Cưới chạy bầu Chương 12 | Việt nhốt Duyên
Tôi đã quyết định chấp nhận lời mời của Lâm để cùng anh ta trở về Hà Nội trong chiều hôm đó. Trên đường về, không có nhiều cuộc trò chuyện giữa chúng tôi, chỉ vài câu nói ngắn ngủi nhưng rồi lại dễ dàng trở thành lý do cho những tranh cãi nhỏ xíu. Do đã thức trắng suốt đêm qua, cơ thể tôi cảm thấy mệt mỏi, và mỗi lần lắc đầu vào giấc ngủ cũng chỉ là một sự kiện không nhớ rõ.
Trong giấc ngủ, có cảm giác như ai đó đang phủ một cái gì đó lên tôi, tạo cảm giác ấm áp hơn. Nhưng khi tôi tỉnh giấc, không có gì nữa, xe đã dừng trước cổng chung cư của tôi.
Tôi đột ngột tỉnh giấc, ngẩng lên và hỏi Lâm:
– Anh đã về nhà lâu chưa?
– Chỉ mới một lúc thôi.
– Tại sao anh không gọi tôi dậy?
– Tôi thấy em ngủ say nên không muốn đánh thức.
Lâm cố ý đùa giỡn làm tôi cảm thấy xấu hổ. Thay vì dùng từ “ngủ say”, anh ta có thể nói “ngủ sâu” được mà. Tôi nhìn Lâm một cái rồi quay mặt nhìn bầu trời đã chuyển tối. Sau đó, tôi nói:
– Cảm ơn anh. Tôi sẽ vào nhà đây.
– Ừ.
Tôi xuống xe, và khi bước vào thang máy, tôi vẫn cảm nhận được mùi nước hoa thoang thoảng của Lâm. Tôi cúi xuống và ngửi vai áo của mình, thực sự có mùi nước hoa của anh ta. Tôi không biết anh ta sử dụng loại nước hoa của hãng nào, nhưng mùi hương đó thực sự thu hút, không quá nồng cũng không quá nhạt.
Căn nhà của tôi nằm ở tầng 6 của tòa chung cư. Khi tiến lại gần cửa, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nghe thấy tiếng động lạ trong nhà. Ban đầu, tôi nghĩ có thể là trộm nên tiến lại rất cẩn thận, quan sát từng bước. Sau khi kiểm tra không thấy gì đáng ngại, tôi mới cảm thấy an tâm một chút. Nhưng đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên:
– Em đã về rồi à?
Tôi quay đầu lại và thấy Việt đang đứng trước mặt tôi, anh ta cười khi thấy tôi. Tôi bất ngờ hỏi:
– Làm sao anh vào được đây?
– Em vẫn chưa thay đổi mật khẩu khóa nhà nhỉ? Có lẽ em vẫn mong anh trở về đúng không?
Tôi không quan tâm đến những lời kì quặc của Việt, chỉ cảm thấy một chút tức giận và nói:
– Anh thật là… Anh nghĩ tôi sẽ tiếc một người như anh chứ?
– Đúng vậy, em không thể tiếc một người như anh vì em có một người khác tốt hơn, đúng không?
– Đó không liên quan đến anh!
Tôi vừa nói, Việt bất ngờ lao đến và ôm tôi chặt. Nếu như trước đây, cái ôm này đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng bây giờ tôi thấy nó ghê tởm. Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay của Việt, nhưng anh ta ôm quá chặt, không cho tôi cơ hội. Tôi gào lên:
– Hãy buông tôi ra…!
– Hãy quay về bên anh đi em. Đừng yêu ai khác ngoài anh.
– Anh hãy buông tôi ra ngay…!
– Anh sẽ không buông, vì anh biết em vẫn yêu anh.
Tôi sởn gai ốc khi nghe những lời này, cố gắng đẩy Việt ra và bỏ chạy. Tôi biết Việt đang mất kiểm soát, và nếu tôi ở lại đấu khẩu với anh ta, không biết anh ta sẽ làm điều gì. Nhưng khi tôi quay lại phía cửa, tôi bất ngờ nhận ra Việt đã chặn đường và khoá cửa lại.
Tôi hét lên:
– Anh làm gì vậy? Mở cửa ra ngay!
Việt chỉ cười và nói:
– Em định đi đâu? Hôm nay anh ở lại đây với em. Em không muốn à? Chúng ta sẽ quay lại như bình thường vào ngày mai.
Tôi cảm thấy lo sợ khi nhìn thấy tâm trạng kỳ lạ của Việt. Ánh mắt của anh ta bày tỏ sự thèm khát rõ ràng. Tôi muốn gọi người đến giúp đỡ nhưng Việt đã nhấc điện thoại trong tay tôi.
– Em định gọi ai đấy? Hãy nhớ, nếu anh còn sống một ngày mà chưa có em, anh sẽ không để cho bất kỳ ai khác cả. Nhà này âm thanh cách ly tốt lắm, em hét cũng không ai nghe được. Hãy làm theo anh, chúng ta sẽ cùng thưởng thức.
Từng từng lời của Việt khiến tôi muốn nôn mửa. Anh ta không yêu tôi, chỉ muốn giữ tôi lại vì đã yêu nhau một thời gian mà chưa “sử dụng” tôi. Tôi muốn tránh xa anh ta nhưng không thể.
– Anh điên à? Anh mau ra đi!
Tôi lùi về phía sau để tìm cách tự bảo vệ mình. Nhưng trước khi tìm được cơ hội, Việt đã tấn công, đè tôi xuống sofa, và cười:
– Hãy để anh “phục vụ” em. Ngực của em to quá, anh không nhận ra trước đây nhỉ? Hay em mới phẫu thuật thẩm mỹ?
– Anh… cút đi!
Tôi gào lên, lo lắng vì sợ anh ta sẽ làm tổn thương em bé trong bụng tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy kinh tởm hơn khi ở bên Việt, so với khi đã ngủ với Lâm. Anh ta tiếp tục động vào ngực tôi, làm tôi cảm thấy vô cùng bất lực và tức giận. Tôi nghĩ đến cách “đánh” của đàn ông và nhanh chóng đưa chân vào chỗ nhạy cảm của anh ta.
Việt ngừng lại, với vẻ mặt đau đớn và ánh mắt giận dữ nhìn tôi:
– Con đĩ này… em làm gì vậy?
Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ buông tôi ra sau khi đau đớn, nhưng không, anh ta lại càng quyết tâm tấn công hơn. Lúc đó, tôi cảm thấy tuyệt vọng và nước mắt tuôn trào. Đúng lúc đó, có tiếng đập cửa từ bên ngoài:
– Mở cửa ra!
Tôi nhận ra giọng của Lâm! Sắp kêu to lên, nhưng Việt đã đưa tay bịt miệng tôi lại. Tôi cố gắng kêu dưới sự kiểm soát của Việt. Sau một hồi đập cửa, cuối cùng bên ngoài yên lặng. Tiếng bước chân đến gần, Việt nghĩ Lâm đã đi nên mới rời tay tôi. Khi tôi vừa mở miệng để kêu cứu, Việt lại cố gắng bịt miệng tôi, nhưng lần này tôi đã kịp nhắm vào tay anh ta và cắn một cách đau đớn. Tôi không biết Lâm đã đi chưa, nhưng tôi giống như người bị đuối nước vớ phải chiếc phao cứu sinh, nên tôi gào lớn:
– Lâm ơi, giúp tôi!
Tôi vừa kêu thì tiếng đập cửa trở nên dồn dập hơn, và sau một vài phút, cửa được mở ra. Lâm chạy vào từ bên ngoài và nhìn thấy tình hình, ánh mắt anh toát lên sự ngạc nhiên, sau đó biến thành sự lạnh lùng. Anh như điên cuồng lao vào đấm Việt khiến anh ta ngã xuống đất, rồi tiếp tục đấm anh ta liên tục.
– Tên này! Tôi giết mày luôn!
Tôi thấy Lâm đánh Việt mà không có ý định dừng lại, nên tôi nhanh chóng kéo anh ta ra khỏi người Việt. Tôi không thương cảm cho Việt, nhưng tôi sợ anh ta có thể gặp nguy hiểm.
Lâm nhìn thấy tôi ngăn cản và cáu giận, anh quát lớn:
– Rời ra.
– Đủ rồi… đừng nữa.
– Rời ra. Tôi giết hắn.
– Đủ rồi. Anh ta không đáng để chết trong nhà tôi.
Tôi nói đến đây, Lâm mới dừng lại. Việt bị Lâm đánh, mặt anh ta có lẽ cũng bị thương. Anh ta lảo đảo bò dậy, nhìn chằm chằm Lâm rồi hỏi:
– Anh là ai vậy? Tôi vừa vui vẻ với bạn gái tôi, mày có chuyện gì xen vào?
– Ai là bạn gái của mày?
– Là nó… hỏi nó xem.
Lâm quay lại nhìn tôi và hỏi:
– Cô là gì của nó?
– Người yêu cũ.
Việt cười khi nghe tôi nói vậy. Tôi nhìn anh ta, tràn đầy tức giận, nước mắt tuôn trào, và nói:
– Nhưng bây giờ, anh ta không xứng làm con chó cho nhà tôi.
Việt nghe thấy vậy, mặt đỏ phừng phừng vì tức giận. Anh ta rít lên:
– Cô giỏi lắm…
Sau đó, anh ta nhìn Lâm và hiểu rằng mình không đánh lại được, nên quyết định rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh ta quay lại và nói:
– Thằng này, tôi nói với mày, tôi chán nản với nó rồi, tôi sẽ “xử” nó trước rồi mới tới lượt mày.
– Con chó này…!!!
Khi đó, tôi thấy ánh mắt của Lâm đỏ lửa, anh ta sẵn sàng đấm Việt nhưng tôi ôm anh lại.
– Hãy rời ra.
– Không, tôi không rời. Anh đừng đánh nữa, đã đủ rồi.
– Với một kẻ như thế này, cô vẫn thương tiếc à?
– Không… tôi không thương tiếc. Tôi chỉ sợ làm bẩn tay anh.
Khi đó, tôi hồi tưởng về sự cứu giúp của Lâm và nhận ra tay anh đã sưng đỏ. Tôi vội vàng hỏi:
– Tay anh sưng đau không? Có cần thuốc bôi không?
Lâm nhìn xuống tay mình, trả lời một cách bình tĩnh:
– Không sao.
– Để tôi lấy thuốc bôi giúp anh giảm sưng đi.
– Không cần. Tôi nói không sao. Đừng làm phiền.
Tôi im lặng một lát, sau đó cảm ơn anh:
– Cảm ơn anh nhiều.
– Tôi đánh hắn không phải vì cô. Tôi tức giận vì hắn chửi tôi.
Quen biết Lâm từ mấy tháng trước, tôi hiểu rõ, đôi khi dù anh giúp đỡ nhưng lại không muốn nhận lời cảm ơn, tỏ ra lạnh lùng. Tôi biết điều đó nên chuyển sang câu hỏi khác:
– Vậy anh lên đây tìm tôi vì sao?
– Vì cô quên đồ dưới xe tôi.
Sau đó, Lâm lấy một chiếc găng tay từ túi và đưa cho tôi. Tôi lén nhìn anh, nhưng khi ánh mắt của anh chạm vào tôi, tôi vội quay đi:
– Cảm ơn anh.
– Không có gì.
– Anh có muốn ăn gì không? Tôi sẽ nấu cho anh.
– Không cần. Chỉ cần một cốc nước thôi.
Tôi gật đầu và rót cho anh một cốc nước. Lâm uống một ngụm rồi đặt cốc xuống bàn. Ánh mắt anh nhìn tôi, dường như muốn nói điều gì đó. Cuối cùng, anh không kìm được và hỏi to:
– Tại sao cô lại yêu một người như thế? Mắt cô có vấn đề gì không?
– Ngày xưa, anh ta không như vậy.
– Họ đã yêu nhau bao lâu?
– Đã khá lâu.
– Mắt cô như thế nào?
Tôi cảm thấy tức giận khi bị chê về mắt lần nữa, nên nghiến răng đáp:
– Tôi đã nói ngày xưa anh ta không như vậy.
– Vậy tại sao anh ta lại vào được nhà cô?
Tôi cảm thấy như đang bị tra khảo nhưng không muốn làm phiền Lâm, nên đáp:
– Tôi quên chưa đổi khóa nhà.
– Mai tôi sẽ đổi khóa.
– Tôi biết rồi.
Sau vài câu chuyện nữa, Lâm rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh nhắc tôi đóng cửa kỹ. Tôi mang tâm trạng hạnh phúc lên giường ngủ. Sau chuyến từ thiện vừa qua, tôi không biết liệu đó là sự ảo tưởng của mình hay không, nhưng tôi cảm thấy Lâm ít nhiều quan tâm đến mình. Tôi nằm đắm chìm trong suy tư, sau đó thấy thông báo từ Facebook “Nguyễn Hoàng Lâm đã gửi lời mời kết bạn”. Tôi giật mình và nhấn vào ảnh đại diện để xem, và đúng là Lâm, sếp khó tính của tôi. Cách anh sử dụng Facebook cũng phản ánh tính cách của một người. Trang cá nhân của Lâm rất đơn giản, chỉ có một bức ảnh đại diện và một bức ảnh bìa, nhưng kỳ lạ là dù thế nhưng anh có hàng ngàn lượt thích trên một bức ảnh. Sau khi lướt qua Facebook của anh một lúc, tôi đồng ý kết bạn. Không lâu sau, tôi nhận được tin nhắn từ Lâm:
– Vẫn chưa đi ngủ à?
– Có, còn sớm mà.
– Thì nhanh đi ngủ. Mai làm việc nhiều lắm đấy.
– Tôi biết rồi. Tay anh có còn đau không?
Khi đó, Lâm không trả lời nữa, tôi đợi một lúc nhưng không thấy phản hồi nên quyết định đi ngủ luôn. Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, thấy Trang đã ở nhà. Tôi hỏi ngạc nhiên:
– Ơ, mày về từ khi nào?
– Tao về đêm qua mà. Dù sao cũng dự định về sớm, nhưng bọn mày rủ nhau đi ăn dê nên tao ở lại.
Tôi cười trừng:
– Mày ngủ mơ cái quái gì đêm qua mà cười suốt vậy?
Thực ra, đêm qua tôi mơ thấy mình và Lâm cùng nhau đi vào lễ đường, nhưng khi tỉnh dậy, tôi nhận ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi không dám kể cho Trang biết sự thật, nên tôi nói dối:
– Mơ gì mà tao nhớ được. Đi làm thôi.
– Ừ, mà đã lâu không đi siêu âm, có đi xem thế nào không?
– Được rồi, tao biết rồi.
Khi đến công ty, tôi làm vài động tác để tỉnh táo rồi ngồi xuống làm việc. Khi mới bật máy tính lên, tôi nghe tiếng cửa gõ nhẹ, Linh đến với một bộ tài liệu và một túi đồ. Hôm nay, thái độ của cô ấy hoàn toàn khác so với ngày hôm trước, dịu dàng như ngày đầu tiên tôi gặp cô.
– Chị Duyên đi làm rồi hả? Em mang đồ ăn sáng cho chị đây, chị ăn xong rồi mới làm việc nhé. Đi từ thiện về chắc chị mệt lắm.
– Ồ, sao em lại mang đồ ăn sáng cho tôi?
– Sáng nay thấy chị ăn bánh mì nên em tưởng sếp cũng cần.
Tôi nghi ngờ nhìn Linh, không hiểu lý do gì khiến cô ấy thay đổi như vậy. Tôi lịch sự cười:
– Cảm ơn em. Nhưng lần sau em lo cho sếp là được, không cần lo cho tôi. Em mua đồ ăn sáng cho tôi, tôi ngại lắm.
– Không sao đâu, chị ăn đi.
Ban đầu, tôi nghĩ Linh làm như vậy để hòa mình với tôi sau sự cãi nhau trước đó. Nhưng khi Lâm bước vào phòng, tôi mới hiểu lý do thực sự. Cô ấy muốn thể hiện trước mặt Lâm rằng mình rất chu đáo và biết quan tâm. Có lẽ cô ấy đang cố gắng để chiếm được sự ủng hộ từ Lâm.
Linh luôn giữ nụ cười dịu dàng:
– Sếp đến rồi à? Em mang đồ ăn sáng cho sếp, cũng mua cho chị Duyên luôn. Hai người đi từ thiện về chắc mệt lắm.
– Không lắm đâu.
– Dạ, thực ra em cũng muốn đi từ thiện mà gia đình có việc. Không phải vì em sợ khổ đâu.
– Ừ, tôi hiểu rồi. Cảm ơn em.
– Dạ, vâng.
Linh nói xong quay lại chúc tôi ngon miệng rồi rời khỏi phòng. Sau khi Linh đi, Lâm nói với tôi:
– Công ty có nhiều hợp đồng cần xử lý gấp, cô tăng ca nhé.
Nếu là bình thường, tôi sẽ đồng ý ngay lập tức. Nhưng bây giờ tôi đang mang thai, việc tăng ca có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé. Lâm thấy tôi do dự, chắc nghĩ tôi lo lắng về việc không có lương khi tăng ca, nên anh nói:
– Đừng lo, tôi sẽ tăng lương cho cô 300%. Hai ngày đi từ thiện, công việc tích lũy nhiều lắm, hãy chịu khó một chút.
Lâm nói như vậy, tôi không còn lý do gì để từ chối. Tôi đồng ý với anh. Vậy là chiều hôm đó, tôi phải hẹn lịch siêu âm sang ngày khác và tăng ca đến tận 11 giờ đêm. Cũng vậy, mấy ngày sau đó, tình hình không khác gì. Đến ngày thứ tư, khi tôi vừa soạn được nửa hợp đồng, cơ thể mệt mỏi quá nên tôi gục xuống. Lúc sau, tôi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai, giọng nói nhẹ nhàng:
– Duyên, cô sao vậy?
Tôi như trong giấc mơ, không biết liệu đang mơ hay thực, bỗng người nào đó ôm mình từ sau và nói:
– Sao lại sốt thế này? Để tôi đưa cô tới bệnh viện.
Tôi không nhớ là đã đến bệnh viện như thế nào, nhưng khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trong một căn phòng trắng xóa. Mùi thuốc sát trùng xen lẫn khắp nơi, cảm giác rầu rĩ như không còn sức sống. Cơ thể tôi yếu ớt, có lẽ là do cảm giác kiệt sức sau những ngày làm việc căng thẳng và tăng ca liên tục. Lát sau, cánh cửa mở ra, Lâm bước vào và nhìn tôi một lúc trước khi nói:
– Bác sĩ bảo cô bị kiệt sức, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.
– Cảm ơn anh.
– Nhưng cô bị động thai đấy.
Tôi nhìn Lâm, ngập ngừng không biết phải nói gì, nhưng anh tiếp tục:
– Duyên, đứa bé này có phải là con của tôi không?