Cưới chạy bầu Chương 28 | Trêu ghẹo Linh
Không chỉ ngày hôm qua, mà cả suốt đêm dài ấy, tôi và anh đã ôm nhau đến tận rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ. Trải qua những khoảnh khắc ngọt ngào của tình yêu, khi tôi rời giường, cảm giác mệt mỏi vẫn kéo đến, cơ thể như mềm nhũn. Nhưng những thời khắc ấy là niềm hạnh phúc của tình yêu, chỉ cần nhớ lại, trái tim tôi lại tan chảy.
Khi tôi xuống tầng dưới, thấy anh đang bận rộn trong bếp chuẩn bị món ăn. Anh có vẻ rất bận rộn nhưng kỹ năng nấu nướng của anh thì thật sự tuyệt vời, đôi khi tôi nghĩ rằng chồng mình giống như nhân vật nam chính trong một câu chuyện tình yêu. Không phải vì tôi là vợ anh mà tôi nịnh, nhưng từ khi kết hôn đến nay, tôi chưa thấy một điểm xấu nào ở anh. Tôi gần lại phía anh với một nụ cười nhẹ, muốn nũng nịu ôm anh từ phía sau một chút:
– Hôm nay cô Hoa đâu mà lại để anh vào bếp thế này?
Anh vừa nấu vừa cười nhẹ trả lời:
– Cô Hoa xin về quê mấy ngày rồi. Em cảm thấy mệt không?
Tôi không muốn Lâm lo lắng nên không dám thốt lên rằng tôi đau hay mệt, thay vào đó, tôi chỉ mỉm cười và lắc đầu:
– Không, em không mệt. Nhưng anh đang nấu món gì thế?
– Em đoán xem.
– Em không biết đâu, anh chịu thua.
– May cho em có anh đây. Anh không chỉ biết nấu cơm mà còn biết nấu trên giường nữa đấy.
Dù đã kết hôn nhưng khi nghe Lâm nói như vậy, hai má tôi vẫn cảm thấy đỏ lửa. Tôi lo sợ anh cảm thấy xấu hổ nên lập tức cắn môi một cái và tươi cười đáp:
– Thật may là em gặp được anh. Chồng em thì tuyệt vời.
– Ngày càng dẻo miệng nhỉ.
– Thế này thì không được khen nữa lần sau đâu nhé.
Lâm bật cười và quay lại hôn nhẹ lên trán tôi:
– Được rồi, vợ dễ thương của anh.
Lúc đó, trái tim tôi lại tràn ngập hạnh phúc khó tả. Mọi người thường nói hạnh phúc trong hôn nhân chỉ tồn tại khi mới mới cưới, sau này sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Tôi không biết liệu Lâm của tôi có thay đổi không, nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn sống trong từng khoảnh khắc hạnh phúc bên anh.
Sau khi ăn sáng, hai vợ chồng tôi cùng nhau đến công ty làm việc. Bất ngờ, hôm nay, nhìn những cảnh vật xung quanh, tôi lại có cảm giác yêu thích với Hà Nội. Tình yêu dành cho thành phố này cũng xuất phát từ tình yêu dành cho người đàn ông của tôi. Bây giờ, tôi mới hiểu câu nói: “Yêu một thành phố không phải vì nơi đó đẹp. Yêu một thành phố vì nơi đó có anh”. Đúng vậy, tôi đã sống ở Hà Nội suốt 7 năm, đã trải qua bao nhiêu kỷ niệm ở đây, nhưng bây giờ, tôi lại yêu thành phố này chỉ vì người đàn ông tuyệt vời mang tên NGUYỄN HOÀNG LÂM!
Khi đến công ty, thấy Linh đã ở sẵn trong phòng của chồng tôi, cô ta trông có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi đi cùng Lâm.
– Ơ chị.
– Sao thế em?
– Dạ, em nghĩ chị nên nghỉ thêm vài ngày nữa ạ. Em đang chuẩn bị pha cafe cho sếp, chị có muốn uống không ạ?
– Không cần đâu. Em pha cho chồng tôi là được.
Tôi cố ý nhấn mạnh về “chồng tôi” để Linh hiểu rõ giới hạn của mình. Lâm đẹp trai và tài năng, là người mẫu mực của nhiều cô gái, điều này là dễ hiểu. Nhưng tôi luôn cảm thấy Linh nguy hiểm hơn bất kỳ cô gái nào khác. Đôi khi, tôi muốn chồng thay thế Linh bằng một trợ lý khác, nhưng khổ nỗi, tôi mới biết Linh là con gái của bạn thân của bố chồng tôi. Linh được giao việc làm cho Lâm cũng do bố chồng tôi sắp xếp. Khi Lâm nhìn thấy tôi suy nghĩ, anh hỏi:
– Em đang nghĩ gì vậy?
– Không, em không nghĩ gì cả. Thôi, em vào làm việc đây.
Sau khi nói xong, tôi vội vàng xoay người trở về phòng làm việc của mình, không quan tâm đến vẻ mặt ngơ ngác của anh ở phía sau. Dù đây là công ty, nhưng tôi không muốn người khác nhìn thấy.
Khi đến phòng làm việc, tôi nhận được một tin nhắn từ Lâm:
– Em làm tốt lắm!
– Haha, tối về, em bù nhé.
– Nhớ nhé.
Tôi cười nhẹ khi đọc tin nhắn và sau đó đặt điện thoại xuống bàn để bắt đầu công việc. Do nghỉ mấy ngày, công việc chồng chất lên, cuối cùng, tôi phải gọi Linh vào phòng hỏi:
– Em ơi, hợp đồng nào cần gấp, em ghi chú lại cho chị.
– Dạ, những hợp đồng cần gấp, em và sếp đã soạn xong để sếp ký rồi chị ạ.
– Vậy à?
– Dạ, hôm trước công ty mình gặp một chút rắc rối chị ạ.
– Rắc rối gì thế?
– Ơ, anh Lâm không kể chị à? Rắc rối là có một khách hàng yêu cầu kiện công ty chúng ta vì treo đầu dê bán thịt chó, nhưng khi đến nhà thì không giống như đã quảng cáo.
– Và vụ này đã giải quyết thế nào?
– Em đã gặp bà ấy và giải thích, phân tích cho bà ấy hiểu chị ạ. Em đã phải nói chuyện suốt hơn 2 giờ đồng hồ trước khi bà ấy hiểu.
– Vậy à? Em thực sự giỏi đấy, bây giờ có thể làm luôn công việc của luật sư như chị rồi.
– Dạ, em cũng không giỏi như vậy đâu chị, chỉ là có chức danh vợ sếp thôi, người ta mới ngưỡng mộ.
Nghe thấy điều đó, tôi cảm thấy khá không thoải mái, nhưng vẫn giả vờ cười và đáp:
– Chức danh chỉ là danh vọng thôi em. Quan trọng nhất là tình yêu của hai người dành cho nhau. Nếu không có tình yêu, thì mọi chức danh cũng chỉ là vật ảo.
– Vậy chị, sếp có yêu chị không?
Sau khi nói xong, Linh nhận ra đã lỡ lời và cười gượng gạo:
– Em xin lỗi, em không nên hỏi về điều đó, em sợ làm tổn thương chị.
– Có gì mà tổn thương hả em? Chồng tôi yêu tôi như vậy, hạnh phúc còn đang không biết để đâu kia.
Nghe tôi nói như vậy, nụ cười trên môi Linh đột nhiên cứng lại, thậm chí cơ mặt cũng không tự nhiên nữa:
– Dạ, cùng là phụ nữ, em cũng mừng cho chị, chúc chị mãi mãi hạnh phúc như vậy nhé.
Cô ta giả tạo đến mức khiến tôi phát buồn nôn, đặc biệt là sự giả vờ thánh thiện trước mặt tôi trong khi trong lòng cô ta ghét tôi như chó gặp mèo, mừng cho tôi sao, mừng chuyện gì chứ, tôi hiểu thừa rồi, càng như vậy tôi càng cảm thấy kinh tởm hơn. Nhưng mà cô ta đã diễn đến mức này thì tôi cũng không ngần ngại gì mà không diễn với cô ta:
– Chị cảm ơn em. Chúc em sớm tìm được người mà em ưng ý.
Tôi nghĩ rằng khi nói như vậy thì chuyện cũng sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ Linh lại nói một câu khiến tôi choáng ngợp hơn:
– Thực ra, em quý chị lắm đấy. Em cũng đã có người mình yêu, và em tin rằng anh ấy cũng có tình cảm với em, vì anh ấy luôn quan tâm em lắm chị ạ. Chỉ là anh ấy đã có vợ rồi.
Tôi nghe Linh nói thế đã biết cô ta đang nói về ai, tôi đáp lại một cách bình tĩnh:
– Em quý tôi thì tôi cũng khuyên em thật lòng. Trên thế giới có hơn 7 tỷ người, liệu em có tự tin đến mức mình sẽ không tìm được nửa kia, mà lại muốn vô duyên chen ngang vào hạnh phúc của người khác? Dù em có xinh đẹp đến đâu, nhưng một khi em đã trở thành kẻ thứ ba thì trong mắt người khác em cũng chỉ là một phụ nữ rẻ tiền. Đó là chưa kể người đàn ông đó đã nói yêu em chưa? Đừng đánh giá tình cảm của người đàn ông qua vài hành động, hãy chờ đến khi người đó nói yêu thì hãy suy nghĩ.
– Nhưng nếu vợ chồng người ta không hạnh phúc thì sao chị?
– Em có chui gậm giường nhà người ta mà biết họ không hạnh phúc à? Tôi nói thẳng ra là người thứ ba mãi mãi là kẻ rẻ tiền, em ạ.
Tôi nói thẳng như vậy khiến Linh cứng họng không nói nên lời, cuối cùng cô ta đành gật đầu và nói:
– Dạ vâng, em sẽ suy nghĩ về những gì chị nói. Cảm ơn chị đã cho em lời khuyên. Em xin phép ra ngoài làm việc.
– Ừ, em.
Sau khi Linh đi ra khỏi, tôi cũng không nghĩ nhiều mà bắt đầu làm việc của mình. Trưa nay, Lâm đi ăn với đối tác nên tôi đã hẹn với Trang đi ăn cơm. Trong lúc ăn, tôi kể lại toàn bộ sự việc với Thảo cho Trang nghe, nó nghe xong rất thích thú và đập mạnh tay xuống bàn đáp:
– Đó mà, sếp mày mãi đỉnh!
– Ghê ghê, sếp mày mãi đỉnh chứ.
– Chắc vậy, trên đời này chắc chỉ có mỗi sếp như vậy thôi. Mà hôm trước tao gặp ông Việt, bỏ mày một cái nom cứ như thằng ất ơ nào đấy. Đứa con gái xuống sắc nhanh dã man, chắc bị vợ nó hành hạ thì phải. Nghe đồn con vợ cũng ghê gớm chứ không phải hiền lành đâu, lại còn ở rể nữa.
– Vậy à? Thôi kệ lão đó đi. Còn mày, dạo này sao rồi? Yêu thương thế nào?
– Yêu đương gì đâu, vẫn độc thân vui vẻ.
– Ơ tao tưởng mày đang hẹn hò với ai kia mà.
– Làm gì có ai kia. Kể ra từ ngày mày đi lấy chồng cũng buồn, lúc nào muốn rủ đi shopping lại sợ mày bận.
– Ờ thế nên mày cũng nên mau mau lấy chồng đi chứ. Thanh xuân còn gì để lãng phí đâu?
– Để chờ mất trinh haha.
– Ơ, thế là còn zin thật à?
-Từ hồi vá chưa ai phá.
Tôi bật cười nghe cái Trang nói. Có một người bạn như vậy, dù buồn chán thế nào nhưng mỗi khi ở bên lại khiến mình vui vẻ. Thật là đáng giá tiền bạc quá. Bây giờ tôi cũng có hạnh phúc riêng rồi, nên tôi mong cho nó sớm tìm được hạnh phúc thật sự. Lúc ăn cơm xong, tôi về thẳng phòng làm việc của mình. Vừa ngồi xuống làm việc, tôi nhận được tin nhắn của Lâm:
– Sang phòng anh.
Tôi nhíu mày, ngước mắt nhìn qua ô cửa, sau đó tôi vui vẻ đứng dậy. Bước chân vào phòng, tôi đã thấy chồng mình đang ngồi vắt vẻo trên ghế, vẻ mặt như có một âm mưu nào đó. Tôi chầm chậm tiến lại gần hỏi:
– Em tưởng anh đi ăn cơm với đối tác xong rồi đi ký hợp đồng với 2 người nữa rồi mới về chứ?
– Ừ, nhưng nhớ vợ nên lại tranh thủ về thăm vợ tí.
– Gặp suốt ngày thì nhớ gì. Anh toàn xạo.
– Ơ hay, không tin anh à?
Tôi lắc đầu, Lâm bất mãn nói:
– Lại đây, anh bảo.
– Anh bảo gì đi.
– Vớ vẩn, lại đây.
Tôi bước lại gần anh, bất ngờ bị anh kéo ngồi xuống đùi anh, nhanh chóng anh hôn chụt lên môi tôi một cái khiến tôi không kịp phản ứng gì. Hôn xong, vẻ mặt anh thỏa mãn nói:
– Mới bớt nhớ hơn 1 tí thôi đấy.
Tôi lườm anh một cái, dù sao đây cũng là công ty nên tôi không muốn người khác thấy hình ảnh quá thân mật như vậy. Tôi xấu hổ định đứng dậy nhưng anh nhất quyết giữ chặt tôi trên đùi mình.
– Buông em ra, ai thấy giờ. Có gì rồi về nhà.
– Cả toà nhà này cũng là của nhà anh.
Tôi cứng miệng không nói gì, đúng lúc đó tiếng mở cửa phòng vang lên, tôi giật mình quay lại thì thấy Linh đang cầm xấp tài liệu đứng trước cửa phòng, vẻ mặt cứng ngắc. Trong ánh mắt cô ta toát lên sự đố kỵ cực độ. Thấy thế, tôi lại nhớ đến lời Linh nói sáng nay, máu điên nổi lên nên tôi muốn chọc tức cô ta, để cho cô ta biết thân biết phận. Tôi giả vờ như không quan tâm đến cô ta, cúi xuống hôn chụt lên môi chồng một cái, cười cười:
– Yêu anh!
Lâm được tôi chủ động hôn, lại còn nói yêu anh nên anh cũng vui sướng đáp lại:
– Anh cũng yêu vợ!
Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi phòng. Không cần nói, lần này mặt Linh trở nên nghẹt ra, chắc đang tức nổ đom đóm mắt khi thấy cảnh vợ chồng nhà tôi hạnh phúc. Lúc đi qua, tôi cố ý dừng lại trước mặt cô ta, hỏi:
– Em đến bàn việc với sếp hả?
– Dạ vâng.
– Lần sau nhớ gõ cửa phòng.
– Dạ vâng.
Tôi cảm thấy vui vẻ khi chọc tức được cô ta, về đến phòng vẫn cười ngặt nghẽo như thường. Cứ như vậy, thời gian trôi đi mấy ngày nữa, vợ chồng tôi mỗi ngày cùng nhau làm việc, tối về lại ôm nhau trên chiếc giường.
Hôm đó, Lâm đi Quảng Ninh, chủ Nhật tôi ở nhà rảnh nên rủ Trang đi shopping. Lúc đi qua cửa hàng đồ lót, Trang lại kéo tôi lại và bảo:
– Mua mấy kiểu quần lọt khe này đi.
– Để làm gì?
– Để mặc chứ, làm gì hả bà nội.
– Thôi, mặc thế có khác gì không mặc gì đâu.
– Mày chẳng biết cái gì. Mặc thế này mới sành điệu, quyến rũ.
– Thôi, tao mặc không quen đâu. Khó chịu.
– Ôi trời ơi, thế này phải lên mạng tìm hiểu ngay cho tao tuyệt chiêu phòng the.
Cái Trang nói to làm tôi ngượng đỏ mặt phải nhắc nhở lại.
– Con ơi, nói to thế.
– Trời ạ, tao chưa chồng không ngại, thì sao mày ngại. Chuyện sex giờ là chuyện thường tình, như cơm bữa vậy đó. Mày không nghe câu “Yêu là sự rung động của bốn chân giường và là sự trần truồng của hai cá thể” à?
– Thôi thôi. Nói cứ như đã trải qua vậy.
– Haha, thì chưa từng trải qua một lần, nhưng đời đen giẫm ngay đống c** nên mới cô đơn tới giờ mà thôi. À quên, mày hay ăn mặn lắm đấy. Nấu ăn nấu nhạt thôi không hại gì, sếp tao mà yếu sinh lý thì tại mày.
Cái Trang vừa dứt lời thì mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, sau đó liên tục đập vào tay tôi:
– Ối ối, kia có phải con Thảo không?
Tôi ngẩng mặt lên nhìn thì đúng là Thảo đấy. Cô ấy mặc bộ váy 2 dây màu đỏ rực cũng quyến rũ phết, đang đứng lựa quần áo. Tôi gật đầu đáp:
– Ừ, đúng là cô ta đấy.
Cái Trang nghe xong trông như sắp nổ tung, tôi mới hỏi:
– Mày định làm gì đấy?
– Cơ hội đến rồi đấy mày ơi. Nó đi một mình.
– Mẹ không được đâu, làm loạn đấy.
– Chơi đi, tao ngứa tay nó lắm rồi. Sợ đéo gì.
Nói xong, chưa để tôi kịp nói lời nào, cái Trang đã phi đến như bay, túm tóc Thảo lại và la lớn:
– Ấy là con giật mồng này à, hôm nay bà bắt được mày rồi, mày dám giật mồng bà à?
Thảo bị cái Trang túm bất ngờ phản ứng không kịp, chỉ biết kêu oai oái:
– Ấy định mẹ, mày là ai? Tao không quen mày, mày điên à?
– Mày giật bồ tao mà mày còn hỏi tao là ai à? Hôm nay tao phải đập cho mày hết lứng!!!
Tôi thấy vậy không nhịn được mà bật cười to, lần đầu tiên trong đời tôi bất chấp đạo đức nghề nghiệp chạy đến phụ họa cùng cái Trang. Mà thực ra tôi cũng đánh ghen thật, chứ đâu có ý định tốt đẹp gì cho cô ta đâu, suýt chút nữa tôi mất chồng vào tay con hồ ly tinh này rồi.
Tôi lên tiếng:
– À tôi nhận ra con này rồi, mặt lúc nào cũng chát ba tạ phấn, thấy trai là õng ẹo mồi chài. Kinh thật.
Mấy người xung quanh đó thấy vậy cũng bắt đầu hùa vào chỉ trỏ:
– Mặt đẹp mà nhân cách thối nát vậy cô gái?
Thấy cô ấy cũng nhục rồi, tôi mới nháy mắt cái Trang bỏ tay ra không sợ bảo vệ đi tới. Khi cái Trang buông tóc ra, cô ta mới ngẩng đầu lên, định chửi thì sững lại khi nhìn thấy tôi, lát sau nghiến răng nói:
– Đĩ chó hai đứa mày nhớ đấy.
Nói xong, cô ta bước đi trong tình trạng tóc rối bù xù như tổ quạ. Mọi người khi đó cũng giải tán, tôi với cái Trang nhìn nhau và bật cười.
– Chỉ mọi người biết tôi là luật sư thì chắc tôi sẽ độn thổ.
– Kệ mẹ đi, ai bảo nó động tới mình. Với loại không nói được lý lẽ thì phải dùng hành động.
Sau khi mua sắm xong, tôi và cái Trang quyết định đi ăn vặt thêm nữa.
Khi tôi về đến nhà đã là 6 giờ tối. Tôi vừa định vào bếp nấu cơm chờ anh về thì nhận được cuộc gọi từ cô giúp việc:
– Cô Duyên ơi, bà tự nhiên bị ngất, ông lại không có ở nhà. Cô đến giúp tôi một tay mới, mau lên nhé.