Cuộc chiến hào gia chương 27 | Rửa hận mối thù
Chiếc xe màu đen đưa hai chị em đến một tiệm cho thuê trang phục dạ hội và dừng lại. Hai người được đưa vào phòng hóa trang và chiếc xe nhanh chóng rời đi. Trong gương, Lan Chi ngỡ ngàng khi không nhận ra bản thân mình vì cô vô cùng xinh đẹp. Sau khi trang điểm và thay trang phục xong, cô đi ra ngoài và trinh sát Hai Long đã chờ sẵn. Anh thực sự ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Lan Chi và thầm ước nếu cô chưa có Gia Minh thì sẽ không bỏ qua cơ hội. Hôm nay anh được phân công trong vai cặp tình nhân với cô.
Lan Chi hỏi:
Mình đi chưa ạ?
Hai Long lúng túng:
Ờ… đi thôi… Anh là Hai Long còn em là Lan Chi đúng không? Mình đang trong vai một cặp tình nhân, để tránh bị lộ tên thật, mình chỉ gọi tên đệm là được rồi…
Lan Chi không hiểu:
Là sao ạ?
Hai Long giải thích:
Có nghĩa là em gọi anh là anh Hai, còn anh gọi em là Lan…
À, em hiểu rồi anh Hai…
Cảm ơn em Lan, mình đi thôi…
Sau vài bước, Lan Chi ngoảnh đầu lại như kiếm tìm gì đó. Hai Long cười và nói:
Em tìm chị Ly đúng không?
Dạ, chờ chị ấy một xíu ạ…
Chị Ly đang đi trước kìa…
Hai Long không dùng tay chỉ như thường lệ mà hất cằm về phía trước để cô chú ý. Lan Chi không thể nhìn ra chị Ly đâu, nhưng chỉ thấy một cặp đôi chuẩn bị bước lên taxi. Hai Long giải thích rằng người mặc đầm bó là chị Ly. Anh nhấn mạnh rằng họ phải tập trung trong vai một cặp tình nhân và không được phép sơ hở.
Khi ra đến ngoài, hai người lên chiếc xe màu đen. Lan Chi cảm thấy trống ngực vẫn đập thình thịch. Cô nhìn sang bên thấy nét mặt của Hai Long căng thẳng, hiểu rằng nhiệm vụ của mình rất quan trọng.
Hai Long đưa cho cô một giỏ xách và một chiếc điện thoại xịn:
Sử dụng điện thoại này, pass là ngày tháng năm sinh của em. Tạm thời để giỏ xách trên xe…
Lan Chi làm theo như một cái máy. Trước khi bước xuống, anh nhắc cô phải tự nhiên trong vai một cặp tình nhân.
Em hiểu rồi, anh yên tâm…
Nói mạnh miệng rồi đấy, vừa rồi tim đập như trống trường làm rung cả xe nè…
Anh chỉ đùa thôi phải không?
Ôn bài xem nào? Anh là Hai, em là Lan…
Vừa bước vào, Lan Chi bất ngờ đỏ mặt khi nhận ra vòng tay của Hai Long ôm sát eo cô. Anh vỗ nhẹ eo cô để làm dịu và dẫn cô vào trong. Cánh cửa kín đáo đã đưa họ vào một thế giới mới, nơi tiếng nhạc ồn ào và ánh đèn chói lọi từ chiếc loa và đèn đủ màu sắc làm Lan Chi chóng mặt. Cô nắm chặt tay Hai Long và giữ vững bản thân, tỏ ra ngoan ngoãn và ngạc nhiên khi nhận ra anh đã quen với môi trường này. Hai Long chọn một bàn kín đáo và họ ngồi xuống. Lan Chi không nhìn thấy chị Ly ở đó và trong suốt buổi, Hai Long im lặng. Cô không biết rằng kế hoạch đã thay đổi khi ông Trung nhận tin có sự tham gia của võ sư Ly từ Lào, và họ phải thay đổi kế hoạch. Lúc này, chị Ly sẽ tiếp cận mục tiêu trong khi Lan Chi sẽ hỗ trợ bên ngoài.
Vẻ mặt căng thẳng của Hai Long không hề giảm. Anh dường như đang tập trung vào một điều gì đó. Bỗng anh kéo đầu Lan Chi xuống thấp và thầm nói:
Hoa đã nở…
Lan Chi bối rối:
Nở gì? Anh nói gì thế?
Hoa Ly đã nở rồi…
Nhìn theo hướng anh chỉ, Lan Chi thấy chị Ly uốn éo tiến vào góc bàn bên phải. Cô hỏi Hai Long:
Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Hai Long đáp:
Ngồi yên thôi.
Lan Chi tự hỏi tại sao nhận nhiệm vụ này lại chỉ để ngồi im mà không làm gì hết. Cô muốn tiếp cận đối tượng nhưng Hai Long không cho cô đứng lên và cô hiểu rằng cô phải tuân theo mệnh lệnh.
Lan Chi nhận ra chú Tùng đi cùng chị Ly. Chú đã hóa trang và nhìn trẻ trung hơn, như một thương gia. Chú làm như một người tình lớn tuổi, chiều chuộng cô nhưng không chịu ngồi yên. Chị Ly ngồi xuống và gắn một máy ghi âm dưới bàn.
Ở bàn kế bên, KhamTai đang ngồi cùng mấy đệ tử, họ nói chuyện bằng tiếng Lào, nên nếu là người bình thường thì không thể hiểu được. Tuy nhiên, với chị Ly thì quá dễ dàng. Chợt chị Ly đứng dậy và đi nhanh ra cửa, còn ông tình nhân già lẽo đẽo đi theo, không ngớt gọi:
Em yêu, chờ anh với…
Hai Long đứng dậy và đỡ eo Lan Chi đi ra ngoài. Cô nàng mặt bí xị tỏ vẻ không vừa lòng, chàng trai đi bên cạnh dỗ dành:
Hôm nay anh có chuyện quan trọng nên phải về sớm. Nhưng nhất định ngày mai anh sẽ để em xõa một bữa thật khuya. Đừng giận anh nữa nhé…
Cô nàng ngúng nguẩy chẳng nói gì mà đi thật nhanh ra ngoài, chàng trai lắc đầu rồi chạy theo. Mấy nhân viên trong quán chỉ cười vì tình huống như thế xảy ra như chuyện bình thường, và không lạ gì mấy cô gái nhỏ nhẹ nhàng. Chỉ thấy thương cho những ông giàu phải mệt thôi.
Trên đường về, Lan Chi cũng không nói gì. Hai Long biết cô đang thất vọng vì không thực hiện được kế hoạch ban đầu, nhưng mệnh lệnh là phải giữ bí mật, nên anh im lặng.
Khi xe về đến nhà, cô vội xuống và chiếc xe cũng nhanh chóng rời đi. Trong phòng khách, Gia Minh đang chờ đợi. Khi thấy vợ mặc trang phục lạ và trang điểm lòe loẹt, anh hoảng sợ:
Sao lại như thế này? Quần áo ở đâu mà ăn mặc như thế?
Nói đến đây, anh vội im lặng. Lan Chi tức giận, gằn từng tiếng:
Anh vừa nói cái gì? Anh nói em giống gái điếm đúng không?
Gia Minh cố bào chữa:
Anh không có ý đó…
Vậy anh vừa nói trông em giống gì?
Anh không tìm được từ nào phù hợp, nên cuối cùng anh nói:
Anh thấy em giống công chúa, rất xinh đẹp…
Nghe chồng khen, Lan Chi cười và hai người ôm nhau. Lúc đó, bà Nhã Trúc xuống và thấy hai người đang ôm nhau giữa phòng khách, bà lấy tay che mặt và nói:
Mùi mẫn quá đi, làm bà già này đau mắt rồi…
Hai người buông nhau ra. Lan Chi chào mẹ chồng rồi rút lui lên phòng. Nhưng bà Trúc kéo cô lại:
Con đẹp quá. Để mọi chuyện ổn rồi, mẹ sẽ tổ chức cho các con một đám cưới hoành tráng…
Con cảm ơn mẹ…
Tình hình hôm nay sao mà mẹ thấy nét mặt con không vui vậy?
Lan Chi tủi thân:
Bác Trung gọi điện và giao nhiệm vụ bám sát một người đàn ông mang quốc tịch Lào, nhưng ông ta nói tiếng Việt rất lưu loát, và thật sự thì sao? Con chỉ ngồi đó và không làm gì hết vì chưa có lệnh…
Gia Minh xen vào:
Em muốn đi đâu là quyền của em, chẳng nhẽ đi toilet cũng không được sao?
Khi phát hiện ra ông người Lào thì em muốn đi đến bàn gần đó, nhưng anh Hai Long nhất định bắt em ngồi yên, thậm chí ngồi nhìn sang bên đó cũng không được, rồi đi về…
Chắc có lý do nên kế hoạch thay đổi, em lên phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi, ngày mai bác Trung sẽ có câu trả lời…
Trả lời để con yên tâm, nhưng chính bà Nhã Trúc cũng thắc mắc, liệu Huy có phát hiện ra Lan Chi không? Chỉ có vậy mới khiến ông Trung thay đổi kế hoạch. Việc đồng ý cho con dâu tham gia phá án khiến bà lo lắng, nhất là khi vụ này liên quan đến Gia Huy, người đang muốn trả thù mẹ con bà. Tối nay Huy có ở quán Bar không? Mặc dù hóa trang nhưng người quen vẫn nhận ra Lan Chi. Nếu ông Trung yêu cầu một lần nữa, bà cũng sẽ từ chối, vì bà không muốn con dâu mạo hiểm…
Bỗng tiếng Gia Minh gọi bà trên lầu, bà vội chạy lên xem có chuyện gì thì thấy tiếng nôn ọe trong phòng, tiếng Gia Minh không kém phần lo lắng:
Lần sau nhất định anh không cho đi nữa, ngày mai anh đến gặp bác Trung…
Bà Trúc đẩy cửa bước vào hỏi:
Có chuyện gì?
Cổ không biết ăn gì mà ói dữ lắm mẹ…
Nhưng không hiểu sao bà Trúc lại cười làm Gia Minh ngạc nhiên:
Mẹ cũng bị sao vậy? Vợ con đang ói ra mật xanh mật vàng mà mẹ còn cười nữa chứ? Cũng tại mẹ đồng ý nên Cổ mới dám đi, con thì nhất định không chịu…
Bà Trúc đi lại gần vuốt lưng cho cô gái:
Ngồi nghỉ xíu đi con, không sao đâu…
Lan Chi thanh minh:
Con có ăn gì đâu, thậm chí không uống nước luôn…
Nét vui mừng hiện trên khuôn mặt, bà cười nói:
Mẹ nghĩ con có thai rồi…
Đang mở tủ soạn mấy bộ đồ của vợ, nếu không đỡ thì anh sẽ chở đi bệnh viện, bỗng nghe tiếng mẹ nói vợ có thai làm Gia Minh đứng bật dậy ôm lấy vợ vui mừng tột độ:
Có thai, mẹ nói em có thai rồi… Ra xe anh chở đi bệnh viện…
Nhìn con trai đang vui mừng khi nghe tin vợ có thai, chợt lòng bà bỗng chùng xuống. Cách đây gần 30 năm, khi nghe tin vợ có thai, ông Vĩnh cũng mừng như thế, nhưng sau đó mọi thay đổi, ông lừa dối và phản bội bà… Bà phải sống, nhất định bà phải sống để chờ đến một ngày rửa hận mối thù này, và ngày đó đã đến…