Cưới chạy bầu Chương 14 | Tâm trạng

29/02/2024 Tác giả: Hà Phong 179

“Quái lạ!,” Lâm hét lên khi chỉ mới kết thúc câu nói, tay anh đã đập thẳng vào mặt Việt một cách dữ dội, ánh mắt anh nồng nàn hung hăng khi anh nắm lấy cổ áo của Việt, dường như sự lạnh lùng bình thường đã biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng cay đắng chưa từng có. Anh nghiến răng nói:

– Tôi cảm thấy xấu hổ cho việc mày là một người đàn ông. Nếu là một đấng mày thì hãy sống sao cho xứng đáng với danh phận của một người đàn ông. Việc mày lăng mạ người yêu cũ như thế này chỉ khiến mày trở nên không xứng đáng làm con người.

– Mày nói ai là rác rưởi?

– Tôi nói mày đấy! (Lâm gầm lên)

Lâm có chút men rượu trong cơ thể nên càng trở nên nóng nảy hơn, trong khi Việt, mặc dù cực kỳ tức giận, nhưng chỉ đánh lại Lâm được vài cú trước khi sức lực không còn cho phép, buộc phải bất lực chịu đựng. Tôi nhìn thấy Lâm liên tục đánh vào Việt, cảm thấy lo sợ và hốt hoảng:

– Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa.

Lâm không thèm đáp lại tôi, may mắn là sau đó, nhân viên bảo vệ của nhà hàng và nhân viên công ty đã can thiệp. Nhân viên nhà hàng tiến lại vài bước để xin Lâm dừng lại, chỉ khi đó anh mới nhấc tay ra. Mọi người nháo nhào nhìn nhau, sau đó hỏi Lâm.

Anh nhìn qua mọi người, lạnh lùng nói:

– Mọi người tiếp tục vào trong ăn đi. Tôi đã thanh toán!

Linh lập tức đáp lại:

– Anh cũng vào trong ăn cùng mọi người đi. Mọi người đợi anh từ nãy giờ.

– Tôi bận rồi.

Anh nói và bước đi thẳng về phía cổng. Tôi đứng đó cảm thấy mất phương hướng, mọi người hỏi tôi về nguyên nhân, nhưng tôi không biết phải trả lời thế nào nên chỉ đứng im nhìn về phía cổng. Sau đó, mọi người thở dài và quay trở về bàn ăn, còn Trang đứng bên cạnh vỗ nhẹ vào tay tôi:

– Sếp về rồi.

– Ừm.

– Vậy thì sao giờ?

– Tôi ra ngoài một chút và gặp Việt. Lâm thấy Việt kéo tay tôi với thái độ xấu hổ nên đã đánh Việt.

– Vậy là sếp bảo vệ cậu à.

– Ừ. Thôi, mày vào ăn với mọi người đi. Tôi không có tâm trạng nữa. Tôi sẽ về trước.

– Ơ nhưng…

– Đi vào đi. Giúp tôi nói chuyện với mọi người một chút nhé. Vì vào đó tôi cũng không thể ăn được gì.

Trang suy nghĩ một lúc và rồi gật đầu:

– Ừ, vậy thì về cẩn thận.

Tôi rời khỏi cổng và bắt một chiếc taxi về nhà. Trên đường về, tôi suy nghĩ về Lâm. Tôi cảm thấy áy náy, buổi tối nay dường như đã mất đi sự vui vẻ. Đây là lần thứ hai Lâm đánh nhau vì tôi, và tôi cảm thấy có lỗi về điều đó. Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi xách và nhắn tin cho anh:

– Anh đang ở đâu? Có sao không?

Tin nhắn đã được gửi đi nhưng tôi vẫn chờ mãi mà không thấy Lâm trả lời. Suốt cả đoạn đường về nhà, tôi tiếp tục nhìn chăm chú vào điện thoại, đợi chờ một tin nhắn từ anh. Cuối cùng, khi chiếc xe dừng trước cổng chung cư, sau khi trả tiền cho tài xế, tôi quay ra và thấy Lâm đứng trước mặt mình. Bản năng khiến tôi giật mình và hét lên, nhịp tim tăng lên vài nhịp. Lâm nhìn tôi một cách lạnh lùng và nói:

– Chúng ta cần phải nói chuyện.

Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

– Vâng, hãy lên nhà để nói.

Khi bước vào trong nhà, tôi thấy anh vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng. Cảm thấy không khí đang căng thẳng, tôi hạ giọng hỏi:

– Anh muốn tôi pha một cốc nước cam không?

– Không cần.

– Mặt anh có vẻ sưng đấy. Có đau không?

– Không.

Sau đó, tôi không biết phải hỏi gì nữa, im lặng vài giây. Rồi đột nhiên, tôi cảm nhận được rằng anh đang cố gắng kiềm chế một loại cảm xúc nào đó. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, miệng mấp máy khó khăn hỏi:

– Tại sao?

Tôi nhăn mày không hiểu anh nói về cái gì nên phải hỏi lại:

– Tại sao cái gì?

– Tại sao lại nói dối tôi?

– Nói… nói dối?

– Vì sao nói dối về đứa bé không phải là con của tôi?

Tôi nghe như chết lặng, khuôn mặt tái nhợt, cảm giác như bị sét đánh trúng. Nhưng rồi tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh hỏi lại:

– Anh nói gì? Tôi không hiểu?

Ánh mắt của Lâm đỏ bừng, nhưng anh không khóc, có lẽ là do anh quá bối rối. Cuối cùng, anh không kiềm chế được nữa mà la lên:

– Vì sao… đứa bé là con của tôi phải không?

Tôi giật mình, ngước mắt nhìn Lâm, mỗi từ, mỗi chữ, mỗi ánh mắt của anh như muốn lột sạch lớp vỏ tôi che giấu. Đối diện với ánh mắt ấy, tôi không còn đủ lòng can đảm để phủ nhận thêm nữa. Tôi không biết phải làm gì, chỉ đứng đó một lúc. Mắt tôi cay cay, thực sự, nếu đứng lâu hơn một chút nữa, tôi sẽ không thể kiềm chế nước mắt. Tôi cố gắng hít thở sâu để kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng gật đầu đáp:

– Đúng, đứa bé là con của tôi và anh. Nhưng đừng lo, tôi sẽ nuôi con một mình và không làm ảnh hưởng tới anh đâu.

Nghe tôi nói, Lâm trở nên bối rối, lông mày dày nhíu lại:

– Cô định làm tôi trở thành kẻ vô trách nhiệm và tồi tệ đến vậy à?

– Vậy anh muốn làm gì?

– Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn cùng bạn chăm sóc con thôi.
Lần này, tôi trở nên bối rối, giọng nói run lên khi hỏi lại:

– Vậy vợ chưa cưới của anh thì sao? Tôi không muốn anh ép buộc tôi chịu trách nhiệm và làm hỏng hạnh phúc của người khác. Hơn nữa, chúng ta không yêu thương nhau, đừng ép buộc chúng ta phải ở bên nhau.
Tôi nói xong, liền quay mặt đi sang hướng khác, nước mắt đã rơi trên má, tôi lo sợ Lâm thấy tôi khóc. Lâm im lặng một lúc, khi anh vừa mở miệng trả lời thì cửa phòng bỗng mở ra, tiếng cái Trang vang lên lớn:

– Ờ, tôi đã mua phở cho bạn đây.

Cả tôi và Lâm đều sững sờ khi thấy cái Trang. Mà cái Trang khi nhìn thấy Lâm trong nhà cũng không kém phần bất ngờ. Nó cười cười lúng túng rồi nói:

– Sếp cũng ở đây à?

– Ừ.

– Vậy hai bạn tiếp tục nói chuyện đi. Em xin phép.

Khi cái Trang chuẩn bị rời khỏi, Lâm nói:

– Thôi, cô ấy mang phở cho cô ấy đi. Tôi cũng có việc bận phải đi rồi.

Nói xong, Lâm đứng dậy và bước đi, trước khi ra đi, anh còn liếc mắt nhìn tôi một cái. Khi Lâm đã đi mất, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lâm đã biết tin tôi mang thai đứa con của anh, tôi không phải là người ngơ, tôi cảm nhận được tâm trạng của anh. Tuy nhiên, lòng tôi vẫn còn chút mặc cảm, nhưng tôi cố gắng loại bỏ và nhắc nhở bản thân không được quá mơ mộng.

Lúc này, cái Trang cũng lao đến gần, ngạc nhiên hỏi:

– Ờ, sao Lâm lại ở đây vậy? Và sao tao thấy anh ta có vẻ khác thường? Đừng nói với tao là anh ta đã biết rồi nhé.

Tôi gật đầu nhẹ, nhìn thấy bờ vai của cái Trang, tôi muốn dựa vào đó.

– Ngồi xuống đây, tôi cần dựa vào một chút.

Cái Trang lặng lẽ ngồi xuống bên tôi, cảm giác tôi như được giải phóng, mệt mỏi dựa vào vai nó. Tôi nói:

– Sao mày về sớm vậy?

– Tao lo mày buổi tối ăn ít, nên về sớm mua phở cho mày.

– Cảm ơn mày nhé. Mày luôn tốt với tao.

– Ừ, bạn bè với nhau phải giúp đỡ nhau. Còn về Lâm, nếu anh ta biết chuyện rồi thì sao? Anh ta có nói sẽ chịu trách nhiệm không?

– Anh ta dường như muốn chịu trách nhiệm. Nhưng tôi không hiểu tại sao lòng tự nhiên nặng nề quá.

– Thôi điều đó là tốt rồi. Đừng suy nghĩ quá xa xôi. Trong cuộc đời này, phải nghĩ cho bản thân và con của mình trước hết. Những điều khác hãy để qua một bên. Nếu Lâm thật sự yêu cô gái đó, liệu anh ta có thể dễ dàng buông tay vì mẹ con mày không?

– Tôi…

Sau đó, cái Trang lại nói những điều bổ ích cho tôi nghe. Có những lời nói khiến tôi muốn cười và khóc cùng một lúc. Đến 10 giờ tối, tôi mới đứng dậy đi ăn phở. Ăn xong, tôi tắm rồi lên giường. Dù dặn lòng phải ngủ sớm nhưng suốt đêm tôi thao thức nhìn ra bầu trời. Trời đêm ít sao, nhưng có một vì sao sáng nhất, nổi bật nhất, tự nhiên nó khiến tôi nghĩ về Lâm. Trong lòng tôi bỗng nảy sinh nỗi buồn vô hạn và những ước mơ xa xôi. Tôi đã nghĩ đến hình ảnh cả nhà ba người hạnh phúc bên nhau, khiến trái tim tôi tan chảy vì hạnh phúc.

Tôi nằm đó suốt đêm, nhìn bầu trời sáng dần, đến khi điện thoại báo 4 giờ 30 phút. Tôi thở dài, lướt qua Facebook, thấy nick Lâm vẫn sáng, lòng tôi muốn nhắn tin cho anh nhưng không biết nói gì.

Khi sáng hẳn, tôi mới lộn xộn bò dậy. Ăn sáng xong, tôi đi làm như mọi ngày, chỉ còn vài ngày nữa là hết năm nên tôi cũng cố gắng rồi nghỉ ngơi. Trên đường tới công ty, tôi suy nghĩ mãi, không biết sáng nay sẽ gặp Lâm như thế nào. Nhưng khi đặt chân vào phòng làm việc, tôi mới biết Lâm đang ở Hàn Quốc vì một việc gấp từ đêm qua.

Linh mang hợp đồng đến, sắc mặt không mấy vui vẻ. Chắc cô ấy vẫn còn tức giận về việc tôi hôm qua khiến Lâm phải rời bữa tiệc sớm hơn. Linh nói:

– Công việc này, chị cứ soạn sẵn xong đi. Khi sếp về, chị đi ký thôi.

– Em có biết sếp về lúc nào không? (Tôi vô thức hỏi)

Linh nghe xong liền nhíu mày khó chịu nhìn tôi, hách dịch nói:
– Chị cứ lo làm tốt việc của mình là được.

Dạo này tôi công nhận mình cũng khác trước, nóng tính hơn nên khi thấy cái gì chướng mắt cái là tôi đốp thẳng:

– Này Linh, chị hỏi em rất bình thường. Chị cũng muốn biết sếp khi nào về để còn nhanh chóng soạn hợp đồng cho xong. Chị xin lỗi nếu đã làm em không hài lòng, nhưng chị nghĩ em là thư ký, cách cư xử cũng sẽ chuẩn chỉ hơn mọi người.

Linh bị tôi nói thẳng mặt thì tức lắm, miệng cứng ngắc không biết cãi sao vì rõ ràng thái độ của cô ta sai quá sai. Sau cùng cô ta nói:

– Cảm ơn chị, em sẽ rút kinh nghiệm.

Nói xong Linh xoay người bước đi. Thời gian cũng cứ như thế trôi thêm 3 ngày nữa là tới ngày cuối cùng làm việc của năm. Tự nhiên mấy ngày không gặp Lâm, cũng không liên lạc với anh, tôi nhận ra mình có chút nhớ anh. Rõ ràng tôi tự nhủ không được để bản thân yêu anh, không được để bản thân nghĩ về anh, nhưng cớ làm sao mỗi khi bước qua phòng anh, chiếc ghế vẫn trống, lòng tôi man mác buồn. Tôi chưa bao giờ có cảm giác mong ngóng ai thế này. Ngày trước yêu Việt, anh ta đi công tác suốt nhưng tôi vẫn thấy rất bình thường. Lần này, tôi thấy khó chịu nôn nao một cách khó hiểu.

Buổi chiều nhận lương và thưởng với quà cuối năm, bất ngờ Lâm xuất hiện trong bộ vest màu đen. Mới bước vào công ty, ánh mắt Lâm dừng lại ở phía tôi đầu tiên, sau đó mới dời đi chỗ khác. Thấy Lâm, mọi người vui mừng đứng lên ồ ạt nói:

– Sếp ạ. Sếp về rồi!

Lâm gật đầu nói mấy câu chúc mọi người đón năm mới vui vẻ. Chúc xong anh quay trở về phòng làm việc. Tôi cũng nán lại giao nốt hợp đồng cho anh. Tự nhiên hôm nay tôi thấy Lâm hơi khang khác, thái độ đối xử với tôi rất chừng mực, không quá thân thiết, giữa chúng tôi như có một bức tường ngăn cách, làm cho tôi bỗng dưng hụt hẫng vô cùng. Nghĩ lại buổi tối hôm ấy, tôi có cảm giác giống như một thứ mình rõ ràng đã sắp nắm trong tay rồi mà bị tuột mất. Là vì tôi suy nghĩ quá nhiều, hy vọng quá nhiều hay là do tôi thật sự đã buông thả bản thân để khát khao cùng anh xây dựng gia đình?

Giao hợp đồng xong cho Lâm, tôi ngập ngừng nói:

– Vậy tôi ra ngoài trước nhé.

– Ừ.

Tôi muốn chúc anh vài câu nhưng mà lời tới miệng lại nuốt ngược trở lại. Càng nhìn Lâm, tôi càng cố gắng muốn biết rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì. Nhưng đáng tiếc người như anh sâu như biển, có lẽ chẳng ai có thể đoán được nội tâm của anh.

Tôi quay trở lại phòng làm việc, sắp gọn đồ đạc rồi lau dọn một chút là tới giờ tan làm. Tôi uể oải xách túi quà ra ngoài cổng đợi cái Trang. Sau đó cái Trang vừa nhìn thấy tôi đã sung sướng nói:

– Má ơi lần đầu tiên tao đi làm lại vớ được công ty thưởng Tết nhiều như thế.

– Ừ. Tha hồ mà mua sắm nhé.

– Ờ, mai được nghỉ rồi tao phải đi quẩy ngay. Thế mày tính bao giờ về quê?

– Mai tao về.

– Ơ không ở lại đi shopping đã à?

– Thôi, cả năm mới có mấy ngày Tết. Về nhà còn phụ bố mẹ dọn dẹp nhà cửa với sắm sửa.

– Ừ cũng đúng. Thế giờ đi làm bữa buffet không?

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý. Ăn xong tối đó tôi về ngủ từ sớm. Ngày hôm sau dọn qua nhà buổi sáng, tới chiều là bắt xe về quê. Ngồi trên xe gần 2 giờ đồng hồ thì tôi về đến nhà. Ở quê tầm này không khí tết đã rộn ràng, các ngõ nhỏ đã treo đèn lồng đỏ. Mẹ vừa nhìn thấy tôi đã suýt xoa:

– Con bé này sao dạo này gầy đi thế hả? Có uống thuốc giảm cân gì không đấy?

Tôi mỉm cười trêu lại mẹ:

– Mẹ thấy dáng con gái mẹ như người mẫu thế này thì uống thuốc giảm cân làm gì?

– Thế sao gầy thế hả? Nhìn xanh xao hẳn. Hay có ốm đau gì không?

– Dạ không, mẹ nhìn vậy thôi nhưng con cân vẫn thế mà.

Mẹ nhíu mày nhìn tôi, tôi sợ mẹ hỏi thêm nên liền lảng tránh sang chuyện khác. Tôi giơ túi quà tết trên tay lên bảo:

– À mẹ xem này, năm nay tết công ty con vừa thưởng vừa tặng quà Tết to chưa này. Con để lên bàn thờ trang trí cho đẹp nhé.

– Ừ, nhưng mà cứ để đó mẹ làm cho. Mới về nghỉ ngơi đã.

– Dạ không sao, con làm được mà.

Tôi mỉm cười bước vào trong nhà. Trưng đồ lên bàn thờ xong thì ông nội tôi về. Vừa nhìn thấy tôi ông đã hỏi:

– Ơ Duyên về rồi hả cháu? Thế Tết năm nay về có dẫn cho ông thằng cháu rể nào về không?

Đấy tôi biết ngay mà, ông dường như mong tôi lấy chồng sớm lắm rồi. Hai ba năm nay, năm nào ông cũng hỏi. Tôi cười nhẹ đáp:

– Dạ từ từ rồi cháu dẫn cháu rể về cho ông, năm nay ông cho cháu xin khất nhé.

Thế rồi tôi lại lu bu đi dọn dẹp cùng mẹ tới giờ ăn tối. Hôm đầu tiên về quê, hai đứa em tôi nhất định nằng nặc muốn tôi dẫn đi chơi. Loanh quanh khắp làng uống trà sữa một vòng rồi tôi về ngủ. Về đến nhà, tôi mở điện thoại ra, điều đầu tiên tôi hy vọng là nhận được tin nhắn của Lâm. Nhưng mà vẫn không thấy tin nhắn nào, dường như sau đêm ấy anh đã muốn tránh xa tôi nên tần suất liên lạc của chúng tôi đã không còn. Mà càng thế thì tôi lại càng khó chịu. Không biết có con thì thôi, biết rồi thì ít nhất cũng phải hỏi thăm con mình chứ. Không yêu thương mẹ nó cũng được, nhưng ít nhất cũng phải yêu thương nó chứ.

Ngày thứ hai ở quê, sáng sớm tôi đi chợ Tết mua đồ cùng mẹ. Mấy bác ngoài chợ thấy tôi liên tục hỏi thăm lương thưởng rồi làm luật sư chắc lắm tiền lắm, rồi lại cả có người yêu chưa. Có bác còn nhiệt tình bảo:

– Bác có thằng cháu mới ở bên Úc về. Làm bác sĩ luôn nhé. Để mai bác dẫn sang nhà cháu nhá Duyên.

Nghe thấy vậy tôi vội vàng gạt phắt đi từ chối. Thế nhưng mẹ tôi vì mong ngóng con gái đi lấy chồng, cộng thêm thấy gia cảnh cũng tốt nên liên tục hùa vào đồng ý cùng bà bác kia. Tôi bất lực ngao ngán nhìn mẹ, vô thức nghĩ đến chuyện mình mang bầu, có lẽ sớm muộn gì cũng phải nói cho mẹ biết, chi bằng biết sớm còn hơn biết muộn. Thế là tối đó cả nhà ăn cơm xong, trong lúc tôi và mẹ đang rửa bát thì tôi bảo mẹ:

– Mẹ…con có chuyện muốn nói.

– Ừ, con nói đi.

Tôi ngập ngừng nhìn mẹ một hồi, lời cứ chuẩn bị nói ra lại bị nuốt ngược lại, khoảnh khắc ấy tôi run lắm, không biết mẹ sẽ có phản ứng thế nào. Mẹ thấy tôi chần chừ liền nói:

– Có chuyện gì mà nhìn con căng thẳng thế?

– Mẹ…

– Ừ. Nói gì thì nói đi.

– Con… con có tin vui rồi đấy ạ.

Mẹ nghe tôi nói xong, chiếc bát trên tay lập tức rơi xuống đất tạo thành tiếng vỡ vụn. Trong lúc mẹ tôi còn chưa kịp nói gì thì giọng nói tức giận của ông nội tôi vang lên:

– Ai… ai lại có tin vui này?

Tôi giật mình quay lại nhìn thấy ông, tim gan như sắp nhảy ra ngoài. Ông nội dù có yêu thương tôi nhưng ông vốn là người gia trưởng, việc có thai trước khi kết hôn vốn là điều ông rất khắc khe. Mà tôi… tôi lại quyết định làm mẹ đơn thân. Tôi cứng ngắc miệng không nói lên lời, giọng bố tôi lại vang vọng ra:

 

– Duyên, khách của con đến chơi kìa.

Bài viết liên quan