Cuộc chiến hào gia chương 6 | Chồng bội bạc
Gọi liên tục mấy cuộc điện thoại mà ông Hoàng Vũ không trả lời khiến ông Gia Vĩnh tỏ ra lo lắng. Liệu có lẽ ông Hoàng Vũ đã không muốn mua nữa sao? Ông biết rằng ông đang rơi vào tình thế khó khăn với việc kẹt nợ ngân hàng, và ông ta còn tuyên bố rằng nếu ngân hàng phát mãi tài sản, ông ta sẽ đấu giá…
Tập đoàn Phùng Gia, một thương hiệu nổi tiếng trong lĩnh vực xây dựng, bất động sản, khách sạn, nhà hàng,… Nhưng bây giờ, nếu bị ngân hàng phát mãi tài sản để thu nợ, ai còn muốn làm việc với Phùng Gia nữa chứ? Ông đã bắt đầu hoảng loạn, liền lấy điện thoại gọi tiếp cho ông Hoàng Vũ. Dạo này ông thấy các công ty bạn tròn trãi truyền tai nhau về Phùng Gia, và ông mới nhận ra đâu là bộ mặt thật của những người bạn vàng luôn hứa hỗ trợ nhau. Thậm chí cả các công ty nhỏ cũng không còn muốn liên hệ với ông nữa, nhưng bây giờ lại tự đứng vững trước mặt ông, điều này làm ông cảm thấy tức giận…
Mải mê suy nghĩ, ông quên rằng đang gọi cho ông Hoàng Vũ, khi tiếng ông ta trả lời, ông Gia Vĩnh giật mình:
“Alo… Anh gọi cho tôi có chuyện gì không?”
Nhận ra tiếng ông Vũ, Gia Vĩnh tỉnh táo hơn, vội rồi rịt:
“À, à, tôi… vô duyên, quên mất là đang gọi cho anh…”
“Thế thì tôi xin lỗi, tôi cũng đang bận…”
Sau khi nói, ông Hoàng Vũ tắt máy mà ông Gia Vĩnh chưa kịp nói gì. Ông định đùa vài câu để làm mềm mọi trò chuyện, nhưng không ngờ ông ta đã bận hoặc giận mà cúp máy nhanh chóng. Ông cảm thấy thất vọng, nhưng tình huống không cho phép ông chờ đợi, nên ông lại gọi lại. Tuy nhiên, đầu dây bên kia không có tín hiệu. Ông tức giận vì gọi điện cho người ta mà không trả lời. Có vẻ như ông ấy giận hoặc bận, vì vậy đã tắt máy nhanh chóng. Ông nghe thấy tiếng đàm đàm từ điện thoại, có vẻ như đang nói về việc mua một khách sạn ở Đà Lạt. Nếu đúng là như vậy, ông Hoàng Vũ không chỉ quan tâm đến chuỗi nhà hàng khách sạn của Phùng Gia mà còn đang quan tâm đến nơi khác. Ông Gia Vĩnh cảm thấy cay đắng khi nhìn thấy bản thân lâm vào tình cảnh nợ nần như hiện tại. Hơn hai mươi năm quản lý tập đoàn Hà Gia với 50% cổ phần, nhưng đó lại là một khối tài sản khổng lồ đang trong quá trình phát triển. Ông cảm thấy hối tiếc vì không xin phép cha vợ mà tự ý thay đổi tên tập đoàn, dẫn đến hậu quả không lường trước và nỗi tiếc nuối không bao giờ dứt…
Không có cách nào khác, ông phải nhắn tin cho ông Hoàng Vũ, chấp nhận bán số tài sản với giá ban đầu, nhưng phải tiến hành ngay trong tháng và phải kín đáo. Sau khi nhắn tin, ông chờ đợi phản hồi từ ông ta. May mắn là chỉ sau 30 phút, có tin nhắn trả lời:
“Tôi vừa bay về Việt Nam, đang ở Đà Lạt. Nếu chuỗi khách sạn ở đây không phù hợp, tôi sẽ gặp ông. Chúc hợp tác vui vẻ…”
Đúng như dự đoán, tiếng nói trong điện thoại nhắc đến khách sạn ở Đà Lạt, khiến ông Gia Vĩnh lo lắng. Nếu ông Hoàng Vũ đồng ý mua chuỗi khách sạn ở Đà Lạt, có nghĩa là ông sẽ không mua của ông nữa. Ông phải làm sao đây? Ông nảy ra ý tưởng đến bà Nhã Trúc, có thể bà cũng biết người đàn ông này, vì ông từng nhắc đến tập đoàn Hà Gia. Ông vội vã đi lên lầu, nhưng khi vừa ra khỏi cầu thang, ông nghe thấy tiếng bà Thúy Lan đang nói chuyện điện thoại, nên ông dừng lại lắng nghe. Tiếng nói nhỏ nên không nghe rõ, nhưng ông giật mình khi nghe tên của mình được nhắc đến. Ông suy nghĩ về việc đẩy cửa vào phòng để hỏi, nhưng ông nghĩ gặp bà Nhã Trúc quan trọng hơn nên đành gác lại vào dịp khác…
Khi thấy ông Vĩnh quay lại, bà Nhã Trúc biết ông đã hiểu ý của mình, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, ngạc nhiên hỏi:
“Sao ông lại về?”
Một chút ngượng ngùng, ông Vĩnh lúng túng:
“Thật sự, tôi… chưa đi vì còn một số chuyện đau đầu…”
Bà Hai cười:
“Nếu mệt thì nên nghỉ ngơi, nếu bệnh thì đi chữa, đau nhức thì nên mát xa. Vậy là ổn thôi…”
Nói xong, bà quay lưng lại, như không để ý ông Vĩnh trong phòng. Không còn cách nào khác, ông Vĩnh phải thú nhận:
“Tập đoàn Phùng Gia sắp phá sản rồi…”
Khi nghe điều này, bà Nhã Trúc quay ngắt lại, nghiêm nghị:
“Tập đoàn Phùng Gia chính là tài sản cha mẹ tôi cả đời vất vả để xây dựng. Vậy tại sao lại phá sản? Ai làm gì mà nợ nần? Ông đã hứa với cha mẹ tôi như thế nào? Ông còn nhớ không?”
“Các dự án lỗ do giá vật tư tăng cao, khách sạn nhà hàng không có khách, thu nhập không đủ chi phí. Em hãy suy nghĩ về tập đoàn, về Gia Minh để cứu anh…”
Bà ngắt lời:
“Cũng chỉ vì nghĩ đến anh, tin anh nên tôi mới bị anh lừa dối cả tình và tiền bạc. Hơn 20 năm qua, tuổi trẻ và sức lực của tôi đã bị anh đánh mất. Nếu không vì Gia Minh, tôi cũng sẽ theo cha mẹ đi. Cũng vì tôi không tha thứ cho anh một hai lần nên mới làm vụ này. Vì anh lộ bộ mặt phản bội sớm, tôi đã mất cha…”
Ông Vĩnh ôm đầu chịu trận, bởi những lời mà bà Nhã Trúc đã nói ra là những điều mà bà phải chịu đựng suốt hơn hai mươi năm, những lời đau lòng và căm hờn. Bà Nhã Trúc đã khóc khi nhắc đến cha mẹ đã mất, cảm xúc, uất ức và căm thù tràn ngập. Bà muốn im lặng, để hai con Gia Minh và Lan Chi có thời gian chuẩn bị. Bà nghĩ rằng tập đoàn chỉ gặp khó khăn về tiền bạc do tình hình kinh tế. Nhưng không ngờ ông lại tuyên bố phá sản. Tài sản này là của gia đình bà, làm sao ông có thể gây nợ nần như vậy? Nhớ lại ngày xưa, khi đưa ông Vĩnh về, ông Hà Thanh, cha bà, đã phản đối mạnh mẽ. Ông Vĩnh cứ ngồi im, mặt chai lì như bây giờ, làm bà rùng mình.
Người đàn ông ngồi ôm mặt, không để ý khi bà la hét, thậm chí còn nói những lời xúc phạm mà không làm tổn thương ông ta. Ông ta đang nghĩ gì? Có hối hận, ăn năn hay chỉ là vẻ chai lỳ và trơ trẽn? Bà cảm thấy sợ hãi và quyết định:
“Ông vừa nói gì? Làm ơn nói lại cho tôi nghe.”
Ông Vĩnh chắp hai tay trước ngực, lời lẽ lắng nghe:
“Anh đã sai, xin em hãy cứu tập đoàn…”
Bà nhìn người đàn ông hèn nhát trước mặt và tự hỏi liệu đây có phải là Phùng Gia Vĩnh từng hồi đâu, sao bây giờ lại trở nên nhút nhát như vậy? Bà cười mỉa mai hỏi ông:
“Ông nói tôi cứu tập đoàn bằng cách nào? Tất cả tiền bạc, tài sản của cha mẹ tôi đã giao cho ông, thậm chí tôi còn không có tên trong cổ đông. Vậy mà giờ ông lại nói tôi cứu là cứu thế nào?”
“Em đồng ý cho anh bán chuỗi khách sạn nhà hàng để trả nợ, cứu Phùng Gia.”
“Bán gì? Những tài sản ấy là công lao của cha mẹ tôi, ông sao có thể bán? Ông chỉ có thể bán những gì mà ông đã xây dựng, còn những gì của Hà Gia thì xin ông trả lại cho Hà Gia.”
Ông Vĩnh im lặng. Hơn 20 năm qua, ông không đạt được gì ngoài việc cung cấp tiền cho bà Thúy Lan và con cái. Ông đã mua đất, cấp tiền cho con trai phá gia chi tử ở nước ngoài. Bà nhận ra người đàn ông này vẫn không biết sợ, vẻ mặt lạnh lùng không thay đổi, giống như trước đây khi muốn đạt được mục tiêu, ông ta sẵn sàng dùng mọi phương tiện.
Bà quyết định:
“Tôi đồng ý nhưng với một điều kiện…”
Nghe điều này, ông Vĩnh hỏi vội vã:
“Điều kiện gì? Em nói đi, bất kỳ điều gì em yêu cầu, anh cũng đồng ý…”
Bà giữ vẻ mặt lạnh lùng, dứt khoát:
“Đổi tên tập đoàn Phùng Gia trở lại là Hà Gia, và người chịu trách nhiệm pháp lý là Gia Minh…”
Khi nghe về việc đổi tên tập đoàn, ông Vĩnh phản đối:
“Không thể, vậy tôi thì sao?”
“Nếu ông không đồng ý, thì tôi không cần anh. Ông đã gây tổn thương cho gia đình của tôi trong hơn hai mươi năm qua. Tôi không cần nhắc lại nữa…”
“Nhưng…”
“Xin anh ra ngoài, để tôi tu tâm. Hơn 20 năm qua, dù anh làm gì hay nói gì, tôi vẫn chịu đựng. Nhưng từ ngày hôm nay, tôi không khóc trước mặt anh nữa. Có lẽ bà đã nuốt nước mắt quá lâu, chờ đợi ngày Gia Minh trưởng thành…”
Hơn hai mươi năm trôi qua như một chặng đường dài, những năm tuổi trẻ và những ước mơ của người phụ nữ đã bị ông cướp đi một cách tàn nhẫn. Tại sao bà không yêu cầu ly hôn để giải phóng bản thân? Thật không hiểu sao bà vẫn chịu đựng như vậy, có lẽ ông cũng không thể hiểu được.
Ông Vĩnh quay trở lại cái ghế ở phòng khách, nơi ông đã ngồi cách đây hơn một tiếng. Ông không quan tâm lúc này bà Thúy Lan đang làm gì, cũng không hỏi bà đã nói chuyện với ai và tại sao lại nhắc đến tên ông. Ông đang đau đầu, nếu thỏa thuận giữa ông Hoàng Vũ và ông không được đạt, và nếu bà Nhã Trúc yêu cầu ông đổi tên tập đoàn, thì ông sẽ phải làm sao? Tư cách của một ông chủ tập đoàn không cho phép ông quyết định ngay được, ông cần thời gian, nhưng ngân hàng lại không cho phép ông kéo dài thêm.
Bà Thúy Lan đang ở trong phòng khi nghe bên phòng bà Nhã Trúc có tiếng la to, bà vội chạy sang. Nhưng khi đến gần và nhìn qua khe cửa, bà nghe thấy bà Nhã Trúc nói với vẻ bức xúc, còn ông Vĩnh thì cúi đầu câm nín mà không nói gì, điều này khiến bà rất ngạc nhiên. Khi nghe ông Vĩnh xin bà Nhã Trúc cứu tập đoàn và bà yêu cầu ông đổi tên tập đoàn, bà muốn xô cửa vào ngăn lại, nhưng may lúc đó ông Vĩnh phản đối nên bà dừng lại. Mặc dù chưa hiểu rõ tình hình, nhưng bà cũng đoán được rằng ông Vĩnh đang nợ nần. Nhưng nếu ông đổi tên thành Hà Gia và Gia Minh trở thành chủ tịch tập đoàn, thì sẽ không còn chỗ cho bà và hai mẹ con bà. Bà lặng lẽ quay về phòng mà như chưa nghe thấy gì, trong suốt thời gian ở cùng ông Vĩnh, bà cũng giữ được một số tài sản để thân thủ. Nếu ông ấy không thể thu xếp được, bà cũng có cái để lo cho hai mẹ con. Không hiểu sao, nhìn xuống phòng khách nơi ông Vĩnh đang ngồi ôm đầu, bà lại cảm thấy mỉm cười…