Cưới chạy bầu Chương 10 | Đi từ thiện Lạng Sơn
Linh bất ngờ nhìn thấy tôi xuất hiện và hỏi:
– Chị Duyên cũng đến chơi à?
Tôi cảm thấy lúng túng không biết nói gì, miệng lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc. Để tránh hiểu nhầm, tôi lừa đảo:
– À, tôi đến đây để đưa tài liệu cho sếp.
Chưa cho Lâm có cơ hội phản ứng, tôi liền quay lại và nói:
– Tài liệu tôi đã đưa cho sếp rồi. Không còn việc gì nữa, tôi xin phép về trước nhé. Chào sếp ạ.
Sau khi nói xong, tôi quay người ra cửa ngay lập tức. Khi đi qua Linh, tôi ngửi được mùi nước hoa thơm, nhưng tôi không nhớ rằng hương thơm này mang vẻ sexy và quyến rũ. Thông thường, Linh thường dùng nước hoa có hương ngọt ngào dịu dàng. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu và mỉm cười:
– Chị về trước nhé.
Linh nhìn tôi và nhẹ nhàng đáp:
– Hoặc chị Duyên ở lại và ăn bánh sinh nhật cùng em và sếp đi. Bánh hôm nay em mua rất ngon.
Tôi biết Linh chỉ mời lịch sự và không thực sự muốn tôi ở lại. Mặc dù cô ấy mời, nhưng ánh mắt của Linh khi đề nghị tôi ở lại rất miễn cưỡng. Tôi trả lời:
– Không sao, tôi có việc rồi. Chúc em có một buổi tối vui vẻ nhé.
Sau đó, tôi nhanh chóng rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, tôi cảm thấy tim mình đau nhói một cách bất thường. Khi nhìn lại, tôi không thể nhìn thấy gì xảy ra bên trong phòng vì cách âm tốt. Nhưng cảm giác tiếc nuối không muốn rời khỏi lại trỗi dậy trong lòng.
Tôi bắt taxi về nhà, khi đến cửa, tôi thấy Trang đang ngồi ăn mì tôm trứng. Nó nhìn thấy tôi và nói:
– Hôm nay tao không nấu cơm đâu, nếu mày muốn ăn mì tôm thì tao sẽ nấu.
– Không, tôi đã ăn rồi.
– Mày ăn ở đâu thế? Sao tới muộn thế?
– Tôi đã ăn ở nhà Lâm.
Trang nghe tôi nói và dừng lại, quay người nhìn tôi với vẻ kinh ngạc:
– Sao lại đến nhà sếp vậy?
– Ừ, tôi đã ăn cơm cảm ơn.
– Thật lạ. Cảm ơn thì nên đi nhà hàng chứ, sao phải về nhà sếp?
– Không biết, mày hỏi sếp mày đi.
– Sếp tao không phải là sếp của mày.
– Ừ, thôi tôi đi tắm rồi ngủ. Hôm nay mệt quá.
– Chờ chút.
– Có gì không?
– Sao nhà sếp thế? Có giàu không? Kể tao nghe.
Tôi không muốn kể, nhưng Trang ép tôi ngồi xuống và kể chi tiết cho nó nghe. Sau khi nghe xong, Trang thể hiện sự hâm mộ đối với Lâm.
Nó hỏi:
– Hôm nay là sinh nhật sếp à?
– Ừ, Linh chúc mừng sinh nhật sếp.
– Mày có chúc sếp không?
– Lúc đó tôi quá bối rối nên chưa kịp chúc.
– Thật ngớ ngẩn, dù gì cũng phải chúc mừng trước mới đi chứ. Mỗi năm chỉ có một ngày sinh nhật đấy.
Sau đó, Trang tiếp tục giảng giải, khiến tôi phải ngồi đó gần 10 giờ trước khi có thể đi tắm. Sau khi tắm xong, tôi mới lấy điện thoại ra và nhớ lại những gì Trang đã nói. Cuối cùng, tôi quyết định tìm số của Lâm và gửi một tin nhắn:
– Chúc mừng sinh nhật anh!
Sau khi gửi tin nhắn đi khoảng 5 phút, tôi vẫn không nhận được phản hồi từ Lâm. Trong đầu, những suy nghĩ lẩn quẩn bắt đầu nảy sinh, có thể lúc này anh ấy đang thích thú bên cô thư ký xinh đẹp của mình. Câu hỏi liên tục xuất hiện: Lâm đã có vợ sắp cưới, vậy mối quan hệ giữa Lâm và Linh là gì? Chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, hay còn có điều gì khác ẩn sau?
Nhớ lại, tôi nhận ra mình quá nóng vội. Lúc đó, tôi đã cố gắng nhớ sắc mặt của họ, Linh đã tự nhiên vào nhà Lâm như một thói quen. Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ lung tung, tin nhắn từ số của Lâm xuất hiện:
– Chưa ngủ à?
– Tôi chưa, còn lâu mới ngủ.
– Xấu gái mà còn thích thức khuya, sẽ càng xấu hơn. Không kỳ vậy lại còn ế chồng.
Rõ ràng Lâm đang chê trách tôi, nhưng tôi lại cảm thấy một chút dễ thương, vậy nên tôi cười tủm tỉm và trả lời:
– Tôi có cần lấy chồng đâu.
– Vậy là định ở nhà làm bà già à?
– Ở nhà thôi, để mọi người phải ao ước.
– Mơ tưởng, ai mà ao ước cô.
– Thôi thì kệ tôi.
Sau đó, Lâm không nhắn lại nữa. Tôi ôm điện thoại một lúc trước khi chìm vào giấc ngủ. Buổi sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và nhận được tin nhắn từ Lâm lúc 3 giờ sáng:
– Ngủ ngon!
Đọc tin nhắn đó khiến tôi hoàn toàn tỉnh giấc, một nụ cười tự nhiên hiện lên trên môi, và tôi vẫn cười một mình như một đứa trẻ ngốc. Cho đến khi Trang đến, tôi mới tắt điện thoại và đi rửa mặt, đánh răng, sau đó ăn sáng và đi làm.
Ngay từ sáng, công việc của tôi đã gặp Linh. Tôi biết Linh thích Lâm, vì vậy sau sự cố tối qua, tôi biết Linh sẽ trở nên khó chịu hơn một chút. Và như dự đoán, sáng nay Linh gặp tôi với dáng vẻ không hài lòng, đặt hợp đồng lên bàn và nói:
– Hợp đồng này chị làm gấp, 9 giờ sếp có cuộc hẹn với đối tác.
Linh đưa cho tôi một đống hợp đồng cùng một lúc, để đảm bảo rằng tôi đã hiểu đúng:
– Hợp đồng với công ty Hưng Thịnh là gấp đúng không em?
– Đúng chị.
Nghe nói là hợp đồng cần gấp, tôi cũng nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu làm việc. Khoảng 8 giờ 30 phút, Lâm đi vào và hỏi:
– Hợp đồng của cô làm xong chưa? Chừng 15 phút nữa tôi sẽ đi gặp đối tác.
– À, tôi vừa làm xong đây.
Tôi đưa hợp đồng tôi mới soạn cho Lâm xem. Anh ta chỉ cần nhìn vài giây đã nhăn mày, sau đó nhìn tôi với ánh mắt không hài lòng và gọi Linh vào phòng. Lúc này, mọi chuyện bắt đầu rõ ràng hơn khi Linh cố gắng giải thích:
– Chị Duyên có nhầm lẫn không? Em đã nói chị làm hợp đồng của Hưng Phát mà.
– Không có chuyện đó, em nói là chị phải soạn hợp đồng của Hưng Thịnh.
– Chị nhớ nhầm rồi, em chắc chắn bảo chị là Hưng Phát.
Tôi và Linh đã trao đổi một lúc, trong khi đó Lâm ở giữa cảm thấy bực bội, ném mạnh hợp đồng xuống bàn và tức giận quát:
– Cái nào cũng được, tôi không cần biết. Nhưng bây giờ đến giờ tôi đi ký hợp đồng với khách mà không có. Cô định giải quyết sao đây?
Chuyện đã đi đến đây, tôi biết giải thích cũng vô ích, vì vậy tốt nhất là tìm cách khắc phục ngay. Tôi đề nghị Lâm:
– Anh có thể hẹn khách hàng lui lại thời gian gặp tầm 45 phút được không?
Lâm quay qua nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt của anh ta dữ dội như vậy, anh ta nói một cách lạnh lùng:
– Cô làm ăn kiểu này thì sớm muộn gì cũng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của công ty.
Sau khi nói xong, anh tức giận bỏ đi ra ngoài. Linh nhìn tôi như thể tôi là người có lỗi:
– Chị hãy nhanh chóng soạn hợp đồng, em sẽ liên hệ lại với khách hàng.
Tôi cảm thấy tức giận vì điều đó, vì vậy tôi đã nói trực tiếp:
– Linh à, đây là công việc, em làm ơn hãy làm việc có trách nhiệm một chút. Chị vẫn nhớ rõ ràng em nói chị phải soạn hợp đồng của công ty nào, tai chị không bị điếc đâu.
– Em giờ cũng không muốn tranh cãi với chị nữa. Thôi chị hãy làm việc của mình đi.
Tôi biết tôi nói thẳng vậy sẽ khiến cô ta tức giận, nhưng không thể sa thải cô ngay lập tức. Tôi cũng hiểu rõ rằng mục đích của Linh là gì, cô ta muốn cho Lâm thấy rằng tôi không đủ trách nhiệm. Từ khi thấy Lâm bảo vệ tôi vài lần, cô ta đã xem tôi như một thách thức. Nhưng cách hành động của cô ta hôm nay thực sự khiến tôi bất ngờ. Ban đầu khi biết Linh nói xấu tôi với Lâm, tôi đã không để ý nhiều vì vẫn cần phải làm việc với nhau trong tương lai, nhưng sự việc hôm nay thì không thể nhịn nổi.
Tôi thở dài một tiếng, tự mình động viên và bắt đầu làm việc. Khi hoàn thành việc soạn hợp đồng, tôi đem trực tiếp mang qua phòng cho Lâm. Lúc này, khuôn mặt của anh ta cũng dễ chịu hơn so với trước đó một chút, anh ta nói:
– Đặt xuống bàn giúp tôi.
Sau khi giao xong hợp đồng, tôi xin phép rời đi. Trong những ngày tiếp theo, tôi và Lâm cũng ít nói chuyện. Khi gặp nhau, chúng tôi chỉ nói về công việc.
Rồi đến ngày đi từ thiện ở Lạng Sơn, tôi cũng hỏi ý kiến của bác sĩ và quyết định tham gia. Trong công ty, chỉ có 16 người đăng ký tham gia. Khi tôi và Trang lên xe, tôi không thấy Linh và Lâm. Bất giác, tôi cảm thấy hụt hẫng vì không thấy anh ta, tưởng rằng anh sẽ là người đại diện của công ty làm trưởng đoàn. Nhìn lại, tôi cảm thấy mình thật ngốc, vì dù sao anh ta cũng là tổng giám đốc, với nhiều việc cần phải làm, không có thời gian để tham gia từ thiện.
Vì loay hoay chuẩn bị cả đêm trước, khi lên xe đã tự nhiên thiếp vào giấc ngủ. Sau hơn 3 tiếng ngủ gật trên xe, khi tỉnh dậy, Trang thông báo:
– Gần tới nơi rồi đấy.
– Ơ, nhanh thật đấy nhỉ?
– Mày ngủ không đấy, tao không ngủ được mới thấy lâu.
Nói xong, cái Trang đưa cho tôi một chai nước khoáng uống để tỉnh táo. Khi bước chân xuống xe, tôi cảm nhận ngay không khí ở đây trong lành và mát mẻ, khác hoàn toàn với khói bụi ô nhiễm của thành phố. Tôi hít một hơi thật sâu như muốn hoà mình vào thiên nhiên.
Trong lúc tôi còn say mê với cảnh đẹp, cái Trang giật giật áo tôi từ phía sau và nói:
– Mày nhìn kìa, đó là xe của sếp Lâm đấy chứ?
Tưởng cái Trang đang trêu đùa, nhưng khi quay người lại, tôi thấy chiếc xe màu đen mà Lâm thường đi đang di chuyển về phía chúng tôi. Anh xuống xe trông như một nam thần trong truyện ngôn tình, Lâm mặc áo trắng cổ lọ, khoác áo dạ dài đến đầu gối, quần âu đen, đội kính đen. Mọi người khi thấy anh, hào hứng bảo nhau:
– Sếp Lâm kìa… ơ sao sếp cũng đi?
…
– Sếp của chúng mình đẹp trai số 2 thì không ai là số 1.
…
– Quá đẹp trai luôn!!!
Anh Nhật, trưởng phòng marketing, thấy Lâm xuất hiện liền tiến tới và vui mừng nói:
– Sếp cũng tham gia chuyến từ thiện này à? Em không biết sếp sẽ tới.
– Không sao, tôi cũng chỉ đột ngột quyết định đi thôi.
– Dạ vâng ạ. Sếp bận rộn với hàng trăm việc mà vẫn dành thời gian đi cùng chúng tôi, vinh dự cho chúng tôi quá.
Lâm gật đầu, sau đó anh Nhật quay lại và bảo mọi người:
– Hôm nay sếp Lâm sẽ dành chút thời gian vàng ngọc cùng chúng ta trong chuyến từ thiện này. Mọi người hãy chào mừng sếp.
Mọi người nghe anh Nhật nói xong liền vỗ tay chào mừng:
– Sếp Lâm muôn năm!
Cái Trang thấy vậy lại quay sang nói nhỏ với tôi:
– U là trời, quả này tăng tình cảm mà không sợ ai ghen tỵ đâu nhá.
– Mày hâm thế, còn bao nhiêu người ở đây nữa đâu.
– Mày cứ như vậy, có ngày phải hối hận đấy.
– Kệ mày.
Sau đó, chúng tôi gửi xe ô tô vào nhà người quen của anh Nhật và bắt đầu đi bộ vào con đường đất nhỏ để lên bản. Trong khi đi, cái Trang luyên thuyên với tôi không ngớt. Lâm đi gần như song song với tôi, hương nước hoa trên người anh tỏa ra đặc trưng không lẫn vào đâu được. Lúc đó, tôi cảm thấy lạ lắm, sự xuất hiện của Lâm khiến chuyến đi này trở nên vui vẻ và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Khi đi lên con đường dốc, cái Trang thấy tôi đang bầu lên liên tục đã dặn:
– Cẩn thận lên xuống đấy nhé.
– Tao biết rồi.
Rồi trời lại định, nó quay lại và nói với Lâm:
– Sếp ơi, lên dốc kia sếp cầm tay bạn em đi lên được không? Bạn em thế này thôi nhưng sợ độ cao lắm.
Lâm nghe xong không trả lời ngay, tôi thấy anh lườm cái Trang một cái rồi nói:
– Đừng nghe lời nó.
– Ơ, tôi nói thật mà. Hoặc tôi nhờ anh Nhật giúp tao nhé.
Cái Trang chuẩn bị nói lên ý kiến thì bất ngờ Lâm đưa tay ra trước mặt tôi:
– Nắm tay tôi đi.
Tôi nhìn vào bàn tay của anh, mất vài giây để đứng đắn. Cái Trang thấy vậy lại cười nhẹ và nhún vai tôi, mọi người trong đoàn cười ồ lên, châm chọc:
– Sếp ơi, em cũng sợ độ cao à.
Tôi do ngại nên chần chừ không dám nắm tay anh ngay. Nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng, nếu tôi ngã vì độ cao thì sẽ hối tiếc. Trong lúc tôi còn do dự, Lâm đã chủ động nắm lấy tay tôi và cùng đi lên con đường dốc. Khoảnh khắc đó, cảm giác của tôi như có một dòng điện chạy qua, lâng lâng đến lạ thường. Đây là lần đầu tiên tôi và anh nắm tay nhau như vậy, lòng bàn tay anh ấm áp, nắm chặt. Chúng tôi tiếp tục nắm chặt tay nhau cho đến khi đặt chân xuống đất. Đi thêm 15 phút nữa thì đến bản. Trước khi đến, công ty đã liên hệ với trưởng bản nên chúng tôi được đón vào căn nhà sàn của trưởng bản. Mọi người gọn gàng để đồ cá nhân vào một góc, mang túi xách theo vào nhà văn hoá.
Trong khi đi, trưởng bản giới thiệu về bản địa của mình. Khi đến nhà văn hoá, chúng tôi thấy nhiều người đang chờ sẵn, đặc biệt có nhiều trẻ em mặc quần áo cũ kỹ, đa phần không mang tất, thậm chí không có đôi dép. Tôi cảm thấy rưng rưng khi chia quà cho trẻ em. Ban đầu tôi nghĩ Lâm chỉ đứng đó chỉ đạo, nhưng khi chia quà, anh cũng nhiệt tình tham gia. Khi thấy trẻ em mặc lạnh, anh còn chủ động lấy áo mặc cho trẻ. Khi bắt gặp khoảnh khắc ấy, tôi nhận thấy ánh mắt của anh đầy yêu thương, khác hẳn với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày.
Chúng tôi đi từ bản này sang bản khác chia quà, quên cả bữa trưa, đến tối thì ai cũng mệt mỏi, hai chân mỏi nhừ, nhưng vì công việc ý nghĩa nên vui. Tối đó chúng tôi ăn cơm tại nhà trưởng bản, sau khi ăn xong, tôi mới để ý đến Lâm, thấy anh chỉ lặng lẽ ngồi một góc nhìn mọi người ăn, chiếc bát cơm trước mặt anh vẫn chưa chạm vào.
Tôi đoán Lâm không thích ăn kiểu này, bản chất của anh là người sạch sẽ. Nhưng ở nơi này, với điều kiện vật chất còn thiếu thốn như vậy, không thể chiều lòng anh được.
Buổi tối sau khi rửa bát, vợ trưởng bản đốt lửa cho chúng tôi ngồi sưởi ấm. Lâm ngồi bên cạnh tôi, tôi nhìn anh và nghĩ rằng anh cả ngày nay chưa ăn gì nên hỏi:
– Anh không đói à?
– Cô tốt đấy, đột ngột thế?
Tôi suýt nữa thì nói “Tôi sợ con tôi mồ côi cha”, nhưng may mà tôi nhớ kịp thời nên sửa lại:
– Tôi sợ anh chết đói ở đây không ai mang về được đâu.
– Ừ, cô tốt quá nhỉ! Như kiểu trêu đùa tôi đấy.
Tôi nhẹ nhàng rùng mình một cái và nhìn về phía Lâm. Buổi tối, sương mù dày đặc, lạnh buốt khiến tôi không thể nào ngủ được. Cái Trang bên cạnh tôi có vẻ mệt mỏi nên đã ngủ sâu từ rất sớm. Tôi không nhớ rõ khi nào mình đã lâm vào giấc ngủ, nhưng khoảng nửa đêm, tôi tỉnh giấc vì cảm giác cần đi vệ sinh. Xung quanh là bóng tối đen thui, cùng với tiếng kêu rên của ếch nhái, tôi cố gắng tự nhủ sẽ chịu đựng đến sáng. Nhưng cuối cùng, áp lực trở nên quá lớn và tôi không thể kiềm chế được, buộc phải đứng dậy và ra ngoài mò mẫm.
Người ta thường nói rằng nhà vệ sinh ở xa, vì thế tôi quyết định ngồi xuống ở gần cây sau nhà một lúc. Sự sợ hãi về những câu chuyện ma quá khứ khiến tâm trí tôi rối bời, mơ hồ như có linh hồn ma quỷ rình rập. Cuộc đời tôi chưa từng trải qua cảnh nhục nhã như thế này, khi tôi đang giữ quần lại, tiếng loạc xoạc rồi tiếng ếch kêu ộp ạp vang lên. Tôi lập tức quay người lại và nhìn thấy một bóng đen lao tới, trước khi nhận ra điều gì, bản năng đã khiến tôi kêu lên:
– Á, Lâm ơi… cứu tôi với.
– Cứu cái gì? Gọi tên người yêu của cô đi, chứ gọi tên tôi làm gì?