Cưới chạy bầu Chương 38 | Hạnh phúc thật sự

01/03/2024 Tác giả: Hà Phong 368

Tối đó, chúng tôi đã thể hiện tình yêu của mình với nhau không biết bao nhiêu lần. Sau hơn ba năm xa cách, sau bao nhiêu đau thương và nhớ nhung, cuối cùng chúng tôi cũng đã có thể ôm nhau như lần đầu tiên gặp gỡ. Có lẽ như người ta thường nói: “sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng”. Chúng tôi đã trải qua nhiều gian khổ, nhưng giờ đây, chúng tôi có thể yên bình nắm chặt tay nhau trong những ngày bình yên phải không?

Lâm kéo tôi nằm lên cánh tay anh, vòng tay còn lại ôm chặt lấy tôi. Tôi nhìn lên và hỏi nhẹ:

– Tại sao từ đầu anh không nói cho em biết?

– Lúc đó em có cho anh cơ hội nói đâu?

Tôi không thể phản kháng được khi Lâm nói như vậy. Lúc đó tôi đau khổ quá, tôi không thể nghe được bất kỳ lời nào. Tôi chỉ có thể cười và nói:

– Được rồi, em chấp nhận là sai. Nhưng mà cũng tại anh mà, anh đã làm em đau lòng.

– Anh đã xin lỗi và bù đắp cho em rồi. Bây giờ lẽ ra em cũng nên bù đắp cho anh chứ nhỉ? Mấy ngày qua em chửi anh nhiều quá.

– Haha, nói thế cũng đúng, có lẽ việc chửi anh cũng tốt, ít nhất em đã biết anh có tâm hồn nhạy cảm như thế nào.

– Anh không biết, em cần bù đắp cho anh.

– Nhưng bù cái gì được?

Lâm cười nhẹ và thì thầm vào tai tôi:

– Tiếp tục nhá!

Tôi nhìn anh, thực sự là một thằng quỷ tham lam. Tôi lắc đầu và nói:

– Không, em quá mệt rồi.

– Mệt nhưng cũng thấy sướng đúng không?

– Đúng, thực sự là sướng.

Lâm mỉm cười và hôn nhẹ lên trán tôi:

– Cảm ơn vợ. Anh đã làm cho em chịu nhiều gian khổ. Đặc biệt là khi em sinh Bảo Bảo, anh không dám tưởng tượng em sẽ phải trải qua những gì. Anh xin lỗi… xin lỗi em nhiều.

Nghe Lâm nói, tôi cảm thấy cay đắng, nhớ lại những khoảng thời gian đó, tôi cảm thấy tủi thân và đau đớn. Bây giờ nằm trong vòng tay của anh, tôi chỉ muốn được yếu mềm, được dựa vào anh. Phải chăng trong lòng mỗi người phụ nữ đều cần có một bờ vai vững chắc để dựa vào?

Tôi lắc đầu và cười:

– Đúng, không phải là lỗi của anh đâu. Chúng ta đều đã cố gắng.

– Không có gì vất vả bằng việc nhớ em. Từ nay về sau, hãy để anh bù đắp cho em trong những ngày còn lại của cuộc đời này nhé.

Tôi gật đầu và anh hôn nhẹ lên môi tôi. Sau tất cả, tình yêu của chúng tôi không hề phai nhạt mà càng ngày càng sâu đậm. Chúng tôi không cần phải bên nhau suốt đời, chỉ cần kiếp này được trọn vẹn là hạnh phúc rồi.

Mặt trời đã lên cao, tôi rời khỏi giường để chuẩn bị quần áo cho Bảo Bảo, trong khi đó Lâm vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Lúc ăn sáng, Lâm nói:

– Có thể mình nên đưa Bảo Bảo về Việt Nam nhỉ? Ông bà nội ngoại cũng mong chờ lắm đấy.

– Thực ra, em đã suy nghĩ đến việc đó rồi. Nhưng em phải đợi đến cuối tuần, báo trước cho giám đốc để anh ấy chuẩn bị. Trong thời gian ở đây, mọi người đều giúp đỡ hai mẹ con rất nhiều đấy.

– Ừ, được thôi, anh nghe em.

Sau khi ăn sáng, tôi và Lâm đưa Bảo Bảo đến trường trước khi đi làm. Khi đến trước cổng trường, Bảo Bảo thấy hai bố mẹ thơm má con trước khi để cô giáo dẫn vào lớp. Thằng bé nhanh trí bảo:

– Con cũng muốn được bố mẹ thơm như bạn ấy.

Tôi và Lâm nhìn nhau và cùng cúi xuống thơm lên má con. Lâm nhìn theo khi Bảo Bảo được dẫn vào lớp, nụ cười không rời khoé môi anh:

– Em thấy không, đứa con tinh nghịch nhất của anh cũng đáng yêu không kém.

Tôi lắc đầu:

– Đúng, cứ như là con của mình anh ấy.

– Phần lớn công sức cũng là của em đấy. Nhưng em có thấy Bảo Bảo giống anh không?

– Em cứ như thuê một người đẻ.

– Thôi để đứa sau anh sẽ bảo nó giống em.

Tôi cười và trêu anh:

– Ai đẻ cho anh đây?

– Em chứ ai, anh làm sao biết đẻ được. À, anh có ý này…

– Gì đấy?

– Em còn quần áo gì của con khi mới sinh không? Ví dụ như cái quần ấy.

– Anh hỏi làm gì?

– Để cho người đóng tủ kính treo làm kỷ niệm.

Tôi kinh ngạc nhìn Lâm và cười khúc khích. Ông này đôi lúc thật khác người, ngay cả cái quần của con cũng muốn đóng kính như một bảo vật quý giá. Tôi cười và nói:

– Đừng đùa nữa. Lái xe nhanh đi, em sắp muộn rồi.

Khi đến công ty, tôi gặp một số đồng nghiệp. Họ ngạc nhiên thấy tôi đi cùng Lâm, chị Cúc nhận ra Lâm và hỏi:

– Duyên… em quen tổng giám đốc Vincent à?

Tôi cười nhẹ, trước khi kịp trả lời, Lâm kéo tôi lại và tự giới thiệu:

– Chào mọi người. Tôi là chồng của Duyên.

– Trời ơi! Duyên ơi, có chồng cực phẩm với gia thế khủng thế này mà em giấu kỹ thế!

– Dạ.

Sau khi giải thích xong, tôi quay lại với Lâm:

– Anh về trước đi. Em vào làm đây.

– Hôn em một cái rồi đi.

Tôi đỏ mặt và nhéo anh một cái. Trước khi đi, Lâm lại thể hiện tình cảm trước mặt mọi người bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán tôi. Sau khi anh đi, các đồng nghiệp trêu nhau:

– Thế này mà em cứ giấu. Có chồng vừa đẹp trai vừa tài giỏi, tự hào mà.

– Chúng em mới quay lại với nhau thôi.

– Thề, nhìn Bảo Bảo là biết em đã chọn đúng rồi, nhưng không ngờ chọn đúng tới vậy. Gia đình em toàn cực phẩm thôi, kiếp trước chắc em phải giải cứu cả thế giới mới đúng.

– Dạ, mọi người đừng trêu em nữa. Các chị cũng hạnh phúc rồi mà.

– Nhưng chỉ được phần của chồng em cũng là mừng rồi em ạ.

Nghe mọi người nói, tôi không khỏi buồn cười nhưng trong lòng lại cảm thấy tự hào. Một tuần trôi qua, đơn xin nghỉ việc của tôi đã được chấp thuận. Ngày tôi trở về Việt Nam, mọi người trong phòng đều rơi nước mắt. Thời gian không dài nhưng đã hơn 3 năm, đủ để mỗi người lưu lại những cảm xúc trong lòng.

Chúng tôi ngồi trên máy bay gần 4 giờ rồi đến sân bay Nội Bài. Bảo Bảo ngủ say trong lòng anh. Khi xuống sân bay, điều làm tôi ngạc nhiên nhất là thấy bố mẹ và bố mẹ chồng đang đợi ở đó. Nhìn thấy họ, cảm xúc tràn trề khiến tôi không kìm được nước mắt vì hạnh phúc. Lâm cúi xuống nói nhỏ:

– Em đừng khóc nhé. Khi ra ngoài, người ta sẽ nghĩ anh đang bắt nạt em.

– Anh… em không mơ sao?

– Ừ, em không mơ đâu. Nín lại, đừng khóc nữa, anh yêu em.

Bảo Bảo đang trong tay anh bất ngờ quay về phía tôi, lau nước mắt cho tôi. Tôi mỉm cười nhìn hai bố con anh, rồi bước đi.

Khi chúng tôi đến gần ông bà, tôi cúi đầu chào mọi người. Mẹ chồng tôi đưa tôi một bó hoa hướng dương:

– Chào mừng hai mẹ con trở về.

– Con cảm ơn mọi người ạ.

Tôi nói xong, cả nhà như vỡ òa trong cảm xúc. Mẹ chồng tôi thường lạnh lùng, nhưng hôm nay bà cũng rơi nước mắt khi nhìn Bảo Bảo. Vì Bảo Bảo đã về ngoại và thường xuyên video call với ông bà ngoại, khi nhìn thấy ông bà ngoại, Bảo Bảo nhận ra luôn và tươi cười chào ông bà ngoại. Còn ông bà nội, thằng bé vẫn còn lúng túng như lần đầu gặp bố.

Mẹ chồng tôi đưa tay về phía Bảo Bảo:

– Chào Bảo Bảo, bà là bà nội của con. Đây là ông nội của con. Bảo Bảo cho bà bế con nhé.

Thằng bé quay qua nhìn tôi, tôi phải giải thích để con chịu để ông bà nội bế. Trên đường về nhà, hai bà cứ ôm Bảo Bảo và ngợm tay, ngợm chân của con, và nói:

– Giống bố nó quá.

– Tôi thấy miệng còn có chút giống mẹ nó hồi nhỏ.

– Đúng rồi, đứa bé giống hệt thằng Lâm.

Hai ông lại quay lại nhìn Bảo Bảo. Ông nội tự hào:

– Mà tôi thấy dáy tai thằng bé này to giống tôi ấy.

– Ừ, dáy tai của thằng Lâm cũng giống ông đấy.

Cả ngày hôm ấy, tôi gần như không được gần con một tí nào vì ông bà nội và ngoại đều trông nom Bảo Bảo. Ngay cả việc nấu ăn và tắm cho Bảo Bảo, bà nội cũng giành. Bố mẹ tôi ở chơi đến tối rồi mới về quê. Trước khi về, tôi và mẹ ôm nhau khóc và nói rất nhiều. Mẹ còn dặn tôi nhiều điều. Tôi hỏi:

– Bố mẹ gặp bố mẹ chồng con ở sân bay là trùng hợp hay đi cùng nhau từ trước?

– Không, họ xuống để nói chuyện với bố mẹ và ông nội.

– Dạ, vậy bố mẹ về nhé, sau này mấy hôm nữa vợ chồng con sẽ đưa cháu về quê chơi ạ.

– Ừm, vợ chồng nhớ phải thảo luận kỹ đấy. Không nên quyết định đơn phương, khi có con rồi, mọi quyết định cần suy nghĩ cho con.

– Vâng, con hiểu rồi. Bố mẹ về cẩn thận nhé.

Trước khi ông bà lên xe, Lâm chạy ra từ trong nhà, xách một số túi quà đưa cho ông bà:

– Dạ, có ít quà con muốn tặng ông nội, bố mẹ và các em.

– Thôi, bố mẹ không cần đâu.

– Dạ, bố mẹ nhận cho con vui, cả tấm lòng của con và bố mẹ con đấy ạ.

– Ừm, vậy cho bố mẹ gửi lời cảm ơn tới ông bà nhé.

– Dạ, vâng ạ.

Bình thường Bảo Bảo thích ngủ với mẹ, nhưng tối đó không biết bà nội dỗ dành như thế nào mà thằng bé lại đồng ý ngủ với ông bà. Bảo Bảo còn nói:

– Mẹ ơi, con muốn em gái.

Nghe con nói vậy, tôi bỗng ngượng đỏ cả mặt. Tối đó, sau khi Bảo Bảo đi ngủ, khi bước vào căn phòng, tôi thấy trên giường đã trải đầy cánh hoa hồng tươi. Nhìn xung quanh, tôi thấy mọi thứ vẫn giống như trước, không có thay đổi. Trong lúc bần thần với những cảm xúc, bất ngờ Lâm ôm tôi từ phía sau:

– Em đã đưa con đi ngủ cùng ông bà chưa?

– Dạ vâng.

– Con đi rồi thì bây giờ đến lượt vợ chồng mình làm thôi nhỉ?

– Làm gì mà? Anh đừng có mà gạ gẫm em.

– Gạ gẫm vợ là chuyện bình thường như đoạn đường hộp sữa vậy.

– Thôi đi, mấy đêm liên tục hành người ta mệt chết.

– Biết làm sao được, vì anh quá nghiện vợ mất rồi.

Anh vừa nói xong đã cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi và anh như hoà làm một. Đêm đó lại là một đêm chúng tôi quấn quýt không biết bao nhiêu lần. Khi sáng dậy, Lâm đi làm và tôi vẫn không thể mở mắt được. Tôi không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết khi nắng mặt trời chiếu vào mặt tôi mới bật dậy. Xuống dưới nhà, mẹ chồng tôi ngồi cho Bảo Bảo ăn sữa chua. Thấy tôi, bà đã tủm tỉm cười:

– Cứ như vậy, Bảo Bảo của bà sắp có em rồi đấy.

Nghe bà nói, tôi ngượng đỏ cả mặt. Đợi đến khi Bảo Bảo chạy ra chỗ chơi, tôi mới có cơ hội nói riêng cùng bà. Tôi nhìn bà, ngập ngừng nói:

– Mẹ… con xin lỗi.

– Con xin lỗi về việc gì?

– Bọn con tự ý quyết định ly hôn và rồi đùng đùng bỏ đi, giờ nghĩ lại thì con thấy đó là quyết định sai lầm quá rồi.

– Ừ đấy, mẹ không nói vì mẹ nghĩ rằng hai đứa quay lại bên nhau là điều tốt. Nhưng giờ nghĩ lại, cũng thấy hơi căm phẫn.

– Con xin lỗi mẹ.

– Thôi, mẹ không cần lời xin lỗi đâu. Mẹ chỉ cần chị đẻ cho mẹ được vài đứa cháu là mẹ vui rồi.

Tôi nghe mẹ chồng nói và chỉ biết tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Bỗng nhiên, mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên ấm áp, cảm giác cuộc sống không còn gì hạnh phúc hơn nữa.

Vì mọi việc của Bảo Bảo đều có ông bà nội lo nên tôi cũng rất rảnh. Cuối tuần đó, dù lúc trước dự định về nhà ông bà ngoại chơi nhưng Lâm lại đi ký hợp đồng với đối tác nên tôi rủ cái Trang đi shopping rồi ăn uống.

Chúng tôi đi đến cửa hàng gà rán mà thường ăn, nhưng khi vừa đặt đĩa gà rán lên thì cái Trang đã bị nôn mửa. Tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao thế? Lại đầy bụng hay đau dạ dày.

Cái Trang lắc đầu và nói:

– Tao không sao đâu.

– Không sao gì, nhưng dạo này mày xanh xao lắm đấy. Đã thế còn nôn mửa.

Tôi ngưng lại, bỗng nhớ lại những cảm giác khi mới mang bầu, khiến tôi hỏi cái Trang:

– Mày có đang yêu ai không?

– Không, mày nhớ thằng Thanh không?

– Nhớ. Thằng Thanh giàu lắm đấy nhỉ?

– Đấy, nó theo đuổi tao đã lâu. Nhưng hôm ấy tao lại uống rượu cùng nó, và kết quả là chúng tôi lên giường với nhau.

– Thế là xong rồi Trang ơi. Mày thấy trong người có gì lạ không?

– Mệt và buồn nôn suốt ngày. Thèm mỗi sung muối.

– Trễ kinh không?

– Trễ tuần rồi, nhưng chắc do rối loạn nội tiết thôi.

– Thôi, không phải rối loạn nội tiết đâu. Mày có thể đã mang bầu rồi.

Cái Trang ngồi im lặng, cuối cùng thì nó nói:

– Thế thì sao?

– Nếu thế thì hãy nói với thằng Thanh. Nó đẹp trai, hiền lành và chung tình đấy.

– Thôi tao không nói đâu.

– Lúc trước tao mang bầu, mày đã khuyên tao như thế nào. Bây giờ tới lượt mày mà không nghĩ cho mình và con mình thì sao?

Cái Trang cảm thấy lo lắng, cuối cùng thì nói:

– Thế lại “Cưới chạy bầu” à?

– Đương nhiên rồi. Mày nên kiếm đứa sau con gái đi, không đẻ con gái đời không nể đâu.

– Ồ, mày nên tìm đứa sau con gái đi, không thì sẽ không được nể đâu.

Ngày cưới của cái Trang trùng với ngày sinh nhật của Lâm. Tôi đã quyết định tặng anh một món quà đặc biệt nhất. Đặt chiếc que thử thai hai vạch đỏ vào một chiếc hộp đỏ xinh xắn, tôi mỉm cười và nói:

– Đây là quà của em, chúc anh sinh nhật vui vẻ.

– Em đã nói không cần tặng quà anh rồi. Vì không có món quà nào quý giá bằng em và con.

– Anh hãy mở ra xem.

Anh mở hộp quà và ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc que thử thai hai vạch. Anh vừa kinh ngạc vừa xúc động, đôi mắt anh đỏ hoe và giọng nghẹn ngào:

– Thật hả vợ?

– Thật đấy chồng ạ. Em mới đi siêu âm và thai đôi luôn đấy.

Lâm nghe xong không kìm được cảm xúc, ôm chặt lấy tôi và nói:

– Cảm ơn em… cảm ơn em nhiều lắm!!!

– Anh biết em đến thế giới này để làm gì không?

– Để dành cho anh.

Tôi đùa:

– Để ăn vạ và phá hoại đời anh. Anh cứ chịu đựng đi!

– Không sao. Châm ngôn sống của anh là “ĐỘI VỢ LÊN ĐẦU TRƯỜNG SINH BẤT TỬ”.

Chúng tôi cười hạnh phúc, ôm nhau chặt, cuối cùng, sau bao khó khăn, chúng tôi cũng thấy ánh dương. Chúc cho những ai đọc câu chuyện này đều được hạnh phúc bên người mình yêu thương.

Bài viết liên quan