Cưới chạy bầu Chương 11 | Trò chuyện trong đêm
Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng Lâm, và lập tức im lặng. Tôi gật đầu ngạc nhiên khi nhìn lên, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng tôi có thể cảm nhận được mùi hương của nước hoa phát ra từ anh. Tôi tự nhận thấy mình thật không tự chủ khi mặt tôi đỏ ửng lên. Mặc dù cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi vẫn nói lên:
– Tôi đã gọi nhầm tên à?
– Nhầm tên sao? Nhưng tôi là ai mà gọi nhầm?
– Không ai biết được.
– Chứng tỏ tâm trí cô lúc nào cũng suy nghĩ về tôi nên mới như vậy.
Tôi nhăn mày, đẩy anh ra xa tôi và nói:
– Đừng tự đào bới những ảo tưởng. Ai mà quan tâm đến anh chứ?
– Không quan tâm nhưng lại gọi tên tôi.
– Tôi đã nói là tôi buộc miệng rồi mà. Sao anh cứ phải căng thẳng như vậy?
Tranh luận giữa tôi và Lâm kéo dài mãi. Cuối cùng, tôi tức giận và nói cắt ngang:
– Tôi không muốn nói nữa. Chắc chắn là anh cũng không thèm nghe.
Sau đó, tôi quay sang hỏi Lâm:
– Anh đã đứng đây lâu chưa?
– Sao cô hỏi vậy?
– Tôi muốn biết.
– Tôi đến trước cô. Đừng có nói những điều vô căn cứ như vậy.
Tôi không nhìn rõ khuôn mặt của Lâm khi anh nói điều này, nhưng tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt châm chọc của anh, làm cho tôi cảm thấy xấu hổ muốn đào một cái hố lớn. Tôi lúng túng hỏi:
– Anh có nhìn thấy gì không?
– Trong bóng tối như vậy thì làm sao mà nhìn thấy được. Nhưng…
Lâm ngưng lại, làm tôi lo lắng hỏi tiếp:
– Nhưng sao?
– Tôi nghe thấy tiếng… như tiếng xoè xoè.
Thôi điều này càng làm tôi cảm thấy đau lòng hơn. Bây giờ, tôi cảm thấy không biết nên trốn ở đâu cho đúng. Tôi tức giận chửi anh:
– Đồ biến thái!
– Sao lại gọi tôi biến thái? Và cô cũng không lần đầu tiên nhìn thấy tôi như vậy đâu.
Tôi vẫn giận dữ, không chịu nghe Lâm nói thêm. Mỗi lần nói chuyện với anh làm tôi tức giận đến điên đầu. Sau đó, tôi rời khỏi hiên nhà, và vô tình vấp phải một cục đá. Tôi ngã xuống, nhưng may mắn là Lâm kịp thời đỡ tôi trong vòng tay của mình.
Anh ôm tôi chặt, và tôi cảm nhận được nhịp tim của anh. Tôi sợ hãi, lo lắng về việc nếu tôi té xuống đất thì sẽ ra sao cho cả tôi và đứa bé trong bụng. Vì lo sợ, tôi đứng im như một bức tượng, cho đến khi Lâm nói, tôi mới giật mình tỉnh táo.
– Anh nên buông tôi ra đi. Nếu cô tiếp tục ôm chặt như vậy, tôi sẽ cứng đơ.
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng một tay của mình đang gần chạm vào vùng kín của Lâm. Và thế là lần thứ hai trong một ngày, tôi lại cảm thấy xấu hổ. Tôi cằn nhằn trả lời:
– Cảm ơn anh.
– Đi vào nhà và nghỉ đi.
– Còn anh thì sao?
– Tôi không ngủ được.
– Tại sao vậy? Có chăn ấm và nệm êm đủ chưa?
– Ừ.
– Tôi không nghĩ anh lại bận rộn như vậy mà còn tham gia chương trình từ thiện nữa.
– Tại sao không? Tôi không được phép sao?
– Ồ, vì tôi thấy còn rất nhiều hợp đồng phải làm nữa.
Sau khoảnh khắc im lặng, Lâm lại nói:
– Vào nhà ngủ đi, ngày mai còn đi đến trại trẻ mồ côi.
– Hả? Tôi tưởng mai chỉ phát quà xong là xong. Không nghĩ là còn đi đến trại trẻ nữa.
– Đúng vậy, lịch trình đã thay đổi.
Sau đó, tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ biết quay về nhà sàn. Ngồi xuống và chuẩn bị đi vào giấc ngủ, tôi bất ngờ nghe Trang hỏi:
– Đêm hôm hai bạn không ngủ sao? Ra sau nhà làm gì thế?
– Mày nghĩ lung tung quá Trang. Tôi chỉ ra ngoài vệ sinh và gặp Lâm thôi. Sao mày lại nghĩ ngợi như vậy?
– Thế thì cũng khó chịu đi vệ sinh mà gặp ông Lâm thế. Đang rất đông đúc.
– Con chết, thôi dậy đi vệ sinh đi. Tôi muốn đi ngủ.
Tôi kéo chăn về phía mình một chút, và ngồi dậy. Dù không muốn làm ồn ào để không làm tỉnh dậy ai, nhưng tôi vẫn không thể ngủ được. Lâu sau, điện thoại báo có tin nhắn, là số của Lâm. Anh nhắn:
– Không ngủ được, ra đây ngồi ăn khoai nướng chứ.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ánh lửa ngoài trời. Tôi suy nghĩ rồi trả lời:
– Được.
Tôi nhìn Trang, thấy nó đã ngủ say, nên tôi rón rén đứng dậy. Khi ra ngoài, tôi thấy Lâm ngồi bên bếp lửa. Ánh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt anh, làm tôi ngạc nhiên.
Lâm nhìn lên và hỏi:
– Còn đứng đó làm gì?
Tôi cảm thấy ngượng ngùng vì bị bắt quả tang đang nhìn trộm anh, lúng túng đáp:
– Anh cũng biết làm đốn lửa bếp cơ à?
– Trước đây không biết, nhưng sau tối qua đã biết.
– Anh thực sự giỏi đấy, chỉ cần nhìn là biết.
– Nếu cô khen tôi thì cả ngày cũng không hết.
– Anh tự tin quá đi.
Lâm nhẹ nhàng cười, tôi không ngần ngại nữa mà ngồi bên cạnh anh. Lâm nướng chín khoai nướng và đưa cho tôi ăn trước, tôi nói:
– Sao anh không ăn?
– Tôi không muốn.
– Sao lại nướng nếu không muốn ăn?
– Bởi vì thích.
Nghe Lâm nói như vậy, tôi suýt thốt lên. Tôi cười và nói:
– Anh kiếm khoai ở đâu vậy?
– Tôi đi xin.
– Xin từ ai?
– Từ nhà trưởng bản.
Tôi ăn khoai mà thấy no rồi, nhưng không thấy Lâm ăn. Vậy là tôi tự bóc vỏ khoai và đưa cho anh. Khi đang nhìn nhau, tôi nói:
– Anh ăn đi, không cảm thấy đói à? Tối qua tôi không thấy anh ăn gì.
– Tôi không đói.
– Nhưng cũng nên ăn để lấy sức chứ.
Tôi cầm tay Lâm và đặt củ khoai vào tay anh. Tôi lo lắng anh sẽ ngần ngại nhưng anh chỉ quay đầu điều chỉnh lửa bếp và nói:
– Khung cảnh ở đây thật đẹp. Nó mang lại cảm giác thanh bình.
– Nhưng không đủ để bạn yên tâm đi vệ sinh à?
Tôi quay đầu lườm anh một cái, nhận ra anh đã cắn một miếng khoai nhỏ. Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, thấy trời đã sáng rồi. Bỗng dưng, tôi rất lưu luyến cảm giác ở riêng với anh như thế này, vừa thoải mái vừa vui vẻ khó diễn tả thành lời.
– Khoai ăn ngon phải không?
– Cũng được.
– Tôi nhớ hồi nhỏ bà nội tôi trồng ruộng khoai lớn lắm. Đi học về, tôi thích nhất là được đi nhổ khoai cùng bà và mẹ. Cả nhà ngồi nướng khoai với ngô trong thời tiết se lạnh này, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, thật sự là hạnh phúc!
Sau khi tôi kể xong, quay sang nhìn Lâm, tôi thấy anh trầm ngâm xuống, rồi anh hỏi:
– Cảm thấy vui lắm à?
– Vâng, thật sự là vui. Nhưng tôi quên anh là người thành phố, có lẽ không hiểu được cảm giác đó.
– Đúng vậy.
Tôi nhìn gương mặt của anh, bỗng cảm thấy anh bị cô đơn. Sau này, tôi mới biết cuộc sống của anh, ngoài tiền bạc và địa vị, là cực kỳ tẻ nhạt. Mỗi khi gặp bố mẹ cũng không có cảm xúc gì. Một bữa cơm gia đình quây quần không phải là điều gì xa xỉ với mọi người, nhưng với anh, đó là điều xa xỉ.
Sau khi nói chuyện với Lâm một lúc, tôi bắt đầu buồn ngủ, nhìn thấy Lâm vẫn đang ngồi ăn củ khoai tôi đưa, dường như anh không thích nhưng lại không bỏ. Tôi ngồi im lặng, không nói gì nữa, rồi tôi nhắm mắt và lạc vào giấc ngủ không hay biết. Khi nghe tiếng gà gáy, tôi bất giác giật mình tỉnh dậy, mở mắt và nhìn thấy đầu tôi dựa vào cánh tay của anh. Lâm vẫn ngồi yên, không di chuyển để tôi dựa vào.
– Xin lỗi, tôi ngủ quên.
Tôi rối rít đứng dậy, ngồi thẳng lưng, đỏ mặt không dám nhìn anh. Vô tình, tôi đưa tay lên miệng giống như lo lắng trong giấc ngủ có thể chảy dãi. Lâm nhẹ nhàng cười, nụ cười này khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Anh thản nhiên nói:
– Cho thuê 1 triệu chỗ dựa đấy.
– 1 triệu? Anh định cướp à?
– Đúng, rẻ hơn nhiều so với 20 triệu lần trước.
Cái tên này nhắc lại nỗi đau của tôi. Tôi tức giận:
– Đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển khoản luôn.
– Ừ.
– Vậy đọc số tài khoản cho tôi.
– Tôi không nhớ, khi nào nhớ rồi tôi bảo sau.
Lâm vừa nói, một giọng nói phụ nữ vang lên:
– Ôi trời ơi, cô và anh…!!!
Chúng tôi quay lại nhìn, thấy vợ của trưởng bản đứng trước mặt, có vẻ như bà vừa dậy và nhìn thấy chúng tôi ngồi đây nên vô cùng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, muốn giải thích nhưng bà nói tiếp:
– À, tôi hiểu rồi, cô và anh là người yêu đúng không?
– Không, không phải vậy ạ. (tôi vội vàng giải thích)
– Đừng ngại, tôi đã trải qua nên hiểu. Tôi đã thấy cả hai ngồi đây nhìn nhau từ trước đấy.
Tôi vừa mở miệng để trả lời thì giọng Lâm đã cắt lời:
– Vậy cô nghĩ tụi cháu đẹp đôi không ạ?
– Đẹp lắm ạ.
– Dạ cảm ơn cô. À, cô dậy sớm làm gì vậy? Cần cháu giúp không?
– Không cần đâu cậu. Cứ tiếp tục đi.
Vợ của trưởng bản sau khi nói xong đã bước đi, và tôi cũng nhanh chóng quay về phòng, lo lắng rằng nếu mọi người thức dậy và thấy tôi ở bên cạnh Lâm, họ sẽ hiểu lầm như vợ trưởng bản.
Sáng hôm đó, đoàn chúng tôi sau khi ăn sáng tiếp tục hành trình đi phát quà. Khoảng 10 giờ trưa, chúng tôi đến trại trẻ Mộc Châu, nơi có 68 em mồ côi, trong đó có 3 trẻ khuyết tật. Khi thấy chúng tôi đến, ánh mắt trong trẻo và vui mừng của những em khiến lòng tôi nhói lên. Tại sao lại có những người bố mẹ nào có thể bỏ rơi con của mình như vậy? Vô thức, tôi đặt tay lên bụng như một thói quen, tự nhủ rằng dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ chăm sóc con của mình tốt nhất có thể, dành cho con mọi điều tốt đẹp nhất.
Chúng tôi phân phát quà cho các em nhỏ. Nghe về hoàn cảnh của những em bé ở đây, Lâm quyết định sẽ gửi tiền để hỗ trợ trại trẻ hàng năm. Các cán bộ quản lý trại trẻ nghe tin vui này liên tục cảm ơn Lâm và mọi người. Vì đã là 12 giờ nên chúng tôi quyết định sẽ nấu cơm ở đây và ăn cùng với các em để có kỷ niệm.
Tôi và Trang cùng với một số chị lăng xăng trong bếp giúp đỡ hai cán bộ. Dù thời gian này tôi đã giảm cảm giác buồn nôn so với trước đây, nhưng khi cơ thể mệt mỏi thì vẫn có dấu hiệu buồn nôn khi ngửi mùi dầu mỡ nhiều. Trang thấy tôi lợm oẹ cổ họng, nó nhắc:
– Sắp xong rồi, cô đi ra ngoài đi, không ai biết đâu.
– Ừ, vậy tôi đi ra trước nhé.
Tôi nói xong rồi rời bếp. Tôi thấy Lâm đang ngồi một mình dưới gốc cây, mấy đứa trẻ 4-5 tuổi chạy tới gần anh, nắm tay anh và cầu xin:
– Chú ơi, chơi với chúng em đi.
Lâm thường lạnh lùng nhưng mỗi khi đến nơi nào, anh luôn thu hút sự chú ý của các em nhỏ. Lâm nhìn đám trẻ, nhẹ nhàng hỏi:
– Bây giờ các em muốn chơi gì?
– Em muốn chơi bắn bi (bé trai nói).
– Em muốn chơi nhảy dây (bé gái nói).
Nghe đến đây, tôi không kiềm chế được và bật cười. Lâm tỏ ra hơi lúng túng, nhưng anh không tỏ vẻ khó chịu, ngược lại, anh còn rất nhẹ nhàng.
– Được, chơi cái gì cũng được nhưng trước hết phải no bụng đã.
– Bây giờ các em đưa tay ra cho chú xem nào.
Vậy là từng đứa một bắt đầu xoè tay ra trước mặt anh. Anh nói:
– Tay mọi người đều bẩn thế này, nếu trước khi ăn cơm mà không rửa tay, sẽ bị nhiễm khuẩn và có thể đau bụng. Các em có muốn đau bụng không?
– Không, chú ạ. (các em lắc đầu đồng thanh trả lời).
Sau khi nói xong, Lâm đứng dậy và dẫn mấy đứa trẻ đi về phía vòi nước, tôi nhìn thấy cảnh này như anh đang dẫn đàn con thơ của mình vậy. Khi đó, tôi càng hiểu rõ hơn, dù Lâm có thể nghiêm khắc và lạnh lùng, nhưng sau này anh có thể sẽ là một người cha tốt. Nghĩ về tương lai của anh, tôi lại nghĩ đến tương lai của con mình. Nhiều khi tôi muốn nói với anh về sự xuất hiện của đứa nhỏ, nhưng sau cùng lại sợ vì cái bóng của người thứ ba quá lớn, vì chính tôi cũng là một nạn nhân của người thứ ba.
Trưa đó, vì cơ thể mệt mỏi và một số món ăn nhiều dầu mỡ, tôi cảm thấy buồn nôn. Sợ người khác phát hiện, tôi tranh đi và chăm sóc hai em bé nhỏ nhất, cũng là hai em bé khuyết tật. Một số cán bộ đề xuất giúp tôi chăm sóc hai em, nhưng tôi từ chối vì muốn dành thời gian đặc biệt cho các em. Tuy nhiên, chỉ có Lâm là không quan tâm tới tôi, khiến tôi cảm thấy tủi thân. Tôi cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều kể từ khi mang thai, suy nghĩ trở nên phức tạp hơn. Dù Lâm không có ý nghĩa gì đặc biệt với tôi, nhưng tôi lại mong muốn anh quan tâm. Cuối cùng, tôi không thể nhịn được nữa và trong lòng chửi thầm anh một vài lời.
Sau khi ăn xong, phụ nữ làm vệ sinh, đàn ông đi tham quan, còn tôi ngồi trông hai em bé. Bất ngờ, một giọng nói vang lên gần tai, làm tôi giật mình:
– Này!
Quay lại, tôi thấy Lâm ngồi ngay phía sau, anh đưa cho tôi một chiếc bánh mì ruốc và hộp sữa tươi. Tôi nhìn anh rồi nhìn xuống đồ trong tay, giả vờ hỏi:
– Đưa cái này cho tôi làm gì?
– Để ăn chứ để làm gì.
– Tôi không ăn đâu.
Tôi vừa nói, Lâm đặt bánh mì và sữa vào lòng tôi, bảo:
– Ăn đi, tôi biết cô đang đói.
Sau khi nói xong, anh đứng dậy và đi chỗ khác. Tôi nhìn theo bóng anh, trong lòng tràn ngập cảm xúc: vui mừng, cảm động và một loại cảm xúc gọi là ân hận vì đã lỡ trách anh. Miệng tôi cay cay, nhưng tôi vẫn lấy bánh mì và sữa để ăn. Rồi mọi người đến, Lâm nói rằng anh phải về sớm do có việc gấp. Lúc đó, Trang đề nghị để Duyên về cùng với Lâm. Tôi cảm thấy bất ngờ và nhìn Trang, nghĩ có lẽ nó lo lắng cho sức khỏe của tôi và em bé nên mới nói vậy. Anh Nhật hỏi:
– Luật sư Duyên, em có việc gấp à?
Tôi không muốn nói dối, nhưng Trang đã nói vậy rồi, tôi làm sao dám nói khác. Hơn nữa, tôi cũng lo sức khỏe của mình và con nên tôi gật đầu:
– Vâng, có ạ. Nhưng nếu không tiện, anh về trước cũng được.
Tôi nghĩ Lâm sẽ đồng ý một cách lạnh nhạt, nhưng anh lại nói:
– Nếu cô không ngại, về cùng tôi.