Cưới chạy bầu Chương 35 | Vượt cạn thành công

01/03/2024 Tác giả: Hà Phong 285

Nhìn xuống số điện thoại liên tục phát sáng trên màn hình, sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định tắt nguồn và vội vã kéo vali bước vào bên trong. Sau ngày hôm nay, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới, ở một phương trời mới, trở thành một người mới. Xin chào Việt Nam… tạm biệt những kỷ niệm đã qua… tạm biệt tất cả!

Sau hành trình gần 4 giờ ngồi trên máy bay, tôi đến Hàn Quốc vào buổi chiều. Khi xuống sân bay, đã có người đại diện của công ty đợi sẵn. Anh ấy mỉm cười giới thiệu:

– Xin chào, tôi là Vũ Thành Nam, là phó giám đốc chi nhánh của công ty Nhật Minh ở đây. Rất vui được đón tiếp bạn.

– Dạ, tôi là Phạm Hà Duyên. Rất vui được làm việc cùng anh trong thời gian tới.

– Tôi đã xem qua hồ sơ của bạn, không ngờ bạn còn trẻ nhưng đã có nhiều thành tích tốt. Tiếp tục phấn đấu, vài năm nữa bạn có thể đứng ở đỉnh cao sự nghiệp.

– Dạ, cảm ơn anh đã khen. Tôi vẫn còn phải học hỏi nhiều. Một ít thành tích đó cũng không thể sánh kịp với các tiền bối.

Nam nghe tôi nói như vậy và cười:

– Xinh đẹp, tài năng và khiêm tốn như thế này, chắc em phải được nhiều người theo đuổi lắm nhỉ? Em có bạn trai chưa?

– Dạ, tôi vừa ly hôn.

Khi nói đến đó, cổ họng tôi tự nhiên cảm thấy khó chịu, lòng ngực cũng nặng nề. Nam nhìn thấy vậy, giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:

– Xin lỗi… anh… anh không biết.

– Không sao cả. Vậy bây giờ chúng ta đi công ty ngay hay sao?

– Chưa, em đã muốn làm việc ngay sao? Bây giờ, anh sẽ đưa em về nơi ở trước. Ít nhất là cất đồ và nghỉ ngơi đã.

– Dạ, em cảm ơn anh.

Sau đó, Nam đưa tôi đến một căn hộ nhỏ, có một phòng ngủ, một phòng khách, một căn bếp, tủ lạnh, ti vi, máy giặt và điều hòa đầy đủ. Nam nói:

– Ở tầng trệt của chung cư là một siêu thị mini. Gần đây, đi 500m rẽ phải là chợ. Em có biết tiếng Hàn không?

– Dạ, em biết.

– Vậy tốt, anh quên mất. Không biết tiếng Hàn thì làm sao trở thành luật sư tại chi nhánh này được.

Tôi cười vài câu, sau đó Nam rời đi. Sau khi anh ấy đi, tôi không có tâm trạng xếp quần áo nữa mà nằm xuống giường vì quá mệt mỏi. Khi mở điện thoại, tôi nhận được nhiều tin nhắn từ mẹ và đặc biệt là từ Trang.

– Đến nơi chưa?

– Rồi, nhưng mệt quá đang tính đi ngủ.

– Đừng ngủ luôn. Mệt thì mệt nhưng phải ăn uống trước khi ngủ. Nhớ rằng bạn đang mang bầu đấy.

Tôi nghe Trang nhắc nhở mà cảm thấy mũi cay cay, tôi nhắn lại:

– Tôi biết mà. Ở nhà giữ gìn sức khỏe đấy.

– Được. Thế thì tôi chuẩn bị ăn đây. Nhớ tia dần hộ tôi xem có anh hàng xóm nào đẹp trai không. Sắp đẻ xong rồi tôi sang cua luôn.

– Tiên sư, trước kia thì chê trai Hàn nhỏ bé mà.

– Ừ, không bằng trai Tây nhưng có điểm khác biệt là đẹp trai.

Sau khi nói xong, tôi quyết định xuống dưới mua ít đồ dùng cá nhân, gạo, gia vị và ít thịt cá để sẵn tủ lạnh. Sau khi ăn cơm xong, dù tưởng sẽ ngủ sớm do mệt mỏi nhưng cả đêm qua nước mắt lại ướt nhòe cả gối. Khi nghĩ về cuộc gọi của Lâm tại sân bay, lòng tôi lại đau đớn. Tại sao anh ta gọi tôi? Nhưng tôi không đủ can đảm để suy nghĩ xa hơn. Khi cảm xúc tràn ngập, nỗi đau không thể kìm nén nữa lại bắt đầu trào ra, tôi gục đầu xuống gối khóc nức nở, cho đến khi mệt nhoài mới nhắm mắt đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, mắt vẫn sưng và thâm, tôi phải dùng một lớp phấn phủ mới để che hết. Khi đến công ty nhận việc, mọi người đều vui vẻ và niềm nở. Công ty không lớn như công ty của Lâm nhưng phòng làm việc riêng của tôi cũng rất sạch sẽ.

Trong những ngày đầu, vì chưa quen nên tôi vẫn dè dặt với mọi người, nhưng sau khi quen thì mới biết mọi người đều rất tốt bụng. Mọi người lo lắng vì tôi mới đến nên cuối tuần, một số chị trong công ty đã rủ tôi đi chơi vài nơi trong thành phố. Trong số đó, tôi cảm thấy hợp nhất với chị Cúc, người cũng là mẹ đơn thân nên chúng tôi có nhiều điểm chung để chia sẻ.

– Thật là Duyên, chị không ngờ em đã mang bầu luôn đấy. Ban đầu chị cứ tưởng em chưa lấy chồng.

– Có lẽ là vì em thường mặc váy rộng nên vậy chị ạ.

– Không đâu, dù em mang bầu nhưng vẫn gọn gàng lắm, cứ như chị bầu ở tuần này, bụng to lắm rồi. Vào bầu em phải ăn nhiều hơn, đó mới là cách để nuôi bé. Sau này sinh ra con không còi cọc, mẹ mới đỡ vất vả.

– Dạ, em biết rồi chị.

– Bố nó có hay hỏi thăm không? Chồng cũ của chị chán lắm, cả năm không hỏi thăm con được câu nào.

Khi nghe đến đây, tôi cảm thấy lồng ngực nhói đau, nhưng cố nén hết cảm xúc xuống và cười nhẹ trả lời:

– Dạ, anh ấy không biết em có thai.

– Hả?

– Em không nói. Em muốn tự mình nuôi con.

– Trời ơi, sao em lại dại thế. Nuôi con một mình tốn kém lắm, em nên nói để bố nó còn phụ trách.

– Thôi, em không cần phụ trách đâu chị. Em sẽ tự lo.

– Khổ, dại lắm em ạ.

Thời gian trôi đi, khi thai được 8 tháng, cơ thể tôi đã cảm thấy rất nặng nề. Mặc dù bụng của tôi nhỏ hơn so với các bà mẹ khác, nhưng bé vẫn phát triển tốt. Bố mẹ tôi ở quê cũng đã biết tôi mang bầu, họ muốn tôi về Việt Nam, nhưng sau khi suy nghĩ lại, ở đây ít cô đơn hơn khi không phải nhìn thấy anh. Từ đó, tôi không còn nghe tin tức gì về Lâm nữa, và cảm giác như anh ta đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi. Với suy nghĩ về anh, tôi lại nhìn vào bụng đã lớn lên, tôi mỉm cười và dỗ dành:

– Con là niềm hạnh phúc duy nhất của mẹ. Bé ơi, lớn nhanh lên và ra ngoài với mẹ nhé.

Sau khi làm việc đến tuần thứ 38, tôi quyết định xin nghỉ. Nghe nói con thường ra sớm hoặc muộn hơn dự kiến, nên tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng cho việc đón con chào đời. Một sáng, khi tôi đang vào siêu thị mua thêm ít đồ, đột nhiên cảm thấy một cơn gò. Dưới đũng quần, như có chất dịch lỏng tuôn ra. Mấy ngày qua, tôi đã tìm hiểu kỹ trên mạng, nhận thấy mình có những dấu hiệu chuẩn bị sinh, vì vậy tôi vội vàng về nhà lấy đồ và bắt taxi vào bệnh viện. Trên đường đi, tôi gọi cho chị Cúc mấy cuộc nhưng không được. Khi đến bệnh viện, tôi tự mình làm thủ tục, nhưng khi vừa làm xong thì tôi bắt đầu rụt rè, nước chảy ào ào xuống đũng quần. Mấy cô y tá thấy vậy, hỏi:

– Người nhà cô đâu?

– Tôi… tôi không có người nhà.

– Vậy chồng cô đâu?

Rõ ràng, mấy tháng qua tôi đã cố gắng tự nhủ rất nhiều điều, đặc biệt là phải mạnh mẽ, nhưng khi bước vào đây và nhìn thấy mọi người đều có người nhà bên cạnh, nghe chị y tá nói như vậy, tôi lại càng thêm tủi thân, cảm thấy cay cay trong lòng, hốc mắt đỏ hoe. Tôi khàn khàn đáp:

– Chúng tôi đã ly hôn!

Người y tá nghe tôi nói vậy, không hỏi thêm mà nhìn tôi với ánh mắt đầy thương cảm. Rồi tôi được đưa vào phòng sinh, bác sĩ kiểm tra xong và nói:

– Đã mở 4 phân, tử cung mỏng. Người nhà đâu?

Chị y tá nghe bác sĩ nói vậy, liền bảo:

– Sản phụ không có người nhà.

– Trời ơi, sao lại không có người nhà. Ai lại đi đẻ một mình như vậy.

Rồi càng lúc bụng tôi thúc lên từng cơn đau nhói, mặt mày xây xẩm lại, có lúc tôi cảm giác như ai đó bẻ gãy hết xương sườn của mình. Khi đau quá, tôi vịn tay vào chị y tá và khóc, trong vô thức tôi đã gọi tên anh:

– Lâm ơi!!!

Chị y tá thấy vậy, vuốt vuốt lưng tôi động viên:

– Cố lên. Sắp được gặp con rồi.

Tôi nghe vậy, cố gắng dặn lòng sắp được gặp con rồi, cố một chút nữa thôi, nhưng cảm giác mình không chịu nổi nữa. Tôi khó sinh, vật vã đau 6 tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa sinh được. Có lúc tôi muốn lịm đi nhưng tôi cố gắng căng hai mắt ra khi nghĩ đến con. Nếu bây giờ tôi không cố gắng thì đứa bé sẽ ra sao. Lại nhớ đến những em bé chưa kịp chào đời vì bị ngạt, trong khoảnh khắc ấy cả người tôi như bừng tỉnh.

Khi lên bàn đẻ, tôi không biết cách rặn, nhưng may mắn có các bác sĩ và y tá hướng dẫn nhiệt tình, hỗ trợ đẩy bụng cho tôi. Cuối cùng, vào lúc 4 giờ chiều hôm đó, em bé của tôi cất tiếng khóc chào đời. Nghe tiếng con oà khóc, tôi bật khóc nức nở. Cả người tôi đầy mồ hôi, lúc đó đã kiệt sức lắm rồi nhưng vẫn phải nhìn sang con. Thằng bé rất giống anh, nhìn thằng bé tôi lại nhớ đến anh, cảm giác tủi thân khi sinh con một mình đau đến quặn thắt cả lòng.

– Bé trai 3kg4 cả tã nhé. Con khỏe mạnh, nhìn thấy con cảm thấy vui sướng lắm.

Tôi ôm con trong lòng, da tiếp da, lúc ấy mọi đau đớn như thể tan biến, chỉ còn lại niềm hạnh phúc và tình yêu thương con vô bờ. Con trai à, con chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban tặng cho mẹ. Sau tất cả, mẹ con mình luôn bên nhau con nhé!

Sau đó, tôi được đẩy về phòng chăm sóc sau sinh. Khi về đến nơi, chị Cúc cũng tới và nói:

– Ôi sáng nay chị đi họp nên vất điện thoại trong túi xách. Thằng cu con hôm qua chắc lại bật chế độ yên lặng nên chị không biết.

– Dạ vâng. Không sao chị ạ.

– Vừa chị xin anh Nam cho chị nghỉ, anh ấy nay dễ tính thật, lại bảo chị cứ yên tâm nghỉ chăm sóc em. Eo thề chứ nhiều lúc nhìn ánh mắt ông ấy dành cho em, cứ như ông ấy thích em Duyên ạ.

– Chị thì, anh Nam thích gì em. Anh ấy đầy hot girl xinh mà anh ấy còn không yêu đấy.

Thế rồi chị Cúc ẵm đứa nhỏ giúp tôi, nhìn thằng bé chị ấy cứ tấm tắc khen:

– Eo trộm vía quá đi. Mà nhìn không giống em Duyên ạ. Chắc là giống bố, nếu mà giống bố thì bố nó cũng thuộc dạng cực phẩm đây.

Tôi liếc mắt nhìn con, tự nhiên tôi lại suy nghĩ đến việc có nên nói cho Lâm biết về sự tồn tại của đứa nhỏ hay không. Nhưng cuối cùng lòng tôi vẫn không thể buông bỏ được chuyện của quá khứ, không thể tha thứ cho việc anh đã phản bội tôi. Thế nên cuối cùng, tôi quyết định sẽ giấu kín bí mật này đến hết cuộc đời. Tất cả mọi thứ sẽ như tàn trò bị gió cuốn bay đi… không một ngày trở lại!

3 năm sau.

Trong 3 năm đầu đời của con, tôi đã đưa con trở về Việt Nam chơi với ông bà ngoại 2 lần, mặc cho mọi người níu giữ nhưng tôi vẫn quyết định ở lại đây cho tới khi con 5 tuổi. Bây giờ tôi đã quen với cuộc sống ở đây, mọi người biết hoàn cảnh của tôi nên ai cũng nhiệt tình giúp đỡ, tôi cũng có khoản tiết kiệm từ trước và vẫn đi làm được nên chi tiêu hai mẹ con cũng thoải mái. Có điều lần đầu làm mẹ, tôi vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, đặc biệt là lúc con ốm một mình chăm cũng thấy cực.

Chiều hôm đó, tôi vừa tan làm thì vội vàng đến đón con ở nhà trẻ. Thằng bé vừa nhìn thấy tôi đã ôm chầm qua cổ rồi thơm má:

– Mẹ… Bảo Bảo yêu mẹ.

Dù cả ngày làm việc có mệt mỏi tới đâu nhưng chỉ cần nhìn thấy nụ cười của con, nghe thấy giọng nói của con là tôi cảm thấy mệt mỏi như dần tan biến.

– Mẹ cũng yêu Bảo Bảo.

Nói rồi hai mẹ con tôi đứng dậy bắt xe về nhà. Khi hai mẹ con về đến nhà cũng gần 6 giờ tối. Hôm nay tự nhiên thằng bé lại hỏi:

– Mẹ ơi, bố là gì hả mẹ?

Câu hỏi của con làm cả người tôi khựng lại, trái tim mơ hồ dâng lên cảm giác chua xót. 3 năm nay, tôi chưa từng nhắc đến bố với con, mà 3 năm nay Lâm thật sự cũng đã rời xa khỏi cuộc sống của hai mẹ con. Giống như anh chưa từng xuất hiện, giống như một cơn gió đã cuốn bay tất cả. Tôi không biết anh đi đâu, thỉnh thoảng thấy cái Trang bảo không thấy anh xuất hiện ở công ty, trong lòng tôi mỗi lúc như vậy dù có thế nào cũng không dám tò mò.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống nhìn con, bình tĩnh hỏi:

– Sao hôm nay Bảo Bảo lại hỏi vậy?

– Con xem ti vi thấy các chị hay nhắc tới bố.

– Nhờ có bố con mới được sinh ra. Nhưng bố con đi công tác rồi, hôm nào mẹ cho Bảo Bảo gặp bố nhé.

– Dạ vâng ạ.

Tôi không biết lời nói dối này có thể kéo dài bao lâu, nhưng ít ra bây giờ nói dối sẽ khiến con phần nào bớt tủi thân và tổn thương. Đêm ấy vì câu hỏi của con mà tôi nằm trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Ôm con vào lòng, vừa ngắm con tôi vừa thấy thương con. Đã rất lâu rồi tôi không khóc, mà thực ra không còn nước mắt để rơi vì khóc quá nhiều. Nhưng đêm ấy, tôi lại bắt đầu khóc, vì sợ cổ họng phát ra những tiếng âm thanh làm con thức giấc nên tôi mím chặt môi không dám khóc to, chỉ cúi xuống gục vào gối, lặng lẽ chảy nước mắt.

Thế rồi không ngủ được tôi lại cầm điện thoại lên, thoát Facebook mới ra rồi vào lại Facebook cũ. Ở nick Facebook cũ tôi có kết bạn với Lâm và Linh. Vào xem nick của Lâm, suốt 3 năm anh không đăng dòng trạng thái gì, cũng không có bức ảnh nào mới. Vì tò mò quá tôi đã vào xem thử Facebook của Linh, tôi thấy cô ấy mới đăng ảnh hai chiếc nhẫn, dù không rõ có phải nhẫn của hai người không nhưng đọc bình luận tôi cũng thấy rất nhiều người chúc mừng. Lại nghĩ đến cảnh bố của con mình sắp thành bố của người khác, nỗi đau năm xưa trong tôi lần nữa ùa về. Người ta nói thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương hiệu quả nhất, nhưng mà…nó chỉ đúng với từng người…và có lẽ…tôi không nằm trong số đó!!!

Cứ như thế đến hôm sinh Nhật của Bảo Bảo thì cái Trang có sang thăm mẹ con tôi. Lúc nó sang, mang biết bao nhiêu quà cho hai mẹ con, đặc biệt có cả quà ông bà ngoại gửi. Cái Trang đặt hộp ruốc xuống bàn xong bảo:

– Trích nguyên văn lời mẹ mày nói: Ở bên đấy ăn sơn hào hảo vị nhiều rồi, bây giờ có hộp ruốc quê nó mới quý.

– Ừ thì đúng là quý thật, sao sang mà không nói tao biết.

– Thế mới bất ngờ.

Nói xong nó vội vàng ôm Bảo Bảo trong lòng:

– Mới mấy tháng không gặp Bảo Bảo mà trộm vía lớn quá nè.

Càng lớn càng giống bố.

– Dì biết bố con ạ?

Bảo Bảo nói làm tôi và cái Trang sững người lại, dạo gần đây tôi thấy con hay nhắc đến bố nhiều hơn. Mà trộm vía con giống bố nên dù mới 3 tuổi nhưng cứ như ông cụ non ấy.

Cái Trang cười nhẹ đáp:

– Ừ dì biết. Nhưng Bảo Bảo có ngoan không?

– Có ạ.

– Bảo Bảo yêu ai nhất?

– Yêu mẹ Duyên nhất.

– Yêu nhiều thế nào?

– Nhiều như ông mặt trời.

– Sao lại nhiều như ông mặt trời?

– Vì mặt trời chỉ có một.

– Thế có yêu dì Trang không?

– Có ạ.

– Bằng mẹ Duyên không?

Bảo Bảo nghe đến đây tủm tỉm cười rồi lắc đầu. Cả tôi và cái Trang cũng phải bật cười theo con. Sau đó thằng bé chạy ra ghế sofa ngồi chơi lắp ghép. Cái Trang lúc này mới quay sang bảo tôi:

– Hay là về Việt Nam đi.

– Thôi, tao đã nói nhiều lần rồi, khi nào Bảo Bảo 5 tuổi tao sẽ về.

– Nhưng ở bên này chắc chắn sẽ khổ.

– Khổ gì đâu, mày nhìn mẹ con tao bây giờ thì biết đấy, cũng có thiếu gì đâu.

– Thế hay là nói cho ông Lâm biết về Bảo Bảo đi.

– Ơ hay con này, nay mày làm sao đấy?

– Thực ra hôm qua ông Lâm có đến tìm tao. Ông ấy cầu xin tao nói cho ông ấy biết mày đang ở đâu. Nhìn ánh mắt ông ấy chân thành lắm, tao thấy tội tội.

Chuyện giữa tôi và Lâm đã kết thúc từ rất lâu, 3 năm nay anh không đến tìm mẹ con tôi, vậy giờ còn đến làm gì? Tôi cố nén lại cảm xúc rồi đáp:

– Thôi mày đừng hâm nữa. Mày quên những gì ông ấy làm với tao à?

– Biết đâu ông ấy có nỗi khổ.

– Khổ gì chứ, nếu khổ thật thì 3 năm làm gì mà không thấy tìm.

– 3 năm nay ông ấy cũng mất hút ở công ty còn gì.

– Tao không biết nữa, tao không còn hy vọng và niềm tin nữa rồi. Tao kiên quyết gạt phắt hết ý kiến của cái Trang, giờ phút này thật lòng tôi cũng đã mất niềm tin thật rồi. Sau tất cả, tôi nhận ra điều đau khổ nhất trong tình yêu chính là khi mình yêu hết mình nhưng lại bị chính người ấy phản bội. Mất lòng tin một lần và mãi mãi về sau….

Cái Trang ở với tôi được 5 ngày thì phải quay trở về Việt Nam. Sáng đó tôi dậy sớm nấu đồ ăn cho Bảo Bảo như mọi ngày, đưa con đi học xong thì tôi đi làm. Đến chiều, lúc tôi đến đón con ra khỏi lớp thì đã thấy một bóng lưng quen thuộc đứng trước cổng trường. Lúc ấy, tôi còn không dám tin vào mắt mình, cho đến khi người ấy quay đầu nhìn lại. Trong lúc tôi còn chưa định hình lại đây là mơ hay thật thì Lâm đã nhìn về phía Bảo Bảo, thản nhiên lên tiếng:

– Đúng là không uổng công anh dùng tinh binh mạnh nhất. Đẹp trai xuất sắc giống hệt bố nó!

– Anh…anh đến đây làm gì?

– Nòng nọc của anh đã phát huy tác dụng, nên tất nhiên anh đến đón nó về!

Bài viết liên quan