Cuộc chiến hào gia chương 5 | Bài học
Bà Thúy Lan tỏ ra tức giận khi điện thoại ông Vĩnh nói sẽ về ngay, làm bà vội vàng tắm rửa sạch sẽ và chờ đợi, nhưng sau một thời gian dài, bà vẫn không thấy ông vào phòng như thường lệ. Bà quấn tấm khăn và đi ra ngoài, nhưng ngạc nhiên khi thấy xe ông Vĩnh đậu trong sân. Vậy ông ấy đã về nhà rồi, nhưng lại đi đâu chứ? Liệu ông có ghé vào phòng bà Hai không? Điều này khiến bà cảm thấy lạ lùng, bởi từ khi bà chuyển về đây, hai ông bà dường như không còn duy trì mối quan hệ vợ chồng, chỉ còn ràng buộc bởi đứa con duy nhất là Gia Minh. Bà tự hỏi hôm nay đã xảy ra chuyện gì khi ông ấy không vào phòng với bà mà lại đến phòng của bà Hai.
Bà nhẹ nhàng đi lên lầu, và tiếng nói từ bên trong chứng tỏ ông Vĩnh đang ở trong phòng. Mặc dù tiếng nói của họ khá nhỏ nhưng vì nhà yên tĩnh nên bà Ba đứng bên ngoài vẫn nghe rõ. Bà không biết họ đã nói gì trước đó, nhưng bà bất ngờ khi nghe tiếng ông Vĩnh như năn nỉ:
Vợ chồng mình cũng không còn trẻ nữa, anh muốn xong đợt này thì bàn giao lại tập đoàn cho thằng Gia Minh thay thế anh quản lý, mình nghỉ ngơi thôi em ạ, em đã thiệt thòi quá nhiều, anh sẽ bù đắp cho em…
Tiếng bà Nhã Trúc trả lời:
Chuyện này đã nói rồi, em không muốn nhắc lại nữa? ai làm sai ông trời đều nhìn thấy, nên anh cũng không nên nhắc lại nữa. Còn việc anh muốn bàn giao cho Gia Minh quản lý tập đoàn, thì đợi Gia Minh về rồi em sẽ hỏi anh…
Ông Vĩnh ngập ngừng:
Công ty dạo này làm ăn khá căng thẳng, tình hình kinh tế không mấy khả quan em ạ…
Bà Hai im lặng, tay lần chuỗi hạt còn hai mắt nhắm nghiền, miệng lầm nhầm khấn mà dường như không muốn nói thêm. Bỗng ông Vĩnh hỏi:
Còn chuyện cưới xin của Gia Minh và cô gái thế nào rồi?
Nghe nói ông sui đang không khỏe, hơn nữa hình như năm nay tuổi của hai người không chọn được ngày tốt, có lẽ sẽ phải dời lại…
Ông tỏ ra quan tâm:
Với em là phụ nữ, họ dễ tâm sự, em xem có thể giúp đỡ gì cho họ không? Nếu cần điều trị thì có cần anh can thiệp với bệnh viện không?
Được, em sẽ xin hẹn…
Thấy ông Vĩnh đứng lên chuẩn bị ra ngoài, bà Ba vội vàng trở về phòng, giả vờ như mình đang ngủ. Không lâu sau, tiếng bước chân của ông Vĩnh từ phòng khách đi về phòng, nhưng một lần nữa ông không ghé vào phòng, mà đi thẳng xuống phòng khách và ngồi một mình trầm ngâm…
Bà Thúy Lan giật mình, liệu ông ấy có đang nghi ngờ mình không? Tại sao ông muốn bàn giao tập đoàn Phùng Gia cho Gia Minh mà không nói gì với bà? Trong cái nhà này, bà là gì chứ? Mặc dù bà không trực tiếp điều hành, cũng như không có điều kiện góp tiền, nhưng bà đã là vợ ông hơn 20 năm rồi. Tiếc rằng bà không nghe được tất cả nội dung của cuộc trò chuyện, nhưng điều quan trọng nhất là ông Vĩnh muốn bàn giao tập đoàn lại cho Gia Minh, và bà cũng đoán được điều họ đang nói. Bà nghĩ lúc này cần phải giữ bình tĩnh và quan trọng hơn, Gia Huy phải khẩn trương trở về. Việc bà Nhã Trúc chưa đồng ý cho con trai tiếp quản tập đoàn, lý do vì sao thì bà chưa biết, nhưng nếu Gia Minh không muốn thì việc ông Vĩnh muốn bàn giao cho con trai thứ là Gia Huy cũng là điều bình thường…
Xuống phòng khách, bà thấy ông Vĩnh đang ngồi trầm ngâm ở ghế sofa, bà nhẹ nhàng đứng từ phía sau và bắt đầu mat xa vai cho ông. Ông Vĩnh bất ngờ ngoái lại nhìn, bà cười giả lả:
Mệt rồi thì vào phòng nghỉ đi, sao lại ngồi đây?
Ông Vĩnh quay mặt đi im lặng, không trả lời và không gạt tay bà ra. Ông để yên cho bà massage, vì ông nghĩ không ai hiểu được suy nghĩ của mình. Thời hạn trả nợ ngân hàng đang đến gần, và việc khách mua khách sạn đòi giá thấp khiến ông căng thẳng. Ông biết thương trường như một chiến trường, và trong tình cảnh này, ông sẽ làm những gì mình cần để tồn tại.
Trên phòng của bà Hai, ông không nói nhiều. Ông chỉ nhắc rằng tình hình kinh tế khó khăn. Nhưng bà vẫn thản nhiên, không quan tâm. Ông không biết phải nói gì thêm.
Bà Ba cố gắng làm hòa, nhưng ông không muốn nghĩ về điều đó. Ông đang tìm lối thoát, nhưng nếu không bán được khách sạn và bà Hai không đồng ý, ông sẽ ở trong tình thế khó khăn. Ông kéo tay bà Ba ra và trả lời:
Hãy để tôi một mình…
Có chuyện gì vậy? Tôi có thể giúp gì cho anh không?
Ông lắc đầu. Ông không nói với bà về công việc của mình, vì bà không quan tâm. Ông nhắm mắt mệt mỏi:
Bà đi ra, tôi muốn một mình.
Bà Ba nhún vai, nhưng sau khi ông về phòng nói chuyện với bà Hai và bà chờ đợi trong một thời gian dài mà không được hỏi, bà không còn quan tâm nữa. Bà nói:
Sao hôm nay anh lại giận thế? Bực quá hả?
Ông Vĩnh không kiểm soát được cơn tức giận và quát lớn:
Đi ra đi, nếu bà không thoải mái ở đây thì đi, đừng làm tôi đau đầu nữa.
Ôi, cái ông này! Sao tự nhiên lại nóng vậy? Tôi chỉ hỏi thôi, nếu anh không muốn trả lời thì thôi, tại sao phải đuổi tôi đi chứ? Anh nhớ rằng tôi ở đây là không dễ để đuổi đi đâu đấy…
Ông Vĩnh không muốn nhắc về chuyện bà đi cùng ai lái chiếc xe đen, nhưng trong cơn bực tức, ông nói:
Bà nói không làm gì, sao lại oánh vô tội vạ thế? Muốn tôi nói thẳng ra không?
Một lúc im lặng, không biết ông muốn nói gì, bà hỏi:
Ông muốn nói gì thì nói đi, tôi không sợ.
Anh hỏi em, sáng nay em đi đâu? Làm gì?
Bà Ba nghe câu hỏi của ông Vĩnh, đã đoán được ý ông. Hai mắt cô đầy nước, cô khóc thút thít:
Em cũng là người phụ nữ phải chịu nhiều khó khăn, không được như người ta, tiền bạc phải tùy thuộc vào chồng, nhưng em không quan trọng, em chỉ lo lắng cho con, thằng Huy ở nước ngoài cần tiền, nhưng khi em định đi cầm vòng thì họ cho ít tiền quá nên em lại về, và vì em chưa hỏi ý kiến của anh nên em chưa cầm gì cho họ…
Ông Vĩnh nhìn thấy bà Ba khóc, lòng ông đau xót. Ông nhớ khi ở công ty, Huy cũng gọi điện xin tiền, ông cảm thấy oan cho bà. Tuy nhiên, ông vẫn muốn biết về chiếc xe màu đen, nên ông hỏi:
Bà về bằng taxi à?
Bà Ba biết không thể giấu được nữa, cô nghĩ có thể ai đó đã thấy nên cô nói:
Em chờ taxi thì gặp người quen chạy xe qua nên dừng lại cho em đi nhờ. Ông còn nhớ ông Tân chạy chiếc xe màu đen không? Hôm nay ông ta cũng bết lắm…
Ông Vĩnh ậm ờ qua chuyện đó. Thực tế, ông chỉ lo lắng về tiền bạc và không nhớ đến người khác. Nhưng bà Ba nói:
Anh nên đưa Huy về, nếu cứ để Huy ở nước ngoài không làm gì thì em không kiểm soát được, anh hãy xem trong công ty có việc gì để Huy làm, và em sẽ tìm cách giúp Huy tìm công việc. Mình đã già, nên cần nghỉ ngơi thôi…
Nhớ ra một điều, ông Vĩnh không trả lời câu hỏi của bà Ba mà hỏi lại:
À, lô đất 5 héc ta ở Phú Quốc, tôi mua cho cha mẹ của bà, giờ họ đã mất rồi thì bán đi để làm gì, khi tôi đang cần tiền…
Bị hỏi bất ngờ, bà Ba không biết phải trả lời thế nào. Ông ấy vừa nói điều gì về việc cần tiền? Tập đoàn lớn như thế này có cần đến mảnh đất nhỏ như vậy không? Ông mua cho cha mẹ vợ nên nó cũng thuộc về bà, vậy tại sao bây giờ ông muốn bán nó để lấy tiền? Với bà không dễ dàng như vậy, nhưng bà nghĩ rằng cần phải giải quyết vấn đề một cách hòa nhã, không nên gây căng thẳng. Khi Huy trở về và nắm quyền tập đoàn, bà sẽ suy nghĩ sau. Không còn cách nào khác, bà giả vờ ôm bụng:
Ôi trời ơi, đau bụng quá đi mất!
Nói xong, bà ôm bụng và chạy vào bên trong. Thực ra, ông Vĩnh cũng không lạ gì với bà ta, nhưng vì bà luôn nói những điều khiến ông đau đầu, và việc bán mảnh đất không có ý nghĩa gì so với số nợ khổng lồ của tập đoàn. Ông gọi cho ông Hoàng Vũ để giải quyết, ông nghĩ là bán mảnh đất giá thấp để trả nợ còn hơn là để mỗi ngày lãi tăng lên. Nhưng không có ai nhấc máy. Trên lầu, bà Nhã Trúc đang khóc nức nở khi nói chuyện với một người:
Chuỗi nhà hàng, khách sạn, đó là tâm huyết của mẹ, anh phải mua lại giúp mẹ, chúng ta có thể thương lượng thêm một chút…
“Ông chủ đã giao nhiệm vụ cho anh, thì em cứ để anh giải quyết. Anh đang tính cho hắn một bài học, để hắn biết rằng nếu phản bội ông chú, thì sẽ phải trả giá ra sao?”
“Em và chồng đồng chí Gia Minh đang cố gắng phục hồi lại Hà Gia. Anh sẽ trở về Việt Nam khi nào?”
“Anh có thể trở về bất kỳ lúc nào…”
Chợt ông Hoàng Vũ nói:
“Ông Vĩnh đang gọi cho anh, chắc lo lắng vấn đề đang trở nên phức tạp. Anh nhờ bên ngân hàng hối hận làm cho hắn bối rối lên…”
“Thôi anh ạ, cũng đáng thương hắn một chút…”
“Vì em thường quá nhân từ, nên tại sao ông chủ lại tin tưởng giao việc cho anh mà không phải là em…”
Sau đó ông tắt máy, ông Hoàng Vũ là người trợ lý đáng tin cậy nhất của ông Hà Thanh, cha của bà Nhã Trúc. Khi ông Vĩnh lên quản lý, ông cũng mắc bệnh và xin nghỉ việc. Khi thấy con rể không giữ lời hứa, ông Hà Thanh gọi Nhã Trúc và ông Hoàng Vũ để thảo luận. Ông chuyển giao số cổ phần còn lại của Hà Gia cho ông Hoàng Vũ, với điều kiện là khi Gia Minh trưởng thành, thì sẽ trao lại cho cháu. Bây giờ ông đang thực hiện lời hứa đó…
Thực tế khi ông Vĩnh lên nói chuyện với bà, bà đã hiểu ý ông. Nhưng mọi việc mới chỉ bắt đầu nên bà chưa muốn phát biểu gì. Bà để cho ông Hoàng Vũ đàm phán với ông Vĩnh, nhất định tài sản của Hà Gia phải trở về đúng chỗ. Nhưng khi đang nói, bà nghe tiếng bước chân gần, có lẽ là bà Thúy Lan. Bà tự ý nói lớn về việc ông Vĩnh muốn trao lại tập đoàn cho Gia Minh, chủ yếu để cho bà Thúy Lan nghe…
Đôi khi bà muốn buông tay và cho ông chồng một bài học. Nhưng bà nghĩ những tài sản đó là công sức của cả đời mà cha mẹ bà đã vất vả gây dựng nên. Bà nghĩ rằng vì lòng tham, bà Thúy Lan sẽ cố gắng thuyết phục ông Vĩnh giao cho con trai, và bà muốn kiểm tra lòng trung thành của ông Vĩnh một lần nữa. Nếu ông ta vẫn có lương tâm, thì bà sẽ khoan dung. Nhưng nếu không, thì ông Hoàng Vũ sẽ cho ông ta một bài học phá sản cũng xứng đáng…