Cuộc chiến hào gia chương 14 | Gặp lại bạn cũ
Suốt buổi sáng, Lan Chi giữ im lặng, cô căn dặn Gia Minh phải chủ động đối đáp với ông Vĩnh để tránh hiểu nhầm. Khi thấy con trai phản ứng nhanh nhẹn, ông Vĩnh biết rằng cô ta có phần gây áp lực, nhưng ông không có lý do để phản bác. Ông cũng không ngạc nhiên khi ông ta chấp nhận ký với lý do dựa vào lời hứa của Gia Minh, bởi thực ra ông ta cũng đã đến lúc phải nhượng bộ, việc này còn giúp ông giữ được chút sỹ diện.
Khi mọi người ngoài phòng nói chuyện, luật sư yêu cầu nhân viên soạn văn bản, nội dung chủ yếu hủy bản ủy quyền cũ và bàn giao tài sản đã nhận của ông Vĩnh mà không liên quan đến việc cầm cố thế chấp vay tiền ngân hàng. Hai vấn đề này hoàn toàn khác nhau, vì quyền sở hữu đất và tài sản trên đất thuộc về bà Nhã Trúc, còn người vay tiền là ông Phùng Gia Vĩnh. Cô đã bàn bạc và thống nhất với luật sư rằng sau khi hoàn tất thủ tục bàn giao, bước kế tiếp sẽ làm việc với ngân hàng.
Cô cũng không hiểu ông Vĩnh đã thế chấp tài sản để vay tiền khi chủ sở hữu không biết gì. Cô nghi ngờ có liên quan đến đường dây làm giả sổ đỏ, mà ông Vĩnh cũng không biết. Cô muốn hỏi mẹ chồng về vấn đề này, nhưng không biết liệu mẹ chồng có biết hay không. Nếu biết, tại sao lại không ngăn cản? Gương mặt mẹ chồng ít khi biểu lộ cảm xúc, khó đoán.
Sau khi ký xong các giấy tờ, bà Nhã Trúc cũng ký nhận đầy đủ mà không cần ủy quyền cho các con. Bà vẫn lạnh lùng và không biểu lộ cảm xúc. Ông Vĩnh nói với Gia Minh:
– Con nhớ những gì đã hứa với Ba, bây giờ các con về trước. Ba muốn nói chuyện với mẹ con một lát, chút xíu Ba chở mẹ về…
Gia Minh bối rối, Lan Chi lịch sự:
– Mẹ hứa đến nhà cô Quyên hôm nay phải không?
Bà Nhã Trúc nhanh chóng bắt kịp:
– Ồ, mẹ quên. Mẹ hẹn sáng nay mà không nhớ gì hết…
Lan Chi cười:
– Cô Quyên gọi cho mẹ đó…
Bà Nhã Trúc nói với nhân viên phòng công chứng và luật sư:
– Mọi thủ tục đã xong. Luật sư của tôi sẽ tiếp tục các bước tiếp theo.
Bà quay lưng và rời đi nhanh chóng. Mọi việc diễn ra nhanh chóng, ông Vĩnh và vợ chồng Gia Minh cũng không kịp phản ứng. Ông Vĩnh ngạc nhiên, bởi bà Nhã Trúc rõ ràng không muốn nói chuyện với ông. Điều gây bất ngờ là luật sư đi cùng bà, ông tưởng đó chỉ là khách hàng đến giao dịch cho đến khi bà giới thiệu ông ta.
Ông Vĩnh tỏ ra thắc mắc tại sao bà Trúc không giới thiệu ông ta với ông. Ông cảm thấy bất ngờ vì hôm nay chỉ hủy giấy ủy quyền đã hết thời hạn và thu hồi tài sản ủy quyền, không cần phải có luật sư. Nhưng ông vẫn chấp nhận ký vì đã xem kỹ nội dung văn bản, không chủ quan như trước.
Mải mê suy nghĩ, khi quay lại, hai vợ chồng Gia Minh đã ra về từ khi nào, khiến ông bực mình. Ông không biết Gia Minh còn coi ông là cha ruột không, khi về cũng không chào ông. Nhưng ông không biết rằng khi nghe bà Nhã Trúc nói và ra về, Gia Minh nhìn ông luật sư gườm gườm, nên anh kéo Lan Chi ra nhanh chóng. Nhận được tin nhắn từ mẹ, hai vợ chồng vội chạy đến quán cafe mà mẹ đang chờ đợi.
Bỗng nhớ đến ông Vũ, Gia Minh hỏi mẹ:
– Bác Vũ về rồi à, mẹ?
Bà Nhã Trúc cười:
– Bác về từ lâu rồi…
Gia Minh ngậm ngùi:
– Con thấy công việc Ba quá khó khăn…
Bà Nhã Trúc nói:
– Con thương Ba đúng không? Mẹ không cấm con thương Ba, nhưng con hãy nghĩ về những gì mẹ con đã trải qua trong hơn 25 năm qua. Còn nhiều chuyện mẹ chưa kể cho con nghe, ngay cả việc vay tiền ngân hàng mà không thế chấp, liệu điều đó có liên quan đến bà không?
Gia Minh nói:
– Con không quan tâm đến Ba, con chỉ lo cho mẹ. Nếu Gia Huy có gây rắc rối…
Lan Chi cười:
– Anh đừng lo cho em. Một mình em cũng có thể đối phó với ba người như Gia Huy…
Cả hai mẹ con đều bất ngờ:
– Cái gì?
Lan Chi nói:
– Mẹ và chồng yên tâm, em có kế hoạch.
Bà Nhã Trúc ôm con, nhìn trời than:
– Con ơi, mẹ cảm ơn con…
Cả hai vợ chồng đều không hiểu ý mẹ nhưng không dám hỏi. Bà Nhã Trúc nói như ra lệnh:
– Từ nay cuộc sống sẽ không như trước, nhưng từ từ sẽ có cách…
Lan Chi lấy ra một tờ hình và đưa cho bà Trúc và Gia Minh:
– Mẹ và anh có biết người đàn ông này không?
Gia Minh nhìn tấm hình và bất ngờ nói:
– Đây là chú Hòa, trợ lý của Ba. Sao em có hình của chú ấy?
Lan Chi nói:
– Anh hãy xem hết đi…
Gia Minh lại nhìn một tấm hình khác và thốt lên:
– Mẹ…
Anh nhanh chóng che miệng bằng tay để không phải nói ra những gì bất ngờ. Anh như vậy vì người trong hình là ông Hòa và bà Trúc từ xe hơi bước ra. Bà Nhã Trúc im lặng vì để có được tấm hình này, chính bà đã giao cho chị Bé Tư theo dõi và chụp mỗi khi ông Hòa đến đón bà Lan đi ra ngoài.
Gia Minh hỏi:
– Sao em lại có những tấm hình này?
Lan Chi chưa kịp trả lời thì bà Nhã Trúc nói:
– Là của mẹ đưa…
Bà kể về việc mình đã nhìn thấy bà Lan rời khỏi nhà lén lút, việc ông Vĩnh đi làm và bà Lan đi đâu là bình thường. Nhưng việc họ rời khỏi nhà một cách lén lút không bình thường, và người lái xe đen cũng không dám đến trước nhà mà cách xa hơn 100 mét. Bà đặt câu hỏi, tại sao họ lại có những hành động đáng ngờ đó? Bà nhận định việc này không thuận lợi nếu tự mình theo dõi, nên đã giao cho chị Bé Tư làm.
Cũng chính chị Bé Tư đã đưa tấm hình cho Lan Chi, vì chị không ưa bà Lan và thấy Gia Huy trở về. Lý do cụ thể chị không nói.
Sau một thời gian ngồi, ba mẹ con quay về nhà. Trong xe, không ai nói gì với ai. Gia Minh cảm thấy rất buồn. Anh không quên những giọt nước mắt của cha tại phòng công chứng và bây giờ lại đến lượt bà Lan. Anh đầy nhiều câu hỏi: tại sao mẹ lại giao cho chị Bé Tư theo dõi bà Lan? Và tại sao ông Hòa thường đến đón bà Lan? Hai người đã đi đâu? Anh chỉ hy vọng mẹ sẽ giải thích.
Bà Trúc gọi:
– Con đang nghĩ gì thế? Tập trung lái xe cho mẹ…
Tiếng của bà ở hàng ghế sau làm Gia Minh giật mình. Thấy con trai không tập trung, bà Nhã Trúc quát lên:
– Dừng xe lại, con dừng xe cho mẹ…
Gia Minh dừng xe và quay lại:
– Có chuyện gì vậy mẹ?
Bà nói:
– Con trả lời mẹ sau khi đã suy nghĩ kỹ. Con đừng suy nghĩ nhiều quá khi đang lái, an toàn không?
– Dạ, con xin lỗi mẹ, con không làm thế nữa…
Cả ba tiếp tục trò chuyện trong xe. Bà Nhã Trúc nhắc nhở:
– Chuyện này chỉ nói với mẹ, không được chia sẻ với ai khác. Lan Chi có thể yên tâm, nhưng cũng đừng chủ quan. Hãy cẩn thận và cảnh giác.
– Dạ, con cảm ơn mẹ…
Bà Nhã Trúc nói:
– Đối với Gia Minh, con là một người trai nhân từ và dễ mềm lòng, điều đó là tốt, nhưng trong tình huống này, chúng ta không thể để tài sản mà ông bà ngoại đã dành cả đời để xây dựng rơi vào tay người vợ của Gia Huy được. Dù mẹ biết mình nói những lời này có thể gây mâu thuẫn, nhưng mẹ phải nói. Gia Huy đã chắc chắn rằng mình là con của ông Vĩnh chưa? Câu hỏi này sẽ có câu trả lời sau này. Nhưng nếu đó là công việc của ông, ông chịu được, nhưng nếu đó là tài sản cá nhân của ông thì mẹ sẽ không can thiệp vào, nhưng khi đó là của vợ chồng con, chúng ta phải cố gắng giữ lại.
Gia Minh im lặng, nhưng Lan Chi bất ngờ nói:
– Con sẽ đòi lại tất cả. Khi ông già yếu đi, chúng ta sẽ chăm sóc ông. Nhưng những hậu quả do ông gây ra, ông phải chịu. Nếu chú Hòa là trợ lý của ông, chắc chắn liên quan đến việc làm sổ đỏ giả, chỉ khi đó ông mới có thể vay được tiền…
Gia Minh phản ứng:
– Em vừa nói gì? Anh đã hứa sẽ trả hết nợ cho ông, ông mới chịu ký. Vậy bây giờ em làm vậy, anh là gì đấy?
Bà Nhã Trúc quát:
– Con hứa mà không hỏi ý kiến của mẹ à? Thật tức ૮.ɦ.ế.ƭ đi mà…
Lan Chi bênh vực chồng:
– Thật ra, lúc đó con cũng nghe thấy, nhưng con để cho Minh hứa, vì nếu không nói vậy thì ông sẽ không chịu ký. Con nghĩ lời nói gió bay không có chứng cứ thì ai tin đâu mẹ…
Gia Minh muốn nói gì đó nhưng gặp ánh mắt của vợ, anh vội im lặng. Khi họ về nhà, họ nghe thấy tiếng cười từ phòng khách. Anh nói với mẹ và vợ:
– Có khách đến nhà, không biết là ai?
– Khi vào nhà, lên phòng ngay, nhớ những gì mẹ nói, bà ấy không phải là người đơn giản đâu…
Lan Chi, Gia Minh và mẹ cùng bước vào nhà, bỗng một cô gái lao ra và ôm Lan Chi với sự vui mừng:
– Lan Chi. Trời ơi, gặp được bạn ở đây tớ vui lắm…