần biết ông có đồng ý hay không.

Tiếng ồn ào từ phòng khách làm ông tò mò, nhưng khi nghe tiếng bước chân trên cầu thang, ông lại thở dài. Người ta xa con thì nhớ, nhưng với ông thì không, vì Gia Huy con trai ông là một thanh niên phá gia chi tử. Ông bận tập trung làm việc còn bà Thúy Lan thì nuông chiều con, và hình như bà ta chỉ lo sợ con mình thua thiệt người khác, đặc biệt là Gia Minh. Vì thế, Gia Huy luôn được nuông chiều, thậm chí là đòi hỏi những điều vô lý nhiều khi Gia Minh cũng phải nhường.

“Ba ơi, con về rồi nè…”

Gia Huy gọi, nhưng ông không muốn gặp ai và chỉ muốn ở một mình nên ông im lặng. Tưởng rằng ông đã ngủ nên Gia Huy bỏ đi sang phòng bà Nhã Trúc.

Tiếng chuông điện thoại làm ông Vĩnh giật mình, nhưng vì Gia Huy mới về nên ông tắt tiếng và nhắn tin cho ông Vũ:

– Tôi đang họp nên không tiện nghe điện thoại, sorry anh, mai gặp…

– Sorry tôi không biết, vậy có thể nói qua tin nhắn được không?

– OK. Anh nói đi…

– Phòng công chứng yêu cầu anh phải cung cấp đầy đủ hồ sơ giấy tờ hợp pháp cho những tài sản trên, bao gồm hồ sơ cho tặng…

Trong khi ông Vũ chưa kịp gửi hết tin nhắn, ông đã nhận được:

– Sao rắc rối thế, tôi là người hợp pháp sở hữu tất cả 50% cổ phần bao gồm tiền mặt và tài sản, vậy tôi hoàn toàn có quyền muốn mua bán hay làm gì thì làm chứ? Gần 30 năm vừa qua có bao giờ nhắc đến Hà Gia mà bây giờ lại đòi hỏi vô lý…

– Tất cả tài sản trên vẫn mang tên chủ cũ là ông Hà Thanh và bà Hương Thảo, lỗi cũng do ông chưa chuyển đổi tên, vậy ông còn trách móc ai được chứ?

– Nhưng tôi là người sở hữu và đóng thuế đầy đủ…

– Ông phải chứng minh rằng mình chính là người được ông bà Hà Thanh cho tặng bằng văn bản, không nói miệng…

Ông Vĩnh bắt đầu hoang mang, hồi đó rõ ràng ông bà Hà Thanh làm hồ sơ tặng con gái là Nhã Trúc vợ ông, nhưng sau đó bà Nhã Trúc lại giao cho chồng là Phùng Gia Vĩnh được sử dụng số tài sản để tiện trong công việc. Thực tình lúc đó ông cũng không đọc nội dung xem trong đó viết gì, mà nhân viên phòng công chứng chỉ cho ông chỗ nào thì ông ký chỗ ấy, kèm theo dòng chữ viết tay “Tôi đã đọc và đồng ý”. Ai biết bây giờ lại rắc rối như vậy.

Ông cũng không nhớ sau đó ai giữ hồ sơ đó, chỉ có thể là ông Hà Thanh cha vợ của ông thôi, nhưng bây giờ ông ấy không còn nữa thì biết hỏi ai? Nếu không có bà Thúy Lan và Gia Huy ở nhà, ông có thể qùγ xuống xin bà Nhã Trúc giúp đỡ, nhưng không chỉ mình bà Thúy Lan ở nhà mà thằng Gia Huy cũng vừa về nên ông không làm gì được.

Tại quán cafe, Ông Vũ đang ngồi cùng Gia Minh và Lan Chi. Khi nghe Ba nói đang bận họp, hai người nhìn nhau ngạc nhiên. Rõ ràng, xe của Ba đang ở nhà, liệu có phải vì có mặt của mẹ Ba và Gia Huy nên Ba không muốn nói chuyện này trước mặt họ không. Chính ông Vũ cũng không xa lạ với những tình huống như thế này, ông nói:

– Ba các cháu đang họp bộ tam ở nhà nên không tiện nói chuyện điện thoại, vậy thì Bác sẽ thông báo cho ông ta ngày mai phải có mặt của bà Nhã Trúc…

Lan Chi là người duy nhất ngồi cười, Gia Minh ngạc nhiên:

– Em cười gì thế?

– Thế thắng nằm trong tay mẹ Hai, bởi tất cả hồ sơ tặng cho mà trước đây ông ngoại đều giữ hết, phục ông ngoại luôn á…

– Ông ngoại các cháu cũng đã đề phòng sẽ có ngày này nên phòng bị. Ông ta tưởng ngon ăn và chóng ngợp trước ánh hào quang nên mất cảnh giác…

– Vậy bước tiếp theo là gì ạ?

Ông Vũ cười:

– Ông ta có tìm được hồ sơ đâu mà bán, cứ im lặng xem ông ta xử lý thế nào? Nhất định sẽ nói chuyện với mẹ cháu, Bác chỉ lo mẹ nhân từ rồi lại mềm lòng. Tốt nhất Gia Minh nói mẹ ủy quyền cho một người đứng ra giải quyết…

– Dạ, về nhà con sẽ nói với mẹ…

Hai người định đứng dậy ra về thì chuông điện thoại của ông Vũ đổ chuông, nhìn màn hình biết là ông Vĩnh gọi nên ông ra hiệu cho hai người khoan hãy về mà ở lại xem ông ta nói gì, ông Vũ mở loa ngoài cho hai người cùng nghe:

– Alo, ông họp xong rồi à?

Tiếng ông Vĩnh nói nhỏ nhưng tỏ ra mệt mỏi:

– Họp vẫn chưa xong nhưng tôi nói nhỏ một chút, mong ông thông cảm…

– Làm Sếp vất vả vậy đấy…

Nói xong ông Vũ cười, tiếng ông Vĩnh có vẻ khổ sở:

– Tôi nói nhanh thế này, hồ sơ lâu quá không quan tâm nên giờ không biết thất lạc ở đâu, chắc chúng ta dời lại hai ngày để tôi còn chuẩn bị…

Không chờ ông Vĩnh nói hết câu, ông Vũ cắt ngang tỏ vẻ bực tức:

– Ông thật là, nếu tôi nhớ không lầm thì ông giao bán cả tháng nay rồi mà chẳng có ma nào mua, giờ tôi bay từ bển về đây thì ông nói thất lạc hồ sơ, ông thử hỏi có đứa con nít nào đứng gần đấy xem nó có hiểu gì không?

Ông Vĩnh năn nỉ:

– Lỗi tại tôi chủ quan, mong ông thông cảm…

Ông Vũ quả quyết:

– Sáng mốt là tôi bay về bển rồi, ông cứ tìm giấy tờ nếu có khách thì cứ bán còn tôi không biết có quay lại nữa không?

Ông Vĩnh toát mồ hôi, ông trách bản thân mình quá chủ quan trong việc này, trong tay ông giờ không có gì hết mà nợ ngân hàng đang ráo riết, nếu ông ấy bay về bển thì đồng nghĩa ông sẽ không bán được, vậy thì lấy tiền đâu mà trả nợ?

Không thể cứ nằm mãi trong phòng, ông Vĩnh mặc quần áo rồi nhanh chóng ra khỏi nhà, lúc này Gia Huy đang nằm trong phòng, còn bà Lan thì xuống nhà ăn căn dặn người làm nấu những món ngon cho con trai cưng mới về, nên ông Vĩnh rời khỏi nhà mà không ai biết…

Ra khỏi nhà, ông không biết đi đâu mà chỉ cần một nơi thật yên tĩnh để suy nghĩ, loay hoay thế nào ông lại đến quán café mà ông Vũ đã hẹn ông hôm trước. Chọn một bàn khuất phía sau, ông ngồi một mình mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, bỗng ông nhớ đến Gia Minh, chỉ còn cách nói con trai tâm sự với mẹ thì may ra, dù sao nó cũng là con trai ông nên trong tình huống này nó không thể bỏ rơi Ba nó được. ông liền gọi cho Gia Minh:

– Alo, con nghe nè Ba…

Nghe tiếng ồn và tiếng nói ồn ào, ông đoán Gia Minh có lẽ đang ở một quán cafe hoặc quán ăn nào đó. Tuy vậy, ông vẫn hỏi:

– Con đang ở đâu? Hay đã về nhà rồi?

Thay vì trả lời câu hỏi của cha, Gia Minh nói:

– Chúng tôi đang đi ăn, Ba ở ngoài hay đã về nhà?

– Ba vừa mới ra ngoài, Ba muốn gặp con một chút…

– Ngay bây giờ ạ?

– Đúng vậy, có một chút việc hơi gấp…

Gia Minh do dự:

– Con và Lan Chi đang ăn, Ba muốn gặp con ngay lúc này à?

– Đúng rồi, việc cần làm hơi gấp…

Gia Minh ngập ngừng:

– Con đang ăn với Lan Chi, có thể gặp Ba vào ngày mai được không?

– Cả Lan Chi càng tốt, Ba cũng muốn gặp cô bé…

Mặc dù ông không muốn người ngoài biết về chuyện gia đình, nhưng nếu không gặp con gái thì ông không biết khi nào mới có cơ hội gặp Gia Minh mà công việc thì gấp.

Sau khi chia tay ông Vũ, Gia Minh và Lan Chi đến quán cafe nơi ông Vĩnh đang ngồi, nhưng ông Vĩnh đã vào phòng riêng để trò chuyện mà không lo lắng về sự chú ý của người khác.

Thấy Lan Chi lễ phép cúi đầu chào, ông Vĩnh buộc lòng nở nụ cười, sau đó ông không mất thời gian mà vào vấn đề ngay. Trước khi nói với con trai, ông nhìn sang Lan Chi nhưng cô vẫn ngồi im lặng, tập trung vào việc nghe ông, khiến ông phải nói:

– Bác có chuyện riêng cần nói với Gia Minh, Lan Chi có thể ra ngoài một chút không? Gia Minh sẽ gọi cô sau…

Lan Chi mỉm cười lễ phép:

– Dạ, vậy tôi xin phép rời đi…

Sau đó, Lan Chi quay sang Gia Minh và nói:

– Anh ở lại để nói chuyện với Bác, em về trước…

Tuy nhiên, Gia Minh cũng đứng lên nói với ông Vĩnh:

– Chúng tôi còn một số việc phải làm, trong lúc đó, tôi đưa Lan Chi về. Chúng ta có thể nói chuyện sau ở nhà, Ba nhé?

Ông Vĩnh không hài lòng lắm và nói lớn:

– Anh đang coi Ba là gì đấy? Ba là người đẻ ra anh, nhưng sao lại gặp khó khăn như vậy? Nếu vậy thì cô ấy có thể ở lại…

Khi đó, điện thoại của bà Nhã Trúc gọi đến, cô đưa điện thoại cho Gia Minh xem và nói nhỏ:

– Mẹ gọi…

– Anh nghe đi…

Không hiểu bà Nhã Trúc nói gì, nhưng ông Vĩnh rất ngạc nhiên khi nghe cô gái gọi bà là “mẹ” và xưng “con” một cách tình cảm và quan tâm. Ông tự hỏi bản thân: Ông đang làm gì vậy? Tại sao cha con sống cùng nhau mà ông không biết gì cả? Ông chỉ nghe thấy bà ấy nói với bên kia dây nhưng không ngờ được nội dung:

– Mẹ ủy quyền cho con đại diện làm việc ở phòng công chứng ạ?

Ngay lúc đó, ông Vĩnh kinh ngạc:

– Cái gì? Bà ấy có điên không?

Bà Nhã Trúc đã cúp máy, vậy là ông Vĩnh không thể gọi lại được. Quay sang Lan Chi, ông hỏi:

– Lúc nãy bà ấy nói gì với cô?

– Dạ, cháu… à, cô không nói được ạ…

Ông Vĩnh lẩm bẩm:

– Thật không ra gì cả… ngay cả con gái bạn cũng coi thường mình…

Gia Minh lên tiếng:

– Lan Chi và tôi mặc dù chưa cưới nhưng đã đăng ký kết hôn và được pháp luật công nhận. Vì vậy, việc cô ấy gọi mẹ là hợp lý, nhưng đối với chúng tôi, Ba vẫn là Ba…

– Vậy con nói với mẹ đưa hồ sơ cho Ba…

Sau khi nói xong, ông nhìn sang Lan Chi, nhưng Gia Minh lên tiếng:

– Trong khi chúng ta sống chung dưới một mái nhà, sao Ba không trực tiếp nói với mẹ mà lại nhờ con? Con nghe nói mẹ đang chuẩn bị thu hồi lại tài sản đã giao cho Ba quản lý, giấy ủy quyền đã hết hạn sau 25 năm rồi…

– Cái gì?

Ông Vĩnh nhảy lên như người bị giật điện. Tại sao lại có giấy ủy quyền nữa? Ông gọi tên cha vợ:

– Hà Thanh, ông lừa tôi, thật là…

Lan Chi hỏi:

– Ai đã lừa ạ? Tiền ông ngoại giao cho mẹ thì mẹ lấy lại, mẹ không lừa ai cả mà ông nói nặng lời như vậy ạ?

– Không phải lừa thì là gì? Tại sao không nói rõ chỉ là ủy quyền? Trước mặt công chứng viên, bà ấy nói giao cho chồng tôi quản lý để kinh doanh, nhưng lại là ủy quyền…

– Thế mấy chục năm qua, Ba đã sử dụng và thu lợi nhuận mà không báo cáo cho mẹ biết à?

Ông Vĩnh ôm đầu, cảm giác như thế giới đang sụp đổ dưới chân. Hết rồi, ông trắng tay, hơn hai mươi năm lăn lộn trong thương trường, giờ đây ông được gì chứ?

Bài viết liên quan