Cuộc chiến hào gia chương 18 | Gia Huy phạm tội
Khi Gia Huy xuất hiện, mặt Gia Minh bỗng đỏ lên vì tức giận, nhưng Lan Chi nhanh chóng can ngăn:
Bình tĩnh đi, lo cho Ba đã, cậu ta đến đây là vì tôi đã báo tin Ba bị tai nạn có thể phải phẫu thuật…
Tôi hiểu…
Khi Gia Huy tiến lại, anh ta hỏi ngay:
Anh Hai, tại sao Ba lại bị tai nạn?
Gia Minh tức giận với việc mất cặp tỳ hưu, lại nghe Gia Huy hỏi không duyên dáng, liền trả lời gay gắt:
Ba đang cấp cứu kia, cậu đi vào hỏi làm gì?
Gia Huy không phản ứng, đẩy cửa vào và bị bác sĩ đuổi ra với lời nói khó chịu:
Anh là ai? Tại sao lại vào đây?
Tôi là con trai của ông chủ tập đoàn Phùng Gia, cha tôi đang cấp cứu, vì sao không cho tôi vào?
Tôi không cần biết bạn là ai, tất cả đều là bệnh nhân, đây không phải chợ, bạn muốn đến đâu thì về đó…
Bác sĩ nói xong quay lại phòng, còn Lan Chi và mọi người nhìn với ánh mắt chê cười. Gia Huy nhìn Lan Chi:
Ai đã báo tin Ba bị tai nạn? Ông ta ở đâu?
Lan Chi không trả lời mà chuyển sang chủ đề khác:
Bây giờ tập trung lo cho Ba, mọi chuyện tính sau. Bác sĩ thông báo Ba bị chấn thương sọ não và mất máu nhiều, giờ anh em đi xét nghiệm mẫu máu, khi cần sẽ có ngay…
Không cần anh Hai, tôi là đủ…
Tốt quá, vậy thì tôi đi cùng chú đến phòng thí nghiệm…
Khi Lan Chi gọi Gia Huy là “chú”, anh ta không vui, nhưng khi cô nói đi cùng anh, anh ta cười gượng:
Đi thôi…
Lan Chi và Gia Huy đi vào, để lại Gia Minh nhìn theo, tức giận. Biết Gia Minh ghen tỵ và tức giận, nhưng Lan Chi phải làm như vậy. Cô nắm tay Gia Minh, hôn vào má anh:
Chỉ còn cách này mới lấy được mẫu máu xét nghiệm với Ba, anh quên nhiệm vụ mẹ giao rồi à?
Nhưng hai người…
Gia Minh không trả lời, nhưng Lan Chi nhắc lại, châm chọc anh:
Anh ghen à? Anh phải tin vợ mình chứ? Nếu anh không thích thì em sẽ đi báo cáo với mẹ…
Anh hiểu lầm rồi, xin lỗi em, nhưng nhìn hai người anh thấy khó chịu lắm…
Nếu em không làm vậy thì cậu ta có đi không?
Khi Gia Huy bước ra và nghe được câu cuối, anh ta hỏi:
Ai đi?
Cả hai người giật mình, Lan Chi nhìn Gia Huy rồi cười giả lả:
À, đang nói về anh Minh…
Cô không biết phải nói gì tiếp, thì bác sĩ gọi tên Gia Minh, anh ta vội vào. Nhưng Gia Huy vẫn thắc mắc về câu nói trước đó:
Lan Chi nói Gia Minh đi đâu?
À, tôi và anh ấy đang nói chuyện. Tôi nói tại sao không chờ Gia Huy và tôi quay lại phòng cấp cứu thì mới đến đây. Nhưng anh ấy lại nói tại sao không lấy mẫu máu trước, liệu anh ấy có đủ máu để cứu Ba không?
Gia Huy cười khó hiểu. Nếu như Lan Chi nói đúng, thì Gia Minh đang ghen tỵ. Nhưng ghen với ai? Ghen với Gia Huy này thì quả là sai lầm. Anh ta sẽ khiến Gia Minh tức điên lên. Anh ta là ai mà! Hoa thơm thì ai cũng ngửi thấy, nhưng cô gái xinh đẹp này chỉ quen gặp anh trước, không phải Gia Minh. Gia Minh bắt đầu bực tức. Khi Lan Chi nói với anh, anh ta giật mình. Ôi, anh ta đã ra từ lúc nào mà nhanh thế! Anh ta vội vượt lên trước hai người và nắm tay Lan Chi, nhưng lần này không giống như lần trước. Anh ta vừa nắm tay cô, thì bị cô bóp chặt. Các khớp xương tưởng chừng muốn gãy. Gia Minh ngạc nhiên:
Có chuyện gì vậy?
Lan Chi cũng quan tâm:
Gia Huy bị sao thế?
Rồi cô quay sang Gia Minh:
Em không biết, đang đi tự nhiên anh ấy la lên đau tay…
Gia Huy vừa đau vừa tức. Rõ ràng khi anh ta vừa nắm tay cô, thì cô ấy bóp chặt lại. Các khớp xương tưởng chừng muốn gãy ra. Nhưng giờ nói ra thì ai tin khi anh ta là một thanh niên to khỏe, còn Lan Chi là một cô gái yếu đuối. Gia Minh vẫn quan tâm và thắc mắc, nên hỏi:
Chú Huy có sao không?
Dạ, không sao đâu. Chắc dây thần kinh ở tay bị vấn đề…
Lan Chi lên tiếng:
Nhân tiện đang ở bệnh viện, chú kiểm tra xem có vấn đề gì với ống cổ tay không?
Thôi không cần…
Nói vài câu rồi anh ta đi về phía trước, khiến Gia Minh không hiểu gì. Trong khi đó, Lan Chi cứ cười, không có gì lo lắng. Gia Minh hỏi:
Em sao thế?
Có chuyện gì đâu? Anh có thể nói rõ hơn không?
Cô ngưng lại khi thấy bà Lan đang vào, còn Gia Huy ra ngoài. Khi nhìn thấy mẹ, anh ta kéo cô đi, làm bà ta la lớn:
Con ơi, sao lại như thế? Mẹ đến xem ông ấy sao? Mẹ chưa vào đã kéo mẹ đi làm sao?
Đi về, con nói mẹ có đi về không?
Gia Minh không nói gì, nhưng bà Lan nhận ra dáng vẻ tức giận trên khuôn mặt của Gia Huy, điều này khiến bà Lan cảm thấy lo sợ. Bà không hiểu tại sao con trai mình lại đến đây, và tại sao lại rời đi trong tâm trạng tức giận như vậy, bà nói nhẹ nhàng:
Tình hình ông ấy thế nào?
Ông ấy đang nằm trong phòng, nếu mẹ muốn vào thăm thì chỉ được ngồi bên ngoài thôi…
Bà Lan chuẩn bị hỏi thêm, thì có một chiếc taxi đến, Gia Huy kéo mẹ lên xe và đóng cửa. Lúc này, bà Lan mới hỏi:
Con làm sao biết Ba bị tai nạn mà đến đây?
Thay vì trả lời, Gia Huy lại nói to:
Mẹ đừng tỏ ra quan tâm ông ấy nữa được không?
Bà ngạc nhiên:
Ơ, cái thằng này đang bực tức về cái gì vậy, đang yên ổn lại nổi giận lên…
Bà nghĩ là chắc Gia Huy đang tức về điều gì đó, nên không muốn nói thêm. Khi xe đến nhà, tài xế mở cửa để bà xuống. Bà nghĩ rằng con trai sẽ đi cùng, nhưng chiếc xe lại rời đi nhanh chóng. Bà nói trong lòng:
Chắc là muốn điên mất thôi… lại đến quán Bar chứ còn đi đâu…
Bà nằm trên sofa, cảm thấy mệt mỏi. Bà lấy điện thoại ra và gọi cho ông Hòa. Bà thấy lạ là từ mấy ngày qua bà không thể gọi được ông ta. Ông ta đi đâu mà không nhắn tin cho bà? Bây giờ ông Vĩnh bị tai nạn, chắc chắn Gia Minh sẽ lo, bà nghĩ rằng bà đã đến muộn bởi bà muốn để Gia Minh lo xong thủ tục nhập viện trước. Tiền bạc thì không thiếu, có lẽ Gia Huy cũng bực tức vì vấn đề này. Bỗng bà nhớ ra việc cách đây nửa tháng, bà nhờ ông Hòa bán lô đất ở Phú Quốc mà ông Vĩnh đã mua cho cha mẹ bà. Bây giờ lô đất đó không cần đến vì cha mẹ bà đã qua đời hết rồi. Ông Hòa nói có khách muốn mua và muốn xem giấy tờ. Lúc đó, ông Vĩnh hỏi, bà vội đưa hết giấy tờ cho ông Hòa bán nhanh, dù có rẻ một chút. Nếu không, ông Vĩnh nói sẽ tự mình bán, và bà có thể không có được đồng nào?
Rồi bà ngủ quên trên sofa, không biết từ khi nào. Khi chị Bé Tư đến đánh thức bà, bà giật mình và quát lớn vì bị đánh thức:
Chị làm sao vậy? Không thấy tôi đang ngủ à?
Nhưng bà nhận ra anh Sơn, một cảnh sát khu vực, đang ngồi đó. Bà lúng túng cười:
Chào anh Sơn, anh đến từ khi nào?
Anh Sơn không trả lời, thay vào đó anh nhìn lên kệ thờ rồi nhìn lên cầu thang, rồi hỏi:
Nghe nói Gia Huy mới về đấy?
Vâng, em trai tôi về rồi, không gì bằng quê hương chứ anh Sơn?
Thế Gia Huy đi đâu rồi?
Có lẽ mới về, bạn bè rủ đi chơi thôi, thanh niên mà anh…
Vấn đề là tôi cần gặp Gia Huy…
Bà không cười nữa, cảm thấy lo lắng khi nghĩ rằng con trai có thể đã gây ra chuyện gì đó, nên công an mới đến. Bà hỏi một cách run run:
Có chuyện gì vậy không? Em nó mới về, nói thương em thôi, không có gì đâu…
Xin bà làm ơn gọi Gia Huy về đây… – Anh Sơn nói.
Bà Lan đứng dậy và tiến lại gần ghế của anh Sơn, cố gắng nhẹ nhàng hai giọt nước mắt, và bà nghẹn ngào:
Không biết Huy đã làm gì mà làm phiền các anh, nhưng con cái có lúc dại dột, tôi đã gửi chú mua giỏ trái cây cho các em, mong chú tha thứ cho Huy…
Nói xong, bà nhanh chóng đưa một cục tiền vào túi của anh Sơn, nhưng anh không rút ra được vì bà nắm chặt tay. Anh Sơn nghiêm túc nói:
Tôi sẽ lập biên bản về hành vi hối lộ trong khi làm nhiệm vụ. Một người mẹ như bà, không nên bênh vực đứa con hư hỏng… Tôi yêu cầu bà giữ tiền và gọi Gia Huy về, nếu không, chúng tôi sẽ phải áp dụng biện pháp mạnh…
Bà Lan khóc nức nở, vội cất tiền vào túi và nhìn anh Sơn:
Gia Huy đã phạm tội gì vậy chú?
Hắn đã ăn cắp… – Anh Sơn trả lời.
Không thể! Con tôi không bao giờ làm điều đó, dù chỉ là một đồng… – Bà Lan phủ nhận.
Anh Sơn lắc đầu, cảm thấy khó chịu khi phải đối diện với người bảo thủ như bà Lan. Anh đưa cho bà một lá thư mời Gia Huy đến trụ sở điều tra của công an thành phố vào 8 giờ sáng mai.
Trước khi rời đi, anh nhấn mạnh:
Gia Huy phải có mặt vào 8 giờ sáng mai để làm lời khai…
Anh Sơn ra đi, nhưng bà Lan vẫn đứng như tượng đá giữa phòng. Bà không hiểu sao gần đây gia đình bà lại gặp phải nhiều chuyện khó khăn như vậy. Ông Vĩnh bị tai nạn, không biết nghiêm trọng ra sao, và bây giờ lại là chuyện của Gia Huy. Bà không biết con đã ăn cắp cái gì và của ai mà công an lại đến tìm kiếm. Với thêm chuyện lô đất bà đã giao cho ông Hòa bán, bà tự hỏi mình phải làm sao để đối mặt với tất cả những khó khăn này.