Cưới chạy bầu Chương 17 | Mẹ chồng
Sau khi phát hiện Hưng và vợ anh ta, ban đầu tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ rằng với tính cách cương quyết của vợ anh ta, chắc chắn sẽ bị chửi mắng thậm tệ. Nhưng không, cô ấy lại tiến tới nói chuyện với tôi:
– Chào em, không ngờ chúng ta lại cùng là gia đình. Chị là Phương, là chị của Lâm, bố của chị là anh của Lâm.
Tôi nhìn chị ta, thấy ánh mắt cô ấy như đang suy tính điều gì đó. Tuy nhiên, tôi vẫn phải bình tĩnh và nhẹ nhàng trả lời:
– Dạ vâng. Em chào chị ạ.
Sau khi nói xong, chị ta quay sang thông báo với mẹ chồng của tôi:
– Thím Ngân biết không, em Duyên là nhân viên cũ của công ty nhà cháu đấy.
– Vậy hả? Thế sao lại nghỉ việc?
– Dạ vâng. Anh Hưng nhà cháu ưu ái em ấy lắm nhưng em ấy tự ý nghỉ việc. Phải không anh Hưng?
Chị ta sau đó quay sang liếc mắt nhìn chồng mình. Hưng thấy vậy liền thay đổi mặt, cảm giác như anh ta rất sợ vợ. Và thực sự, đúng với điều tôi nghe từ trước đó, Hưng thường xuyên phụ thuộc vào gia đình vợ. Tôi không ngờ rằng thế giới này lại nhỏ như vậy, và tôi lại gặp chị ta. Khi nhìn thấy vợ chồng nhà Hưng, tôi đã biết trước rằng tương lai của tôi sẽ không được bình yên nữa.
Sau đó, Lâm dẫn tôi đi tiếp khách, và vì khách nào đến đều được chúc rượu, anh ta uống rất nhiều. Tôi không muốn quan tâm đến vợ chồng Hưng nhưng khi tôi vô tình nhìn sang phải, tôi thấy chị ta đang nói chuyện với mẹ chồng tôi một cách mê man.
Rồi, Trang đến gần tôi và thì thầm vào tai:
– Con mụ kia là ai vậy? Có phải là vợ của sếp cũ của mày không?
– Đúng vậy.
– Tớ đứng gần đó, thấy con mụ đó đang kể chuyện xuyên tạc về mày với mẹ chồng mày đó. Nói rằng mày đã dụ dỗ và gạ gẫm lên giường với chồng bả và bả bắt sống nên đuổi việc. Nếu hôm nay không phải là ngày vui của mày, tớ sẽ cào l** con mụ đó ra.
Tôi tức lắm khi nghe điều đó nhưng không biết phải làm gì. Hôm nay là ngày vui của tôi và có rất nhiều quan khách ở đây, tôi không thể làm gì khác. Tôi cố gắng hít một hơi sâu để kiềm chế sự run rẩy, và bình tĩnh nói với Trang:
– Thôi kệ đi. Người nói điều xấu thì họ sẽ gánh chịu hậu quả.
Cả ngày đó, vì phải tiếp đãi nhiều khách, đến khi lễ kết thúc thì hai chân tôi đã mỏi đến mức muốn mềm nhũn. Sau khi tiễn gia đình tôi về, Lâm lái xe đưa tôi về nhà riêng. Trong khi chờ Lâm lái xe, mẹ chồng tôi đứng bên cạnh nói nhỏ:
– Cô giỏi lắm… Tôi đã gặp nhiều loại người nhưng cô là người mưu mô xảo quyệt nhất. Đúng là lần đầu tiên tôi gặp người như cô. Cô chờ đó, khi cô sinh con và nếu con không phải là cháu của tôi, thì cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà này, có hiểu không?
Tôi bị những lời của bà làm cho bất ngờ đến mức run rẩy. Thực sự, sau khi nghe cái Trang nói, tôi đã biết trước kết quả của mình với mẹ chồng. Nhưng tôi không ngờ rằng bà lại gay gắt như vậy, khác hoàn toàn so với dáng vẻ bình thường. Tôi muốn lên tiếng giải thích nhưng khi tôi vừa mở miệng thì xe của Lâm đi tới. Và tôi cũng biết dù bây giờ tôi có nói gì thì bà cũng không tin lời tôi. Từ đầu bà đã không ưa tôi, việc chấp nhận đám cưới này cũng chỉ vì tôi mang thai. Phương là con cháu của bà, bà có lý do gì để tin tôi?
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như thế nào, mọi người cũng biết rồi. Tôi không biết Phương đã nói gì mà khiến mẹ chồng và chồng tôi tin vào như vậy. Tôi nằm trên giường, nước mắt tuôn rơi không ngừng, nghĩ sao cuộc đời lại đắng cay và nhục nhã đến thế. Ngày xưa, tôi đã tưởng tượng một đám cưới hạnh phúc và một đêm tân hôn lãng mạn, nhưng tất cả đều tan thành mây khói. Một lúc sau, tôi mới lồm cồm bò dậy để thay đồ và tắm rửa. Lúc 1 giờ sáng, chồng tôi vẫn chưa về, tôi tự an ủi rằng không sao, ngủ một mình cũng tốt.
Tôi nhìn ra bầu trời đêm màu đen sâu thẳm, tự nhiên tôi nhớ nhà quá. Mấy năm ăn học ở Hà Nội không sao, nhưng giờ khi lấy chồng xa, cảm giác lại khác biệt rất nhiều. Tôi vẫn nhớ như in khi chuẩn bị rước dâu, ánh mắt tự hào và vui mừng của ông nội và bố mẹ tôi. Mẹ trao cho tôi chiếc vòng tay, mắt mẹ ngấn lệ nói: “Con nhớ phải hạnh phúc đấy, con hạnh phúc thì bố mẹ mới yên lòng. Đi lấy chồng rồi phải để ý lời ăn tiếng nói, một điều nhịn chín điều lành con ạ”. Tôi nhìn mẹ, khẽ gật đầu, trong lòng thầm nhủ dù sau này có thế nào đi nữa cũng chỉ để bố mẹ nhìn thấy mình được hạnh phúc.
Suy nghĩ mãi, tôi cuối cùng cũng thiếp vào giấc ngủ mà không biết. Bỗng nhiên, nửa đêm cảm thấy hơi lạnh, gió thổi vào làm tôi giật mình tỉnh giấc. Mở mắt ra, tôi thấy Lâm đang đắp chăn cho tôi. Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, tôi còn tưởng mình mơ nhưng không dám mở mắt to hẳn. Tôi thấy Lâm điều chỉnh điều hòa để tăng nhiệt độ phòng. Lúc đó, tôi mới biết rằng mình không mơ. Sau đó, tôi thấy Lâm đứng bên cửa sổ, vẻ mặt trầm ngâm và u buồn hiện lên.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy đã 8 giờ, tôi không biết mình đã ngủ quên từ khi nào, và trong giấc ngủ tôi cảm nhận được một vòng tay ôm từ phía sau. Phòng chỉ có tôi và Lâm, liệu anh có ôm tôi không? Có lẽ không đâu nhỉ, không thể như vậy được, có lẽ chỉ là một giấc mơ. Tôi uể oải bước xuống giường, mệt mỏi sau một đêm dài nên đã ngủ sâu. Khi bước xuống tầng một, thấy cô giúp việc đang dọn nhà và hỏi:
– Chị chủ dậy rồi ạ? Bữa sáng em đã chuẩn bị xong rồi, chị nhớ ăn sáng và uống sữa sau khi ăn đấy.
Lúc đó, tôi còn như không tin vào tai mình, sợ mình nghe nhầm nên còn hỏi lại:
– Cô nói anh Lâm dặn cháu ăn sáng xong thì uống sữa ấy ạ?
Cô giúp việc dừng lại vài giây rồi đáp:
– Đấy thôi chết, cậu chủ bảo tôi không được nói cho cô biết là cậu ấy dặn vậy, tôi lại quên béng mất.
Lời nói của cô giúp việc lúc này đã khẳng định 100% tôi không hề nghe nhầm. Tuy rằng đêm qua cũng rơi khá nhiều nước mắt nhưng dẫu sao sáng tỉnh dậy thấy anh quan tâm tôi vậy cũng cảm thấy ấm lòng. Ăn sáng xong tôi định đến công ty làm việc thì Lâm nhắn về bảo:
– Trưa tôi về đón qua nhà bố mẹ.
Thế là sau đó tôi cũng không có việc gì làm nên lòng vòng lên tầng rồi lại lòng vòng quanh nhà. Công nhận thiết kế nhà đẹp thực sự, bước một bước chân như bước trên cả đống tiền. Cả buổi sáng hôm ấy tôi đi loanh quanh chán chê rồi lại lên phòng đọc sách. Cái Trang giờ này cũng đi làm rồi nên tôi chẳng thể gọi điện cho nó buôn chuyện được. Tôi gọi về quê mấy cuộc thì không thấy bố mẹ bắt máy. Đợi mãi cuối cùng đến 10giờ30 phút thì Lâm về đón tôi đến nhà bố mẹ chồng.
Vẻ mặt của Lâm hôm nay cũng dịu dàng hơn hôm qua rất nhiều, tôi thấy anh như có điều gì muốn nói với tôi nhưng ngập ngừng mãi lại không nói. Trên đường đến nhà bố mẹ chồng, tôi hỏi anh:
– Nay bố mẹ có mời thêm khách nào nữa không đấy? Hay chỉ nhà mình dùng bữa với nhau thôi.
– Cả nhà mình dùng bữa thôi.
Tôi gật đầu rồi không nói thêm gì nữa. Suốt từ lúc đó tới lúc đến nhà bố mẹ chồng thì hai chúng tôi đều im lặng. Lúc tôi đến thấy mẹ chồng tôi đang ở trong bếp với 2 cô giúp việc, ông thì ngồi phòng khách đọc báo. Tôi lên tiếng chào ông bà, ông cười nói:
– Đến rồi hả con? Ngồi xuống chơi đi con. Cơm cũng sắp xong rồi.
– Dạ vâng ạ.
Mẹ chồng tôi nghe thấy thế, bà nói lớn:
– Duyên, vào đây mẹ nhờ tí.
– Dạ vâng ạ.
Tôi bước đi trước, lát sau thấy Lâm cũng bước theo tôi. Mẹ chồng nhìn tôi, đúng kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng, bà nói:
– Vào bếp phụ 2 cô rồi học nấu ăn dần cho biết.
Bà vừa dứt lời thì Lâm lên tiếng bảo:
– Thôi mẹ ơi, để 2 cô nấu cho nhanh. Đợi cô ấy thì biết đến bao giờ mới được ăn. Con đói rồi.
– Gớm, bình thường anh có bao giờ kêu đói đâu. Tôi biết thừa anh không muốn vợ anh làm chứ gì. Phụ nữ đi lấy chồng thì phải biết nấu ăn, mai sau nhỡ bữa ra giúp việc nghỉ còn biết đường nấu cho chồng con ăn. Mà đằng nào ít nữa nó cũng nghỉ đẻ, ở nhà không làm gì thì nấu nướng cho bớt buồn. Làm việc nhà nó cũng nhẹ nhàng như tập thể dục ấy mà, như vậy mới khỏe để còn dễ đẻ. Đúng không Duyên?
Tôi nghe mẹ chồng nói thế chẳng biết trả lời thế nào đành gật đầu đáp:
– Dạ vâng ạ.
Mẹ chồng tôi được thế liền chộp lấy nói tiếp:
– Đấy, thôi anh cứ ra ngoài đi. Việc lặt vặt của phụ nữ anh vào đây làm gì.
– Con vào pha cốc cafe.
– Rồi, cứ ra ngoài đi rồi mẹ bảo cô Bích mang cafe ra cho.
Sau khi Lâm đi khỏi rồi thì mẹ chồng tôi liền thay đổi sắc mặt khi nhìn tôi, bà nói:
– Chị còn đứng đực ra đấy, mau vào phụ hai cô đi không đến trưa cũng không có đồ mà ăn.
– Dạ vâng ạ.
Tôi nhanh chóng bước đến hỏi hai cô giúp việc xem mình cần làm những gì. Còn mẹ chồng tôi thấy tôi như vậy thì có vẻ khoái lắm, khoé môi khẽ nhếch lên nụ cười khinh. Trong lúc nấu ăn mẹ chồng tôi đứng suốt ở đấy để quan sát tôi. Khi mà tôi nhặt rau sống, mặc dù nhặt rất sạch sẽ rồi nhưng mẹ chồng không ưng tôi nên tôi có làm gì thì bà cũng không thấy vừa mắt. Tôi cố gắng gạt hết mọi chuyện sang một bên nên cũng không để bụng với bà.
Tôi tự nhủ người già thường khó tính, huống hồ con trai bà giỏi Giang đẹp trai ngời ngời như thế nên tiêu chuẩn mong muốn một cô con dâu của bà cũng phải rất cao. Đằng này đúng hôm cưới bà còn nghe những lời nói không hay về mình thì chuyện bà ghét tôi là lẽ thường tình.
Bình thường tôi đi làm sớm tối nên cũng ít thời gian nấu ăn, có nấu thì chỉ nấu mấy món đơn giản nên thành ra hôm nay tôi phải hỏi cô giúp việc rất nhiều. Mẹ chồng tôi cuối cùng không nhịn được đã lên tiếng mỉa mai:
– Ối giời ơi, thế là chị không biết nấu ăn thật luôn đó hả? Làm phụ nữ không nấu được nhiều món thì ít ra cũng phải nấu được vài món chứ. Đằng này món nào chị cũng hỏi là sao?
– Dạ mẹ, con chỉ biết nấu mấy món đơn giản thôi ạ. Từ nay con sẽ học dần.
Bà nghe xong không còn lý sự nào để bắt bẻ tôi thêm nữa nên đành im lặng. Trong lúc ăn cơm, bà cố tình kể vài câu chuyện về mấy cô gái lăng loạn, tôi biết bà đang cố tình nói bóng gió mình. Mặc dù tôi thấy bản thân mình trong sạch, cố gắng tỏ ra bình thường nhưng mà sâu trong lòng tôi không ổn tí nào vì cái cảm giác bị người khác hiểu nhầm nó khó chịu lắm.
– Ơ hay cái bà này, nay là ngày vui của cả gia đình mình, bà cứ nói mấy chuyện vớ vẩn đâu đâu thế nhỉ?
Bố chồng tôi lên tiếng trách bà, bà ấm ức nói lại:
– Đâu đâu cái gì, có khi gần mình cũng có đấy ông.
– Thôi thôi bà dừng chuyện ở đây cho tôi nhờ. Ăn đi.
Nói rồi bố chồng tôi quay sang bảo tôi ăn nhiều vào. Thức ăn hôm nay rất ngon nhưng mà tôi nuốt đến đâu cổ họng lại đắng ngắt đến đó. Ăn cơm xong ngồi thêm một lúc thì Lâm đưa tôi về nhà. Chẳng biết sao nhưng tôi có cảm giác từ tối qua đến nay giữa chúng tôi đã có một bức tường ngăn cách khiến bản thân không tự nhiên nổi.
Lúc chuẩn bị bước xuống xe, bất ngờ anh lôi trong ví ra chiếc thẻ ATM đưa cho tôi:
– Mật khẩu thẻ là 666888. Trong thẻ lúc nào cũng nhiều tiền, cô muốn tiêu gì thì cứ rút ra.
– Không, tôi không lấy đâu. Tôi cũng có tiền của tôi rồi.
– Cầm lấy đi, tôi không muốn mang tiếng mình không nuôi nổi vợ con.
Lâm nói vậy rồi nên tôi cũng chẳng thèm cao ngạo mà từ chối nữa. Dù sao lấy chồng thì cũng nên dựa vào chồng, hơn nữa chồng tôi giàu vậy không tiêu tiền của anh thì để làm gì. Tôi nhận lấy thẻ từ tay anh rồi nói:
– Tôi biết rồi.
– Được rồi, xuống xe tôi còn đi làm.
Thế rồi trôi thêm một tuần nữa, mấy ngày nay chồng tôi vẫn đi sớm về khuya. Tôi tối nào cũng nằm suy nghĩ chán chê rồi lại buôn chuyện cùng cái Trang xong mới đi ngủ. Mà lúc sáng tôi tỉnh dậy đều không thấy Lâm bên cạnh, tôi không biết anh có về ngủ chung giường với tôi không nhưng dường như trong chăn gối tôi luôn cảm nhận được hương thơm của anh.
Cưới xong tôi cũng chưa có thời gian về quê vì trước ngày cưới Lâm nghỉ mấy ngày nên sau đó công việc lại càng bận. Tối đó tôi vừa tắm xong thì Lâm về, tranh thủ cơ hội anh về sớm nên tôi vội nói:
– Ngày mai tôi đi làm lại nhá. Ở nhà nhiều cũng buồn.
– Hết mệt chưa mà đòi đi làm?
– Tôi hết mệt rồi mà.
Lâm nhìn tôi suy nghĩ vài giây rồi trả lời:
– Làm gì thì làm vẫn phải suy nghĩ cho con đấy.
– Anh yên tâm, tôi tự biết sức mình mà.
– Tự biết sức mình mà còn bị ngất.
Lâm nói làm tôi cứng họng không cãi được. Sau đó anh bảo tiếp:
– Tôi có mua ít thuốc bổ và sữa bầu để dưới tầng 1 đấy.
Tôi nghe xong xúc động nhìn Lâm:
– Cảm ơn anh nhé.
– Hâm. Tôi mua cho con tôi chứ mua cho cô đâu mà cảm ơn.
Tôi biết thừa tính Lâm rồi nên chỉ tủm tỉm cười. Lâm lại nói tiếp:
– À đúng rồi, loại tôi mua là loại pha sẵn rồi, thích hợp cho những người lười biếng như cô.
Tôi chu mỏ bất mãn nhìn Lâm, mới mấy phút trước còn cảm động suýt rớt nước mắt, bây giờ đã bị anh mỉa mai. Tôi không thèm nói lại nữa, trèo lên giường ngủ. Mà tối nay Lâm cũng không làm việc, tắm xong cũng lên giường cùng tôi luôn. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên chung giường nhưng mà cái cảm giác hai vợ chồng nằm cùng nhau nó lạ lẫm lắm. Tôi nằm chán thấy không khí hơi ngột ngạt nên lại cắm đầu vào xem điện thoại. Lúc sau tôi quay ra đã thấy Lâm nhắm mắt ngủ rồi. Bất giác, tôi cứ ngây ngốc nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết, nhìn chiếc mũi cao thẳng, nhìn hàng lông mi cong như phiến lá, nhìn đôi môi quyến rũ, tự nhiên… tự nhiên trong đầu tôi lại xuất hiện một ý nghĩ xấu, tôi muốn hôn lên đôi môi ấy!
Thế rồi bất ngờ Lâm mở mắt ra nhìn tôi, tôi giật mình đến nỗi suýt chút nữa bắn tim ra khỏi lồng ngực. Ngại quá tôi ấp úng hỏi:
– Ơ anh chưa ngủ à?
– Chưa. Tôi có chuyện muốn hỏi cô.
– Ừm, anh hỏi đi.
– Chuyện cô với ông Hưng là thế nào?
Tôi nhìn Lâm, chậm rãi trả lời:
– Tôi không biết chị Phương đã nói gì với anh. Tôi nghĩ anh cũng chẳng tin tôi đâu. Nhưng thật sự tôi không có gạ gẫm gì ông Hưng cả. Càng không có chuyện tôi lên giường với anh ta. Còn chuyện tôi bị đuổi việc thì là do….
Lâm nói như vậy, tôi không còn ý kiến gì mà chỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Dù sao, khi lấy chồng thì phụ thuộc vào chồng cũng là điều đương nhiên, và đặc biệt khi chồng tôi có khả năng kinh tế như vậy, không cần phải lo lắng về tiền bạc. Tôi lấy thẻ từ tay anh và nói:
– Tôi biết rồi.
– Được rồi, xuống xe tôi còn đi làm.
Sau đó, một tuần trôi qua nhanh chóng, chồng tôi vẫn đi làm sớm về muộn như mọi ngày. Tôi thường suy nghĩ mệt mỏi và buồn chán vào buổi tối, sau đó mới nói chuyện với Trang trước khi đi ngủ. Mỗi sáng khi thức dậy, tôi không thấy Lâm bên cạnh, và tôi không chắc liệu anh có về ngủ cùng tôi không, nhưng trong chăn gối, tôi luôn cảm nhận được hương thơm của anh.
Sau khi kết hôn, tôi chưa có dịp về quê vì trước ngày cưới, Lâm đã nghỉ làm một thời gian, và sau đó công việc của tôi trở nên bận rộn hơn. Tối đó, sau khi tắm xong, Lâm về nhà và tôi nhanh chóng nói:
– Ngày mai tôi sẽ đi làm lại. Ở nhà nhiều quá cũng buồn.
– Anh thấy đã hết mệt chưa mà lại muốn đi làm?
– Tôi cảm thấy đã hết mệt rồi.
Lâm nhìn tôi một lúc trước khi trả lời:
– Dù làm gì, cũng phải suy nghĩ cho con đấy.
– Anh yên tâm, tôi biết sức mình mà.
– Biết sức mình mà cũng bị ngất đi.
Lời nói của Lâm khiến tôi không thể phản biện gì nữa. Sau đó, anh nói tiếp:
– Tôi đã mua một ít thuốc bổ và sữa bầu ở tầng 1.
Tôi nghe xong cảm động nhìn Lâm:
– Cảm ơn anh nhé.
– Hừ. Tôi mua cho con tôi, không phải mua cho cô đâu mà cảm ơn.
Tôi hiểu được tính cách của Lâm nên chỉ cười nhẹ. Lâm tiếp tục:
– À, đúng rồi, loại thuốc tôi mua là loại pha sẵn rồi, phù hợp cho những người lười như cô.
Tôi nhăn mày nhìn Lâm, mới chỉ cảm động xong, giờ đã bị mỉa mai. Tôi không muốn trả lời, chỉ quay lưng lại và đi vào phòng ngủ. Tối nay, Lâm cũng không làm việc, sau khi tắm xong, anh cũng lên giường cùng tôi. Mặc dù không phải lần đầu tiên chúng tôi chung giường nhưng cảm giác này vẫn lạ lẫm. Tôi nằm đó cảm thấy không khí hơi ngột ngạt nên lấy điện thoại ra xem. Khi quay lại, tôi nhìn thấy Lâm đã nhắm mắt ngủ. Bất giác, tôi nhìn anh, nhìn khuôn mặt đẹp trai, chiếc mũi cao, hàng lông mi cong, đôi môi quyến rũ, và rồi… trong đầu tôi hiện lên một ý nghĩ không tốt, tôi muốn hôn lên đôi môi ấy!
Bất ngờ, Lâm mở mắt nhìn tôi, tôi giật mình đến nỗi hơi suýt bị tim nhảy ra khỏi ngực. Ngượng ngùng, tôi hỏi:
– Anh vẫn chưa ngủ à?
– Chưa. Tôi có điều muốn hỏi cô.
– Ừm, anh hỏi đi.
– Chuyện cô với ông Hưng là thế nào?
Tôi nhìn Lâm, chậm rãi trả lời:
– Tôi không biết chị Phương đã nói gì với anh. Tôi nghĩ anh cũng không tin tôi đâu. Nhưng thật sự, tôi không có bất kỳ mối quan hệ gì với ông Hưng. Và cũng không có chuyện tôi lên giường với anh ta. Còn việc tôi bị đuổi việc là do…
Tôi chưa kịp nói hết thì Lâm đã gián tiếp nói:
– Được rồi, tôi hiểu.
– Tôi biết anh sẽ không tin tôi mà.
Sau khi nói xong, tôi thở dài và quay lưng đi. Bất ngờ, Lâm đặt tay lên vai tôi, giọng nói trầm ấm:
– Này…
– Anh còn muốn hỏi gì nữa không?
– Tôi tin cô!