Cưới chạy bầu Chương 18 | Chăm sóc chồng
Ba từ “tôi tin cô” không chỉ đơn giản như một lời nói, mà còn là sự khẳng định chắc chắn từ Lâm. Tôi vô cùng vui mừng vì điều này, không thể kiềm chế được nụ cười trên môi khi hỏi lại Lâm:
– Anh có tin tôi thật không?
– Ừ.
– Nhưng hôm đó, anh…
Tôi chưa kịp nói xong thì Lâm đã cắt ngang:
– Sao cô lại nói nhiều vậy? Có phải cô nghĩ tôi không biết cô và ông Hưng như thế nào không?
– Không, tôi không ý thế đâu.
– Không phải cái gì. Thôi đi ngủ đi.
Tôi gật đầu, cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Chẳng có gì hạnh phúc hơn việc chồng tin tưởng mình. Và tôi tin rằng Lâm đủ thông minh để hiểu về con người mình. Chúng tôi nằm gần nhau, có một khoảng cách nhỏ, đủ để cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp từ nhau. Thường thì tôi khó ngủ, nhưng hôm nay, việc nằm cùng Lâm khiến tôi càng khó ngủ hơn. Tôi nằm suy nghĩ mãi, sau đó không kiềm chế được mà quay sang nhìn Lâm. Anh cũng quay sang nhìn tôi, hai đôi mắt gặp nhau một cách ngượng ngùng. Lâm ho nhẹ vài tiếng rồi nhíu mày:
– Sao lại nhìn vậy? Ngủ đi!
– Anh không nhìn tôi thì tôi nhìn anh ấy.
– Cô chỉ biết cãi làm gì.
– Anh quên tôi là luật sư à?
– Ờ, quên rồi.
Tôi nhận ra trán anh đang đổ mồ hôi nhẹ nhàng. Phòng không nóng, mưa ngoài còn làm không khí lạnh đi. Tôi lo sợ anh có sốt không thể nào giữ được nên đặt tay lên trán anh, khiến anh giật mình hỏi:
– Cô làm gì thế?
– Anh có ốm không? Hay không khỏe chỗ nào?
– Sao lại thế? Tôi không sao.
– Không sao thì trán anh sao mồ hôi thế kia? Nếu anh không khỏe chỗ nào thì nói cho tôi biết, dù sao bây giờ tôi cũng là vợ anh rồi.
– Tôi đã nói không sao mà. Tôi vẫn khỏe.
– Trời lạnh thế này mà đổ mồ hôi thì có thể là sốt.
– Thôi, tôi không sao cả. Cô ngủ đi, lo cho tôi làm gì.
Tôi còn hỏi vài câu nữa, nhưng cuối cùng Lâm không chịu nổi mà ngồi dậy:
– Tôi đã nói tôi không sao rồi. Nếu cô cứ chạm vào tôi nữa thì sao?
Tôi ngơ ngác một lúc mới hiểu ra. Hai má tôi đỏ ửng. Từ khi kết hôn đến giờ, Lâm luôn quan tâm và chăm sóc tôi, đặc biệt khi tôi mang bầu. Hôm nay nằm cùng nhau như thế này, cảm xúc sinh lý tự nhiên trỗi dậy. Tôi lúng túng nói:
– Ồ, tôi đi ngủ đây. Chúc anh ngủ ngon.
Tôi quay mặt vào góc tường, cố gắng giữ khoảng cách. Tôi không biết khi nào mình đã thiếp ngủ, chỉ khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang ôm quấn chồng, chân tôi đặt ngay chỗ hiểm của anh. Tôi nghe nói đàn ông thường có “chào cờ” buổi sáng, nên khi nhớ ra, mặt tôi đỏ như cà chua. Tôi còn chưa kịp rút chân ra thì Lâm đã nói:
– Bỏ chân xuống đi.
Tôi giật mình, rút chân ra và cố gắng làm ra vẻ thản nhiên:
– Anh dậy rồi à?
– Ừm.
Nói xong, Lâm rời giường trước tôi. Lúc đó mới đúng 6 giờ sáng tròn, còn hơn một tiếng nữa công ty mới mở cửa làm việc. Tôi nhìn đồng hồ và thở phào nhẹ nhõm một cách nhẹ nhàng. Lâm sau khi đánh răng và rửa mặt, anh nhắc nhở tôi:
– Không cần dậy ngay đâu.
– Thôi, hôm nay tôi vẫn đi làm.
– Có ai ép cô phải đi đâu.
– Thôi kệ, nếu anh cứ ép tôi ở nhà, sẽ có một ngày tôi chết vì chán đấy.
– Nói lý linh không hà.
Lâm nói xong và bước xuống nhà trước, tôi cũng dậy và chuẩn bị sẵn sữa cho Lâm như anh vừa nhắc. Khi tôi đang bước xuống bậc cầu thang thứ ba, tiếng Lâm vang lên:
– Cô rót sẵn sữa ra cốc để bàn ăn giúp cháu nhé.
– Dạ vâng.
Nghe Lâm nhắc, một nụ cười nhẹ tự nhiên trở lên trên môi tôi. Đó là cảm giác đặc biệt khi được chồng quan tâm và chu đáo như vậy. Sau khi ăn xong, tôi uống một ngụm sữa nhưng lại phải chạy vào nhà vệ sinh nôn mửa. Sau khi nôn, tôi cảm thấy lòng vẫn còn lẫn lộn. Thường tôi không thích sữa và việc uống sữa bầu làm tôi cảm thấy khó chịu hơn. Khi ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy Lâm đứng đợi trước cửa. Anh hỏi ngay:
– Sao lại nôn thế? Hay là cô không khỏe chỗ nào, cần đi bác sĩ không?
Tôi lắc đầu và từ chối:
– Không có gì đâu. Nhưng sữa mà anh mua hôm qua khó uống quá.
– Nhưng người bán nói là loại này rất ngon và dễ uống mà.
– Nhưng tôi không thể uống được loại này. Thật sự là khó chịu quá!
Lâm suy nghĩ một lúc, vẻ ngoài thông minh và lạnh lùng của anh đang biến thành hình ảnh hồn nhiên, khiến tôi cảm thấy vui vẻ trong lòng. Sau đó, Lâm nói:
– Vậy để tôi mua một vài loại khác để cô thử xem loại nào phù hợp nhất.
– Cảm ơn anh. Nhưng tôi sẽ tự mua cũng được.
Tôi nói và đi lên phòng thay quần áo trước khi đi làm. Mặc dù đã hơn ba tháng mang bầu, nhưng bụng tôi vẫn chưa phát triển nhiều. Lâm thấy tôi vẫn mặc váy body ôm sát và nói:
– Mai cô đi mua một vài chiếc váy bầu rộng rãi để mặc. Cô mặc thế này không thoải mái cho bé đâu.
Anh nói xong, chưa để tôi trả lời, anh tiếp tục:
– Lên xe, anh đưa cô đi làm.
Ban đầu, tôi định đi taxi, nhưng sau khi suy nghĩ, có chồng đi chung công ty, không cần phải bỏ tiền đi taxi. Hơn nữa, chiếc xe của Lâm còn êm ái hơn rất nhiều. Trên đường đi, chúng tôi không nói chuyện, chỉ khi gần đến công ty, Lâm bất ngờ hỏi:
– Gần đây có tiệm bánh mì kẹp thịt ngon lắm. Ăn không?
– Thôi, giờ gần tới giờ làm rồi.
– Cô còn lo muộn giờ làm khi làm ở đây.
Anh dừng xe lại và mở cửa ra, đi mua hai chiếc bánh mì kẹp thịt cho tôi.
– Sao ít tương ớt thế?
– Bầu bí ăn cay làm gì.
– Ăn thử xem ngon không.
– Anh không ăn à?
– Không.
– Vậy mua hai chiếc làm gì? Ăn một chiếc là no rồi.
– Đưa vào công ty, đói thì ăn.
Tôi ăn hết một chiếc bánh mì và mang một chiếc còn lại lên phòng làm việc. Khi đến, tôi thấy Linh đang dọn bàn cho chồng tôi.
Khi tôi và Lâm xuất hiện, Linh ban đầu có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó cô liền cười tươi:
– Sếp ạ. Hôm nay chị Duyên cũng đi làm à.
– Ừ em. Em đang dọn dẹp bàn làm việc à?
– Dạ vâng. Phòng của chị ngày nào em cũng lau dọn sạch sẽ.
– Em làm rất tốt. Cảm ơn em.
Sau đó, tôi quay về phòng làm việc của mình. Bây giờ, với tư cách mới của tôi, khi Linh đối diện, dù không hài lòng nhưng vẫn phải thể hiện sự lịch sự. Gần trưa, khi tôi đang làm việc, có tiếng gõ cửa phòng. Linh từ bên ngoài bước vào và đặt một cốc trà đào trước mặt tôi:
– Chị, em vừa ra ngoài với sếp về. Em thấy quán này ngon quá nên mua cho chị một cốc. Chị còn cảm thấy nôn không?
Nghe Linh nói, ban đầu có vẻ như cô quan tâm, nhưng suy nghĩ lại, tôi hiểu cô ấy đang cố tình thể hiện mối quan hệ của chồng tôi và cô ấy như thế nào. Tôi đáp bình tĩnh:
– Ừ, cảm ơn em.
– Không có gì đâu chị. Từ giờ chị là vợ sếp rồi, em quan tâm chị cũng là điều đương nhiên.
– Thôi, em đối xử với chị như bình thường là được, không cần phải quá quan tâm đâu. Và từ giờ, không cần phải mua đồ gì cho tôi nữa khi ra ngoài về, vì tôi kén ăn hơn em.
– Vâng, nhưng chị hãy thử xem có ngon không nhé.
– Ừ, tôi biết rồi.
Kể từ khi tôi trở lại làm việc, dù công việc có nhiều nhưng Lâm chỉ giao cho tôi một số ít hợp đồng, lo lắng rằng tôi sẽ làm quá sức. Công việc nhẹ nhàng và ăn uống điều độ đã khiến tôi trông thấy béo hơn. Em bé của tôi đã được hơn 4 tháng, và thỉnh thoảng tôi cảm nhận được những cử động của con trong bụng mình, điều đó thật kỳ diệu và không thể diễn tả thành lời.
Hôm sau là chủ nhật, công ty được nghỉ nên tôi có hẹn đi ăn sáng với Trang. Khi mở mắt, thấy đã gần 7 giờ, tôi vội vã chuẩn bị và xuống nhà. Đến cầu thang, tôi đã thấy mẹ chồng và chị Phương ngồi ở phòng khách. Nhìn vẻ mặt của họ, tôi cảm nhận có điều gì đó không bình thường. Tôi hít một hơi sâu rồi từ từ đi lại và chào:
– Mẹ và chị Phương đến chơi ạ.
Bà Phương nhìn tôi, cười mỉa mai rồi hỏi:
– Duyên giờ mới dậy hả em?
– Dạ vâng ạ.
– Em ở riêng thì thích lắm ha. Chẳng như chị, sáng phải dậy sớm chuẩn bị cơm nước cho chồng con.
Tôi hiểu rõ rằng bà Phương đang cố tình nói như vậy để khiến mẹ chồng tôi tức giận. Bà Phương, người thích làm theo ý của mình, không ai có thể kiểm soát được. Mẹ chồng tôi nghe bà Phương nói thế mặt trở nên sụt sịt hơn:
– Chị nhìn xem, mặt trời đã cao lên đỉnh đầu chưa mà giờ mới dậy? Làm dâu nhà này thật là sướng, muốn làm gì thì làm, muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ, lại còn không phải lo nấu nướng gì cả.
– Dạ vâng, con xin lỗi mẹ, con sẽ học từ kinh nghiệm này.
– Tôi không biết trước đây chị ra sao, bố mẹ chị dậy chị như thế nào, nhưng giờ chị lừa thằng Lâm để về làm dâu trong nhà này thì chị cũng phải tuân theo phép nhà này. Không có chuyện chồng phải dậy sớm làm việc kiếm tiền còn vợ còn ngủ sướng chẳng dậy.
Tôi biết bà ghét tôi từ trước, vì vậy tôi chỉ vâng dạ để không có cớ để bà bắt bẻ thêm. Tôi gật đầu trả lời:
– Dạ vâng ạ.
Bà Phương nhìn tôi với vẻ hài lòng, sau đó lại quay sang nói với mẹ chồng tôi:
– Mà nói thật, chắc con Duyên sướng lắm đây thím Ngân ạ. Con nhà nông mà sống như con nhà giàu vậy đấy.
Lúc đó tôi thật sự tức giận với bà chị này. Chẳng lẽ bà không biết người ta có miệng để nói sao? Tính tôi từ trước đến giờ cũng là dạng nóng tính, nhưng suy nghĩ lại lời mẹ dặn hôm cưới, tôi phải cố gắng kiềm chế để trả lời:
– Dạ, tôi không tự cho mình là sướng nhưng tôi cảm thấy may mắn vì được làm con của bố mẹ.
Chị ta nghe tôi nói như vậy, bĩu môi rồi nói nhỏ một câu nhưng đủ để tôi nghe thấy:
– Xời, chỉ có con ngu mới sinh vào gia đình nghèo. May mắn gì chứ.
Tôi muốn phản đối nhưng Lâm bước vào từ ngoài cửa, trên tay anh cầm mấy túi đồ và bịch trái cây tươi. Thấy mẹ anh và bà Phương, anh cũng ngạc nhiên và hỏi:
– Mẹ và chị Phương sao tự nhiên đến nhà làm gì thế?
Bà liếc mắt nhìn đồ trên tay anh, nhíu mày hỏi:
– Con đi chợ à?
– À, con đi công việc tiện đường mua ít đồ cho Duyên.
– Cô ta không có chân có tay tự đi à?
– Mẹ!!!
Bà thở dài không nói gì thêm. Bà Phương thấy vậy, cười tươi giải thích:
– À, chị dẫn thím Ngân đi shopping, tiện đường ghé qua chơi với Duyên một lát. Ai ngờ đợi em dậy cũng mất thời gian.
– Dạ vâng, nhà em đang bầu nên ngủ được là em vui rồi ạ.
Lâm nói vậy, chị ta lúng túng không thể nói gì thêm, chỉ biết gượng gạo gật đầu:
– À, đúng rồi, ngủ được khi mang bầu là tốt lắm. Lúc trước, em bầu Bông đêm nào cũng mất ngủ.
– Vâng!
– Chú Lâm ơi, cái việc chị nói với chú hôm trước, chú đã xem xét giúp chị chưa?
– Chồng chị không chỉ ngu mà còn lười biếng, không muốn tìm hiểu nên bị người ta lừa đảo khi đầu tư vào khu đất không có giá trị. Vấn đề này, em chịu thôi.
Nghe Lâm nói thẳng thắn như vậy, tôi không kìm được cười, nhưng lại phải nín nhịn và nuốt nụ cười lại. Chị ta nghe xong mặt trở nên ngạc nhiên đáp:
– Chú không cố gắng giúp anh chị à? Không thì vụ này chắc phải mất vài chục tỷ rồi.
– Không phải là em không muốn giúp, nhưng không thể giúp được. Thôi thì sau lần này, để chồng chị tự mở rộng tầm nhìn hơn. Còn chị cũng nên bỏ thói quen sửa sai cho anh ta đi.
– Ừ, chị biết rồi.
Nói vài câu nữa, mẹ chồng tôi cùng chị ta ra về. Sau này tôi mới biết rằng không phải Lâm không thể giúp, chỉ là anh tức giận với vợ chồng chị ta nên không muốn giúp. Biết điều này, tôi cảm thấy may mắn khi được làm vợ của anh. Có anh bên cạnh cứ như có cả thế giới trong tầm tay.
Buổi chiều, Lâm đi ký hợp đồng với đối tác, không việc gì làm nên tôi đi đến siêu thị mua ít đồ. Khi bước chân ra khỏi cửa siêu thị, bất ngờ tôi gặp Việt. Anh ta chặn lại trước mặt tôi:
– Duyên, sao em không trả lời tin nhắn của anh?
Tôi nhìn Việt, nhớ lại mấy hôm trước anh ta nhắn tin xin lỗi tôi, nhưng sau khi đọc tôi vội vàng chặn nick Facebook của anh ta. Bây giờ chỉ cần nhắc đến cái tên đó, tôi đã cảm thấy không chịu được. Tôi đáp thẳng:
– Anh chửi, sỉ nhục tôi rồi mới nhắn tin xin lỗi là xong à? Anh mơ à?
– Duyên, anh xin lỗi, xin em tha thứ cho anh được không?
– Đi ra khỏi đây đi.
Tôi bước đi, nhưng Việt lại chặn lại. Cuối cùng, tôi nổi giận:
– Anh bị điên à? Đi ra khỏi tầm mắt tôi ngay.
Tôi nghĩ rằng nếu bị chửi thế, Việt sẽ lập tức từ bỏ để giữ sĩ diện đàn ông, nhưng lần này anh ta cứng rắn hơn tôi nghĩ, anh ta nắm cổ tay tôi và nói dịu dàng:
– Thôi, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi. Em cũng cho anh gửi lời xin lỗi đến cho chồng em được không?
Tranh cãi với Việt một lúc, tôi mới biết rằng thực ra Việt đang rất cần ký hợp đồng với công ty của tôi. Nếu thành công, anh ta có thể thăng tiến lên chức phó giám đốc chi nhánh Hà Nội. Đó là lý do tại sao hôm nay anh ta lại tử tế như vậy. Tôi nói mạnh mẽ:
– Tôi không thể giúp gì cho anh. Chồng tôi là người rất công bằng, nếu dự án của anh có tiềm năng thì chắc chắn anh ấy sẽ ký. Nếu không, là do năng lực của anh có hạn.
– Không, dự án của anh thực sự tốt, chỉ là chồng em có một số vấn đề với anh nên mới từ chối.
– Vậy thì tôn trọng quyết định của chồng tôi. Tôi tin tưởng vào sự lựa chọn của anh ấy. Bây giờ, hãy buông tay tôi ra, nếu anh vẫn cố giữ tôi lại, tôi sẽ hét lên đấy.
Việt nghe thấy vậy, sắc mặt anh có chút không vui và nhìn xung quanh. Cuối cùng, anh ta cũng buông tay tôi ra. Tôi bắt xe về nhà và quyết định tự tay vào bếp nấu một vài món cho anh. Tôi hỏi cô giúp việc:
– Cô ơi, thông thường anh Lâm thích ăn món gì vậy ạ?
Cô giúp việc ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
– Dạ, anh Lâm ấy à? Tôi không rõ anh ấy thích ăn gì. Vì thông thường anh ấy ít khi ăn cơm ở nhà. Hơn nữa, bất kỳ món nào tôi nấu anh ta đều ăn được.
Tôi gật đầu nhìn cô giúp việc và bảo cô về sớm để tôi nấu cơm tối. Cô giúp việc ngần ngại không dám về, tôi phải khuyên bảo mãi cho cô mới cười tươi và nói:
– Dạ, vậy thì tôi cảm ơn cô nhé.
– Vâng ạ, không có gì cô ạ.
Khi gần xong bữa cơm, Lâm về nhà và thấy tôi đang nấu cơm liền cau mày:
– Cô Hoa đâu? Sao để cô vào bếp thế này?
– À, tôi đã bảo cô ấy về rồi. Cơm tối nay tôi nấu đấy.
– Cô biết nấu cơm à?
– Biết nấu mấy món vớ vẩn thôi.
– Ăn có ngon như cơm lợn không?
Tôi quay qua nhìn Lâm một cái và anh khẽ cười. Sau đó tôi giục anh đi tắm và rồi xuống ăn cơm. Lúc sau, Lâm xuống và tôi đã dọn xong bữa cơm. Tôi không biết Lâm thích ăn gì nên hôm nay tôi nấu những món tủ của mình. Anh nhìn thấy bàn ăn gọn gàng và trang trí đẹp mắt nên khen:
– Cô tự nấu à?
– Anh thử xem ngon không?
Anh gật đầu, dùng đũa gắp một miếng cá chua ngọt. Tôi chăm chú nhìn biểu hiện của anh, nhưng anh không có biểu hiện gì đặc biệt. Lát sau, anh nói:
– Cũng ổn đấy.
– Ngon thì anh ăn nhiều vào nhé. Dạo này tôi thấy anh làm việc hơi nhiều.
– Cô cũng ăn nhiều vào, ăn cả phần của con nữa.
Tôi khẽ mỉm cười gật đầu, ăn xong chúng tôi chia nhau công việc. Anh cho bát vào máy rửa chén, tôi lau dọn bàn. Đây là lần thứ hai chúng tôi làm việc này cùng nhau nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Sau khi dọn xong, Lâm định lên phòng làm việc thì bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ anh gọi đến. Tôi không biết bà nói gì nhưng yêu cầu chúng tôi đến ngay vì có việc quan trọng. Khi chúng tôi đến cửa nhà, thì thấy ông bà đã ngồi trên ghế sofa, bà lớn tiếng:
– Vào đây nhanh lên.
Lâm nhíu mày hỏi bà:
– Mẹ làm gì mà bắt chúng tôi đến gấp vậy?
– Anh chị cứ ngồi xuống đi, rồi tôi nói.
Tôi và Lâm ngồi đối diện ông bà. Bà lôi chiếc điện thoại có hình ảnh Việt nắm tay tôi trước cửa siêu thị lúc chiều đặt xuống bàn:
– Đây, bố con xem đi, tôi đã nói rồi, nhìn khuôn mặt con này, nó chẳng ra gì cả, loại gái lẳng lơ. Bố con có bênh con nó rồi tỉnh mắt ra chưa? Đàn bà đã có chồng mà còn dám nắm tay trai giữa công cộng. Nếu rơi vào tay phóng viên, chuyện gia đình này sẽ trở thành tiêu điểm rồi đấy!!!