Cưới chạy bầu Chương 23 | Cùng đi chơi

29/02/2024 Tác giả: Hà Phong 219

Tôi vừa nghe Lâm nói mà không thể kìm nén được nụ cười tràn trề. Anh nhìn thấy, lại lườm tôi một cái:

– Tôi nói sai à?

– Đúng, anh nói mọi thứ đều sai.

– Đúng là chồng của luật sư.

Lúc đó, tôi đứng như bị đóng băng một lát, tim bỗng trào dâng cảm xúc khó diễn tả. Mặt tôi bỗng ửng đỏ, mặc dù chỉ là nuốt một cách tự nhiên mỗi giọt nước bọt nhưng cảm giác như vừa uống một ngụm nước đường. Chồng tôi nhẹ nhàng cười, anh sắp nói gì đó thì điện thoại bắt đầu reo, anh nhìn màn hình và rời đi để nghe điện thoại.

Trong lúc chờ anh, tôi ngồi yên thưởng thức cốc cafe, tĩnh mình quan sát những diễn biến xung quanh. Có lúc tôi tưởng tượng thấy đứa bé của mình đang mỉm cười nhìn tôi trong bức tranh hoàn hảo như thế này. Tâm trạng của tôi đã ổn định hơn sau vài ngày, nhưng nỗi đau mất con chắc chắn sẽ không bao giờ chấm dứt, nó sẽ mãi chôn sâu trong lòng. Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ, bất ngờ một giọng nói vang lên:

– Xin chào, thấy em ngồi một mình lâu rồi, em có thể cho phép anh ngồi cùng không?

Tôi nhìn lên thấy một người đàn ông trước mặt, có vẻ cũng trưởng thành như chồng tôi. Tôi trả lời thẳng thừng:

– Tôi không quen anh. Anh vui lòng đi nơi khác.

– Lạ trước mà quen sau mà em.

– Chỗ này đã có người ngồi. Anh vui lòng tìm chỗ khác.

– Vậy em có thể cho anh xin số điện thoại không?

– Không thể.

– Tại sao vậy?

Khi người đàn ông kia đang nói, giọng chồng tôi vang lên:

– Bởi vì đợi ông mày cho phép!

Người đàn ông này nhìn thấy Lâm, mày nhíu lại, biểu hiện rõ vẻ không hài lòng. Anh ta hỏi:

– Ông là ai?

– Tôi là chồng của cô ấy.

Lâm đi lại gần, ôm tôi vào lòng, tay anh vòng qua vai nhỏ của tôi. Người đàn ông kia nghe thấy anh nói như vậy, không nói gì thêm mà quay lưng rời đi. Anh vẫn giữ tay trên vai tôi, làm tôi xốn xang, rạo rực hơn. Anh chỉ buông ra sau một thời gian dài như vậy, làm tôi liếc mắt nhìn anh, thấy anh vẫn còn khó chịu. Bất ngờ, tôi cảm thấy hớn hở, tôi cười chế giễu:

– Thực ra, anh cũng không nên nói như vậy, phải không?

Lâm nghe thấy tôi nói vậy, trừng mắt:

– Thế mà nói làm gì? Hay là em muốn theo thằng kia đi? Đi luôn đi.

– Anh ghen à?

– Khùng, ghen cái gì, sao phải ghen, tôi chưa bao giờ biết ghen.

Tôi nhếch môi:

– Không ghen à? Thái độ anh thì sao? Mặt anh đang rõ chữ “ghen” rồi đấy.

Lâm nhìn tôi, sau đó trả lời:

– Ừ, cũng có chút.

– Vậy là anh đang ghen phải không?

– Sao em hỏi nhiều thế? Ừ, tôi ghen, có sao không?

Tôi cảm thấy vui vẻ với điều đó:

– Đúng là yêu mới có ghen. Vậy là anh yêu tôi rồi đúng không?

– Muộn rồi, đi về đi.

– Ơ kìa…
Sau khi Lâm nói xong, anh đứng dậy mà không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng tôi cũng cảm thấy mình đã biết câu trả lời rồi. Cái tính cách của anh, tôi không còn xa lạ nữa, với tính cao ngạo đó, chắc chắn anh sẽ không bao giờ tự nguyện nói ra từ “yêu” với tôi.

Trên đường về khách sạn, đột nhiên Lâm tự ý hỏi tôi:

– Duyên, tôi hỏi em mà em phải trả lời thật đấy nhé.

Tôi nhìn mặt anh, bất ngờ trước sự nghiêm túc lạ lùng khiến tôi có chút hoài nghi trong lòng.

Tôi rất sợ những câu hỏi sắp tới của anh sẽ là những điều tồi tệ, như “nếu chúng ta cách xa, em có buồn không?” hoặc “nếu tôi phải đi theo ý mẹ để chia tay em, em sẽ thế nào?”. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến những bộ phim tôi thường xem, với kết thúc đáng buồn sau những khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh và trả lời:

– Anh hãy hỏi đi.

– Em có phải thích tiền nhất không?

Tôi kinh ngạc nhìn Lâm:

– Tiền?

– Ừ, em trả lời đi.

– Thực ra, ai cũng thích tiền mà.

– Ngoài tiền ra, em có mê trai đẹp không?

– Anh hỏi quá đà, ai lại không mê trai đẹp.

– Sắp tới sinh nhật của em, em muốn anh tặng quà gì không?

Tôi dừng lại vài giây, mỗi lời hỏi của anh khiến tâm trí tôi lúng túng.

– Không cần.

– Vậy thì anh tặng em chính mình. Anh vừa có tiền vừa đẹp trai, phù hợp với sở thích của em.

Tâm trạng tôi từ sợ hãi giờ đã ngọt ngào hơn. Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc đó, tôi không né tránh mà nhìn thẳng vào đôi mắt của anh. Từ ánh mắt lạnh lùng đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp và chân thành. Tôi cười:

– Món quà lớn thế, tôi không dám nhận đâu.

– Đã là vợ chồng rồi mà em còn không thay đổi cách gọi sao?

– Tôi…

– Lại tôi!

– Ồ, thì em… em chưa…

Nói xong, cả hai má tôi đỏ bừng, tôi vội quay đầu điều chỉnh cảm xúc ngớ ngẩn của mình. Tôi biết trước mặt còn rất nhiều thử thách, nhưng bây giờ tôi không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn tận hưởng những giây phút hạnh phúc này bên anh.

Tôi mang theo tâm trạng hạnh phúc trở về khách sạn. Chúng tôi nằm xuống giường, dù đã cùng nhau ngủ bao nhiêu đêm nhưng hôm nay, trong lòng tôi có một cảm xúc lạ lùng. Lâm nhìn thấy tôi nằm ở mé tường, anh kéo tôi lại gần và nói:

– Lạnh chứ?

– Anh lạnh sao? Nếu lạnh thì tăng nhiệt độ phòng lên đi.

– Không phải ý của anh.

– Vậy làm sao để không lạnh? Tôi…

Tôi nói đến đây mới nhớ ra và phải lắp lờ miệng lại. Nhìn vào ánh mắt của anh, tôi nhanh chóng sửa lại:

– Tất nhiên là bình thường mà.

– Nhưng em thấy lạnh.

Nói xong, anh tự ý cho tôi nằm đầu lên lòng, ôm tôi rất chặt, như một sự tái ngộ sau bao ngày xa cách. Mặc dù tôi còn ngượng ngùng, nhưng vẫn chủ động đưa tay ôm eo anh. Rồi đột nhiên, anh cúi xuống hôn lên môi tôi. Nụ hôn ngọt ngào và êm đềm khiến tôi muốn níu giữ mãi. Đó không phải là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, nhưng lại là nụ hôn đầu tiên của tình yêu chúng tôi. Thậm chí lúc này, trong tâm trí tôi vẫn còn khó tin, một điều mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ đến, giờ đây lại trở nên hiện hữu, làm cho trái tim tôi đập mạnh hơn bao giờ hết. Đôi môi ẩm ướt của anh càng tiến sâu vào, như muốn khám phá hết mọi điều ngọt ngào trong khoang miệng. Mùi thơm, vị ngọt, cùng với hương nước hoa đặc biệt, thực sự là dư vị của tình yêu kỳ diệu, khiến cho tôi không muốn dứt ra. Lúc ấy, tâm trí tôi trở nên mê ly, mọi thứ dường như trống rỗng, tôi chỉ biết ngoan ngoãn phản ứng theo anh.

Đang hôn, bất ngờ anh dừng lại, nhẹ nhàng cười hỏi tôi:

– Cảm thấy không thoải mái?

Tôi biết rõ ý đồ trong câu hỏi của anh là gì, nên mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Tôi lắp bắp đáp:

– Không… Em cảm thấy nụ hôn ngọt quá.

– Em vẫn trả lời trống rỗng. Nói thật đi, em có cảm thấy không thoải mái giống anh không?

Ồ, tôi thực sự cảm thấy không thoải mái, bị kích thích như thế bởi một người đàn ông đẹp trai như anh thì không thoải mái thì có lẽ đã kỳ diệu lắm rồi. Nhưng tôi vẫn cố gắng phủ nhận.

Cuối cùng, Lâm không chịu buông tha cho tôi, tôi phải thừa nhận:

– Ồ, tôi cũng cảm thấy không thoải mái một chút.

– Nếu hôm nay không phải là ngày kiêng cử, em chắc chết với anh rồi.

Tôi nhìn Lâm, trêu chọc:

– Đã đe dọa em chết trong bao nhiêu phút chưa vậy?

– Em thích bao nhiêu phút?

– Em không biết.

– Ít nhất 40 phút, nhiều nhất hơn một tiếng. Đủ theo tiêu chuẩn của em chưa?

Mặt anh tự nhiên và thoải mái, trong khi đó, tôi lại cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt. Tôi biết mình đã dại khi trêu chọc một chuyên gia về tình yêu. Chúng tôi ôm nhau suốt cả đêm, đến sáng hôm sau tôi tỉnh dậy và không thấy anh.

Buổi chiều đó, khi chúng tôi đi qua công viên giải trí, tôi quyết định dừng xe để chơi. Ban đầu, anh còn trêu chọc tôi:

– Sao em cứ như trẻ con vậy? Có nhiều nơi khác hay hơn đấy.

– Anh đã từng đến đây chưa?

– Chưa.

– Thật là lãng phí tuổi trẻ.

Sau khi nói xong, tôi cứng đầu kéo anh vào khu vui chơi. Tôi buộc anh ngồi trên ngựa phi cùng tôi, và khi ngồi trên vòng quay xe lửa, mặc dù tôi rất sợ, nhưng những tiếng la hét của tôi cũng khiến tôi cảm thấy như đã giải phóng một gánh nặng lớn. Lâm ngồi bên cạnh tôi, anh tưởng tôi sợ nên đã ôm tôi vào lòng.

– Sợ vậy, lần sau thôi nhé?

– Ai sợ mà! Anh hét thử đi, thoải mái lắm.

– Không.

– Sao anh không hét đi, thoải mái lắm đấy.

– Thoải mái thì sao bằng khi hôn em.

Sau câu nói đó, anh hôn nhẹ lên môi tôi, tạo cảm giác ngọt ngào đến trái tim tan chảy. Anh ôm tôi chặt cho đến khi vòng quay kết thúc. Khi xuống từ đồ chơi, tôi cảm thấy chóng mặt và lảng lờ nên chúng tôi quyết định về khách sạn.

Buổi tối, Lâm đi tắm, còn tôi ngồi trên giường nhắn tin với bạn Trang, đột nhiên điện thoại rung lên, tôi quay đầu để xem thì thấy tin nhắn của anh hiện ra. Ban đầu tôi không muốn đọc, nhưng khi thấy số được lưu là “Thảo”, sự tò mò trong tôi bắt đầu trỗi dậy. Tôi lấy điện thoại ra xem, Thảo đã gửi:

– Anh về khi nào? Bác lo cho anh lắm đấy. Hôm nay em sang thăm bác, thấy bác yếu đuối về sức khỏe. Bác cũng khóc rất nhiều. Anh đối xử với mẹ như vậy vì cô ấy, liệu có đáng không?
Tôi ngồi suy nghĩ, và khi nghe tiếng cạch cửa, tôi sợ anh phát hiện tôi đọc tin nhắn của mình, nên vội vã đặt điện thoại về chỗ cũ.

Đêm đó chúng tôi không đi chơi thêm, từ tối đến khuya vẫn ôm nhau như thế. Tôi cũng thẳng thắn hỏi về mối quan hệ hiện tại giữa Lâm và Thảo.

– Em biết không nên đề cập đến quá khứ của anh. Nhưng em thấy Thảo vẫn yêu anh rất nhiều.

– Điều đó liên quan gì đến anh?

– Nhưng mẹ ưng cô ấy lắm. Em thấy cô ấy cũng muốn quay lại với anh đó.

– Em hãy lắng nghe, nếu không có sự cho phép của tôi, bà nội tôi sống lại cũng không làm gì được. Em biết chắc bà ấy lớn hơn mẹ em rồi đúng không?

Tôi muốn cười nhưng vẫn giữ bản tính nghiêm túc hỏi tiếp:

– Nhưng nếu mẹ yêu cầu tôi rời xa anh thì sao?

– Không sao cả. Dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ nắm chặt tay em, bên em suốt cuộc đời còn lại.

Tôi ôm chặt anh, mặc dù không biết bao nhiêu phần trăm là thật, bao nhiêu phần trăm là giả, nhưng điều đó cũng mang lại cho tôi một động lực lớn. Chúng tôi ở Đà Lạt đến ngày thứ 5, đã đi hết các địa điểm nổi tiếng, thưởng thức nhiều món ăn ngon. Đêm đến, chúng tôi vẫn ôm nhau ngủ trong hạnh phúc. Nhưng cuộc chơi nào cũng phải có ngày kết thúc. Hôm đó, Lâm nhận được điện thoại và phải về nhà gấp. Tôi không biết chuyện gì, nhưng khi chúng tôi bước vào nhà, thấy bố mẹ chồng tôi và Thảo ngồi trên ghế sofa. Đặc biệt, có một đứa bé khoảng 3 tuổi. Bà nói lớn khi thấy Lâm:

– Bon, ra chào bố đi con. Đó là bố của con đấy.

Bài viết liên quan