Cưới chạy bầu Chương 26 | Bon mất tích

01/03/2024 Tác giả: Hà Phong 213

Trong lần đầu tiên lái xe mà tôi vô tư phớt qua luật lệ giao thông, đèn đỏ, vàng nhưng tôi vẫn như bay về nhà, lòng chỉ lo lắng về những lời của cô giúp việc. Bon bỗng biến mất và tôi chỉ có thể khấn Phật rằng đứa bé sẽ không sao. Khi dừng xe trước nhà, tôi hỏi cô giúp việc về tình hình:

– Bon đã mất tích thế nào ạ?

Cô Hoa, với đôi tay vò chặt, đầy nước mắt, trả lời:

– Tôi để Bon ngồi chơi lắp ghép như mọi ngày. Nhưng khi quay lại, Bon đã biến mất. Tôi đã tìm khắp nhà mà không thấy.

– Nhưng tôi đã bảo cô chỉ cần trông Bon thôi, không cần làm gì cả.

– Tôi… tôi nghĩ Bon cũng ngoan mà.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và nhấn mạnh rằng quan trọng nhất là phải tìm thấy Bon. Nhớ đến camera trong nhà, tôi hỏi:

– Cô đã kiểm tra camera chưa?

– Tôi quên mất, chưa kiểm tra.

Tôi nhanh chóng kiểm tra camera và thấy một người cao khoảng m75, mặc đồ đen, đưa Bon ra khỏi nhà. Tôi không hiểu tại sao Bon lại không khóc hoặc sợ hãi khi bị bế đi.

Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ, Bon đã bị bắt cóc. Khi tôi chuẩn bị gọi cho Lâm, anh đã về.

– Em, sao rồi?

– Bon bị bắt cóc rồi. Tôi xem camera thấy một người đưa Bon lên chiếc xe màu đen không biển số.

Tôi khóc và lo lắng, nhưng Lâm lại bình tĩnh:

– Đừng lo, sẽ tìm thấy Bon thôi.

Tôi sợ anh không coi Bon là con mình, nên tôi nói:

– Anh ơi, hãy báo công an ngay. Bon là con của anh đấy, em đã xác minh lại rồi.

Khi tôi vừa kết thúc câu nói, tiếng gào của mẹ chồng vang lên:

– Con trai đâu rồi? Cháu tôi ở đâu?

Bà nhanh chóng đến gần, nắm túi xách và hướng thẳng về phía tôi. Lâm ôm chặt tôi, bất chấp cơn giận dữ của bà:

– Cô không nên nói như vậy. Tôi nhờ cô trông cháu, nhưng có việc nhỏ thế mà cô cũng không xử lý được. Hãy trả cháu lại đây, nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé, tôi sẽ không bỏ qua được.

– Hãy bình tĩnh đi.

– Bình tĩnh? Bây giờ mày còn nói bình tĩnh được à? Tránh ra, tao sẽ dạy cho mày một bài học.

Bà cố gắng kéo Lâm ra để đánh tôi, nhưng anh vẫn ôm tôi chặt chẽ. Tôi nhìn anh khóc một cách đau đớn, không sợ bị đánh, chỉ sợ không tìm được Bon. Bố tôi đến và kéo bà ra, quát:

– Con yêu của bà đâu rồi, bà vẫn muốn cãi nhau với con cháu lúc này à?

Bà buông tay và bắt đầu khóc, những giọt nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt lo lắng. Tôi nhìn bà và cảm nhận được tình yêu thương bà dành cho Bon. Đó là lần đầu tiên tôi thấy mẹ chồng khóc. Trên thế giới này, nụ cười có thể giả tạo, nhưng nước mắt thì phải rơi vì cảm xúc. Vì vậy, việc bà tức giận muốn đánh tôi cũng dễ hiểu.

Bà nhìn về phía tôi, nói một cách quyết định:

– Đi tìm cháu và đưa nó về đây cho tôi. Nếu không, cô đừng bao giờ trở về nhà này nữa.

Lâm hiểu rằng bà không kiềm chế được cảm xúc nên anh ôm tôi vào xe và rời đi. Trên đường, tôi nói với anh:

– Chúng ta phải báo công an ngay.

– Tôi đã báo rồi.

– Làm sao anh biết Bon mất tích?

– Cô Hoa gọi điện cho tôi. Sau đó, tôi xem camera trên điện thoại và thấy đó là vụ bắt cóc, nên tôi đã báo công an. Nhưng…

– Nhưng sao?

– Tôi không biết đó là vụ bắt cóc thông thường hay có lý do khác.

– Nếu là vụ bắt cóc thông thường để tống tiền, thì chắc chắn chúng ta đã nhận được cuộc gọi.

– Đúng vậy.

Cả tôi và Lâm đều có những nghi ngờ, nhưng không thể lơ là. Xe chạy dọc theo hướng mà camera ghi lại. Tôi biết tìm một người trong biển người là điều mơ hồ, nhưng chúng tôi không thể ngồi yên. Trên đoạn đường đi, tôi như ngồi trên đống lửa, mắt chăm chú nhìn hai bên đường. Nhưng dù nhìn mãi, tôi không thấy chiếc xe chở Bon đâu. Theo kinh nghiệm, đa số vụ bắt cóc thường đổi xe. Tôi cảm thấy lo lắng, hai tay bấu chặt vào nhau. Nếu Bon gặp chuyện gì, tôi không biết phải làm gì. Khi đang trên đường, tôi nhìn thấy một cô gái giống Thảo lái xe qua:

– Anh ơi, có vẻ như em vừa thấy Thảo đi qua. Mà cô ấy đang ở Sài Gòn mà.

Lâm nghe xong ngay lập tức lùi xe để quay đầu. Nhưng chúng tôi đã mất dấu ngay sau đó. Chúng tôi đi xe tìm kiếm trong khu vực Hà Nội khoảng 2 giờ, sau đó tôi nói với Lâm:

– Anh gọi hỏi công an xem có tin tức gì không?

– Bạn của tôi là công an, nếu có tin tức gì sẽ gọi lại. Đừng lo.

Lâm vừa nói xong, điện thoại của anh rung lên từ một số lạ. Anh nhìn màn hình, tôi nhanh chóng nói:

– Anh nghe xem, có thể đó là bọn bắt cóc.

Và đúng như tôi nói, khi Lâm nhấc máy, giọng một người đàn ông rõ ràng vang lên từ loa ngoài:

– Nhớ con trai mày không?

– Mày là ai?

– Tao không cần mày biết. Nhưng nhớ đấy, chuẩn bị 2 tỷ để chuộc lại con mày. Ngày mai tao sẽ gửi địa điểm. Tao nghĩ nhà mày giàu, 2 tỷ là con số không đáng kể với mày.

– Mày muốn chơi trò với tao à? Tôi nói với mày, mày không đủ tư cách để đối diện với tao.

– Thằng này, mày đã quên tao đang giữ con mày à?

– Mày định làm gì với nó?

– Nếu mày làm tao mất kiên nhẫn, tao sẽ giết mẹ nó luôn.

– Tao thách mày.

Tôi giật mình, nhìn Lâm với ánh mắt hoang mang. Tôi không hiểu tại sao anh lại nói như vậy với bọn bắt cóc. Có thể chúng sẽ trở nên nguy hiểm với Bon. Tôi nhanh chóng nói:

– Anh, hỏi địa điểm gặp họ đi.

Lâm giảm giọng:

– Xin hãy cho chúng tôi biết địa điểm.

Sau khi nói xong, anh tắt điện thoại. Tôi nhìn anh, lo lắng:

– Không biết chúng có làm gì với Bon không?

– Đừng lo. Bon sẽ an toàn.

Anh gọi điện cho bạn của mình làm công an để thảo luận. Nhìn vào đồng hồ, đã quá 12 giờ trưa, Lâm dừng xe trước một nhà hàng. Cổ họng tôi khô khốc, cảm giác không muốn ăn, tôi nói với Lâm:

– Anh ăn đi, em không muốn.

– Em phải ăn, không nên bỏ bữa.

– Em thực sự không muốn.

– Em lo lắng cho Bon à?

Tôi gật đầu, anh nắm tay tôi:

– Ngốc, không cần phải lo. Mẹ của nó chắc chắn cũng đang lo cho nó như em.

– Mẹ nào khi con mình gặp nguy hiểm cũng lo lắng.

– Nhưng không phải mẹ nào cũng như mẹ nào.

Sau đó, anh quyết định kéo tôi vào nhà hàng. Lâm đặt hai suất cơm gà nhưng dù là món ăn tôi thích, lúc này, cảm giác trong tôi cũng chẳng tốt lành gì. Sau khi ăn xong, chúng tôi quay về nhà. Mẹ chồng tôi hỏi:

– Sao rồi? Tìm thấy Bon chưa?

Lâm lắc đầu:

– Chưa, nhưng bọn bắt cóc đã gọi.

Nghe vậy, mẹ chồng lại ngồi xuống khóc. Cả ngày hôm đó, mọi người đều lo lắng, không yên. Buổi chiều, chồng tôi ra ngoài lâu, bố tôi cũng suy tư, trong khi mẹ chồng tôi liên tục cầu nguyện. Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy tôi, cơn giận trỗi dậy trong bà:

– Tốt nhất là cầu cho cháu tôi không sao. Nếu có chuyện gì xảy ra, cô sẽ chịu trách nhiệm với tôi.

Bố tôi nhìn bà:

– Bà im lặng đi. Nhà đã đủ rối rắm chưa? Con Thảo đâu rồi, nếu con mất tích mà bà không thèm về à?

– Nó đang mua vé về rồi. Sáng nay nó có cuộc họp dở tại hội nghị gì đó. Bố mẹ nó ở nhà đang tìm kiếm. Nhà mình và nhà hàng xóm có mối quan hệ kinh doanh lâu năm, nhưng giờ đây nếu có chuyện gì xảy ra với thằng bé, chắc không còn mặt mũi nhau nữa.

– Giờ lại không lo cháu, chỉ lo không thể nhìn mặt nhau à?

– Ông đừng mỉa mai tôi. Tất cả là do con dâu quý hóa của ông gây ra.

Tôi không muốn ông bà cãi nhau vì mình, và Lâm cũng dặn tôi ở nhà đợi tin anh, vì thế tôi lên phòng để tránh bà. Tôi gọi cho Trang và kể lại toàn bộ tình hình gần đây. Trang trách móc:

– Con điên, chuyện lớn như vậy mà giấu tao lâu vậy. Có còn coi tao là bạn bè nữa không?

– Không phải, tôi chỉ lo lắng cho bạn thôi.

– Có chuyện gì với L** không?

– L** là ai?

– Con Thảo, cô ấy mất tích thì đã ngất lên chưa?

– Cô ta đi công tác Sài Gòn, chưa về.

– Ơ hay, tôi mới gặp cô ta ở siêu thị mà. Sài Gòn cái quái gì?

– Mày chắc chứ? Có nhìn nhầm không?

– Tôi chắc như tình yêu của Lâm dành cho mày vậy. Trưa nay tôi đi siêu thị, tôi và cô ta đứng cùng một quầy thanh toán.

– Nhưng mày nhớ rõ lần trước gặp cô ta ở nhà hàng chứ? (Tôi hỏi lại cho chắc).

– Đéo đâu, tôi chỉ tò mò tìm trên Facebook cô ta thôi. Lúc đó mới nhớ mặt.

Nghe Trang nói, tôi chắc chắn rằng tôi không nhìn nhầm. Nhưng mẹ tôi vừa nãy còn nói cô ta đang mua vé về, sáng nay còn có cuộc họp ở Sài Gòn. Tôi nói thêm một vài điều với Trang trước khi tắt điện thoại và suy nghĩ. Mọi thứ dường như liên kết với nhau, tôi nghĩ đến việc đây có thể là một vụ bắt cóc cố ý để hướng vào tôi. Mẹ nào cũng sẽ lo lắng khi con gặp nguy hiểm, không ai lại bình tĩnh như vậy. Tôi không dám chắc suy nghĩ của mình có đúng không, nhưng tôi cảm thấy Lâm cũng suy nghĩ giống tôi.
Tôi gọi cho Lâm nhưng anh không nghe máy. Thời gian trôi qua, đến tối bố mẹ chồng tôi chuẩn bị về, Thảo bất ngờ chạy vào nhà, trông cô ta hốt hoảng và trắng bệch, cầm tay mẹ chồng tôi nói:

 

– Con mới đến từ sân bay. Bon sao rồi, đã tìm thấy chưa ạ?

Mẹ chồng tôi lắc đầu:

– Chưa. Lâm cũng ra ngoài từ chiều mà chưa gọi về.

Nói xong cô ta quỳ sụp xuống ôm lấy mẹ chồng tôi, giọng nói kêu gào thảm thiết:

– Bon của cháu…lẽ ra cháu không nên để con rơi vào tay cô ta… Bon ơi….Bon ơi…mẹ xin lỗi.

– Trong lúc khóc lóc và kêu gào, Thảo bất ngờ quay đầu nhìn về phía tôi, sau đó lao đến đánh tôi mạnh mẽ khiến tôi không kịp phản ứng. Cú đập tai đó khiến tôi bị xây sẩm mặt mày:

– Tại chị… Tại chị mà con tôi mới phải trải qua điều này. Chị có biết con tôi mới chỉ 3 tuổi không? Đêm nay nó sẽ ngủ như thế nào, liệu chúng nó có cho nó ăn không? Chị là đồ độc ác, chị có cố ý để chúng nó bắt cóc con tôi không?

Lúc đó, tôi tức giận lắm, nhưng không thể làm gì khi Thảo đánh tôi mà tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt cười hả hê của cô ta. Tôi càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình. Nhưng giờ nếu tôi nói ra, có lẽ không ai tin tôi. Tôi cố gắng kìm nén và nghĩ rằng “nhẫn nhịn… nhẫn nhịn, đợi mọi chuyện sáng tỏ thì mày biết tay bà”.

– Tôi cũng không muốn chuyện Bon bị bắt cóc xảy ra.

– Đừng có cố che giấu, rõ ràng chị mong muốn nó biến mất nhất vì sợ nó ảnh hưởng đến cuộc sống của chị.

Sau khi Thảo dứt lời, bố chồng tôi lên tiếng:

– Đủ rồi, đừng làm loạn nữa. Bác tin Duyên không phải loại người như thế đâu. Chuyện đã xảy ra, bây giờ chỉ cần yên tĩnh đợi tin tức.

Thấy bố chồng nói thế, Thảo không hài lòng nhưng vẫn phải nghe lời. Cả nhà ngồi chờ Lâm, nhưng đến 10 giờ không thấy anh về, mọi người cũng ra về. Tôi sau đó lên phòng gọi điện, nhưng đến 2 giờ sáng vẫn không thấy Lâm về. Cuối cùng, mệt mỏi, tôi buông xuống giường và chìm vào giấc ngủ không rõ là khi nào.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Lâm đã nằm bên cạnh ôm tôi chặt. Tôi cựa người và anh gục vào vai tôi, tiếng nói của anh nhẹ nhàng:

– Em còn ngủ đi.

– Anh về lúc nào vậy? Sao em gọi anh không được?

– Anh mới về, muốn ôm em một lát để tiếp tục sức mạnh.

– Anh đi đâu từ chiều qua vậy?

– Anh đi giải quyết một số việc.

– Bọn bắt cóc đã nhắn lại chưa?

Tôi vừa hỏi, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên, giọng mẹ chồng tôi vang lớn:

– Sáng sớm mà cô còn ngủ? Cháu trai tôi mất tích, cô có vẻ như đang ngủ say?

Tôi định ngồi dậy mở cửa cho bà, nhưng Lâm kéo tay tôi lại:

– Để anh.

Anh ta bước xuống giường, mở cửa ra và nói:

– Mẹ nói đủ chưa? Ngày nào mẹ không chửi vợ con là mẹ ăn không ngon à? Có việc gì mẹ cứ xuống dưới, còn vợ chồng con sẽ xuống sau.

Nói rồi, Lâm đóng cửa lại, tôi lồm cồm ngồi dậy và đi rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, tôi thay quần áo và xuống dưới. Tôi chào ông bà nhưng không nhận được câu trả lời. Lâm nói bọn bắt cóc đã gửi địa điểm và anh sẽ đến đó. Tôi nghe vậy liền nói:

– Tôi đi cùng anh.
– Cô ở nhà đi, đã làm rối rắm chưa đủ à?

Nghe mẹ chồng nói như vậy, tôi im lặng, Lâm nắm tay tôi:

– Mình đi.

Mặc dù mẹ chồng không đồng ý, nhưng anh vẫn quyết định đưa tôi đi cùng. Khi đến điểm hẹn, nhưng không thấy ai cả. Tôi sắp lên tiếng thì anh lại bình tĩnh nói:

– Hôm nay trời đẹp nhỉ? Đứng ở bãi cỏ kia mà hôn nhau thì phiêu phải biết.

Lạ lùng thật, tôi không thể hiểu ông này. Tôi nhăn mày quay sang nói:

– Anh gọi lại cho bọn bắt cóc đi.

– Chúng ta không cần phải lo lắng về bọn họ.

Anh quay xe về nhà ngay. Khi đến nhà, Thảo đang ở đó, Bon ngồi trong lòng bà và có một người đàn ông lịch sự ngồi đối diện.
Trước khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thảo chạy đến gặp chồng tôi, nói đầy ấm ức:

– Anh Lâm, anh biết không, chính vợ anh mới là kẻ chủ mưu bắt cóc con chúng ta không? Bọn bắt cóc đã thú nhận hết, may mắn là bố em đã tìm ra Bon sớm, không thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với bé.

– Vậy à?

Bài viết liên quan