Cưới chạy bầu Chương 13 | Đi xét nghiệm
Lời đặt vấn đề của Lâm đột ngột như một cú sốc, làm tôi lúng túng và miệng tắc cứng ngắc. Anh nói mạch lạc, quyết đoán và trực tiếp, nhưng câu hỏi ấy lại đặt trái tim tôi dưới gánh nặng của một tảng đá lạnh giá. Nếu anh biết đứa bé là của mình, liệu anh sẽ làm gì? Anh có sẽ yêu cầu tôi giữ thai rồi sau đó anh sẽ nuôi hay không? Liệu anh sẽ bỏ vợ sắp cưới để ở bên tôi vì trách nhiệm, hay anh sẽ chờ tôi sinh con rồi chỉ đưa tiền rồi cướp lấy con như trong những bộ phim? Đêm đó, chúng tôi trở thành một tai nạn không lường trước, và đứa bé này cũng là một tai nạn không mong muốn. Tôi không phải là người anh yêu, và tôi cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác. Trong tâm trí tôi, trái tim lại càng đau đớn hơn, và tôi quyết định giữ bí mật này đến cùng. Tôi nhìn lên, cố gắng đáp lại một cách bình tĩnh:
“Anh nói như vậy, tôi thấy thật không hợp lý. Sao có thể có chuyện tôi và anh lại có con được.”
“Đêm đó, chúng tôi đã làm chuyện đó,” tôi tiếp tục.
“Nhưng làm sao anh biết chắc đứa bé không phải của anh? Đó không phải con của anh đâu. Nếu là con của anh, tôi đã phải đối mặt với trách nhiệm từ lâu rồi. Tôi không thể bỏ qua cơ hội đó,” tôi nói, nhìn thẳng vào mắt anh như để khẳng định sự thật.
Lâm cũng nhìn tôi, lông mày nhấn chặt lại, ánh mắt thể hiện sự suy tư. Có lẽ anh đã từng nghe về câu chuyện “đàn bà không có máu trinh”. Tôi là một trong số đó, dù là đêm đầu tiên với Lâm nhưng tôi không thấy có dấu hiệu của trinh tiết trên ga giường. Ban đầu, tôi cũng hoang mang, nhưng sau khi tìm hiểu trên mạng, tôi biết rằng mất trinh có thể do va đập từ nhỏ. Tôi nghĩ Lâm chắc chắn sẽ tin rằng anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi. Sau đó, anh hỏi lại:
“Tôi lại phải hỏi cô lần nữa, con bé không phải con tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi đã nói rồi. Nếu anh không tin, hãy đợi đến khi tôi sinh con ra và kiểm tra ADN đi,” tôi trả lời.
“Vậy là con của ai?”
Khi Lâm hỏi, tim tôi nhói lên, nhưng tôi cố gắng thở sâu để che giấu sự lo lắng, sau đó tôi đáp:
“Con của tôi với người yêu cũ!”
Lâm trắng bệch, và tôi thấy anh cố kìm nén điều gì đó trong lòng. Anh mỉm cười một cách nhạt nhòa và nói:
“Vậy à? Tôi đi mua đồ cho cô ăn trước.”
“Tôi cảm ơn.”
Lâm rời đi, và nhìn theo bóng dáng anh, tôi cảm thấy xót xa. Dù chưa chắc liệu tôi đã yêu anh hay chưa, nhưng tôi biết chắc rằng tôi đã cảm thấy thích anh. Tôi ngồi đó, nước mắt tuôn trào khi nhớ lại biểu hiện của anh. Tại sao anh lại thất vọng như vậy? Có phải anh cũng mong đứa bé này là con của mình không?
Tôi cảm thấy đầy lo lắng và những câu hỏi nảy ra trong đầu, nhưng tôi phải tự nhắc nhở bản thân mình điều đó. “Duyên à, mày đang suy nghĩ gì vậy? Đừng nghĩ lung tung. Đã quyết định rồi thì phải kiên nhẫn. Mày bị tổn thương vì một người thứ ba, không lẽ mày muốn người khác cũng phải chịu đau khổ giống mày sao?” Tôi vẫn còn đắn đo suy nghĩ khi một giọng nói dịu dàng trỗi lên:
“Em đã tỉnh chưa? Em cảm thấy thế nào?”
Tôi ngước mắt lên, một y tá đang mỉm cười với tôi, trong tay cầm theo bình dịch truyền. Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Dạ, em cảm thấy hơi mệt chị ạ.”
“Ừ, muốn ăn gì thì bảo chồng mua cho em. Ăn nhiều để cung cấp dinh dưỡng cho em bé. Em đang mang thai động, nên cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Dạ vâng, em hiểu rồi ạ.”
Y tá cười và thay bình dịch cho tôi. Sau đó, cô ấy nói:
“Bác sĩ y tá khoa này ngưỡng mộ em lắm đấy.”
“Dạ, tại sao họ lại ngưỡng mộ em ạ?”
“Vì em có chồng đẹp trai và chu đáo. Khi bế em vào đây, chồng em còn đòi đi khám gấp cho em.”
Nghe xong, tôi cảm thấy ngơ ngác một lúc:
“Thật sao chị?”
“Ừ, không chỉ thế, trong ánh mắt của chồng em rõ ràng thể hiện sự yêu thương. Có được một người chồng như vậy là một điều may mắn. Chồng em làm nghề gì vậy? Có phải là tổng tài trong truyện ngôn tình không?”
Tôi định nói với cô ấy rằng Lâm không phải chồng của tôi, nhưng khi chuẩn bị mở miệng, anh từ phía ngoài bước vào, mang theo túi đồ và giỏ trái cây. Y tá nhận ra vài từ rồi rời đi sau khi dặn dò tôi một vài điều. Lâm đặt đồ xuống bàn và nói:
“Cháo gà vẫn còn nóng đấy, cô ăn đi.”
Tôi lúng túng nhìn anh, sau đó anh biết ý và đổ cháo ra bát trước mặt tôi. Tôi ăn xong và nhìn Lâm ngồi đó, tôi thấy vui khi có anh ở đây, nhưng cũng thấy anh bận rộn, và sức khỏe của tôi cũng không sao cả nên tôi muốn anh về sớm. Tôi nói với Lâm:
“Anh nên về làm việc đi. Tôi sẽ ổn mà.”
“Em ở một mình có ổn không?”
“Tôi ổn mà.”
Lâm không trả lời, đứng dậy và bước ra ngoài. Khi anh mới ra cửa, một y tá lại đến và nói:
“Anh cần mua thêm thuốc cho vợ đấy. Đây là đơn thuốc.”
Tôi nhìn thấy cơ hội và nói với Lâm:
“Anh có thể mua thuốc cho tôi không?”
Lâm nhìn tôi trong vài giây rồi bất ngờ hỏi:
“Em không muốn đi vệ sinh nữa à?”
Ban đầu tôi định từ chối nhưng cảm giác tè buốt đã trở nên không thể kiềm chế, nên tôi phải nhận:
“Ừ, nhưng mà…”
Trước khi tôi nói hết, Lâm đã bước lại gần và cầm bình truyền lên:
“Đi, tôi dẫn em.”
Tôi nhanh chóng bò xuống giường và đi trước, Lâm theo sau. Mỗi bước đi của tôi, anh cũng bước một bước. Khi đến nhà vệ sinh nữ, tôi cảm thấy rất ngượng ngùng nhưng vẫn phải giả vờ bình thường để không làm Lâm cảm thấy xấu hổ. Sau khi kiểm tra và đảm bảo không có ai trong, chúng tôi bước vào và tôi đóng cửa lại. Tất nhiên, tôi vẫn phải để một khe hở để dây truyền qua, sau đó nhanh chóng xử lý quần áo và ngồi xuống. Ban đầu tôi cảm thấy lo lắng về tiếng ồn, nhưng sau đó tôi đã vượt qua. Khi xong, tôi đứng dậy với khuôn mặt đỏ bừng và bước ra ngoài. Lâm đứng đó, không biểu lộ cảm xúc gì. Tôi ngập ngừng nói:
“Cảm ơn anh.”
“Xong chưa?”
“Rồi.”
“Về thôi.”
“Vâng.”
Sau đó, Lâm đi mua thuốc cho tôi. Khi anh quay trở lại, anh giải thích từng loại thuốc cho tôi rồi ra về. Khi nhìn thấy anh rời khỏi, tôi cảm thấy một chút trống rỗng. Tôi nằm trên giường và nhìn điện thoại. Khoảng 30 phút sau, Trang đột nhiên xuất hiện. Khi nhìn thấy tôi, nó hỏi:
“Em cảm thấy sao rồi? Sao em lại làm việc đến thế?”
“Tao tưởng mày đang đi làm.”
“Lâm đã cho tao nghỉ để chăm sóc em. Và đêm qua, tao nghe nói hai người đã ở lại viện cùng nhau?”
“Ừ.”
“Tao mang canh gà và nước yến đến cho em. Và cả dâu tây, em thích ăn đúng không? Tao nghe nói uống ngũ cốc tốt cho thai nhi nên tao mua luôn.”
“Tao không cần nhiều đồ đó, em khỏe rồi.”
“Tao mua cho con nuôi tao, em chỉ hưởng lợi thôi.”
Tôi cười nhìn Trang. Lát sau, Trang hỏi tôi một cách nghiêm túc:
“Lâm đã biết tin em mang thai chưa?”
“Ừ, anh biết rồi.”
“Anh biết đó là con anh không?”
“Không, tôi chưa nói với anh.”
“Em không nói sao?”
“Vì tôi không muốn làm kẻ thứ ba.”
“Em chỉ lo cho người khác mà không nghĩ cho con mình sao? Sau này con lớn lên, sẽ hỏi bố nó đi đâu? Em dự định trả lời thế nào?”
“Tôi…”
“Cuộc sống này không chỉ vì bản thân mình. Tôi nghĩ con cũng cần biết về sự tồn tại của bố mẹ.”
Lời Trang nói làm tim tôi đau lên một lần nữa. Mặc dù có lý, nhưng khi đối diện với Lâm, tôi không đủ can đảm để nói ra sự thật. Tôi nhanh chóng lảng tránh sang một chủ đề khác. Trang chỉ có thể nhìn tôi bất lực và thở dài.
Sau 5 ngày ở viện, tôi đã được xuất viện về nhà. Cái Trang vẫn lo lắng và muốn ở lại chăm sóc thêm, nhưng tôi đã khá tốt và bác sĩ cũng khuyên nghỉ ngơi ở nhà.
Khi về đến nhà, Trang đi làm và tôi xin nghỉ thêm một vài ngày. Trong những ngày qua, tôi không liên lạc với Lâm. Khi tôi lấy điện thoại để gọi cho anh, chuông cửa lại vang lên.
Tôi mở cửa và gặp một anh Shipper:
“Phạm Hà Duyên phải không ạ?”
“Dạ, đúng vậy.”
“Đây là bưu phẩm của cô. Cô nhận và ký giúp tôi được không?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh Shipper. Tôi không nhớ là đã đặt mua đồ gì mà lại nhận được bưu phẩm. Tôi hỏi lại:
“Anh có nhầm không ạ? Tôi không đặt đồ.”
“Xem xét tên, số điện thoại và địa chỉ nhà xem có đúng không?”
Tôi kiểm tra và thấy tên, số nhà, số điện thoại đều chính xác. Tôi gật đầu và ký nhận:
“À, đúng rồi, cảm ơn anh nhé.”
Khi mở gói hàng ra, tôi phát hiện một chiếc pizza bên trong. Nhưng tôi không biết ai gửi cho mình, vì không có tên người gửi. Tôi nghĩ có lẽ Trang lo lắng tôi ở nhà đói nên đã gửi. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nhận ra kiểu làm việc này chỉ có Lâm mới thực hiện. Tôi gọi cho anh:
“Anh mua pizza cho tôi à?”
Tôi vừa hỏi, giọng nói từ đầu dây bên kia trả lời:
“Anh Lâm đang họp ạ.”
Tôi nhận ra là giọng Linh, vội vàng tắt điện thoại nhưng cảm giác như vừa bị bắt quả tang ăn trộm. Tôi quyết định ăn pizza trước, vì đang đói và thèm.
Do ngủ nhiều vào ban ngày, tôi thường khó ngủ vào buổi tối. Khi lướt Facebook, tôi nhận được tin nhắn từ Lâm:
“Chưa ngủ à?”
“Tôi chưa. Anh cũng ngủ muộn thế.”
Sau 5 phút, Lâm gửi cho tôi một bức ảnh chụp bàn làm việc của anh, đầy giấy tờ và tài liệu. Tôi nhận ra anh đang làm công việc của tôi. Tôi nhắn lại:
“Anh đang soạn hợp đồng à?”
“Ừ, cô nghỉ rồi thì làm gì còn ai làm.”
“Công ty còn luật sư Tú nữa mà.”
Lâm không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng hỏi một câu khác:
“Cô khỏe chưa?”
“Tôi khoẻ rồi. Chắc 1-2 hôm nữa tôi đi làm lại.”
“Cô và anh ta có quay lại với nhau không?”
Tôi sững sờ đọc lại tin nhắn. Trong khi tôi chần chừ, Lâm tiếp tục:
“Tôi không ý gì cả. Dù hai người có con chung nhưng anh ta không xứng đáng.”
Tôi loay hoay một lúc rồi thản nhiên trả lời:
“Cảm ơn anh. Tôi biết mà.”
“Tôi nghe nói bầu mà cảm cúm không tốt. Cô làm xét nghiệm NIPT cho chắc.”
Khi Lâm nói, trái tim tôi như nhảy lên. Anh ta có vẻ rất có kinh nghiệm và hiểu biết, đối lập hoàn toàn với tôi, một người mới trở thành mẹ mà không biết gì cả. Tôi lên mạng tìm hiểu về xét nghiệm NIPT và nhận ra độ quan trọng của nó. Sáng hôm sau, tôi liên lạc với phòng khám để làm xét nghiệm, may mắn là họ có thể làm ngay.
Kết quả xét nghiệm sau 5 ngày cho biết mọi thứ đều bình thường, điều này khiến tôi rất vui và an tâm. Bác sĩ cũng đề xuất tiến hành siêu âm để đo độ mờ da gáy của em bé, và mọi thứ đều ổn. Tôi rơi nước mắt sung sướng khi nhìn thấy hình ảnh trên màn hình siêu âm. Tôi không quan trọng giới tính của em bé, chỉ mong rằng em sẽ khỏe mạnh. Bác sĩ chúc mừng tôi và kê đơn sắt và canxi.
Trong khi thời gian trôi qua, Tết cũng đang đến gần. Công việc cuối năm tại công ty trở nên bận rộn hơn. Khi tôi bước vào sảnh công ty, tôi nghe mọi người đang nói về tôi. Họ biết tôi mang bầu và đang đơn thân. Nghe những lời này khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi bước vào phòng làm việc cùng cảm xúc buồn bã, và Linh hỏi:
“Mọi người đồn chị mang bầu. Đúng vậy hả chị?”
Tôi nhìn Linh và không có lý do gì phải giấu:
“Ừ, chị mang bầu và là mẹ đơn thân. Em còn có câu hỏi gì không?”
– Không, em không quay lại với bố bé đâu. Dù con có cả bố và mẹ, nhưng mẹ đơn thân cũng không sao.
– Linh có vẻ không nghe rõ những gì chị nói, chị nói chị làm mẹ đơn thân mà.
– Vâng, em chỉ muốn tốt cho chị thôi.
Linh có vẻ vui mừng khi biết tin tôi mang bầu, chắc là nghĩ rằng tôi không còn cơ hội với Lâm nữa. Tôi cảm thấy thật nực cười và quyết định chỉ cần tập trung vào công việc của mình.
Sau đó, công ty tổ chức buổi liên hoan. Mọi người kéo nhau đi ăn và hát. Ban đầu, tôi không có tâm trạng để tham gia nhưng cái Trang đã thuyết phục tôi. Mọi người đều khuyến khích tôi đi, nên tôi đành đồng ý.
Khi đến nhà hàng, mọi người đều cố gắng thu hút sự chú ý của Lâm, đặc biệt là các nhân viên nữ. Trong số họ, Linh nổi bật nhất với chiếc váy hai dây màu đỏ rất quyến rũ.
Mọi người uống rượu, nhưng vì tôi đang mang bầu nên không muốn tham gia. Tôi đứng dậy rời khỏi bàn một lát để tĩnh tâm. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói:
– Lại gặp em rồi.
Tôi quay lại và bất ngờ khi thấy Việt đứng trước mặt. Tôi cảm thấy không thoải mái và muốn tránh né anh ta, nhưng Việt lại túm cổ tay tôi và nói:
– Em có người yêu mới rồi à, nên em khinh tôi hả?
– Buông tay ra, tôi không muốn làm gì với anh. Tránh xa tôi đi.
– Người khác thấy thì sao? Tôi và em đã bên nhau mấy năm rồi đấy. Em chia tay tôi một cách tuyệt tình như vậy à?
– Anh nghĩ mình là loại người đáng để người khác lưu luyến à?
– Người như cô cần gì tỏ vẻ thanh cao trước mặt tôi. Chia tay xong rồi còn cặp kè ngay với thằng khác. Thế đã đủ làm hỏng chưa?
Tôi và Việt cãi nhau dữ dội trong hành lang. Mỗi lời nói của anh ta làm tôi cảm thấy tức giận và xấu hổ. Tôi muốn có sức mạnh để giải thoát khỏi anh ta và đánh anh ta một trận. Đúng lúc đó, giọng Lâm vang lên:
– Buông tay ra khỏi cô ấy ngay!
Khi thấy Lâm, Việt nhếch môi cười khinh bỉ:
– Thằng này lại làm phiền tao à?
Lâm không nói gì, chỉ đấm thẳng vào mặt Việt. Cú đánh khiến Việt loạng choạng lùi lại. Mặt Lâm đầy căm phẫn, tôi thấy anh ấy sẵn sàng đấm tiếp, nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại:
– Đừng…ở đây có mọi người. Đừng đánh nhau.
Việt bị Lâm đánh mạnh nhưng không thể phản kháng. Anh ta đứng dậy, chỉ vào mặt Lâm:
– Thằng này, mày may mắn lắm! Nhưng tao sẽ xem bạn hạnh phúc được bao lâu. Con đó có lẽ sẽ bị dị tật nên mới giữ lại. Mấy năm rồi tao chưa chịu, mày cũng sắp đến lượt rồi.