Cuộc chiến hào gia chương 19 | Ký ức không tốt đẹp
Gia Huy không quay về nhà và cũng không đến quán Bar như thường, thay vào đó, anh đến một quán café bên bờ sông, nơi khá yên tĩnh. Điều này khá lạ đối với một người như anh. Anh nhớ rõ lúc ở bệnh viện, khi nắm tay Lan Chi, cô ấy đã bóp tay anh mạnh đến mức làm anh đau. Vậy cô gái này là ai? Cô ta đến gia đình anh với mục đích gì? Gia Huy nhớ lại đến cô gái Hải Anh, cô ta đã giới thiệu Lan Chi là bạn thân của mình. Nếu hai người là bạn thân, Hải Anh nhất định phải biết về Lan Chi. Với suy nghĩ đó, Gia Huy gọi điện cho Hải Anh:
Alo…
Tiếng của Hải Anh nghe như có chút hờn dỗi. Lúc này, Gia Huy mới nhớ rằng khi anh và cô ấy ở quán Bar, Lan Chi đã gọi điện báo tin về tai nạn của bố anh, và sau đó, anh đã quên cô ấy đang ở đó và ra đi một mình để đến bệnh viện.
Alo, anh về chưa hay còn ở bệnh viện? Tình hình của bác sao rồi?
Gia Huy quyết định nói dối:
Anh sắp về, nhưng anh muốn ghé qua một quán café để thư giãn. Quán Bar ồn ào quá…
Dạ, vậy anh đến đó rồi gọi em nha…
Sau cuộc trò chuyện, khoảng 10 phút sau, Gia Huy gửi vị trí cho Hải Anh và ngạc nhiên khi cô ta đến ngay sau đó. Gia Huy bất ngờ vì cô ta đã đợi anh trong quán Bar ồn ào như vậy. Khi Gia Huy vội về bệnh viện, Lan Chi cũng đã nhanh chóng rời đi. Đối với Hải Anh, nghề của cô ta là tìm kiếm những con mồi giàu có, và Gia Huy là một trong số đó. Gia Huy ngạc nhiên khi thấy Hải Anh đứng sau lưng mình:
Có chuyện gì thế? Đứng đột ngột như vậy làm người ta giật mình à…
Anh nói như vậy thì em đi vậy, hẹn người ta tới rồi lại giật mình, kỳ quá à…
Bỗng anh nắm tay cô và bóp nhẹ, làm cô đau đớn la lên:
Ôi trời, anh làm gì thế? Gãy xương tay rồi này…
Anh xin lỗi, chỉ là thói quen thôi…
Anh có chuyện gì không vui? Có gì muốn nói thì nói em nghe…
Gia Huy không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại:
Em là bạn thân của Lan Chi?
Hải Anh nhìn anh một cách mỉa mai:
Anh đừng nói với em là anh đã mê cô ta rồi nhé. Anh bóp tay em được chứ, còn với cô ta là ăn đòn à…
Cô ta…
Đúng vậy, cô ấy là võ sư Taekwondo đó. Hồi còn học, cô ấy thường đi dạy để kiếm tiền phụ mẹ nuôi em ăn học…
Gia Huy im lặng, đã rõ Lan Chi có kỹ năng võ mà anh không biết. Nhưng liệu Hải Anh có biết chuyện này khi quen và tìm hiểu Lan Chi không? Đây không phải lần đầu tiên Gia Huy cầm tay mà cô ta không phản kháng. Đàn bà thật khó hiểu… Hải Anh còn nói thêm:
Lan Chi đúng là ghê lắm. Ở lớp, ai cũng sợ cô ta. Một con người dữ dằn và quả cảm…
Trong khi Hải Anh còn thảo luận về Lan Chi, Gia Huy thì im lặng, suy nghĩ về một vấn đề khác. Anh quyết định phải nói với Gia Minh về điều này. Đột nhiên, anh cảm thấy buồn. Dù biết Lan Chi là người của Gia Minh và là chị dâu của mình, nhưng anh vẫn có cảm tình với cô. Đã có lúc anh ao ước có cô ấy bên mình. Biết được cô là một võ sư, anh cảm thấy thất vọng. Có lẽ việc cô bóp tay anh ở bệnh viện là cách cô nhắc anh phải cẩn thận hơn, nhưng dù biết điều đó, anh vẫn cảm thấy buồn.
Hải Anh nhận ra những biểu hiện của Gia Huy và nghi ngờ rằng cô ta lại ghen tỵ với Lan Chi. Lan Chi có gì mà các chàng trai lại mê mẩn vậy? Cô phải vất vả mới có được sự chú ý của chàng Huấn, mà bây giờ cả Gia Huy cũng vậy sao? Tuy nhiên, cô nhận ra rằng Lan Chi là chị dâu của Gia Huy, và cảm xúc của mình chỉ là tạm thời.
Tiếng điện thoại của Gia Huy đánh thức họ, anh nhìn màn hình rồi tắt đi mà không nghe. Điện thoại vẫn tiếp tục reo, làm Hải Anh tò mò:
Anh sao vậy? Tại sao không nghe điện thoại?
Gia Huy tức giận:
Là mẹ gọi, không biết có chuyện gì mà gọi hoài, nếu thấy không muốn nghe thì cũng nên hiểu chứ?
Vậy mà anh không nghe xem mẹ nói gì? Có thể có chuyện gì đấy mà…
Chuyện gì chứ? Mẹ tôi cũng không bao giờ thôi…
Không đi quán Bar nữa à? Em không muốn về, muốn ở đây quẩy hết mình cơ!
Em đi thôi, anh không có tâm trạng…
Sau khi nói xong, Gia Huy vuốt má Hải Anh rồi đi ra ngoài. Hải Anh lưỡng lự, có ý định đi theo anh về nhà, nhưng cũng muốn ở lại. Nhà Gia Huy có chuyện buồn, và nếu cô gặp Bà Lan lúc này mà không ghé thăm ông Vĩnh ở bệnh viện, sẽ không tốt. Tuy nhiên, cô không thích việc thăm bệnh và chăm sóc người ốm. Khi Gia Huy về nhà, bà Thúy Lan chạy ra và kéo con trai vào nhà, làm anh ngạc nhiên. Anh biết mẹ mình thường làm lên chuyện nhỏ thành lớn, nên anh cảm thấy tức giận:
Mẹ làm gì thế? Cứ như sắp xảy ra chuyện lớn vậy…
Còn hơn chuyện lớn con à…
Khi bước vào phòng khách, bà muốn kéo con vào để nói chuyện, nhưng Gia Huy không chịu. Anh hỏi:
Con đã ngồi rồi, mẹ muốn nói gì? Nhưng mẹ cũng nhớ lần sau nếu gọi điện mà không thấy con nghe thì đừng gọi nữa, con sẽ chặn số luôn…
Đây, con đọc đi…
Bà đưa tờ giấy cho Gia Huy, nhưng anh chỉ cầm mà không đọc và để xuống bàn. Anh tức giận với việc làm rối trí của bà:
Đây là gì vậy mẹ làm ầm lên vậy?
Đọc đi…
Lúc này, bà Lan cảm thấy tức giận, lo lắng quan tâm đến con mình mà con lại thế này. Anh không đọc tờ giấy và để nó trên bàn. Bà tức giận hét lên:
Công an mời con…
Khi nghe tiếng Công an, Gia Huy hoảng sợ. Anh nhanh chóng đọc tờ giấy và bực tức nói:
Tờ giấy nhảm nhí, chắc nhầm người rồi…
Con có lấy đồ của ai không?
Anh quay lại và cắt giọng:
Mẹ nghĩ con là ai mà hỏi vậy? Con là thiếu gia, con ông chủ tập đoàn mà lại làm những trò mèo này à?
Chú Sơn yêu cầu con phải có mặt lúc 8 giờ tại địa chỉ trên tờ giấy…
Con không đi đâu hết, mẹ đọc thư thì mẹ đi…
Sau đó, anh đi lên lầu, bà Lan ngồi trên ghế, nước mắt rơi tự do. Đây là lần thứ hai bà khóc vì con, lần đầu tiên là khi Gia Huy phải sang nước ngoài khi mới 12 tuổi. Lần này, bà cảm thấy lo lắng. Bà không hiểu tại sao con lại bị cáo buộc ăn cắp. Bà biết con thích ăn chơi, nhưng không bao giờ nghĩ con sẽ lấy tiền của cha mình. Nếu thật là vụ đó, cha con bà sao lại báo công an?
Bây giờ, con bảo thủ không chịu hợp tác, nếu công an dùng biện pháp mạnh, tội của con sẽ trở nên nghiêm trọng hơn. Bà không biết phải làm sao.
Dù tỏ ra không quan tâm khi nói với mẹ, Gia Huy cũng đặt câu hỏi. Thư chỉ nói về việc mời anh lên làm việc, còn việc bị cáo buộc ăn cắp là mẹ nói. Nếu công an mời anh làm việc, vấn đề là gì? Anh đã trở về nước từ lâu mà không trình báo tạm trú. Nếu thư chỉ nói mời làm việc, công an địa phương chỉ cần nhắc nhở, không cần phải mời lên làm việc.
Bà Lan ngạc nhiên khi thấy Gia Huy sớm ra ngoài. Bà muốn nhắc nhở con về thư, nhưng anh đã đi rồi. Suốt đêm qua, Gia Huy đã suy nghĩ nhiều. Đây là lần đầu anh gặp vấn đề với pháp luật. Nhưng anh muốn biết công an mời làm việc về vấn đề gì. Nếu mẹ nói đúng là bị cáo buộc ăn cắp, anh biết mình đã lấy tiền của ba. Nhưng anh không tin rằng ba lại tố cáo mình chỉ với số tiền đó. Anh nhận ra có thể mẹ Hải đã phát hiện ra việc mất hai con tỳ hưu trên bàn thờ. Nhưng nếu mẹ biết, cũng chỉ làm quấy rầy và đưa tiền để anh chuộc về. Anh cảm thấy mẹ Hải cũng thương mình. Vậy mẹ Hải có thể giận đến mức tố cáo anh vì việc lấy hai con tỳ hưu không?
Kế bên Gia Huy là một cán bộ trung niên, tự giới thiệu là Tùng, đội trưởng đội điều tra. Ánh mắt sắc lạnh của ông khiến Gia Huy cảm thấy sợ hãi. Ông chỉ vào ghế trước mặt, mời Gia Huy ngồi. Gia Huy, lần đầu tiên đến cơ quan công an, cảm thấy mất bình tĩnh. Không đợi ông Tùng hỏi, Gia Huy tự hỏi:
Dạ, cho cháu hỏi, cháu bị phạm tội gì ạ?
Ông cán bộ cười:
Uống nước đi. Anh về Việt Nam khi nào? Sao không trình báo tạm trú?
Gia Huy thở dài, nhận ra rằng công an chỉ mời anh lên vì anh chưa đăng ký tạm trú. Sau khi uống nước, anh bắt đầu kể từ nước ngoài về Việt Nam. Ông Tùng bất ngờ:
Nếu tôi không nhầm, khi còn nhỏ anh đã ở nhà ông bà nội phải không?
Dạ, đúng vậy, sau khi nội mất thì mới chuyển về đây…
Tại sao nội lại mất?
Nội té…
Lúc đó chỉ có mình anh à? Tại sao anh không kêu người đến cứu ông?
Mẹ không cho, bảo nội già rồi…
Gia Huy im lặng sau câu trả lời. Anh nhớ rõ sự việc dù còn nhỏ. Nhưng anh tự hỏi tại sao ông Tùng lại hỏi về cái chết của nội. Có nên kể không? Tại sao mẹ nói anh ăn cắp, nhưng ở đây lại hỏi về cái chết của nội?
Nhận ra làm Gia Huy nói hớ, ông Tùng ngừng lại, nhìn anh và cười:
Tôi hỏi anh vì tôi biết ông cụ từ khi còn nhỏ. Ông cụ hiền lành lắm. Chỉ vì một cú té mà ra đi, giá như lúc đó mẹ anh đưa ông đi cấp cứu thì không xảy ra chuyện đáng tiếc. Ký ức đó không tốt đẹp với anh nhỉ…
Cháu còn nhỏ lắm…
Còn nhỏ nhưng nếu anh chạy gọi người thì tốt hơn. Đằng này, vì mẹ anh ngăn cản, anh đồng ý với quyết định của bà… Nhưng tôi không hiểu tại sao bà Lan không ưa ông nội, lại muốn ông đi sớm…
Gia Huy im lặng. Khi nội qua đời, mẹ nói dối ba nhiều điều và cấm anh nói về chuyện đó. Nhưng bây giờ, sau nhiều năm, anh không còn nghĩ về nó nữa.