Cuộc chiến hào gia chương 17 | 25 năm

18/03/2024 Tác giả: Hà Phong 315

Khi nghe tin cặp tỳ hưu bị mất, bà Nhã Trúc chỉ biết ôm mặt, hai vai rung nhè nhẹ. Gia Minh và Lan Chi ôm mẹ an ủi:

Bình tĩnh nha mẹ, con sẽ mang về cho mẹ…
Bà Nhã Trúc nổi giận:

Thông báo cho Luật sư Kiên, báo nhà mất trộm…
Gia Minh lo lắng:

Làm thế là quá lớn, mẹ ơi, em Gia Huy lấy thì để con nói em bán hoặc cầm ở đâu để con chuộc về…

Lần này là cặp Tỳ hưu, còn lần sau thì là cái gì? liệu con có chuộc mãi được không?

Gia Minh im lặng, bà Nhã Trúc tiếp tục hỏi:

Việc mẹ giao con làm chưa?
Lan Chi ngơ ngác:

Làm gì vậy mẹ? sao anh không trả lời?
Gia Minh vẫn im lặng, nhưng anh nhìn mẹ như muốn van xin. Bà Nhã Trúc muốn xét nghiệm ADN giữa Gia Huy và Gia Minh để kiểm tra huyết thống. Bà muốn biết Gia Huy có phải con của nhà Phùng hay không. Gia Minh muốn mẹ dừng lại, không trừng phạt Ba nữa. Anh biết tiền không thể làm hài lòng mọi người, cuối cùng ai cũng phải ra đi. Bà cần hiểu rằng đôi khi, việc trừng phạt người khác cũng là tự làm tổn thương chính bản thân. Rất may, Lan Chi hiểu ý mẹ và đồng ý giúp đỡ.

Bà Nhã Trúc lo lắng về việc mối quan hệ của ông Hòa và bà Lan, cô muốn xác minh huyết thống của Gia Huy. Nếu có một ngày, bà yêu cầu ông Vĩnh ra khỏi nhà, việc này cũng cần phải xác minh huyết thống. Bà lo lắng về tình hình của Ba và muốn Gia Minh biết điều đó. Lan Chi hiểu ý mẹ và đồng ý giúp đỡ.

Ngoài những tài sản của Hà Gia, tập đoàn Phùng Gia trong những năm qua cũng gây dựng được rất nhiều. Tuy Ba không cần nghĩ đến ai, nhưng việc này khiến ông ta sốc…
Gia Minh lo lắng:

Ba không thể vượt qua cú sốc này…
Đúng lúc đó, điện thoại Gia Minh đổ chuông. Anh không nhấc máy, chỉ nhìn qua màn hình.

Lan Chi cầm điện thoại lên và nghe:

Xin chào, ai đang gọi?

Ông Vĩnh bị tai nạn giao thông…

Họ nhảy dựng lên vì sự bất ngờ, Gia Minh lấy lại điện thoại và hỏi:

Anh là Gia Minh, con trai ông Vĩnh. Xin hỏi tình hình của Ba tôi thế nào rồi?

Ông ta như người mất trí, ngay ở ngã tư cứ đi như không có ai, rồi đâm vào đầu chiếc taxi, không có điện thoại, chỉ có mảnh giấy ghi số điện thoại của tôi…

Ba tôi đang ở đâu ạ? Anh làm ơn cho tôi biết địa điểm…

Chúng tôi đã đưa ông ta vào cấp cứu ở bệnh viện Đại học Y Dược rồi…

Cảm ơn anh, tôi sẽ đến ngay…

Gia Minh chạy ra ngoài, Lan Chi cũng theo, cô mang theo hai cái bàn chải đánh răng của Gia Huy và chồng, bỏ vào túi nilon, sau đó đặt vào giỏ xách. Bà Nhã Trúc một mình thẫn thờ, đầu óc trống rỗng. Suốt 25 năm, bà sống trong uất hận, nhưng khi nhìn thấy con trai Gia Minh ngủ ngon lành, trái tim bà lại mềm lại. Bà giận ông, hận đến tận xương tủy, nhưng không thể ngăn con trai lo cho Ba. Bà lo lắng khi nghe tin Ba bị tai nạn, bởi thấy con trai Gia Minh lo lắng và cảm động.

Hai vợ chồng Gia Minh đến bệnh viện, ông Vĩnh đã được đưa vào phòng cấp cứu. Điện thoại của Gia Minh được một người bán vé số gọi. Khi mọi người đưa ông Vĩnh vào bệnh viện, ông Hạnh tình nguyện ở lại chờ người nhà của ông ta. Khi Gia Minh và Lan Chi đến, ông Hạnh còn dính máu, vẫn giữ tập vé số chưa bán được. Ông chỉ vào phòng cấp cứu và nói:

Ông ở đây, tôi sẽ đi bán số kiếm gạo…
Gia Minh ôm chặt ông Hạnh và cảm động:

Con cảm ơn, cảm ơn chú…
Nhưng ông ấy không nhận và đẩy Gia Minh ra:

Đừng, con trai ông, áo ông dính máu rồi…
Gia Minh cởi áo và cầm tiền tặng, nhưng ông Hạnh từ chối và nói:

Để tôi lo cho ông, tôi không cần tiền…
Lan Chi cố gắng tặng tiền nhưng không được, sau đó cô đề xuất mua tất cả vé số của ông Hạnh:

Chú bán không? Nếu trúng, chú và chúng tôi sẽ chia tiền…
Ông Hạnh đồng ý và cùng Lan Chi đếm vé số, sau đó cô nhét tiền vào túi áo ông:

Chú giữ giùm con, chắc chắn sẽ trúng đấy…

Cô không sợ tôi đi luôn à? Tôi không tham tiền, nhưng cảm ơn cô…

Nói xong, ông Hạnh rời đi, Gia Minh tỏ ra buồn bã như đang nói với chính mình:

Một ông già bán vé số mà không lấy tiền, nhưng sao lại có người vơ vét tiền như vậy?
Nhớ rõ ý Gia Minh muốn nói về ông Vĩnh, Lan Chi nhớ đến việc bệnh viện có dịch vụ xét nghiệm huyết thống ADN. Cô nói:

Anh ở đây chờ xem Ba thế nào? Em đi một lát.

Em đi đâu?

Một chút thôi.

Lan Chi nhanh chóng đi tìm phòng xét nghiệm ADN trên lầu. Sau khi giao hai cái bàn chải đánh răng của Gia Huy và Gia Minh, nhân viên phòng thí nghiệm hẹn cô đến lấy kết quả sau 3 ngày. Để tránh Gia Minh nghi ngờ, Lan Chi mua mấy chai nước suối trước khi quay về phòng cấp cứu với chồng.

Ai là người nhà bệnh nhân Phùng Gia Vĩnh?

Đúng, tôi đây.

Gia Minh nói run run, vẫn chưa bình tĩnh được. Bác sĩ nói:

Bệnh nhân bị chấn thương sọ não và mất máu nhiều, anh đi làm thủ tục nhập viện.

Dạ, cảm ơn.

Gia Minh vội đi, Lan Chi theo. Hai vợ chồng làm thủ tục nhập viện, Lan Chi nói:

Em sẽ gọi cho mẹ Hai và mẹ Ba.

Được, em gọi. Anh đi đóng tiền.

Lan Chi không kịp gọi cho mẹ Hai, cô gọi cho bà Lan để thông báo về tai nạn của ông Vĩnh. Thật bất ngờ, bà không hỏi về tình hình của chồng mà chỉ quan tâm:

Vậy giờ công ty ai điều hành?
Lan Chi không trả lời và tắt máy. Cô suy nghĩ gọi cho bà Nhã Trúc, nhưng lại nhớ đến tình trạng nghiêm trọng của ông Vĩnh. Cô nảy ra ý nghĩ truyền máu cho ông và gọi cho Gia Huy:

Alo…
Dù máy vẫn đổ chuông liên tục, nhưng không có ai nghe. Khi gọi lần thứ hai, có người trả lời:

Ai?
Lan Chi nói:

Tôi là Lan Chi, Ba anh bị tai nạn, đang cấp cứu ở bệnh viện Đại học Y Dược, anh đến ngay.
Gia Huy không quan tâm đến việc ông Vĩnh bị tai nạn mà chỉ chú ý đến người gọi, Lan Chi. Anh ta dịu dàng:

Xin lỗi, tôi đến ngay.
Cô không cần nghe tiếp, chỉ cần anh ta đến. Lan Chi gọi cho mẹ Hai, nghe giọng buồn và nghẹn ngào, cô biết mẹ Nhã Trúc vẫn lo lắng cho chồng. Điều đó khiến cô thương mẹ hơn. Tình cảm và lo lắng chỉ thể hiện khi còn yêu thương và hận thù, và chỉ biến mất khi con người trở nên lạnh lùng và im lặng.

Cô hiểu rằng mẹ hai đã im lặng suốt hơn 25 năm, chờ đợi cho đến một ngày. 25 năm, một khoảng thời gian dài đủ để tuổi thanh xuân trôi qua, đủ để những ước mơ của một người phụ nữ trở thành vợ, trở thành mẹ. Bà đã cố gắng nuốt lấy mọi hận thù, mọi đắng cay, vì con, để chờ đến ngày này. 25 năm, đôi mắt của bà đã cạn khô nước mắt, nhưng tại sao khi thời cơ đã đến, khi nghe tin chồng bị tai nạn, lại rơi lệ? Có lẽ tình yêu giữa chồng vợ làm đau đớn, làm đầy nỗi sầu thương. Những suy tư này khiến bà tụng kinh niệm phật, mong tâm hồn được an lạc, mong được giải thoát khỏi tất cả. Nhưng nhiệm vụ và trách nhiệm của cha vẫn kéo bà trở về với thực tại…

Thấy mẹ im lặng, Lan Chi chỉ nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếng thở của một người vợ lo lắng khi chồng gặp nạn, và cô hiểu điều đó. Vì vậy, cô bấm nút tắt để không làm phiền mẹ. Nhưng bất ngờ, một tin nhắn đến:

Hãy chăm sóc cho ông ấy, vợ chồng con.

Dạ, mẹ…

Thấy Gia Huy đi vào bệnh viện từ cổng, Lan Chi tắt máy và nhanh chóng đi vào, không muốn anh ta thấy. Trong tâm trạng khó nói, cô bỗng mỉm cười…

Bài viết liên quan