Cuộc chiến hào gia chương 11 | Bừng tỉnh
Khi thấy cha ôm đầu khổ sở, Gia Minh muốn đứng dậy và sang ôm cha động viên, nhưng tay anh bị Lan Chi kéo lại với một cái nháy mắt. Mặc dù không hiểu ý của cô là gì, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Lan Chi quan sát thấy ông Vĩnh đau khổ nhưng cũng nhìn xem phản ứng của Gia Minh ra sao. Khi thấy con trai định đi đến ôm ông, nhưng bị Lan Chi kéo lại và ngồi xuống, ông tỏ ra bực tức. Ông không ngờ Gia Minh lại nghe lời Lan Chi đến vậy. Ông tự hỏi cô ta là ai mà bà Nhã Trúc lại ủy quyền cho cô ta quyết định mọi việc, và thậm chí thằng Minh cũng phải nghe theo. Cuộc đời ông đã gian truân khi rơi vào tình yêu với bà Thúy Lan, và bây giờ ông chỉ mong con trai mình không gặp phải cô vợ như vậy nữa.
– Minh ơi, cứu Ba…
Tiếng gọi của ông Vĩnh phá vỡ sự im lặng trong phòng. Gia Minh cảm thấy lúng túng không biết phải làm sao, vì ông Vĩnh vẫn là cha ruột của anh. Nếu không có ngày đó, ngày mà Ba đưa bà Lan về, làm đảo lộn cuộc sống bình thường và hạnh phúc của gia đình, thì anh không phải chứng kiến những giọt nước mắt của mẹ. Bà ta đã phá hủy một gia đình hạnh phúc.
May mắn là Lan Chi có mặt trong phòng và nói:
– Ba muốn Minh giúp đỡ thế nào ạ? Anh Minh và mẹ anh chính là nhân vật chính của Ba mà…
Nghe cô nói, ông Vĩnh tức giận quát:
– Cô có thể im lặng không? Cô tưởng mình là ai mà can thiệp vào chuyện gia đình của tôi?
Gia Minh muốn giải thích nhưng Lan Chi lên tiếng:
– Anh là ai à? Nếu Ba vẫn chưa hiểu, thì tôi xin giải thích rằng tôi chính là vợ của Gia Minh, đã được pháp luật công nhận là vợ chồng, không giống như Ba và mẹ Lan sống chung hơn hai mươi năm nhưng vẫn chưa cưới nhau…
– Cô… cô…
Ông Vĩnh cảm thấy không thể nói gì thêm vì cô ta đã nói đúng. Ông cũng khổ sở với vấn đề này, nhưng ông và bà Trúc vẫn chưa ly hôn, nên ông không thể cho cô ấy một danh phận. Ngay từ đầu, ông đã nói rõ vấn đề này và bà ấy đồng ý. Nhưng lòng tham của con người đến đâu khiến bà Lan yêu cầu ông ly hôn với bà Trúc, nhưng bà ta không thể hiểu rằng ông không thể làm điều đó khi nhờ lấy bà Trúc mà ông có được như ngày nay.
Trong lúc cha con không biết phải làm gì, Lan Chi đứng dậy lễ phép nói:
– Vợ chồng tôi xin phép Ba về trước, Ba giữ sức khỏe…
Cô nhấn mạnh hai chữ “vợ chồng” như để nhắc nhở ông rằng cô cũng là một thành viên trong gia đình. Gia Minh rất lo lắng cho cha nhưng cũng đành đứng lên và đi theo vợ mà không dám ngoảnh lại, chỉ lờ thở nhẹ:
– Con về trước nhé, Ba…
Ông Vĩnh ngồi trong phòng như một bức tượng đá, không thể nói lời nào. Khi hai con ra khỏi phòng, chỉ còn lại một mình ông, ông đã khóc. Ông cảm thấy như mất hết, và sắp tới, ngân hàng sẽ phát mãi tài sản để thu hồi nợ. Ông lo lắng về cuộc sống sau này, không biết sẽ sống ra sao khi bị bạn bè, đối tác xa lánh. Trước khi rời nhà, ông nghĩ rằng Gia Minh sẽ tìm cách nói chuyện với mẹ, nhưng không ngờ lại gặp phải Lan Chi, một con dâu cũng làm ông đau lòng. Ông nghĩ rằng với hai người phụ nữ như bà Lan và cô ta, cuộc sống trong nhà sẽ rất khó khăn.
Khi ra khỏi quán café, Gia Minh dừng lại với tâm trạng lo lắng khi để ông ở lại một mình. Anh tự hỏi liệu ông có từng nghĩ đến bước đường cùng, nếu ông có thể thấy điều đó, thì việc chiến thắng hay thất bại sẽ không còn quan trọng nữa. Anh cảm thấy Lan Chi nên không nên nói những điều cay đắng với ông, dù cô là một con dâu mới.
Nhìn thấy Gia Minh nhìn vào quán, Lan Chi kéo anh lại và nói:
– Những điều em làm là vì mẹ Trúc. Khi gọi điện, mẹ nói em hỏi ông như thế xem ông sẽ trả lời như thế nào. Bây giờ, mẹ không nói bác Vũ mua nữa, mà quyết định thu hồi hoàn toàn tài sản của Hà Gia. Sẽ còn phải đương đầu với những thách thức khi Gia Huy trở về, nếu không thu lại thì cậu ta sẽ phá hủy mọi thứ.
Khi đó, Gia Minh mới tỉnh táo và nói:
– Anh đã hiểu lầm em, anh xin lỗi…
Hai người nhanh chóng rời khỏi quán và trở về nhà. Gia Minh lo lắng khi nghĩ về việc Lan Chi phải đối phó với Gia Huy. Anh nhắc nhở cô phải cẩn thận.
– Em phải cẩn thận với Gia Huy đấy.
– Anh không cần lo, em biết làm sao.
– Sao em lại không sợ? Đừng chủ quan.
Lan Chi chỉ cười và nhìn anh, làm Gia Minh càng lo lắng hơn. Anh ngạc nhiên khi thấy cô không lo lắng như anh. Đúng là quy luật bù trừ, anh nghĩ. Anh từng bị ảnh hưởng từ mẹ, người luôn cam chịu. Anh gặp Lan Chi, một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ. Lúc nói chuyện với ông ở quán café, nếu không có cô, anh không biết phải làm gì khi đứng giữa ba và mẹ.
Khi về nhà, Gia Minh nhắc nhở:
Em hứa phải cẩn thận với Gia Huy.
Lan Chi nói:
Nhưng anh cũng phải hứa không can thiệp nếu em được cậu ta.
Gia Minh ngạc nhiên:
Em nói gì? Em được cậu ta hay cậu ta được em?
Cô không nói gì mà chỉ cười, trả lời:
Nếu anh không hứa thì em cũng không hứa, cứ để vậy đi rồi tùy cơ ứng biến…
Gia Minh còn ngơ ngác không hiểu cô nói như vậy là ý gì thì xe đã về đến nhà. Khi họ vào phòng khách, họ thấy bà Lan và Gia Huy đang ngồi chờ. Bà tỏ vẻ bực bội và nói trỏng:
Cái nhà này loạn mất rồi, đến bữa cơm mà cũng không biết về cho đúng giờ, cứ để người khác phải chờ đợi, bực mình à…
Lan Chi định trả lời nhưng Gia Minh đã kéo tay cô và nói nhỏ:
Về phòng tắm nghỉ ngơi…
Em vào gặp mẹ một lát rồi còn về, nếu ở lại phải báo cho Ba mẹ đỡ mong…
Mình đã là vợ chồng rồi mà, để anh xin phép ba mẹ nhé…
Em phải về, tối nay còn chuẩn bị đầy đủ hồ sơ, làm việc ở đây không tiện…
Hay anh sang ngủ bên Ba mẹ để phụ em?
Phụ hay là quậy không cho em làm việc? em còn lạ gì nữa?
Gia Minh chỉ biết cười đỏ mặt. Anh nhớ và lo lắng cho cô mọi lúc mọi nơi. Khi xa một lúc, anh thường thấp thỏm lo lắng và đi tìm. Anh không tin Lan Chi có thể đương đầu với Gia Huy. Nhưng thôi, hãy vào chào mẹ đã rồi tính tiếp.
Nghĩ vậy, anh quay sang Lan Chi và nói:
Mình ghé phòng mẹ một chút…
Nhưng kỳ lạ, cô đã đi từ lúc nào, chỉ còn lại một mình anh đứng ngẩn ngơ. Anh thường tự hỏi: không biết cô ấy còn điều gì mà mình chưa biết chứ? Tò mò quá…
Nghe Lan Chi kể về cuộc trò chuyện với ông Vĩnh ở quán café, cô vẫn sảng khoái, đôi khi còn cười. Nhưng bà Nhã Trúc luôn im lặng, lòng bà đau như có hàng ngàn mũi kim đâm vào. Bà biết tính ông rất hiếu thắng và ít khi đầu hàng. Bây giờ khi biết mình đường cùng, ông mới chịu hạ sỹ diện xuống để bán tài sản. Chắc khi biết sự thật, ông sẽ rất bất ngờ. Ông cho rằng bà đã lừa ông. Nhưng có bao giờ ông tự hỏi đã làm bà đau đớn như thế nào chưa? Bà không chỉ bị chiếm đoạt tiền mà còn bị phản bội. Bà hận ông đến nỗi căm thù, nhưng rồi nhìn Gia Minh ngày một lớn lên, bà lại nuốt giận vào trong. Cảm ơn con mà sống để cho con có đủ cả cha lẫn mẹ. Thanh xuân của bà trôi qua trong đau khổ uất nghẹn. Cũng nhiều lần ông Vĩnh xin bà tha thứ, nhưng tha nỗi gì khi ông đưa người phụ nữ lạ về và kèm theo đứa trẻ.
Hận là vậy, đau khổ là vậy, nhưng tại sao khi nghe Lan Chi kể lại, bà lại đau lòng? Bởi vì cô gái duy nhất trong nhà Hào gia từ nhỏ đã yêu chỉ duy nhất một người, đó là ông Vĩnh, chồng của bà bây giờ. Nhưng ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra? Ngay khi ông thú nhận đã có người phụ nữ bên ngoài và xin bà tha thứ, bà chỉ biết hụt hẫng, đau khổ và khóc mà thôi…
Để rồi tuổi xuân cũng đã trôi đi, khi đã cùng nhau đi hết hai phần ba cuộc đời thì lại đưa nhau vào vòng xoáy của đồng tiền. Tiền là gì chứ? Trận chiến này ắt có kẻ thua và kẻ thắng, nhưng người thua thì khóc, còn người kia liệu có cười nổi không?
Biết mẹ Hai đang nhiều nỗi suy tư, Lan Chi ôm mẹ từ phía sau và thủ thỉ:
Mạnh mẽ lên mẹ, mẹ đã vì anh Gia Minh mà chịu đựng và hy sinh hơn nửa cuộc đời. Bây giờ nếu mẹ mềm lòng thì sự hy sinh đó không xứng đáng. Công sức mồ hôi nước mắt của ông ngoại chẳng nhẽ để cho mẹ con bà ta sống phởn phơ sao? Con tưởng đợt này Ba sẽ sáng mắt ra nhưng không, Ba vẫn bảo thủ không chịu đầu hàng. Việc đó là Ba hiếu thắng hay là còn lo cho cuộc sống của mẹ con bà ta? Lần này cậu Huy đã về, mẹ còn nhớ cậu ấy nói về làm giám đốc hay không?
Lời của Lan Chi khiến bà như bừng tỉnh. Con dâu bà nói đúng. Không có chuyện ông Vĩnh làm ăn thua lỗ mà bị bà ta ngày đêm moi tiền. Chẳng thà đồng tiền của riêng ông ấy thì không nói, đằng này lại là tiền mà cha mẹ cho bà. Vậy mà ông ta tự cho mình quyền muốn làm gì thì làm, muốn cho ai thì cho, mà cũng không thèm một lời hỏi han hay quan tâm đến bà. Người đàn ông này lòng tham và tham vọng quá lớn, ông ta giữ 50% cổ phần mà lại đang muốn chiếm hết 50% còn lại. Con dâu Lan Chi nói đúng, lần này bà phải mạnh mẽ lên và phải làm một cái gì đó để ông ta phải nhận ra rằng khi không còn tiền, mẹ con bà ta sẽ xem ông ta là gì.