Cuộc chiến hào gia chương 20 | Sự thật
Ông Tùng nhìn thẳng vào mặt Gia Huy, nhưng anh ta lại nhìn sang nơi khác. Giọng ông có phần xúc động:
Anh không thắc mắc tại sao tôi lại hỏi về cái chết của ông nội, mặc dù đã lâu, và tại sao bây giờ tôi mới hỏi? Tại sao tôi biết mọi việc trong khi chỉ có mẹ anh và anh ở nhà từ khi ông nội bị tai nạn cho đến khi qua đời?
Gia Huy giật mình. Ông Tùng nói đúng thắc mắc của anh. Anh nhớ lúc đó, khi anh và ông nội đang đi xuống cầu thang, Gia Huy chạy nhảy nên đi trước, ông nội đi chậm hơn. Bỗng ông nội trượt chân té xuống cầu thang và bất tỉnh, đầu chảy máu rất nhiều. Gia Huy hốt hoảng quay lại, thì thấy mẹ cũng đứng ngay đó, nhưng mẹ không đưa ông đi cấp cứu. Thấy thế, Gia Huy khóc và ôm lấy ông nội, nhưng mẹ lại kéo anh ra và nhốt vào phòng.
Anh hỏi:
Tại sao cán bộ lại nói như vậy?
Đêm qua ông nội anh về gặp tôi, trông ông buồn và có vẻ rất giận, ông nói cho tôi biết nguyên nhân ông bị tử vong. Nếu anh không giải oan cho ông, gia đình anh sẽ phá sản.
Gia Huy vẫn chủ quan:
Ông nói giải oan nhưng giờ tôi phải làm sao? Còn chuyện gia đình tôi phá sản thì sai rồi, tập đoàn Phùng Gia với hệ thống lớn mạnh và số vốn khổng lồ thì không bao giờ có chuyện đó.
Thật buồn cho ông Phùng Gia Vĩnh có một cậu con trai bất tài vô dụng như cậu…
Gia Huy không hài lòng khi nghe câu nói xúc phạm mình, nhưng vẫn im lặng chịu đựng. Anh nghĩ phải cảnh giác khi nói chuyện với công an. Nhưng anh không thể làm ngơ khi ông cán bộ nói về ông nội. Hồi đó, khi ông nội qua đời, Ba mẹ cãi nhau và Ba đánh mẹ. Mẹ giận đưa Gia Huy về nhà ông nội ở, nhưng ông nội không ưa mẹ và thường so sánh với mẹ Hai, khiến mẹ tức giận và rồi sự việc xảy ra. Khi ông nội qua đời, Ba mẹ đưa cậu sang nước ngoài ở với người thân. Chuyện xảy ra đã hơn 10 năm, nhưng không hiểu sao ông cán bộ lại nói về ông nội và nếu anh khai ra thì có phải tố cáo mẹ không? Gia Huy nghĩ mẹ đã đau lòng đủ rồi. Sau hôm nay, anh sẽ lên chùa giải oan cho ông nội.
Nhưng vẻ lo lắng và đôi mắt nhìn lén hoang mang của Gia Huy không qua mặt đôi mắt sắc bén của ông Tùng. Tất cả thông tin từ bà Nhã Trúc qua camera của ngôi nhà là chính xác. Tiếc rằng dữ liệu đã mất, chỉ còn lại trong trí nhớ của bà. Bây giờ, cần phải khai thác lời khai từ Gia Huy khi cậu chỉ mới 10 tuổi. Nhưng hiện tại, khi đã trưởng thành, Gia Huy hiểu rõ việc nói ra sẽ bất lợi cho mẹ. Ông Tùng cảm thấy cậu ta hoang mang khi nói về giấc mơ gặp ông nội, hy vọng có thể tận dụng thông tin này…
Gia Huy vẫn ngồi im lặng, không nói gì, ông Tùng nói mạnh mẽ:
Bây giờ chúng ta chuyển sang việc chính nhé…
Gia Huy giật mình, anh nghĩ rằng cuộc trò chuyện về cái chết của ông nội đã kết thúc, nhưng bây giờ lại có việc gì nữa không, anh hỏi:
Tôi nghĩ rằng cán bộ đã hỏi về cái chết của ông nội rồi, giờ còn việc gì nữa không ạ?
Ông Tùng cười:
Không có việc đó đâu, chỉ là đêm qua tôi mơ thấy ông nội của anh hiện về báo mộng, nên tò mò hỏi anh thôi, anh hãy cố gắng thu xếp đi lên ngôi chùa nào đó giải oan cho ông. Còn hôm nay, chúng tôi mời anh lên đây vì một lý do khác…
Lý do gì ạ?
Anh thử suy nghĩ xem có việc gì mình đã làm không?
Tôi khẳng định không có việc gì cả. Cán bộ cũng biết về gia thế của gia đình tôi, tôi mới về nước để tiếp quản tập đoàn của gia đình. Ba tôi cũng đang ở bệnh viện cấp cứu do bị tai nạn…
Gia Huy dừng lại, giọng có phần run vì xúc động, anh ngước mắt đã ướt nhòa nhìn ông Tùng. Nhưng trái với suy nghĩ của anh, ông Tùng đang nói với ai đó hoặc nói với chính mình:
Ông cụ nói đúng quá, nếu không giải oan thì tập đoàn Phùng Gia có thể sụp đổ…
Gia Huy nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ngoài anh và ông Tùng, chỉ có thêm một điều tra viên đứng bên cạnh để hỗ trợ. Vậy ông đang nói chuyện với ai vậy?
Tiếng ông Tùng hỏi khiến Gia Huy giật mình:
Vậy việc anh lấy cắp cặp Tỳ hưu trên kệ thờ của bà Nhã Trúc, anh giải thích thế nào?
Gia Huy tỏ ra bình thường, anh cười:
Cán bộ nói đùa quá, chuyện trong nhà tôi mà. Tôi thấy cặp Tỳ Hưu bị nhiều bụi nên mang đi lau chùi. Sau đó tôi mang về để trở lại vị trí cũ. Sao lại gọi là ăn cắp được?
Ông Tùng nghiêm nghị:
Đồ vật trên kệ thờ phải được coi trọng và tôn trọng. Việc anh lấy ra mà không xin phép là hành vi ăn cắp. Bây giờ anh nói làm sao?
Chuyện trong nhà tôi, cán bộ đừng lo lắng. Tôi sẽ về xin lỗi mẹ Hai và đặt cặp Tỳ hưu về đúng vị trí.
Bây giờ mọi chuyện không còn là của gia đình nữa. Bà Nhã Trúc đã đệ đơn tố cáo kèm theo bằng chứng là hình ảnh từ camera, nên chúng tôi phải xử lý…
Gia Huy im lặng, anh không ngờ mẹ Hai lại hành động như vậy. Tại sao mẹ không trò chuyện hay thậm chí đánh anh mà lại đệ đơn tố cáo anh về trộm cắp? Mẹ có thể hỏi anh rồi đưa tiền chuộc về. Cũng vì tiền mà anh làm liều, nhưng không ngờ camera trong nhà lại làm sáng tỏ mọi chuyện. Bây giờ anh phải làm sao?
Cố gắng giữ bình tĩnh, Gia Huy cười giả lập:
Chỉ là hiểu nhầm thôi, xin cán bộ bỏ qua cho tôi. Tôi sẽ về xin lỗi mẹ Hai và đặt cặp Tỳ hưu về vị trí cũ…
Tiếng ông Tùng làm anh giật mình:
Anh cần bao lâu?
Dạ, xin cán bộ cho tôi hai ngày thôi…
Nếu vậy, trong hai ngày đó, anh phải thực hiện hai việc. Thứ nhất là tìm một ngôi chùa để làm lễ giải oan cho ông nội, thứ hai là làm sao để bà Nhã Trúc rút đơn tố cáo. Tôi đã nới lỏng với anh chỉ vì giấc mơ và không muốn ông cụ bị oan ức. Việc này phải được thực hiện cẩn thận, bảo đảm thanh danh của gia đình và cả chúng ta…
Dạ, tôi sẽ làm ngay…
Sau khi nói xong, Gia Huy chuẩn bị đứng dậy để ra về, nhưng ông Tùng lại gọi lại:
Anh phải viết tờ khai trước khi ra về. Anh tường trình về việc lấy cắp cặp tỳ hưu và động cơ của anh là gì? Sau đó, anh viết cam kết thực hiện hai việc trong hai ngày. Đúng 8 giờ sáng ngày thứ ba, anh phải đến đây trình diện và không được rời khỏi nơi cư trú…
Gia Huy bắt đầu viết, trong khi đó ông Tùng đứng dậy nháy mắt với Tú – điều tra viên – giao nhiệm vụ bám sát Gia Huy 24/24 giờ. Phải báo cáo mọi bước di chuyển của Gia Huy và đặc biệt là nếu anh ta đến một ngôi chùa nào đó.
Bước chân Gia Huy ra khỏi cơ quan điều tra, anh chưa về nhà mà lại đến quán cafe bên sông. Anh suy nghĩ về giấc mơ gặp ông nội và câu nói nếu không giải oan thì tập đoàn Phùng Gia sẽ phá sản. Ông làm vậy vì giận dữ bao giờ chưa? Phá sản vẫn chưa thấy, nhưng trước hết là Ba anh bị tai nạn. Anh tưởng Ba sắp giao lại tập đoàn cho anh, nhưng tiền đâu chẳng thấy và lại dính vào pháp luật. Anh phải giải oan cho ông nội trước, sau đó thì quay về xin lỗi mẹ Hai. Với cam kết hai ngày, Gia Huy vội vã ra về. Vừa bước vào nhà, mẹ anh đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách, bà tỏ ra lo lắng:
Con vậy rồi? Mọi chuyện ổn chứ?
Không trả lời, Gia Huy đi thẳng lên phòng và đóng cửa lại, khiến bà ngạc nhiên. Tại sao con lại thái độ như vậy? Nhưng chắc không sao vì công an đã thả nó về. Nhưng Gia Huy lại đi xuống, mặc dù không nói gì. Điều tra Tú nhìn thấy Gia Huy vào chùa và gọi điện báo cáo cho ông Tùng. Gia Huy gặp nhà sư và chỉ trong ít phút, nhà sư nói:
Con đến để làm lễ giải oan cho ông nội đúng không?
Gia Huy ngạc nhiên:
Làm sao sư biết ạ?
Nhà sư chỉ sau lưng Gia Huy:
Ông nội đang đứng đó…
Gia Huy quay lại và vái lạy ông nội:
Xin ông tha lỗi cho con…
Ông nội đòi hỏi:
Tại sao con không la lên khi thấy mẹ con đẩy ta xuống cầu thang?
Con không biết, khi con thấy ông té thì mới nhìn lên thấy mẹ đứng sau lưng…
Tại sao không kêu người làm cứu ta chứ?
Lúc đó con kêu khóc và ôm lấy Nội, nhưng mẹ lại kéo con vào phòng và nhốt trong đó. Con xin Nội tha cho con…
Vậy khi con trai về, con dâu nói ta tự té, còn ngươi ngồi đó im lặng. Tại sao?
Mẹ nói ông già rồi không muốn sống nữa. Nếu con nói cho Ba biết hoặc ai đó thì mẹ sẽ đánh chết… Ôi ông ơi…
Gia Huy bật khóc, Nhà Sư lại đến vỗ vai hắn và nói:
Ông cụ đã đi rồi… Thí chủ, hãy đứng dậy đi…
Gia Huy đứng lên, cậu kể lại cho Nhà Sư nghe về ký ức mà cậu đã phải chứng kiến. Ông Nội nói chính mẹ đã xô đẩy ông té xuống cầu thang, khiến ông qua đời. Mẹ cậu thật tàn ác, tại sao lại đối xử với ông như vậy? Dù sao ông cũng là cha chồng của mẹ, nếu Ba biết mẹ đã giết ông thì sẽ như thế nào?