Cưới chạy bầu Chương 25 | Chăm sóc đứa bé
Sau khi nghe xong, tôi không tự chủ quay đầu nhìn chồng mình, trong lòng bừng lên một trạng thái mâu thuẫn. Mâu thuẫn ấy không phải chỉ về việc phải quyết định từ chối hay đồng ý, mà còn liên quan đến mong muốn chăm sóc đứa bé đáng yêu đó và sự bất đồng về khả năng và ý định của bản thân. Dù tôi muốn chăm sóc em bé nhưng trong lòng vẫn còn một rào cản không thể phủ nhận. Với công việc đầy bận rộn, điều duy nhất giúp tôi không phải suy nghĩ nhiều là làm việc. Nhưng bây giờ khi mẹ chồng đưa ra yêu cầu như vậy, tôi phải làm sao đây?
Ngay sau đó, Lâm lên tiếng với một phong cách dõng dạc:
– Mẹ, con đã nhịn mẹ quá nhiều từ hôm bữa đến giờ rồi đấy. Dường như việc nhượng bộ càng nhiều thì mẹ càng đòi hỏi nhiều hơn. Nếu mẹ muốn chăm sóc cháu thì mẹ tự lo. Vợ chồng con cũng có công việc và không gian riêng.
– Tự lo làm gì? Anh nghĩ mẹ không muốn chăm cháu mình à? Tôi chỉ muốn để chồng con gần gũi hơn với con thôi.
– Con không biết, công ty đang rất bận rộn và vợ con không thể chăm sóc được.
– Nếu anh chị muốn nghỉ làm để đi du lịch thì cũng không sao, nhưng giờ lại dùng công việc làm cớ với tôi à?
– Mẹ… con không muốn nói nhiều.
Lúc Lâm quát lên, tôi nhìn thấy đứa bé sợ hãi ôm chặt chân bà mà cúi xuống. Nhìn thấy cảnh đó, tôi lại nhớ đến con mình. Tình yêu thương trong tôi bùng cháy lên, và tôi hiểu rằng cả mẹ và bà đều rất kiên quyết. Do đó, tôi phải lên tiếng:
– Dạ vâng, mẹ cứ để cháu ở đây, con sẽ chăm sóc cho đến khi Thảo về.
Mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt đầy căm phẫn nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn một chút:
– Về phía cô, đứa bé không liên quan gì đến cô. Nhưng nó lại là con của chồng cô, tôi hiểu rằng có thể có sự khác biệt về cảm xúc nhưng cô hãy chăm sóc nó tốt.
– Vâng, mẹ cứ yên tâm.
– Được rồi, tôi phải đi rồi. Cô chăm sóc thằng bé đi.
Nói xong, bà cúi xuống nói nhẹ nhàng với đứa bé:
– Bon ơi, bà phải đi công việc rồi. Hôm nay con ở đây chơi với bố và dì nhé.
Đứa bé ngơ ngác nhìn bà, vì nó còn nhỏ nên không quan trọng ai trông nom, chỉ cần có đồ chơi là đủ.
– Con muốn đi nhà bóng.
– Dạ, sẽ có nhà bóng, bà sẽ xây cho Bon một khu vui chơi riêng. Bon chịu không?
– Dạ.
Sau khi bà đi, Lâm bất ngờ quay lại nhìn tôi với ánh mắt đầy lo âu, anh nói:
– Duyên à, em luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng liệu em đã bao giờ quan tâm đến cảm xúc của bản thân chưa? Anh không muốn em phải làm điều gì khiến mình không thoải mái. Anh không sợ bất cứ điều gì, chỉ sợ một điều duy nhất là khiến em khổ.
Sau khi nghe Lâm nói như vậy, tôi cảm thấy như được an ủi. Tôi nhìn sang phía đứa bé đang ngồi trên ghế sofa chơi đồ chơi, nhìn thấy sự vô tư của nó mà tôi không kìm được nụ cười. Tôi nói với Lâm:
– Em không cảm thấy bị gượng ép hay khổ cả đâu. Anh cứ yên tâm, em coi đây như là một cơ hội để học hỏi.
– Cơ hội? – Lâm nhíu mày hỏi lại.
Tôi cười nhẹ và nhấn mạnh:
– Đúng vậy. Cơ hội để học kinh nghiệm chăm sóc con trong tương lai.
Khi tôi nói như vậy, Lâm cuối cùng cũng cười. Buổi trưa đó, tôi tự mình vào bếp nấu cơm, theo thực đơn mà bà đã đưa cho trước khi bà đi. May mà tay nghề nấu ăn của tôi đã được cải thiện, và các món ăn mà đứa bé thích cũng dễ làm, nên đứa bé ăn rất ngon.
Nhìn hai bố con nhà anh ngồi bên nhau, tôi không biết liệu tôi có quá kỳ vọng hay nghĩ quá nhiều không khi tôi không thể nhìn ra nét gì của anh trên khuôn mặt của đứa bé. Suốt cả buổi trưa đó, mặc dù trong đầu vẫn luôn nghĩ đến kết quả của xét nghiệm ADN giữa anh và đứa bé, nhưng tôi vẫn muốn chắc chắn hơn một lần nữa. Vì vậy, tôi đã lén cắt một ít tóc của cả đứa bé và anh, sau đó nhờ cô Hoa trông nom đứa bé và tự mình đến trung tâm giải mã gen để kiểm tra lại. Tôi thực sự hiểu rằng nên chấp nhận sự thật, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của đứa bé, tôi lại cảm thấy bối rối không lối thoát. Tôi vẫn muốn có một câu trả lời cho mọi hoang mang của mình.
Sau khi quay lại từ trung tâm xét nghiệm ADN, tôi về nhà thẳng ngay. Lâm lúc này đã ra ngoài ký hợp đồng với đối tác, còn đứa bé vẫn ngồi ngay đó, chơi ghép hình một cách ngoan ngoãn. Khi thấy tôi, đứa bé ngẩng đầu nhìn và nói với giọng hơi ngọng:
– Chơi… chơi…
– Con muốn chơi cùng cô ư?
Đứa bé gật đầu, tôi cười nhẹ và ngồi xuống cạnh đứa bé. Bon vẫn còn nhỏ nhưng có vẻ khá giỏi trong việc chơi lắp ghép, như một đứa trẻ 4-5 tuổi vậy. Tôi hỏi:
– Bon chơi ghép hình giỏi quá nhỉ. Ở nhà Bon thường chơi với ai?
– Với bố Bon.
Tôi bất ngờ khi nghe đứa bé nói vậy, không biết liệu đó có phải là câu trả lời ngây thơ hay không, bởi chỉ mới gần đây mà đứa bé và chồng tôi mới quen nhau thôi mà. Hơn nữa, anh cũng chưa bao giờ ôm hay lại gần đứa bé. Tôi định tiếp tục hỏi khi cô Hoa mang sữa đến:
– Sữa cô dặn tôi pha đã pha xong rồi đây.
– Dạ, cháu cảm ơn cô.
Tôi nhận lấy cốc sữa từ tay cô giúp việc và nhẹ nhàng dỗ dành cho đứa bé uống hết. Buổi chiều đó, điều đặc biệt là tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ chồng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn mà bà gọi vào số của tôi, và lần này chỉ vì cháu bà mà thôi. Bà cảnh báo tôi không được làm gì đến đứa bé, điều này khiến tôi cảm thấy rất chạnh lòng vì sự nhìn nhận xấu xa từ phía bà. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể trả lời “vâng dạ” để kết thúc cuộc gọi.
Buổi chiều, tôi là người tắm cho đứa bé và sau đó Lâm đã về nhà. Sau bữa cơm, khi đứa bé sắp đi ngủ, tôi cho Bon uống một cốc sữa trước khi đưa vào phòng rửa răng cho bé. Sau khi đảm bảo rằng đứa bé đã ngủ say, tôi mới yên tâm rời phòng, đặt một chiếc gối ôm bên cạnh và đóng cửa trở về phòng của mình. Nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa bé khi đang ngủ, tôi cảm thấy như mọi rào cản trong lòng đã tan biến, thay vào đó là tình yêu thương vô hạn dành cho trẻ thơ. Tôi bất giác nghĩ đến tương lai với đứa con của mình và Lâm, cũng như đứa bé đã mất của chúng tôi. Nếu mà đứa con đó không rời bỏ chúng tôi, thì chỉ còn vài tháng nữa thôi, tôi sẽ có thể ôm con vào lòng.
Khi tôi bước vào phòng, thấy Lâm đang nói điện thoại. Tôi không nghe rõ bên kia đang nói gì, chỉ biết rằng anh có vẻ khó chịu và căng thẳng. Anh nói:
– Thằng bé đã ngủ, nếu cô muốn gặp con thì hãy về và đón con, đừng gọi cho tôi nữa.
Sau khi nói xong, anh tắt điện thoại. Tôi đoán rằng đó là cuộc gọi từ Thảo, vì vậy tôi cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng đi vào giường và nằm xuống. Anh ôm tôi từ phía sau và hỏi:
– Em có mệt không?
– Không. Thực sự thì đứa bé ngoan, nên việc chăm sóc cũng không khó khăn lắm.
– Ừ.
– Tối qua thấy Bon muốn chơi với anh, sao anh lại không chơi cùng? Dù sao, trẻ con không có tội, họ dễ bị tổn thương lắm đấy.
– Anh bận.
Tôi hiểu rằng Lâm chỉ đang nói ra một lý do, nhưng thực sự trong lòng anh vẫn chưa chấp nhận đứa bé. Tôi cảm thấy như anh đang nghĩ về điều gì đó, và thỉnh thoảng anh lại bảo tôi chờ. Tôi cũng chưa nói với anh về việc tôi mang tóc của anh và của Bon đi xét nghiệm, tôi sẽ đợi cho đến khi có kết quả.
Đêm đó, anh ôm tôi ngủ rất chặt, hơn bao giờ hết, như thể anh sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút là chúng ta sẽ mất nhau. Khi đến nửa đêm, khi tôi đang ngủ, tôi tỉnh dậy vì cảm giác cần đi vệ sinh. Anh vẫn đang mở mắt, và hỏi:
– Em đi đâu?
– Đi vệ sinh.
– Hôn cái rồi đi.
– Thôi đi, tôi không muốn vứt ra giường.
Anh mở mắt, cười nhẹ, sau đó hôn tôi một cái rồi mới buông ra. Thỉnh thoảng, tôi nghĩ rằng việc yêu ai đó không bao giờ đơn giản, và Lâm cũng vậy, dù anh có cao ngạo nhưng khi ở bên nhau, anh lại như một đứa trẻ.
Ngày hôm sau, vì trong nhà có thêm một đứa trẻ nên tôi phải dậy sớm hơn bình thường. Sáng sớm, cô giúp việc đi chợ về để chuẩn bị đồ ăn cho người lớn, trong khi đó tôi chuẩn bị đồ ăn riêng cho Bon. Sau khi đứa bé dậy, tôi giúp Bon vệ sinh cá nhân và sau đó ngồi xuống ăn sáng cùng hai vợ chồng. Sáng nay, thấy Bon kén ăn hơn so với hôm qua, tôi mới hỏi:
– Hôm nay đồ ăn cô nấu, Bon không thích à?
Thằng bé bất chợt ngước mắt nhìn tôi và bắt đầu khóc:
– Mẹ…Bon muốn mẹ Thảo.
Tôi cảm thấy bối rối và không biết phải làm gì nên chỉ có thể dỗ dành đứa bé. Nhưng thêm nữa, càng dỗ dành thì thằng bé lại khóc to hơn. Lâm thấy vậy cuối cùng đã quát:
– Nín!
Tôi bị sững sờ vì tôi nhớ rằng khi tôi mang thai, anh rất yêu thương đứa bé. Liệu có phải anh vẫn không tin rằng Bon là con mình không. Tôi nói:
– Anh đừng quát con như thế, nó bé chẳng biết gì đâu.
Mất một lúc rất lâu sau, thằng bé mới ngưng khóc. Sau khi ăn sáng xong, Lâm đi làm và tôi ở nhà chơi cùng Bon. Tôi hỏi:
– Bon thường chơi với ai ở nhà?
– Vú Hoa.
– Vậy mẹ Thảo có chơi với Bon không?
– Mẹ bảo mẹ còn đi làm.
Tôi hỏi thêm vài câu nữa nhưng thằng bé không trả lời. Sau đó, tôi nhờ cô Hoa để ý đứa bé và lên tầng lấy điện thoại. Nhưng khi tôi lên tới phòng, tôi nghe thấy giọng nói oang oang của mẹ chồng tôi khắp căn nhà. Tôi quay trở lại định xuống chào bà thì chẳng ngờ lại thấy bà đang vạch áo Bon lên xem kỹ. Bà hỏi:
– Hôm qua ai tắm cho Bon?
– Dạ, cô giúp việc ạ.
– Cô có cấu vào người Bon không?
– Không ạ.
– Cô có đánh Bon không?
Thằng bé lắc đầu. Lúc này bà mới thôi không tìm kiếm vết tích trên người Bon nữa. Dù tôi biết rõ mẹ chồng không thích tôi, nhưng hành động đó vẫn làm tôi đau lòng. Tôi hít một hơi sâu và bình tĩnh xuống chỗ bà, nhẹ nhàng hỏi:
– Mẹ vừa mới tới ạ?
– Sáng nay Bon ăn gì?
– Dạ, sáng nay con nấu cháo gà cho Bon ăn.
– Cô có cho thằng bé uống sữa không đấy?
– Dạ có ạ.
– Nhớ đừng bỏ thêm gì vào sữa đấy.
Tôi nhìn bà, ức muốn rơi nước mắt. Khi con người không thể nhẫn nhịn được nữa, họ sẽ nói hết những suy nghĩ trong lòng một cách thẳng thắn. Tôi không phải là mẹ ruột của Bon, nhưng tôi cũng là con người, cũng biết yêu thương và biết đúng sai. Nhưng tại sao bà lại nói những lời như xát muối vào lòng tôi, khiến tôi cảm thấy không có lương tâm. Ức quá, tôi nói:
– Mẹ, con biết mẹ không thích con, nhưng nếu mẹ không thể nói những lời tử tế, con nghĩ mẹ không cần phải nói với con nữa đâu ạ.
– Chị? Chị dám nói với tôi như thế?
– Mẹ ngồi chơi với Bon, con đi pha nước cam cho mẹ.
– Thôi, đừng, nhìn cái mặt chị như đưa đám thế thì ai dám uống. Tốt nhất chị đi đâu thì đi cho bà và cháu tôi chơi với nhau một lúc.
– Vâng, con xin phép con lên phòng. Khi nào mẹ về thì gọi con ạ.
Lên tới phòng, may mắn là khi tôi cầm điện thoại thì tin nhắn của Lâm đã đến, phần nào xoa dịu tâm trạng của tôi. Anh nhắn:
– Anh đến công ty rồi. Em đang làm gì đấy?
– Em đang ở trên phòng đây. Mẹ vừa đến chơi với Bon.
– Đừng xuống đâu, ở trên phòng thôi.
– Em biết rồi. Anh làm việc đi nhé.
– Hôm nay công ty không có em, anh thấy nhớ không?
– Thôi, anh đi làm việc, sẽ bớt nhớ thôi. Anh càng điên đấy.
– Giờ anh điên vì em!
Tôi vừa nhắn vừa cười, lòng như đang nở ra cả một bức tranh tươi sáng. Tình yêu của chúng tôi mỗi ngày lại càng thêm ngọt ngào, càng sâu sắc, nhưng càng hạnh phúc thì tôi lại càng sợ mất anh.
Mẹ chồng tôi ở chơi với Bon một lúc rồi về, sau khi mẹ chồng tôi ra về, tôi nhận được cuộc gọi từ trung tâm. Giao Bon cho cô Hoa, tôi vội vàng thay đồ và đi đến trung tâm. Khi đến, nhân viên trung tâm xét nghiệm ADN hỏi tôi thông tin cá nhân để xác nhận lại. Sau đó, họ đưa cho tôi bản kết quả và nói:
– Đây là bản kết quả xét nghiệm ADN của anh Nguyễn Hoàng Lâm và cháu Nguyễn Thế Anh.
Tôi nhận lấy kết quả, nhìn xuống dòng in đậm cuối cùng “CÓ QUAN HỆ CHA-CON”. Lần nữa, tôi như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục. Mặc dù trước khi đến, tôi đã xác định tâm lý trước rồi, nhưng lúc đó tôi còn chút hy vọng. Nhưng lần này, do đích thân tôi lấy tóc của hai người đi xét nghiệm, kết quả rõ ràng như vậy thì không thể sai được. Trung tâm này cũng là trung tâm nổi tiếng nhất ở đây, sự nhầm lẫn gần như là không có. Bon đúng là con của chồng tôi, vậy là mẹ chồng tôi cũng không lừa chúng tôi. Toàn thân tôi như đóng băng lại, không cảm nhận được gì.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, không biết đã bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại trong túi tôi vang lên, tôi mới giật mình tỉnh táo. Màn hình hiển thị cô giúp việc gọi đến, tôi vừa bấm nghe máy thì giọng nói của cô giúp việc hốt hoảng vọng ra:
– Chị Duyên ơi, có chuyện rồi. Bon… Bon mất tích rồi!