Cưới chạy bầu Chương 36 | Gặp lại Lâm
Tôi cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc khi nghe anh nói như vậy, ánh mắt lạnh lùng của tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy chút kinh ngạc. Qua ba năm, anh đã thay đổi rất nhiều, cách anh nói chuyện tự nhiên hơn, giọng điệu của anh cũng trở nên quen thuộc. Nhưng tôi không còn là cô bé nhỏ coi anh như một mình nữa. Mỗi khi nhìn thấy anh, tôi lại nhớ về những thương tổn anh đã gây ra, những kí ức đau lòng đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi. Nhưng không thể phủ nhận, khi gặp lại anh, mùi hương anh toả ra vẫn khiến tôi cảm thấy quen thuộc như ngày nào. Tôi nhận ra rằng suy nghĩ của mình về tình cảm đã phai nhạt, chỉ là sự tự an ủi của bản thân. Gặp lại anh, tôi mới nhận ra trái tim vẫn đau nhức, nhưng tôi không muốn mình bị tổn thương lần thứ hai.
Tôi nhẹ nhàng nói:
– Anh nói gì thế? Anh đang nói đùa phải không?
– Tất nhiên là Bảo Bảo rồi. Anh đã dồn rất nhiều công sức vào việc đó, chỉ để chờ đợi kết quả sau 9 tháng. Nhưng giờ đây em lại mang Bảo Bảo đi, anh cảm thấy mất mát nặng nề.
– Tôi chẳng hiểu anh đang nói gì cả. Xin anh tránh xa tôi và con tôi.
Sau đó, tôi nắm lấy tay con và bước đi, khi đi qua Lâm, anh bất ngờ nắm cổ tay tôi. Anh ngồi xuống trước mặt Bảo Bảo. Tôi nhận thấy ánh mắt và biểu hiện của anh, anh cố gắng kiềm nén cảm xúc nhưng khi gần con, anh không còn kiềm nén được nữa và rơi nước mắt, giọng nói run run:
– Bảo Bảo… bố xin lỗi. Bố có thể ôm con một cái được không?
Đó là lần đầu tiên Bảo Bảo nhìn thấy anh, nên thằng bé vẫn còn rất lạ, đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh chằm chằm. Tôi nghĩ rằng thằng bé sẽ đẩy anh ra xa vì thường không thích người lạ lại gần mình. Nhưng bất ngờ, thằng bé lại hỏi một câu khiến tôi bất ngờ:
– Bố đi công tác về rồi à?
Lâm trở nên ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đó từ Bảo Bảo. Trước khi kịp trả lời, thằng bé tiếp tục:
– Mẹ bảo bố đi công tác xa lắm.
Lâm mỉm cười gật đầu:
– Ừ, bố đi công tác xa lắm. Từ giờ, bố sẽ ở bên hai mẹ con, Bảo Bảo có chịu không?
Nghe Lâm nói như vậy, tôi muốn phản ứng nhưng nhìn thấy Bảo Bảo cười tươi gật đầu, tôi không dám làm gì trước mặt con. Tôi cố gắng kiềm chế để hai bố con được gần nhau một lúc, sau đó dắt tay con ra về. Lâm muốn theo tôi nhưng tôi lườm anh:
– Anh đứng yên đấy, tôi không muốn anh đi theo tôi!
Tôi nghĩ rằng nếu tôi nói như vậy, anh sẽ không đi theo chúng tôi nữa. Nhưng khi tôi về đến chung cư, tôi không biết Lâm đã đuổi theo chúng tôi khi nào. Cánh cửa nhà vừa mở ra, bàn tay tôi lại bị anh nắm lại. Tôi kinh ngạc nhìn anh, cố gắng hít một hơi thật sâu trước khi nói với Bảo Bảo:
– Bảo Bảo ơi, vào ghế sofa chơi đi con. Đợi mẹ một lát.
– Dạ vâng ạ.
Sau khi Bảo Bảo chạy vào trong nhà, tôi đóng cửa phòng lại. Tôi mím chặt môi rồi nói lớn:
– Anh đi theo tôi làm gì?
– Anh đi theo vợ con anh về nhà.
– Này Lâm.
– Ừ chồng nghe đây.
Tôi không hiểu 3 năm qua anh ta đã thay đổi thế nào mà mặt dày hơn cả đường bê tông như vậy. Tôi nghiến răng đáp:
– Anh đúng là đồ dở hơi!
– Dở hơi cũng được, thần kinh cũng được, miễn bên em là được.
Khi Lâm nói như vậy, tôi thực sự không biết phải nói gì thêm với anh nữa. Tất cả đã kết thúc, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa để không hy vọng thêm. Thế là tôi cố gắng gạt bỏ hy vọng đó, nhàn nhạt nói:
– Lâm, tôi xin anh, hãy nghiêm túc chút đi.
– Anh đang rất nghiêm túc Duyên ạ.
– Chúng ta đã ly hôn rồi.
– Không, chưa ra toà chưa phải ly hôn. Đơn ly hôn anh chưa ký, chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nếu em không tin, có thể ra hỏi toà án.
Dù chưa bước vào toà án nhưng cũng không thể quay lại được nữa. Mặc dù tôi vẫn yêu anh, nhưng sự kiện ba năm trước đã làm tổn thương tâm hồn tôi sâu sắc, rõ ràng anh đã thay đổi đến mức không thể nhận biết, từ ngọt ngào trở thành lạnh lùng, khiến tôi rơi vào cảm giác tuyệt vọng. Tôi lắc đầu nói:
– Không cần ly hôn, mọi thứ đã kết thúc rồi. Đừng làm phiền mẹ con tôi nữa, hãy để họ yên.
– Xin em… anh biết em đang rất hận anh, nhưng có thể cho anh giải thích được không?
– Chẳng có lý do gì có thể bào chữa cho kẻ phản bội.
– Anh chưa bao giờ phản bội em. Nguyễn Hoàng Lâm này xin thề, cả đời này chỉ yêu mình Phạm Hà Duyên mà thôi.
Rõ ràng anh đã phản bội tôi, anh dùng lời nói để làm tổn thương tôi, nhưng giờ anh lại phủ nhận. Nghĩ đến đó, lòng tôi như bị dao đâm, nhớ lại mọi chuyện, tôi cảm thấy bực mình. Đặc biệt là khi mang thai một mình, sinh con một mình, nuôi con một mình, những tháng ngày đó tôi đã phải cố gắng thế nào mới có được ngày hôm nay. Ấm ức quá, tôi gào lên quát anh:
– Người đã qua, chuyện đã qua, yêu anh tôi coi như là cơn ác mộng, không bao giờ muốn nhắc lại nữa. Tôi không cần biết lý do gì, nhưng bây giờ chúng ta đã kết thúc, chúng ta cuối cùng chỉ là người dưng. Con là của tôi, chẳng liên quan gì đến anh cả. Đừng đến tìm mẹ con tôi nữa, để tôi yên.
Sau khi nói xong, tôi quay người để trở về phòng, không muốn phải đối mặt với anh nữa, vì sợ rằng tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc và rơi nước mắt. Nhưng khi tôi đang đến gần cửa phòng, Lâm bất ngờ ôm chặt tôi từ phía sau. Tôi kinh ngạc đẩy tay anh ra, nhưng anh càng siết chặt hơn. Cảm thấy tức giận, tôi lên tiếng:
– Buông tôi ra, loạn nhịp nào, sao anh lại…
– Anh nhớ em… rất nhiều!
Ba từ đơn giản đó đã khiến nước mắt tôi tuôn rơi. Lời của anh đầy sự tha thiết làm trái tim tôi xao động. Bị anh ôm chặt, tôi cảm thấy như mình sắp không thở được, không biết phải đáp lại thế nào, chỉ đứng im lặng vài phút. Lâm càng siết chặt tôi, mùi hương từ cơ thể anh thơm mát, không phải mùi nước hoa, mà là mùi tự nhiên thoang thoảng, lôi cuốn. Sau một lúc đứng im, tôi mới nhận ra những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy xuống vai tôi, dường như anh đang khóc, giọng anh cũng nghẹn ngào:
– Anh xin lỗi, anh thực sự chưa bao giờ phản bội em. Khi anh nói những lời tổn thương em, cố tình làm em hiểu nhầm cũng vì nỗi đau riêng của anh. Lúc đó…
Lâm chỉ nói đến đây thì cánh cửa phòng mở ra, Bảo Bảo chạy ra từ bên trong nhà, vui vẻ nói:
– Mẹ ơi, con muốn xem Tôm & Jerry.
Cả tôi và Lâm đều giật mình khi thấy sự xuất hiện của Bảo Bảo. Tôi vội đẩy anh ra. Lâm nhanh nhẹn hơn tôi nghĩ, hoặc có thể nói là anh sử dụng cơ hội này, anh nhanh chóng tiến về phía Bảo Bảo, ôm thằng bé lên, cười:
– Bố mở Tôm & Jerry cho Bảo Bảo xem nhé. Bảo Bảo có chịu không?
– Dạ chịu.
Tôi kéo áo anh lại, nghiến răng nói thầm:
– Ê, đây là sao? Ai cho anh vào nhà thế này?
Anh không trả lời, nhưng thay vào đó, anh hỏi Bảo Bảo vui vẻ làm tôi chịu thua:
– Bảo Bảo có muốn bố mở Tôm & Jerry cho con xem không?
– Dạ có ạ.
Sau đó, anh thoải mái bước vào nhà, tôi cảm thấy bất lực không thể làm gì khác. Chẳng biết anh sử dụng mánh nào, nhưng chỉ sau vài giờ gặp anh, Bảo Bảo đã trở nên quen thuộc với anh. Đặc biệt, khi Bảo Bảo ngồi trên đùi anh, được anh cắt móng tay, hành động đó khiến tôi nhói lòng. Tối đó sau khi nấu cơm xong, tôi muốn đuổi Lâm về nhưng Bảo Bảo lại giữ anh lại, kéo anh ngồi bên cạnh mình. Dường như thằng bé rất vui khi có anh ở đây. Tôi vì thương con, mà nếu đuổi thì Lâm cũng không đi, tức lắm không biết làm sao, nên tôi đành lấy thêm một bát và đôi đũa cho anh.
Trong buổi ăn, tôi nhận thấy Lâm không thể tập trung vào việc ăn, ánh mắt anh liên tục quay quắt giữa Bảo Bảo và tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái hơn. Tôi cau mày hỏi:
– Anh nhìn gì vậy?
– Nhìn vợ anh.
Lâm trả lời mặt dày, khiến tôi tức giận đến nghẹn ngào, tôi sắp chửi lại thì nhìn Bảo Bảo đã nhìn tôi, tôi ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng và hỏi:
– Sao vậy Bảo Bảo? Con muốn ăn gì mẹ gắp cho con không?
– Con ăn no rồi.
– Vậy Bảo Bảo có gì muốn nói với mẹ không?
– Dạ. Tối nay bố ở đây không mẹ?
Trước khi tôi kịp trả lời, Lâm nhanh chóng nói:
– Có, tối nay bố sẽ ôm hai mẹ con ngủ.
Bảo Bảo nghe xong liền nhìn Lâm, hai bố con rõ ràng đã tỏ ra vui sướng trong ánh mắt, tuy nhiên, con vẫn rụt rè hỏi:
– Thật hả bố?
– Thật con trai ạ.
Tối đó, Lâm đưa Bảo Bảo đi ra ngoài và lâu lắm sau mới trở về. Tôi ở nhà đợi con mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, lo sợ rằng Lâm có thể đưa Bảo Bảo rời xa tôi bất ngờ như trong phim. Khi nhớ đến điều này, tôi cảm thấy run lên, thói quen đã đeo bám, tôi lấy điện thoại ra và gọi cho anh. Nhưng đột nhiên, tôi dừng lại, mỉm cười chế giễu chính bản thân. Duyên ơi, đây không phải là 3 năm trước nữa!!!
Tôi đặt điện thoại xuống ghế, sắp đứng dậy để đi ra ngoài thì cánh cửa mở ra, Lâm bế con một tay, tay kia xách nhiều túi đồ chơi. Anh đặt Bảo Bảo xuống, thằng bé tươi cười và tự hào nói với tôi:
– Mẹ ơi, bố cho con đi xe điện rất vui.
Tôi mỉm cười gật đầu với con và nói nhẹ nhàng:
– Vậy giờ Bảo Bảo vào trong rửa tay và chân rồi lên giường, hai mẹ con đi ngủ nhé.
– Con muốn cả bố ngủ nữa cơ.
Lời của con khiến tôi đau lòng. Từ nhỏ đến giờ, con chưa bao giờ có bố bên cạnh, và câu nói này làm tôi cảm thấy thêm đau lòng. Tôi bế con lên, hôn lên má con và nói:
– Bảo Bảo ngoan, tối nay hai mẹ con ngủ thôi. Bố bận rồi.
Nhưng ngay khi tôi nói xong, Lâm liền nói:
– Không, anh không bận gì cả.
Tôi lườm Lâm một cái rồi con nói:
– Bố không bận đâu mà mẹ. Mẹ cho bố ngủ cùng đi, con muốn ngủ cùng cả bố và mẹ đấy. Con không chịu đâu…
Con quyết định muốn ngủ cùng bố, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Tôi cố dỗ con mãi nhưng không thành, cuối cùng, tôi phải bất lực để Lâm ở lại. Bảo Bảo kéo tay bố và tôi nằm xuống giường. Tôi nằm giữa, con nằm giữa, Lâm nằm bên ngoài. Anh ôm Bảo Bảo nhưng lại nhìn về phía tôi và nói:
– Hai mẹ con muốn bố hát cho nghe không?
– Dạ có ạ, bố hát đi.
Lâm chưa bắt đầu hát ngay, dường như đang đợi câu trả lời từ tôi. Bỗng dưng, tôi lại nhớ về quá khứ, có lần tôi yêu cầu anh hát cho tôi nghe, giọng hát của anh lúc đó ấm áp và hay, như ca sĩ chuyên nghiệp. Anh đã hát cho tôi nghe bài “Với anh em là tất cả”. Tâm trạng của tôi lúc này lại bắt đầu rối bời, cảm giác lạ lẫm bao trùm.
– Thôi Bảo Bảo ngủ đi, hôm nay đã chơi đủ. Để khi khác rồi bố hát.
– Không, con muốn nghe bố hát cơ.
– Vậy thì để bố bắt đầu hát nhé.
Lâm bắt đầu cất lên giọng hát, vẫn ấm áp và hay như ngày nào. Mỗi lời hát của anh trực tiếp đánh thẳng vào tâm can tôi, đặc biệt là khi anh hát câu “Không còn em là đời anh chẳng ý nghĩa gì”, khiến cho nước mắt tôi rơi. Sợ anh thấy mình khóc, tôi vội quay mặt vào tường.
Sau khi thấy Bảo Bảo đã ngủ, tôi quay sang nói với Lâm:
– Anh nên về đi, để mẹ con tôi ngủ.
– Để anh ở đây ôm em ngủ.
– Anh đừng thần kinh nữa, tôi chỉ miễn cưỡng để anh ở đến giờ này vì Bảo Bảo.
– Anh mệt lắm, buồn ngủ quá.
Lâm nói vừa cười, tôi nhăn mày nhìn anh, mới chỉ 3 năm mà anh đã trở nên vô liêm sỉ như vậy. Đối với người như anh, tôi không thể lòng mềm, nên tốt nhất là đuổi anh đi. Tôi nói nhỏ:
– Nguyễn Hoàng Lâm, đừng khiến tôi tức giận.
Tôi vừa nói, Lâm liền nhắm chặt mắt và ôm lấy Bảo Bảo. Đã lâu rồi tôi mới có cơ hội nhìn anh gần như vậy, từng đường nét trên khuôn mặt anh đột nhiên khiến tôi nhớ lại quá khứ. Nhìn hai bố con ngủ, cảm giác bình yên đến mức tôi không muốn chia lìa. Mỗi lần nhìn kỹ anh, tôi lại thấy anh đẹp trai hơn. Hoá ra, phụ nữ ở mọi độ tuổi đều mê trai đẹp, và tôi cũng không ngoại lệ.
Tôi hít một hơi sâu và rời khỏi giường, nếu Bảo Bảo muốn ngủ cùng bố thì tôi sẽ đi ra ghế sofa để ngủ. Tôi không muốn cho phép mình dễ dàng lần thứ hai.
Sau khi nằm xuống ghế sofa không được lâu, giọng Lâm vang lên:
– Em vào trong ngủ với con đi. Anh ngủ đây, lo cho em.
– Anh không về tôi không vào ngủ.
– Được, anh sẽ về. Trước khi về, anh muốn nói rằng, xin em mở lòng để anh chăm sóc hai mẹ con.
– Tôi đã nói rồi, không muốn nói lại lần thứ 2. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.
– Không sao, anh sẽ không từ bỏ.
Lâm trả lời bình tĩnh, ánh mắt anh rất kiên định. Sau khi anh đi, tôi quay trở lại giường nhưng không thể ngủ được. Trong gối vẫn còn hương thơm của anh, làm tôi cảm thấy khó chịu, giống như có sợi lông gì đó cắn vào lòng bàn tay, không gây tổn thương hay chảy máu, nhưng lại làm tôi khó chịu không thôi.
Sáng hôm sau là chủ nhật, khi tôi và Bảo Bảo xuống tầng 1 của tòa nhà, thì thấy Lâm đang đứng nhàn nhã tựa vào thân xe. Anh mặc cây đen, hai tay đút túi quần. Với vẻ ngoài điển trai kết hợp với khí chất xuất chúng đó, dường như anh thu hút được sự chú ý của nhiều cô gái. Tôi còn nhận ra một số cô gái từ xa chỉ trỏ ngón vào hướng anh và trò chuyện với nhau với ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi cảm thấy một chút không thoải mái.
Bảo Bảo và Lâm cười tươi khi nhìn thấy nhau và chạy đến ôm nhau. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải tiến lại gần, và tuyệt đối:
– Nay, anh lại đến đây làm gì?
– Đón mẹ con em đi chơi.
– Ai mượn anh?
– Hôm nay là chủ nhật, anh đã hẹn sẽ đưa Bảo Bảo đi chơi. Nếu em không muốn đi cũng được, nhưng ở nhà đừng có mà lo lắng anh sẽ đưa con đi mất.
Tôi cảm thấy tức giận. Tôi nhìn anh với ánh mắt không hài lòng, nhưng cuối cùng, do sự kéo dài của Bảo Bảo, tôi vẫn phải lên xe với anh. Đã lâu rồi không được ngồi chung xe như thế này, trong quãng đường đi, tôi ngồi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn các hàng cây vụt qua.
Khi chiếc xe dừng lại, Lâm đột nhiên chạm vào eo tôi, làm tôi giật mình:
– Anh định làm gì thế?
Anh cười nhẹ và giải dây an toàn cho tôi, nhưng lời nói lại cảm thấy châm chọc:
– Em nghĩ anh muốn làm gì?
Tôi cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt. Bảo Bảo hỏi:
– Mẹ Duyên sao thế? Sao mặt mẹ đỏ thế?
– À không có gì đâu. Mẹ không sao.
Tôi bế Bảo Bảo xuống xe. Khi đến trước cổng trung tâm vui chơi cho trẻ em, Bảo Bảo tự tin đi giữa, cầm tay tôi và tay Lâm. Tôi cảm thấy căng thẳng nên tay tôi hơi nóng hơn bình thường. Bảo Bảo đột nhiên quay lại và hỏi:
– Tay mẹ sao vậy?
– Không, tay mẹ không sao đâu.
Bảo Bảo nhìn tay tôi một lúc, và Lâm bất ngờ đặt tay lên tay tôi, nói:
– Tay mẹ thiếu cái này đây!