Cưới chạy bầu Chương 27 | Bon là con ai ?

01/03/2024 Tác giả: Hà Phong 226

Thảo nhăn mày, quan sát vẻ mặt bình thản của chồng tôi mà tôi rơi vào tình trạng shock tột độ. Cô tiếp tục:

– Chính chị là người đối xử tàn nhẫn với đứa con của mình đấy anh. Em hiểu anh đã yêu chị rồi nhưng xin anh, hãy suy nghĩ cho đứa con của anh. Đứa bé là thể hiện của tình yêu giữa anh và người phụ nữ đó, anh không thể bỏ qua nó như vậy được. Nếu không có bố em, đứa bé đã phải chịu đựng những gì vào lúc này đâu anh.

Chồng tôi nghe vậy, bất ngờ nổi giận, ánh mắt anh đầy căm phẫn:

– Đứa trẻ có liên quan gì đến đây? Chị vẫn có thể nói những lời như vậy ư?

– Anh… ý anh là gì?

Tôi nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng của Lâm, anh ta muốn thể hiện sự tức giận nhưng khi nhìn về phía Bon, giọng điềm dã của anh bắt đầu:

– Cô Hoa hãy đưa đứa bé ra ngoài.

Mẹ chồng tôi do dự không muốn giao Bon cho cô Hoa, bà hỏi Lâm:

– Con định làm gì tiếp theo vậy?

– Mẹ hãy yên tâm, để con lo. Sau này mẹ muốn nói gì thì nói.

Sau đó, bà đành phải đưa Bon cho cô Hoa với ánh mắt không hài lòng. Khi cô Hoa rời đi, Lâm mới lên tiếng:

– Thảo, còn là con người nữa không? Cô là loại người gì mà tôi không thể diễn tả, nếu nói cô vô liêm sỉ cũng chưa đủ để miêu tả cái tính cách đáng ghét của cô. Tại sao cô muốn tôi phải chịu trách nhiệm với đứa con mà cô đã từng có với người đàn ông khác? Cô muốn tôi nuôi dưỡng và yêu thương đứa bé đó nhưng đứa bé đó đâu phải con tôi!

Sau khi nghe Lâm nói như vậy, Thảo có vẻ hoàn toàn choáng váng, mặt cô tái nhợt như tàu lá chuối. Tôi cũng không kém phần sửng sốt, đặc biệt là bố mẹ chồng và người đàn ông kia. Tôi nhìn thấy bà mẹ chồng muốn đứng lên và nói gì đó nhưng bố chồng tôi đã kéo bà xuống.

– Em không thể nghĩ vậy, suốt thời gian qua, em chỉ yêu mình anh thôi, anh phải tin em. Bon chắc chắn là con của anh, thậm chí cả mẹ anh cũng đã kiểm tra lại và cả chị cũng…

Thảo đứng giữa câu, không tiếp tục. Tôi tròn mắt nhìn cô ta, tại sao cô biết tôi cũng đã kiểm tra? Lâm cười khẩy:

– Vì cô đã thao túng cả trung tâm xét nghiệm, bởi vì chú của cô là giám đốc trung tâm đó.

– Lâm… em thật sự không phải như vậy.

Thảo lắc đầu liên tục và bắt đầu khóc, như thể cô đang trải qua một trạng thái cực kỳ đau đớn. Bố cô cũng không thể kìm nén nữa, tức giận đứng dậy và đi về phía chúng tôi:

– Lâm, chúng ta đã hợp tác lâu nay, tôi nghĩ cậu là người có trách nhiệm, vì thế tôi đã ủng hộ con gái tôi sinh con cho cậu. Bây giờ mới thấy cậu là một người tồi tệ, cậu định làm hại danh tiếng của con gái tôi à? Nếu cậu vẫn cố gắng gây tổn thương cho danh tiếng của con gái tôi như vậy, tôi sẽ kiện cậu.

Lâm nhét hai tay vào túi quần, tỏ ra không quan tâm, giọng nói lạnh như băng:

– Kiện à? Ông muốn kiện tôi à? Ông tưởng tôi sợ à. Ông đừng quên, vợ tôi là luật sư đấy.

Trong tình hình căng thẳng như vậy, khi Lâm nói câu “Vợ tôi là luật sư đấy”, tôi hầu như muốn cười lớn. May là tôi kiềm chế được, không thì đã bật cười rồi. Cái gã này, đến giờ vẫn tỏ ra hào phóng về vợ mình.

Bố của Thảo nghe Lâm nói với thái độ đó liền tức giận:

– Cậu… cậu đủ rồi, cậu đợi xem.

Sau khi nói xong, ông định quay sang lấy con gái mình đi về, nhưng Lâm phản đối:

– Đợi đã. Chưa xong mà, nhà này không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi.

Thảo, mặt đầy nước mắt, bỗng nhiên nở một nụ cười và nói với anh:

– Được, anh nói Bon không phải con anh. Vậy anh có chứng minh nó không phải con anh không?

Khi Thảo dứt lời, một người đàn ông mặc vest màu đen đột nhiên chạy vào và đưa một phong bì màu vàng cho chồng tôi:

– Sếp… do tắc đường nên em đến muộn. Đây là kết quả.

Lâm mở phong bì và kiểm tra nội dung bên trong. Khi tôi nhìn thấy dòng chữ đỏ “KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG”, tôi rất bất ngờ. Sau đó, anh ta ném phong bì về phía Thảo:

– Đây là kết quả xét nghiệm ADN của tôi với Bon ở bệnh viện Vinmec. Tôi và đứa bé không có quan hệ huyết thống.

Khi Thảo nhìn kết quả, mặt cô tái mét và cơ thể run rẩy. Mẹ chồng tôi, nghe thấy điều này, lập tức đứng dậy và nhận lấy phong bì. Khi mở ra, bà hoảng sợ nhìn Lâm:

– Kết quả này có ý nghĩa gì?

Lâm nhếch mép và trả lời:

– Đứa bé Bon không phải con tôi. Mẹ có biết tại sao chúng tôi chia tay không? Bởi vì tôi đã chứng kiến cô ấy ngoại tình với Hải trong nhà vệ sinh. Đứa bé cô ta mang trong bụng cũng là con của Hải. Điều đó chưa đủ, vụ việc Bon mất tích không phải là do bắt cóc, mà là do cô ấy tự tạo ra để oan cho vợ tôi.

– Anh nói dối, tôi hiểu anh đang che chở vợ mình nhưng không cần phải làm như vậy.

Thảo cãi lớn nhưng giọng nói rõ ràng thể hiện sự run rẩy. Lâm cười khẩy:

– Tôi biết cô sẽ cãi. Nhưng thôi, chơi ván bài này đến cùng.

Sau khi nói xong, Lâm quay qua gật đầu với một nhân viên của mình. Người đó ra ngoài một lúc và quay lại với một người đàn ông khác. Khi Thảo nhìn thấy người đàn ông này, mặt cô trắng bệch và cô nói lắp bắp:

– Anh… tại sao anh lại…

Người đàn ông tự tin bước về phía Thảo và nhíu mày:

– Vậy là em cố ý ngăn cản tôi liên lạc với con à? Em nói rằng em mang con về Việt Nam để con gặp ông bà ngoại rồi em qua. Vậy sao bây giờ em lại muốn tìm một người bố khác cho con tôi, Thảo?

– Anh… anh nói gì vậy? Tôi không quen anh.

– Không quen? Chúng ta đã ở chung vài năm mà em nói không quen à?

– Anh đừng có cố gắng nữa, Hải.

Sau khi Thảo nói xong, nhận ra sự lỡ lời của mình, Hải cười:

– Không quen mà em lại nhớ tên tôi à?

– Tôi…

– Được rồi, cho là em không quen tôi. Nhưng trẻ con không biết nói dối đâu.

Nói xong, Hải quay sang nhìn Bon đang chơi ở ngoài sân. Thảo không cố ý lại túm tay Hải. Bố Thảo hiểu ra tất cả, tức giận mặt đen như than:

– Em đã quá đủ rồi, em có ý định biến tôi thành trò cười à?

Sau khi nói xong, ông đi mất. Hải nhìn Thảo rồi quay sang nhìn Lâm:

– Hối hận nhất đời là vì một người phụ nữ không đáng để tôi gọi là bạn. Chuyến đi về Việt Nam này chỉ là một phần của sự hối lỗi về quá khứ của tôi. Chúc cho anh hạnh phúc.

Sau lời nói này, anh ta cũng rời đi. Tôi nhìn bố chồng, ngoài việc nhăn mày ra thì ông không có biểu hiện nào khác. Mẹ chồng tôi vẫn thấy thất vọng và sợ hãi. Thảo nhìn mẹ chồng, nhưng trước khi cô ấy kịp nói điều gì, bà đã vỗ tay mạnh vào mặt cô:

– Cô là con người không ra gì! Cô còn muốn biến tôi và cả gia đình này thành trò cười à? Điều đó không thể chấp nhận được. Cô phải biến đi ngay! Từ bây giờ, cô không được phép bước chân vào đây nữa, không được phép tiếp xúc với con trai tôi!

– Bà, xin bà hãy lắng nghe cháu…

– Câm miệng lại, không thì tôi đập chết cô ngay đây! Cô phải ra đi, mãi mãi không được gặp con trai tôi!

– Bà ơi, cháu xin bà…

Thảo cố gắng nói nhưng mẹ chồng cô đập mạnh vào mặt cô. Tôi không thể tin vào điều này, người đã từng yêu thương và bảo vệ cô ấy bây giờ đã trở nên hung ác:

– Cô là cái con người tệ hại! Cô muốn làm gì với tôi và cả gia đình này à? Biến đi! Tôi đã yêu thương cô như con ruột, nhưng bây giờ tôi không muốn thấy mặt cô nữa!

Sau khi nói, Thảo quỳ sụp xuống, ôm chân mẹ chồng tôi và khóc. Lâm lên tiếng:

– Nói thật, lúc này chửi cô thì tôi chỉ lo cô không hiểu tiếng người. Còn đánh cô, người ta lại nói tôi ngược đãi động vật. Nhưng bây giờ, tôi thật muốn đánh cô, Thảo. Nhớ lại những ngày yêu cô, thật là sỉ nhục đời tôi. Ban đầu, tôi không ghét cô như vậy, nhưng cô đã làm tổn thương vợ tôi. Mẹ tôi quý trọng cô, tôi không can thiệp, nhưng cô đã vượt quá giới hạn. Đụng vào ai thì tùy, nhưng đụng vào vợ tôi, cô chỉ có một kết cục.

– Anh Lâm…

– Lâm Lâm gì, cút đi!

Chồng tôi nói xong, mẹ tôi cũng rút tay Thảo ra:

– Con trai tôi nói đúng, cô cút đi ngay. Tôi không muốn nhìn thấy cô, cô làm tôi ghê tởm. Người như cô không xứng làm dâu của tôi.

Thảo không có gì để nói, lảo đảo bước về cửa. Khi cô ấy đã đi được vài bước, Lâm bất ngờ lên tiếng:

– Đợi đã.

Khi nghe chồng tôi nói vậy, Thảo quay lại với hy vọng:

– Anh Lâm.

Lâm nhìn tôi, ánh mắt nhẹ nhàng:

– Duyên, em đánh anh đúng không? Nay anh đánh lại em cho.

Tôi không kìm được cười nhưng giữ lại. Tôi nhìn Thảo, lòng tự hào lóe lên, cô đã làm tôi khóc bao nhiêu, giờ tôi được chồng bảo thế này, tôi không cần nể nang. Mặc dù bố mẹ chồng đang đây, tôi không thèm quan tâm, giơ tay tát cô ta một cái.

Thảo bất ngờ và kinh ngạc, cố gắng tát lại nhưng bị Lâm giữ lại.

– Anh Lâm, anh cho vợ anh đánh em. Em sẽ kiện cô ta.

Tôi nhanh chóng đáp:

– Cái tát này tôi trả lại cô, một cái chưa đủ cho những gì cô đã làm với tôi. Nhưng thôi, đủ rồi. Còn cô muốn kiện tôi à? Tốt, lâu rồi tôi chưa đứng trên toà. Tôi cũng sẽ kiện cô về việc vu oan, sỉ nhục người khác. Trong nhà có nhiều camera, nếu cần, tôi sẽ sử dụng.

Thảo lập bập nhìn tôi rồi nổi giận và rời đi. Khi cô ta đi, Lâm nhẹ nhàng cầm tay tôi nhìn xung quanh. Tôi nói:

– Anh làm gì thế? Bố mẹ đang ở đây mà.

– Anh xem có làm em bị thương không?

– Không sao.

Sau khi nói xong, tôi nhanh chóng rút tay ra khỏi tay chồng. Khi quay lại, thấy mẹ chồng tôi đã ngồi xuống ghế, khóc và nổi giận:

– Đã sống mấy chục năm, giờ lại bị một đứa con gái làm vậy.

Bố chồng tôi thấy mẹ buồn liền nói:

– Cũng vì bà luôn có thành kiến với con dâu đấy. Giờ thì bà đã sáng mắt chưa.

– Tôi đã tin tưởng cô Thảo. Và cũng do tôi đã đi xét nghiệm ADN, kết quả thì… không thể không tin được.

Lâm nghe vậy cũng hỏi mẹ:

– Mẹ xét nghiệm ở đâu vậy?

– Ở trung tâm.

– Bình thường mẹ cũng đi bệnh viện Vinmec. Hôm nay sao lại ra trung tâm?

– Phương giới thiệu mẹ qua đó, nói là nổi tiếng.

Lâm nghe vậy nhìn mẹ, nhấm nháp suy nghĩ. Nghĩ đến Phương, tôi nhớ, bà ấy thân với Thảo, không biết trong chuyện này bà ấy có liên quan không.

Lâm bảo mẹ:

– Mẹ cũng ít nói với chị ta thôi. Không tốt đâu.

– Đúng, ai nói xấu vợ anh thì không tốt đẹp.

Bố chồng tôi bắt mẹ đứng dậy đi về. Lúc này, tôi quay lại nhìn chồng, hỏi nhẹ:

– Anh biết hết mọi chuyện rồi sao?

– Ừ, biết rồi. Cả việc em đi xét nghiệm ADN rồi bị theo dõi.

– Làm sao anh biết vậy?

Anh nhìn tôi, cười nhẹ:

– Thấy chồng em giỏi không?

– Giỏi. Em thấy anh giỏi mọi thứ.

– Có một cái anh giỏi nhất.

– Cái gì?

– Lên phòng anh kể cho.

Trước khi tôi kịp nói, anh nhấc tôi lên và ôm vào lòng. Tôi xấu hổ, đỏ mặt nói:

– Đưa em xuống, nhà còn có người giúp việc đấy.

– Lên giường rồi anh thả.

Mặc tôi giãy đành đạch, Lâm vẫn ôm tôi lên phòng. Đặt xuống giường, anh chặn môi tôi và hôn sâu. Đôi tay anh vẫn xoa bóp bầu ngực căng tròn của tôi. Nụ hôn sâu đến mức tôi bắt đầu mê mệt. Cơ thể tôi nóng lên, không kiềm chế được, tôi đáp lại ôm anh.

Anh thì khẽ nói vào tai:

– Anh làm được không?

Dù không lần đầu tiên, nhưng lần này là tự nguyện, nên tôi còn ngần ngại. Tôi gật đầu.

Anh cười:

– Em muốn biết anh giỏi cái gì nhất không?

– Vâng.

Anh nói rồi cúi xuống, hôn từ tai đến cổ, kết thúc ở bầu ngực. Anh mút mát nhẹ nhàng, thỉnh thoảng trêu đùa tôi. Tôi không kiềm chế được tiếng rên trong khi bị kích thích. Lâm càng kích thích hơn, tay còn lại xoa nắn bầu ngực kia. Tôi cởi áo anh và cả hai mất kiểm soát trên giường. Trong khi say mê, anh hỏi:

– Lần đầu gặp em, anh thấy em giống ai không?

Tôi lo sợ, không muốn nghe câu trả lời là giống vợ cũ của anh. Tôi hỏi lại:

– Giống ai vậy?

– Giống vợ anh!

Tôi ngạc nhiên rồi cười. Lâm tiếp:

– Anh thấy em hợp để kết hôn.

Lần thứ hai Lâm nói câu lãng mạn khiến tôi ngọt ngào. Anh nhẹ nhàng di chuyển, hỏi xem có đau không, cố gắng kiềm chế để không làm tôi đau. Tôi đồng ý và thích thú. Anh dần đưa vào sâu hơn, từng nhịp nhàng đều đặn. Chúng tôi nắm chặt tay nhau, mối quan hệ của chúng tôi được thể hiện qua những cử chỉ ấy. Lần này, cả hai không say, chúng tôi hoà làm một. Trong khoảnh khắc đó, tôi ước mong con sẽ quay về bên chúng tôi!

Bài viết liên quan