Cưới chạy bầu Chương 37 | Sự thật
Khi lòng bàn tay của Lâm chạm vào tay tôi, một cảm giác ấm áp dường như đưa tôi trở lại quá khứ. Tuy nhiên, tôi cố tỏ ra không bị lòng động. Trong lòng tôi vẫn còn tức giận với anh ta, nhưng tại sao lúc này lại có sự muốn nắm lấy bàn tay ấy?
Khi tôi tỉnh giấc, tôi nhận ra rằng cánh tay kia đã nắm chặt tay tôi trong một khoảnh khắc dài. Tôi giật mình, rút mạnh tay ra khỏi anh ta và không giấu được sự tức giận:
– Anh thực sự là mặt dày!
Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, Bảo Bảo, con của chúng tôi, hỏi tôi:
– Mặt dày là gì mẹ?
Tôi im lặng, không biết phải giải thích cho con như thế nào, nhưng Lâm đã cười và giải thích:
– Mẹ nói là bố siêu siêu đẹp trai đấy. Bố con và mẹ đều đẹp trai và xinh gái nhất nhà.
– Anh thực sự là… không biết xấu hổ!
Lâm không thèm để ý đến lời nói của tôi và tự tin dẫn Bảo Bảo vào nhà. Trong khi hai bố con đang vui chơi, tôi chỉ đứng nhìn họ, nhớ lại những thời gian trước đó của mẹ con. Bảo Bảo có nhiều điểm giống bố, ngay cả ngoại hình và tính cách. Tôi bắt đầu tự trách mình liệu mình có ích kỷ không? Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ tiết lộ cho con về bố, nhưng đây có phải là quyền của con không?
Các ngày sau đó, Lâm thường xuyên đến nhà và đôi khi thậm chí ở lại qua đêm. Một hôm, tôi không giữ được sự tức giận và nói một cách phẫn nộ:
– Lâm ơi, anh có ý định biến nhà tôi thành nhà tình thương à? Anh rảnh quá không?
– Không hề, đôi khi anh còn về nhà ngủ mà.
Lâm trả lời một cách bình thản, sau đó đi thẳng vào bếp nấu ăn. Tôi nhìn theo, cảm thấy người đàn ông này quá… không thể hiểu được!
Từ khi Lâm nấu ăn, tôi nhận thấy Bảo Bảo ăn nhiều hơn và lớn nhanh hơn. Trong bữa ăn, Bảo Bảo liên tục khen:
– Bố nấu ăn ngon nhất!
Mắt bé sáng rực, tay bé chỉ ra ngón trỏ ám chỉ sự tuyệt vời của món ăn. Lâm vui vẻ khi nghe con khen, nụ cười trên môi anh thật thoải mái, khiến tôi cũng không thể rời mắt.
Lâm hỏi:
– Vậy mẹ con nấu ăn có ngon không?
– Có, nhưng không bằng bố.
– Con mới được bố nấu ăn vài ngày thôi mà đã khen đến thế đấy. – Tôi giả vờ trách móc.
– Vì con thích được ngồi cùng bố mẹ như thế này.
Tôi nhìn Bảo Bảo, cảm thấy lòng đau xót. Bảo Bảo đã lớn lên mà không có tình yêu và sự chăm sóc từ bố, nên giờ đây thì càng khát khao được ở bên bố hơn.
– Được rồi, Bảo Bảo ăn nhiều lên, sẽ lớn nhanh lên.
– Vâng, để bố con đẹp trai có nhiều cô gái theo mẹ ạ.
Tôi nhìn lườm Lâm một cái, tức giận về sự xấu xa của hắn, làm sao lại truyền cho con suy nghĩ như vậy, khiến con lớn lên mà có thể lăng nhăng như anh chứ? Tôi cúi xuống, nói với con:
– Mỗi người đàn ông chỉ nên có một người phụ nữ ở bên cạnh. Làm người đàn ông, phải chịu trách nhiệm yêu thương, bảo vệ người phụ nữ của mình. Đặc biệt là không nên đồng thời quan hệ với hai người.
Tôi vừa dứt lời, Lâm liền nói:
– Đúng thế, giống như bố chỉ có mình mẹ đó con trai.
Khi nghe Lâm nói như vậy, tôi nhìn anh ta với ánh mắt không hài lòng, trong lòng tức giận với sự dối trá của hắn.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong, khi ra ngoài tôi đã nhìn thấy bố con Lâm ôm nhau ngủ trên giường. Tôi định đánh thức anh ta để phản ứng, nhưng bất ngờ tay tôi khựng lại giữa không trung. Suốt bao năm qua không gặp, tôi hầu như đã quên cảm giác của hắn khi ngủ. Nhớ lại thời gian đó, tôi bỗng cảm thấy khát khao mạnh mẽ những cảm xúc khi được anh ôm mỗi tối, hôn mỗi sáng, và nhận được sự yêu thương từ anh mỗi ngày. Tôi nhận ra rằng… tất cả chỉ vì yêu thương mà thôi!
Tôi thở dài, lặng lẽ rút tay về, chuẩn bị đứng dậy để pha một cốc cafe và tiếp tục công việc dang dở, nhưng điện thoại bất ngờ rung lên. Ban đầu tôi nghĩ đó là tin nhắn của Trang, nhưng khi nhìn thấy nick Facebook mang tên “Vũ Kim Ngân” – mẹ của Lâm, cũng là mẹ chồng cũ của tôi, tôi đứng đơ. Bà nhắn:
– Con có thể nói chuyện với mẹ được không?
Tôi nhìn dòng tin nhắn, đọc đi đọc lại cảm thấy rất bất ngờ. Ngày trước, tôi từng mong muốn được bà gọi tôi là “mẹ” với tình cảm và dịu dàng. Nhưng bây giờ, có vẻ như điều đó xảy ra sau khi tôi và Lâm đã chấm dứt. Nhưng không sao, làm mẹ một ngày thì cũng làm mẹ suốt đời. Hơn nữa, bây giờ mối quan hệ của tôi với gia đình còn có Bảo Bảo, tôi trả lời bà một cách bình tĩnh:
– Dạ, con nghe ạ.
Ngay sau đó, bà trả lời:
– Gọi mẹ nhé.
– Dạ.
Khi điện thoại reo, tôi lo sợ Bảo Bảo sẽ tỉnh giấc nên vội vàng ra ban công để nghe máy. Ba năm không nói chuyện với bà, giọng nói của bà dịu dàng hơn rất nhiều:
– Con nghe thấy mẹ không?
– Dạ, con nghe rõ ạ.
– Con Lâm vẫn ở bên con à?
Tôi lo sợ bà sẽ nghĩ rằng tôi cố níu kéo con trai bà, nên tôi vội vàng nói trước:
– Dạ vâng ạ. Nhưng mẹ yên tâm, con và Lâm đã kết thúc rồi. Anh ấy ở lại vì con của anh ấy thôi.
– Duyên… Mấy năm qua mẹ tìm con suốt.
Lời của bà khiến tôi kinh ngạc đến mức ngây người, tôi run run hỏi lại:
– Tìm con ạ?
– Ừ. Sau khi con đi, mẹ cũng đã nghe được chuyện của hai đứa. Thằng Lâm chưa bao giờ phản bội con cả, nó yêu con còn hơn cả mạng sống của nó, làm sao nó lại phản bội con được. Năm đó nó cố ý lạnh lùng với con, cố ý để con hiểu nhầm, tất cả chỉ vì nó muốn tốt cho con.
Tôi nghe bà nói như vậy, nhíu mày lại, cảm thấy tổn thương, nhưng lại đặt câu hỏi trong lòng: “Tốt cho tôi sao?”.
“Lúc ấy bác sĩ nói nó không sống được bao lâu nữa, nó sợ con sẽ chôn vùi cuộc đời vào đau khổ nên đã tự mình tìm cách khiến con rời xa nó”, bà giải thích. “Mẹ đã từng chứng kiến khoảng thời gian đó, nó suy sụp đến mức tối ngày trốn ở hầm rượu uống. Uống xong rồi lại khóc và gọi tên con. Đúng là trước kia mẹ không ưa gì con nhưng mà lúc đó mẹ nhận ra con trai mình nó yêu con còn hơn cả mạng sống của mình.”
Nghe bà nói, tôi cảm thấy cay xè, cảm giác như có ai đó móc lấy trái tim tôi ra khỏi ngực. Tôi luôn tự hỏi tại sao anh ta thay đổi nhanh chóng như vậy, nhưng bây giờ tôi mới hiểu rằng đó chính là vì anh lo cho tôi. Làm sao tôi có thể chấp nhận điều đó, khi xa anh mới là điều đau khổ nhất?
Một giọt nước mắt rơi trong màn đêm tĩnh lặng, tôi không thể kiềm chế được nữa và bắt đầu khóc:
– Vậy còn Linh thì sao hả mẹ?
– Ôi trời con nhắc đến con bé đó làm gì? Thằng Lâm nó ghét như bát nước hất đi. Chính thằng Lâm là người đuổi việc nó, nhưng sau khi Lâm biết mình bị bệnh, nó dùng Linh để chọc tức con thôi. Sau đó, thằng Lâm cũng điều tra và phát hiện ra ai là người đứng sau cô gái sỉ nhục con trong bữa tiệc. Cô gái đó khai Linh là kẻ thuê vì cứu em trai của mình, nên mới làm vậy. Chẳng biết thằng Lâm đã làm gì mà khiến Linh phải ngồi tù hơn 2 năm.
Nghe những lời này, tôi không kìm nén được nữa mà bật khóc nức nở. Hoá ra sau lưng tôi, người đàn ông ấy đã từng làm cho tôi nhiều điều như vậy. Biết được điều này, tôi mới thấu hiểu sự thống khổ bi ai nhất trong lòng mình. Anh không phản bội tôi, chỉ cần suy nghĩ đến điều này cũng đủ khiến tôi cảm thấy cuộc đời không còn hạnh phúc hơn nữa.
Sau khi tắt điện thoại, tôi lau nước mắt và định quay về phòng thì bất ngờ nhìn thấy Lâm đứng phía sau. Không nói một lời, anh lau nước mắt cho tôi và ôm tôi vào lòng.
– Đừng khóc, em ơi. Anh đau lắm!
– Hãy buông tôi ra.
– Anh ôm vợ anh một chút không được sao?
– Ai là vợ của anh chứ?
– Ừ, có lẽ không phải là vợ, nhưng em quan trọng hơn cả vợ đối với anh. Không có em, anh không thể sống.
Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi. Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, trong không gian yên bình, trái tim tôi đập rộn ràng. Chúng tôi nhìn nhau, đặt bóng dáng của đối phương vào trong mắt mình, dưới bầu trời đầy sao. Khi tôi định quay đi, bất ngờ anh cúi xuống hôn tôi, nụ hôn ngọt ngào sau bao ngày xa cách. Hơi thở anh thơm mát, nụ hôn đầy cảm xúc. Khi anh dừng lại, anh nhẹ nhàng nói:
– Mấy năm qua, em quên luôn cả cách hôn à?
Tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng rồi lại không muốn đẩy anh ra xa. Tôi không nghĩ suy nhiều, mà thay vào đó, ôm anh và đáp lại nụ hôn đó. Hai chúng tôi ôm nhau mãnh liệt dưới bầu trời đầy sao.
Khi anh buông tôi ra, tôi thấy anh đỏ hoe viền mắt, anh nghẹn ngào nói:
– Hãy tha thứ cho anh, em nhé. Anh xin thề…
Tôi đưa tay lên môi anh, chặn lại:
– Hãy cùng nhau nuôi dưỡng con, anh nhé.
Lời tôi vừa dứt thì anh ôm tôi thật chặt, giọng nói đầy kích động:
– Em tha thứ cho anh chứ?
– Anh biết lỗi lớn nhất của mình là gì không?
– Là làm tổn thương em.
– Là khiến em yêu anh nhiều như thế.
Chúng tôi lại bắt đầu hôn nhau, từ từ cởi áo cho nhau, lùi về ghế sofa trong phòng khách. Hơi thở gấp gáp của Lâm phà ra, anh nói:
– Anh nhớ em…
– Em cũng nhớ anh!
Khi anh đặt tay lên bầu ngực tôi, cảm xúc trong tôi trào dâng. Anh nhẹ nhàng hôn tôi, di chuyển từ vành tai xuống cổ, sau cùng chạm vào nhũ hoa. Tôi phản ứng mãnh liệt, cổ họng phát ra những âm thanh rên rỉ. Bàn tay anh di chuyển dọc theo cơ thể tôi, từ bụng xuống dưới, chạm vào vùng nhạy cảm. Tôi không cưỡng lại được cảm giác mãnh liệt này.
Ngón tay của anh khéo léo đào sâu vào bên trong, khiến cho từng cơn sóng nhiệt tràn ra, tôi cảm thấy không thể chịu đựng được nữa và muốn van xin anh dừng lại. Tuy nhiên, vì xấu hổ, tôi chọn một lý do khác:
– Anh ơi, làm nhanh lên… con có thể dậy bất cứ lúc nào!
– Đừng lo, con đã ngủ say rồi. Anh đã đóng cửa phòng kỹ lưỡng.
– Thôi, làm nhanh đi.
– Em không chịu được nữa à?
Tôi không dám trả lời, và Lâm nhẹ nhàng cười:
– Anh cũng không thể kiềm chế được nữa rồi đây.
Vừa dứt lời, anh đưa cơ thể của mình vào trong tôi, một cách kiêu căng nhưng cũng không quá nhanh. Anh dừng lại khi cảm thấy tôi có dấu hiệu đau và nhẹ nhàng hơn, anh nhấc mông lên và nói:
– Nếu đau, em hãy nói cho anh biết nhé.
– Vâng.
Sau đó, anh tiếp tục nhịp ra vào một cách nhẹ nhàng, chỉ khi nào thấy tôi đạt khoái cảm, anh mới tăng tốc dần dần. Mỗi nhịp ra vào đều chính xác và sâu, khiến cho tôi không ngừng gọi tên anh:
– Lâm!!!
– Anh đây!
– Anh yêu em không?
– Yêu hơn mạng sống của anh!