Cuộc chiến hào gia chương 16 | Cặp tỳ hưu bị mất
Thấy ông Vĩnh không được bình tĩnh, điều tra Long giải thích lý do Long đến gặp ông. Ông Vĩnh không thể tin được những gì đang nghe, bởi bà Nhã Trúc đã thuê luật sư tố cáo ông lợi dụng lòng tin của bà. Làm giấy tờ giả để thế chấp tài sản của bà vay ngân hàng một số tiền lớn. Bây giờ bà muốn sửa chữa nâng cấp tài sản trên đất thì được biết ông Vĩnh đã thế chấp rồi…
Trời ơi…
Ông Vĩnh hai tay ôm đầu la lên đau khổ. Ông không bao giờ tin rằng bà ấy lại có thể đối xử với ông như vậy. Những việc ông gây ra có lỗi với bà, nhưng bà vẫn im lặng không hề phản ứng gì. Câu chuyện này khiến ông rất tức giận.
Chờ ông Vĩnh bớt xúc động, điều tra Long lên tiếng:
Cơ quan điều tra mời ông đến lấy lời khai, mong ông hợp tác…
Cho tôi thời gian một tuần để tôi thu xếp tiền, con trai tôi hứa sẽ trả số tiền này…
Đơn tố cáo không chỉ là số tiền vay ngân hàng mà có liên quan đến đường dây làm giả giấy tờ, nên mong ông chấp hành…
Ông Vĩnh sửng sốt:
Giấy tờ gì chứ? Tôi có làm giả giấy gì đâu?
Vậy không có sổ đỏ của những lô đất trên thì làm sao ông có thể thế chấp để vay được tiền?
Ông Vĩnh im lặng, đã có lúc ông nghĩ đến điều này. Nhưng tất cả ông giao cho cậu Hòa trợ lý. Cậu ta nói quen sếp ở ngân hàng, chỉ cần chi phần trăm nhiều một chút là giải quyết. Mà gì chứ để được việc thì ông tiếc gì mà không chi. Bây giờ phía công an lại nói ông có liên quan đến đường dây làm giả giấy tờ thì rắc rối lớn rồi…
Các anh cứ cho tôi một tuần…
Không được, mời ông hợp tác…
Ông Vĩnh bỗng tỏ ra ương bướng nói lớn:
Nãy giờ tôi đã nói hết lời với các anh rằng tôi không có làm giả bất cứ giấy tờ gì. Còn tiền nợ ngân hàng thì cho tôi một tuần để thu xếp. Nếu sau một tuần mà tôi chưa trả thì các anh hãy nói. Đằng này người tố cáo lại chính là vợ tôi. Vợ chồng tôi đang giận nhau nên mới xảy ra như thế này. Chuyện gia đình các anh để cho tôi tự thu xếp…
Điều tra Long vẫn khuôn mặt lạnh lùng, dằn từng tiếng:
Chúng tôi cũng chỉ thi hành lệnh của cấp trên, yêu cầu ông hợp tác. Nếu không bắt buộc chúng tôi phải dùng biện pháp cưỡng chế…
Ông Vĩnh có vẻ sợ, nói với ai chứ với cơ quan điều tra thì phải hết sức cẩn thận. Nhưng nếu như ông tin anh ta rồi khi đến đó lại nhốt ông luôn thì sao? Ông hỏi lại:
Anh mời tôi đến viết lời khai rồi về đúng không? Nếu vậy anh viết cho tôi mấy chữ, giờ tôi cũng không tin ai được nữa…
Ông nghĩ mình là ai mà có quyền yêu cầu như thế? Nếu ông không hợp tác thì bắt buộc chúng tôi phải dùng biện pháp mạnh…
Nói xong, anh lấy một cái còng số 8 ra từ trong túi để lên bàn. Thấy vậy, ông Vĩnh hoảng sợ. Nếu ông bị còng tay, tin đồn về việc ông bị công an bắt sẽ lan truyền, làm ồn ào trên các phương tiện thông tin đại chúng. Nếu như vậy thì ông còn thấy tốt hơn, ông cười gượng:
Tôi cũng nhanh chóng viết lời khai và rời đi thôi…
Vậy từ đầu ông đồng ý như thế này có được không?
Cả ba người cùng đứng dậy, nhưng khi ra khỏi cổng, điều tra viên Long không lên xe mà đứng dưới đất. Thấy vậy, ông Vĩnh muốn xuống theo, nhưng tài xế nói:
Ông ngồi im, chúng ta đi thôi…
Khi nhìn qua kính chiếu hậu, ông Vĩnh thấy anh Long quay vào, không hiểu cậu ta quay vào làm gì. Ông cảm thấy lo lắng. Tuy ông không làm gì ngoài nợ nần, nhưng thú thật, ông không muốn bị lục soát. Tên Hòa rất lo sợ khi chứng kiến cuộc trò chuyện của ông Vĩnh và công an. Hắn muốn tìm cách rời đi nhưng không thể. Lúc đầu hắn muốn chuồn đi, nhưng trí tò mò đã thúc hắn ở lại nghe họ nói chuyện.
Khi mọi người ra khỏi phòng, hắn cũng chạy ra ngoài. Hắn không đi qua cổng mà đi ra phía sau, nơi có một cây mít. Chờ mọi người về, hắn sẽ thoát ra ngoài theo lối đó. Sau một lúc, không thấy gì, hắn nhìn ra cổng thì thấy xe của công an đã đi rồi. Hắn bắt đầu trèo lên cây, nhưng khi vừa đến bên kia tường rào, hắn nghe tiếng nói từ dưới gốc cây:
Có trái nào chín chưa anh Hòa? Mít mùa nắng ngọt lắm…
Tiếng nói khiến hắn giật mình. Người nói là công an Long. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nhìn xuống, hắn bị hoảng hốt hơn khi thấy cảnh tượng. Đằng này là cậu Long, đằng kia là một người khác. Hắn từ từ tụt xuống và ngoan ngoãn đưa hai tay vào còng số 8.
Trước mặt ông Vĩnh là một người cán bộ tuổi trung niên giới thiệu tên là Trung. Ông Trung ngồi xuống, vẻ mặt buồn rười rượi. Ông cất tiếng chào:
Chào ông Vĩnh…
Sao ông lại biết tôi?
Tập đoàn Phùng Gia nổi tiếng như thế, việc biết tên người đứng đầu không phải là khó.
Nếu không có nợ, nếu không đối diện với tình hình này, ông Vĩnh sẽ được tự do và được ca tụng là lãnh đạo xuất sắc của tập đoàn, thể hiện bản thân là người tài năng. Nhưng bây giờ, ông đang ở trong tình huống khác, là người vi phạm pháp luật và được mời đến cơ quan công an để làm lời khai. Ông cười gượng:
Thật là đau đầu. Như ông biết đấy, tôi vì bận công việc mà đã tin tưởng cấp dưới, nên chúng nó làm gì tôi cũng không biết…
Ông Trung cười:
Ông nói như đùa. Một người như ông mà bị cấp dưới lừa qua mặt không biết gì thì ai mà tin?
Tôi nói thật đấy. Việc làm giấy tờ giả gì đó, trợ lý nói chỉ cần chi phần trăm cho ngân hàng là họ sẽ duyệt. Lúc đó công trình chưa nhận tiền thanh toán từ chủ đầu tư nên rất kẹt, nghe thấy cậu ta báo cáo như thế thì tôi gật đầu đồng ý luôn…
Vậy việc vay ngân hàng thì ai nhận tiền?
Ông Vĩnh im lặng, vì ông là người nhận tiền. Vậy bây giờ phải nói thế nào? Mọi chuyện chắc công an cũng đã biết rồi. Ông ấp úng:
Cũng đã lâu rồi, nhưng có lẽ là tôi…
Chắc chắn chứ có lẽ gì nữa. Chính ông là người ký nhận vào hồ sơ vay vốn. Trong hồ sơ có đầy đủ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và tài sản gắn liền với đất mang tên ông. Ông cũng đừng nói với tôi là ông không biết gì…
Thật sự tôi không biết…
Ông không biết cũng phần nào là bản chất của ông từ thời còn trẻ. Ngay từ khi cưới bà Nhã Trúc, người thừa kế tập đoàn Hà Gia, ông đã bất chấp mọi thủ đoạn miễn là có được tài sản. Nhưng ông sơ suất bởi tuổi trẻ ngựa non háu đá, không nghĩ đến hậu quả sau này. Ông nhận tài sản mà không có một mảnh giấy trong tay. Nhưng tôi nghĩ ông chưa đủ tầm để đối phó với ông Hà Thanh, một thương gia nổi tiếng…
Ông Vĩnh cúi đầu thấp. Lúc này trinh sát Long cũng đã có mặt. Anh đẩy tờ giấy và cây viết ra trước mặt ông và nói:
Ông viết tất cả những gì có liên quan đến việc làm giả hồ sơ, lừa đảo ngân hàng để vay tiền, cam kết thời gian trả tiền…
Tôi không làm giả hồ sơ, tôi không lừa đảo ngân hàng. Còn tiền trả nợ thì cho tôi thêm thời gian…
Ông cứ viết vào tờ khai, chúng tôi còn phải điều tra. Nhưng cho dù không nhận tội mà bằng chứng rành rành ra đó thì cũng không được, tạm thời chúng tôi niêm phong điện thoại của ông để phục vụ điều tra…
Nghe nói tạm thu điện thoại, ông Vĩnh hốt hoảng van xin:
Xin đừng giữ điện thoại của tôi, tôi còn làm việc với các đối tác, bao công việc đang chờ tôi…
Mong ông hợp tác, chúng tôi làm theo nguyên tắc, điện thoại là vật chứng có liên quan đến vụ án nên bắt buộc chúng tôi phải tạm giữ…
Không còn cách nào khác, ông ta phải chấp hành. Khi viết xong, ông Trung nhắc nhở:
Bây giờ ông có thể về, nhưng tuyệt đối không được rời khỏi nhà. Bất kể khi nào chúng tôi triệu tập, ông phải có mặt…
Tôi biết rồi…
Nhìn ông ta lầm lũi rời đi, ông Trung chỉ biết lắc đầu. Số phận một kẻ tham lam, bất chấp mọi thủ đoạn miễn là có tiền. Đến cuối cùng, ông ta vẫn là tay trắng. Quy luật mà ai cũng không được phép coi thường. Ông vẫn nhớ cách đây hơn hai mươi năm, lúc đó ông Hà Thanh còn sống, ông ta mới tốt nghiệp trường đại học an ninh. Nhưng không ngờ đến ngày nay lại phải đối diện với con rể của ông ấy…
Khi bà Nhã Trúc về nhà, việc đầu tiên là bà nhìn lên kệ thờ và cảm thấy như có cái gì đó thiếu sót, nhưng không nhớ được là vật gì. Bà gọi điện cho Gia Minh:
Alo, con về ngay cho mẹ…
Khoảng một tiếng sau, Gia Minh và Lan Chi đến, hai người vội vã đi lên phòng của mẹ. Gia Minh tỏ ra ngạc nhiên khi không thấy Ba hay bà Lan ở nhà và hỏi:
Mẹ con đi đâu hết rồi?
Bà Nhã Trúc trả lời:
Mẹ con bà ta thì mẹ không biết, còn ông Vĩnh thì công an mời lên lấy lời khai…
Luật sư gửi đơn rồi à mẹ?
Gửi rồi, cuộc chiến đã bắt đầu…
Lan Chi im lặng, còn Gia Minh thì không nói gì nhưng hai mắt đã ướt đẫm nước, anh nghĩ đến Ba, không biết Ba đang thế nào? Chắc chắn Ba rất thất vọng, đó là lần đầu anh hứa với Ba và cũng là lần đầu tiên anh thất hứa. Nhưng số tiền quá lớn nên anh đành bất lực khi không được sự đồng ý của mẹ…
Gia Minh…
Tiếng bà Nhã Trúc gọi làm cả hai người giật mình, Lan Chi biết chồng đang xúc động nên quay sang trả lời mẹ:
Mẹ gọi anh Minh có gì không ạ?
Con xem Camera trong điện thoại của thằng Minh, xem trong ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì ở cái nhà này? Chú ý quan sát phía bệ thờ cho mẹ…
Có chuyện gì vậy mẹ?
Thì cứ làm theo yêu cầu của mẹ đi…
Gia Minh lấy điện thoại mở camera ra xem, chợt anh giật mình khi nhìn thấy Gia Huy đang trèo lên lấy một vật gì đó trên kệ thờ rồi bỏ vào túi quần và rất nhanh đi ra ngoài, anh vội vàng đứng dậy chạy ra xem mất thứ gì thì chợt hốt hoàng la lên:
Cặp tỳ hưu bị mất rồi…