Cưới chạy bầu Chương 2 | Đi khách
Tôi quan sát cái Trang, trong tình trạng say sưa với ly rượu, và người đàn ông bên tay trái tôi cũng dường như không kém phần phê. Mặc cho sự tự trọng của cô gái, tôi vẫn gật đầu đồng ý, không quan tâm.
Cô Trang tiếp tục hỏi nhân viên phục vụ:
– Xin lỗi, quán này có chấp nhận đi khách không?
– Hai chị có nhu cầu à?
– Ừ, đúng vậy. Có không?
Nhân viên nhìn chéo xung quanh rồi dừng ánh mắt lại ở người đàn ông mà tôi và Trang đã để ý. Tôi quyết định đứng dậy, mặc dù đôi chân còn run rẩy vì say sưa. Vì đã quá say nên khi đi, tôi không nghe rõ những gì nhân viên nói. Tôi tự tin bước đến gần anh ta, tay mạnh mẽ đặt lên vai và nở nụ cười:
– Anh có nhận đi khách không?
Anh ta quay đầu nhìn tôi, nhưng vì tôi đang hoa mắt nên không nhìn rõ khuôn mặt anh ta nữa. Tôi lắc đầu mấy cái để nhìn rõ hơn, thì thấy anh ta cau mày. Tôi tiếp tục:
– Có lẽ anh nghĩ tôi không đủ giá như mấy quý bà phải không? Xin anh hãy tự tin ra giá, bất kể là bao nhiêu tôi cũng có thể đáp ứng.
– Cô thực sự là người khó chịu.
– Xin lỗi, tôi không nghĩ nên nói về khách hàng như vậy. Trong ngành dịch vụ, việc này sẽ làm mất đi lượng khách.
– Vui lòng tránh xa tôi, tôi không quen cô.
Anh ta muốn đẩy tôi ra nhưng tôi vẫn bám chặt. Tôi lại nói:
– Hãy để tôi nói, tôi vẫn còn giữ được trinh đấy.
Tôi không nhớ rõ sau đó mình đã nói gì, nhưng anh ta vẫn quyết định không đi. Bị từ chối, tôi tỏ ra rất buồn và kêu lên:
– Ôi, sao anh lại bỏ em và con ở nhà để đến đây chơi? Anh còn là con người không?
Lúc đó, tôi kêu lên to, có lẽ những người xung quanh đã nghe thấy. Họ lên tiếng:
– Ôi, anh đây, vợ đẹp như thế mà để một mình ở nhà thì sẽ bị mất đấy.
– Đúng vậy, khi lấy vợ thì phải có trách nhiệm với vợ và con. Về đi, đã đủ vui chưa?
– Đàn ông nếu để vợ khóc là kẻ hèn.
Tôi không nhớ anh ta đã trả lời như thế nào, chỉ biết rằng mất rất lâu mới kéo anh ta ra khỏi quán. Khi ra ngoài, cảm giác của tôi trở nên lạnh lùng khi gió lùa vào, và tôi càng ôm anh ta chặt hơn. Anh ta đưa tôi lên xe, tôi còn nói:
– Hừ, những người đàn ông làm trai bao cũng có ô tô để làm việc đấy à? Kiếm tiền làm nghề này chắc cũng lợi lắm nhỉ?
Tôi không nghe thấy anh ta trả lời gì nữa, và sau một khoảng thời gian dài, tôi cảm thấy có một cánh tay nào đó lay lắt tôi:
– Nhà cô ở đâu?
– Ở khách sạn.
– Khách sạn nào?
– Bất kỳ khách sạn nào cũng được.
Tôi nhận ra anh ta đã giúp tôi xuống xe, có lẽ vì cồn trong cơ thể đã khiến tôi chóng mặt, cuối cùng dẫn đến việc nôn mửa. Tôi chạy ra gần gốc cây ở vỉa hè và nôn thốc. Đã mất một khoảng thời gian khá dài cho việc nôn mửa, sau đó tôi loạng choạng bước đi, và đụng phải một người. Vì chóng mặt, tôi không nhận ra anh ta.
– Để tôi đưa bạn lên phòng.
– Anh là ai? Có phải anh thích tôi không?
– Nếu giúp đỡ ai đó mà bị hiểu lầm là thích, thì tôi không biết phải nói sao.
Sau đó, tôi không nhớ được gì nữa. Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và nhận ra mình vẫn ôm chặt người đàn ông kia. Tôi hốt hoảng khi nhìn thấy mình không mặc gì cả. Tôi và anh ta hoàn toàn không quen biết. Tôi không nhớ được tại sao và khi nào mình lại thực hiện hành động như vậy. Tôi nhìn anh ta, một người đàn ông có gương mặt rất đẹp, nhưng tôi không biết anh ta là ai, từ đâu.
Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng sẽ dành tình cảm đặc biệt nhất cho người mình yêu, người mà tôi sẽ lấy làm chồng. Nhưng chỉ sau vài phút nông nổi vì buồn tình, tôi đã trao tình cảm cho một người mà tôi không biết gì về anh ta.
Tôi cảm thấy xấu hổ và sợ hãi. Tôi định rời khỏi giường, mặc quần áo rồi suy nghĩ tiếp, nhưng một giọng nói trầm ấm phát ra:
– Cô đã tỉnh rồi à?
Tôi quay lại nhìn anh ta, tự nhiên cảm thấy giận dữ:
– Đêm qua anh đã làm gì với tôi?
– Cô đã tự ý nhảy vào vòng tay của tôi.
Nghe anh ta nói, tôi mới nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Anh ta đã đưa tôi vào phòng một cách cẩn thận, và trong phòng có máy lạnh, nên tôi ôm chặt anh ta không buông. Và sau đó, tôi đã thậm chí còn giựt đứt chiếc áo sơ mi hàng hiệu mà anh ta đang mặc. Sau đó, tôi… tôi đã tự chủ động xuống dưới phần hạ thân của anh ta. Hơi thở ấm của anh ta làm tôi đắm đuối, anh ta ôm tôi, hôn vào cổ tôi… giọng nói của anh ấm áp như một giấc mơ:
– Đó là cô tự ý đấy.
Tôi tưởng mình đang mơ, một giấc mơ khiến tôi phấn khích. Tôi thích cách anh ta nhẹ nhàng hôn vào gáy tôi, và mùi hương nam tính từ anh ta làm tôi cảm thấy đặc biệt. Nhớ lại tất cả, tôi cảm thấy bàng hoàng, nhớ tiếng rên rỉ của mình, thậm chí còn nhớ những vết cắn trên cổ anh ta. Ôi trời ơi! Tôi đã làm gì thế này? Tôi đã bạo lực như thế sao?
Tôi tự trách bản thân mình, sao lại có thể trao đi một thứ quý giá như vậy chỉ vì đau lòng một chút? Tôi nhìn anh ta, giật mình thoát khỏi dòng ký ức. Tôi cảm thấy ngượng ngùng và xấu hổ.
– Cô đã hiểu hậu quả của mình chưa?
– Tôi chắc chắn sẽ phải chịu nhiều tổn thất hơn anh. Tôi là người say rượu, không biết gì cả. Còn anh đã được hưởng sướng và còn được trả tiền.
Tôi cố tìm lý do để biện minh cho sự xấu hổ của mình. Nhưng rồi anh ta cắt ngang:
– Hãy tự nghĩ lại lần nữa. Tôi cần gì không?
– Được rồi, tôi thừa nhận là do tôi say nên tôi đã sai.
Sau khi nói xong, tôi bước xuống giường, mặc quần áo gọn gàng và tìm chiếc túi xách của mình. Tôi lấy ra 3 triệu đồng và đưa cho anh ta:
– Đây, tôi gửi tiền. Bo thêm cho anh một ít, nhớ giữ bí mật, tốt nhất là quên tôi đi.
Anh ta nhìn số tiền trên tay tôi, dường như không quan tâm lắm. Tôi cảm thấy ngạc nhiên và hỏi:
– Anh không thấy số tiền này đủ à?
– Không đủ. Tôi cần 20 triệu.
Lúc nghe giá này, tôi chợt sững lại và nói:
– Ôi, anh không phải làm khách lần đầu mà chặt chém đến thế.
– Tôi là loại Vip đấy. 20 triệu chỉ là giá bạn bè.
– Loại Vip cái gì? Tôi không quan tâm anh là loại gì.
– Cô cứ nói lớn như thế mà lại không quan tâm?
Tôi cảm thấy xấu hổ hơn và cố tỏ ra mạnh mẽ:
– Được rồi, tôi chấp nhận giá của anh. Nhưng tôi không mang đủ tiền ở đây. Anh cho tôi số điện thoại, tôi sẽ chuyển tiền trong ngày.
– Không được. Có thể bạn sẽ thay đổi ý kiến. Bên cạnh đó, Tết đang đến gần, 20 triệu cũng là tiền lớn.
– Anh mặc đồ hiệu và có ô tô sang. Với số tiền này, anh cũng có thể kiếm được gần tỷ đồng cho đến cuối năm. Hơn nữa, anh không tin tưởng tôi sao?
– Không, tôi chỉ tin vào bản thân mình.
Tôi nhìn anh ta, cảm thấy hụt hẫng. Tôi đành phải năn nỉ anh ta cho vay tiền mặc dù cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi bắt taxi về chung cư. Khi đến nhà, mặc dù mệt nhưng tôi vẫn vào phòng tắm trước. Nước chảy dưới vòi sen mà tôi thậm chí không nhận thấy, tôi chỉ đứng đó như một bức tượng đá. Rồi tôi không thể chịu nổi nữa, ngồi xuống nền nhà tắm và khóc như mưa.
Sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường và ngủ liền đến chiều. Khi tỉnh dậy, điện thoại reo lên với nhiều cuộc gọi từ cái Trang. Tôi định gọi lại cho nó, nhưng màn hình lại hiện số của mẹ:
– Con ơi, sao hôm nay nghỉ làm?
Giọng mẹ ấm áp và đầy quan tâm. Tôi không dám nói sự thật về việc nghỉ việc, chỉ trả lời:
– Dạ, con về giỗ cụ sắp tới mẹ nhé.
Tôi ban đầu đã suy tính rằng sẽ về quê vào dịp Tết vì công việc luật sư của tôi quá bận rộn. Nhưng sau khi nghỉ việc và chưa tìm được công việc mới, tôi quyết định nói:
– Mẹ… con sẽ về nhà vào dịp Tết.
– Nhưng giỗ cụ là vào thứ 3, không phải chủ nhật đâu. Con có thể về được không?
– Con nghĩ sếp của con sẽ hiểu mà. Ngoài ra, con muốn ăn cơm mẹ nấu và thịt gà mẹ nuôi. Và… con muốn bố gói một ít giò xào, mẹ bảo bố nhé, trên này cũng có bán nhưng con thấy mẹ nấu ngon nhất.
– Cha bố cô. Vậy lần này con có dẫn thằng Việt về không để mẹ biết đường?
Khi nghe mẹ nói như vậy, lòng tôi bỗng chợt rộn lên. Tôi và Việt đã yêu nhau, cả hai đều biết, hơn nữa, bố mẹ tôi cũng rất quý Việt. Tôi đã nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ kết thúc đẹp như mơ, nhưng không ngờ đời tôi lại gặp phải rắc rối như vậy. Mặc dù việc mất việc có thể giấu mẹ, nhưng mối quan hệ tình cảm thì không thể giấu mãi được, tôi buộc phải nói thật:
– Con và Việt đã chia tay.
– Sao lại chia tay?
– Không hợp mẹ ạ.
– Việt có người khác phải không?
Khi mẹ nói vậy, tôi ngơ ngác trong một vài giây trước khi nói lại:
– Làm sao… sao mẹ biết vậy ạ?
Lúc này mẹ bắt đầu kể, hóa ra đợt tôi và Việt về quê chơi lần trước, mẹ đã vô tình nghe thấy Việt nói chuyện điện thoại với ai đó một cách thân mật. Nhưng vì tôi luôn tin tưởng và nói tốt về Việt, mẹ không dám suy nghĩ sâu xa. Mẹ vừa kể vừa thở dài, và mẹ nói:
– Đợt tháng 10, mẹ đi xem tử vi cho con, bà thầy xem tử vi còn nói cuối năm này con sẽ lấy chồng. Ai ngờ bây giờ lại có chuyện này… điều này khiến mẹ mừng hụt. Tức quá mà!
– Thôi mà mẹ, bói toán chỉ là để tham khảo, mẹ đừng lo lắng quá.
– Ừm, thế thôi làm gì làm đi. Mẹ đi đón thằng Tít đây.
– Dạ vâng ạ.
Sau khi tắt điện thoại với mẹ, tôi nằm xuống giường, rồi tự thưởng cho mình một chiếc pizza hải sản. Nhưng khi đang ăn, tôi bắt đầu rơi nước mắt và khóc như con điên. Tình yêu của chúng tôi không quá mạnh mẽ nhưng lại có nhiều kỷ niệm đẹp. Nghĩ về điều này, tôi vứt chiếc pizza về phía cửa, và lúc đó, cửa mở và cái Trang bước vào, chiếc pizza không may rơi trúng mặt nó. Cái Trang la toáng lên:
– Ôi, cái định mệnh. Đứa quằn què nào đáp vào mặt tôi thế này?
– Là tôi… nhà này chỉ có mình tôi, ngoài tôi ra không ai.
– Thằng ngu, pizza ngon mà vứt đi.
Tôi biết mình đã sai nên không dám tranh luận, chỉ ngồi yên và nghe nó giáo huấn. Rồi cuối cùng, nó quan tâm:
– Tỉnh rượu chưa?
– Nếu tôi chưa tỉnh mà vẫn nói được với mày thì sao?
– Vậy đêm qua đã…?
– Xong rồi. Nhưng đừng nhắc lại nữa, rất nhục.
– Thế đã muốn kiếm tiền chưa? Hay vẫn thất tình nên không buồn làm gì?
– Việc quái gì tôi phải thế. Tôi phải kiếm tiền chứ.
– Được thôi, vậy thì tốt. Có tin tốt tôi muốn thông báo với bạn đây.
– Tin gì vậy?
– Công ty mà tôi mới làm việc đang tìm kiếm luật sư đại diện mới. Nghe đồn luật sư trước đó đã nghỉ việc rồi.
– Công ty bạn mới làm việc là công ty bất động sản VINCENT phải không? Tôi nghe nói công ty đó có luật sư Đặng Đức Tài, một luật sư nổi tiếng ở Hà Nội làm người đại diện phải không?
– Đúng vậy, nhưng anh ấy đã nghỉ việc rồi.
– Vậy làm sao lại bị sa thải? Anh ấy là một trong những bậc tiền bối mà tôi ngưỡng mộ lắm đó.
– Không ai biết tại sao anh ấy bị sa thải. Nhưng tôi nghe nói sếp mới đã đến nên anh ấy mới được nghỉ việc. Và sếp mới chính là con trai của chủ tịch tập đoàn. Đây là cơ hội tốt, bạn nên thử xem.
– Liệu có được không?
– Đứa hâm này, bạn có đủ tự tin để tham gia không? Cuộc đời đang đưa ra cơ hội cho mình, tội gì không nắm bắt.
Tôi suy nghĩ một lúc, cái Trang nói cũng đúng, một cơ hội lớn như vậy thì tôi tại sao lại không thử. Tôi gật đầu:
– Ừm, để tôi thử.
Sáng hôm sau, tôi mặc bộ đồ công sở, tay cầm theo tập hồ sơ bước vào cổng công ty VINCENT để nộp đơn xin việc. Ngày trước, tôi đã nghe nhiều về công ty này, cũng nghe cái Trang miêu tả nhưng không nghĩ rằng công ty lại lớn như vậy. Khi bước vào phòng nhân sự, tôi thấy mọi người đều bận rộn. Tôi tự tin nói:
– Chào mọi người. Tôi nghe nói công ty đang tuyển dụng luật sư đại diện. Tôi đến đây để nộp hồ sơ ứng tuyển.
Một chị nhân viên nhìn tôi từ đầu đến chân rồi dừng lại vài giây trước khi nói:
– Hãy ngồi xuống đi.
– Dạ vâng.
– Đưa hồ sơ cho tôi xem qua.
Tôi đưa hồ sơ cho chị ấy, chị nhìn qua một lượt và thái độ của chị cũng rất hài lòng. Vì tranh chấp một vụ lớn ở công ty cũ, và tôi là người chiến thắng trong vụ kiện đó, nên chị ấy cũng biết đến tôi. Chị ấy ngẩng đầu:
– À, tôi cũng nghe nói về bạn rồi. Nhưng tại sao bạn lại nghỉ việc ở công ty cũ?
– Dạ, tôi có lý do riêng, xin lỗi, tôi không thể nói được.
– Không sao cả. Nếu đó là lý do riêng tư, tôi hiểu. Được rồi, tôi sẽ dẫn bạn vào gặp tổng giám đốc, vì quyết định chọn luật sư đại diện sẽ thuộc về ông ấy.
– Dạ vâng. Tôi cảm ơn.
Khi chị dẫn tôi vào phòng giám đốc, tôi bị choáng váng khi thấy căn phòng rộng lớn như vậy, bố cục được sắp xếp gọn gàng và đẹp mắt. Tôi nhìn vào chiếc bàn làm việc, và tấm biển nhỏ làm bằng kính trong suốt, nổi bật với dòng chữ đỏ “TỔNG GIÁM ĐỐC NGUYỄN HOÀNG LÂM”.
– Chào sếp. Đây là ứng viên xin việc làm luật sư đại diện cho công ty.
Tiếng chị nhân viên vừa nói khiến tôi giật mình, liền quay lại nhìn phía sau. Trước mắt tôi là một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, đang nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. Điều khiến tôi choáng váng chính là người đó chính là “Trai bao” mà tôi từng gặp ở quán bar hôm trước.