Cưới chạy bầu Chương 7 | Đi siêu âm

29/02/2024 Tác giả: Hà Phong 207

Sau khi Trang nói xong, cô ta liền chạy ra ngoài, để lại tôi ngồi đó với một tâm trạng bất an không biết phải làm sao. Đêm đó, tôi đã uống quá nhiều nên không sử dụng biện pháp tránh thai với Lâm, chúng tôi quan hệ không an toàn. Ngày hôm sau, vì lơ là trong việc mua thuốc tránh thai, tôi càng lo sợ hơn khi nhận ra tình hình có thể rất nghiêm trọng. Khoảng 15 phút sau khi Trang quay về, cô ấy đưa cho tôi 3 que thử thai và nói:

– Hãy thử hết cả 3 que này.

Dù ban đầu tôi sợ hãi và không muốn đối mặt, nhưng cuối cùng tôi cũng lấy 3 que và đi vào nhà vệ sinh. Khi kết quả của cả ba que đều cho thấy hai vạch, tôi cảm thấy rất run, không thể kiềm chế được cảm xúc. Tôi không tin vào sự thật trước mắt, không tin vào việc mình lại có thai. Nước mắt cứ tuôn trào không ngừng. Trang đứng ngoài đợi và liên tục hỏi:

– Kết quả thế nào? Đã xong chưa?

Khi tôi ra khỏi nhà vệ sinh, ba que thử thai đều cho thấy kết quả dương, Trang lập tức kêu lên:

– Vậy là cậu đã mang thai rồi đấy!

Khuôn mặt tôi tái nhợt, thực sự tôi vẫn không thể tin vào điều đó. Tôi nhìn Trang và sau một thời gian dài, tôi mới nói:

– Giờ tôi phải làm gì đây?

– Đầu tiên, hãy nói với Lâm xem anh ấy nghĩ sao đã.

– Nhưng anh ấy không yêu tôi.

– Việc này liên quan đến trách nhiệm, không phải tình yêu. Bạn đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với hành động của mình. Bạn có ý định bỏ lại không?

Nghe Trang nói, tôi lắc đầu:

– Không, tôi sẽ không bỏ đâu. Đứa bé này là con của tôi, tôi sẽ không bỏ nó.

Dù tôi không mong muốn mang thai nhưng khi biết rằng có một sinh linh đang phát triển trong cơ thể của mình, tôi quyết định sẽ sinh con và chăm sóc nó.

Trang tiếp tục:

– Bây giờ hãy ăn cơm và đi nghỉ sớm đi. Mai đi siêu âm để xem thai được bao nhiêu tuần, rồi quyết định tiếp theo.

Tôi gật đầu và cố gắng ăn hết bát cơm trước khi đi tắm. Thường thì tôi làm việc đến khuya, thậm chí đôi khi là đến sáng sớm. Tuy nhiên, tối nay, dù có nhiều việc cần làm nhưng tôi không còn tâm trạng. Tôi nằm suy nghĩ suốt đêm, về đứa trẻ, về tương lai, và cả về phản ứng của Lâm khi biết chuyện này. Tôi suy nghĩ nhiều quá và bắt đầu rối loạn, nếu Lâm từ chối trách nhiệm, tôi sẽ vẫn sinh con và nuôi nó một mình, vì tôi biết rằng xã hội ngày nay cũng có rất nhiều trường hợp mẹ đơn thân.

Cuộc gọi từ mẹ tôi đột ngột đánh thức tôi khỏi dòng suy nghĩ. Mẹ bảo:

– Đêm đã khuya, sao con còn thức trực trên Facebook?

– Ơ, mẹ còn chưa ngủ à?
– Dạ, mẹ chưa ngủ. Mấy ngày nay lưng mẹ đau quá.
– Thế thì mẹ nên đi khám xem sao.
– Tuổi mẹ rồi, nhiều người đau lưng lắm. Mà ngày xưa mẹ sinh mổ chúng tôi, bác sĩ cũng nói đau lưng là điều bình thường.
– Dạ, sinh mổ chắc đau lắm mẹ nhỉ?
– Ừ, đau lắm. Hết thuốc tê là đau không chịu nổi đấy. Mai con lấy chồng sinh con mới thấm.
Khi mẹ nói đến đó, tôi cảm thấy tim mình nhói lên. Tôi dừng lại một lát trước khi đáp:

– Dạ, vâng ạ.

– Hôm nay con ốm à, nghe giọng con khác thế?
– Dạ, con không sao mẹ ạ. Mẹ đừng lo, mẹ nghỉ sớm đi.
– Có con gái trong nhà, mẹ càng lo lắm. Khi nào con lấy chồng thì mẹ mới yên tâm. Có con gái trong nhà như quả bom nổ chậm đấy.

Tôi cười và trả lời:

– Sao mẹ lại thích “tống con đi” thế nhỉ? Hôm trước mẹ bảo mẹ xem bói cuối năm nay con lấy chồng, biết đâu lúc đó con thực sự lấy chồng, mẹ đừng có khóc đấy nhá.
– Gớm, tôi phải mổ heo giết bò mừng chị thoát ế chứ khóc làm gì.
Tôi cười vui vẻ khi nghe giọng mẹ, nhưng không hiểu sao, mặc dù miệng cười nhưng nước mắt lại tuôn trào. Tôi nói thêm vài câu với mẹ rồi tắt điện thoại và nằm xuống ngủ mà không biết khi nào đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cảm giác cơ thể đau nhức, mắt vẫn còn đỏ và sưng vì khóc. Trang thấy vậy lại đến hỏi:

– Đêm qua em khóc à?
– Không, chỉ là lúc mẹ tôi gọi, tôi xúc động nên khóc một chút thôi.
– Hâm. Tôi đã nấu sẵn bữa sáng rồi đấy. Em có dự định siêu âm xong rồi đi làm hay tối về mới siêu âm?
– Có phòng khám nào trên đường tới công ty không nhỉ?
– Có, cách công ty khoảng 2km.

– Vậy thì tranh thủ vào siêu âm xong rồi đi làm thôi.
– Ừm, được.

Sau khi ăn sáng, Trang chở tôi đi làm, và trên đường cũng ghé qua phòng khám siêu âm. May mắn là sáng sớm nên phòng khám chưa đông người, khi chúng tôi đến đã có người chỉ đường vào phòng siêu âm ngay. Chỉ sau vài phút đặt máy siêu âm lên bụng, bác sĩ thông báo cho tôi:

– Thai 6 tuần, vào tử cung an toàn rồi đấy nhé. Tuần sau bạn hãy đến kiểm tra lại để xem tim thai.

Tôi nhìn vào chấm nhỏ trên màn hình, trong lòng tự nhiên cảm thấy một điều gì đó khó tả. Cảm giác như bản năng làm mẹ bắt đầu hiện ra, khiến lòng tôi tràn đầy tình yêu và quan tâm. Tôi quay sang hỏi bác sĩ:

– Em bé của tôi có khỏe không ạ?

– Với tuổi của bạn, mọi thứ đều bình thường. Hãy cố gắng ăn uống và nghỉ ngơi đều đặn để cung cấp môi trường tốt nhất cho sự phát triển của bé.

– Dạ vâng ạ.

Sau khi ra khỏi phòng siêu âm, Trang đã nhanh chóng hỏi tôi và cầm tờ giấy kết quả trên tay:

– Có tính nói luôn cho ông Lâm biết không?

– Để tôi xem xét thế nào rồi quyết định sau.

– Ừ, thế thì chúng ta đi làm thôi, không muộn.

Trên đường đến công ty, tôi không nói gì thêm, tập trung suy nghĩ về việc nên nói với Lâm và nên nói như thế nào. Khi đến sảnh công ty, chúng tôi gặp Luyến, đồng nghiệp làm cùng phòng marketing với Trang, mặt cô bé trông buồn buồn vài. Cô gọi chúng tôi lại:

– Hai chị sao giờ này mới đến?

– Thường thì chúng tôi cũng đi làm vào giờ này mà.

– Thế mà hai chị lại đến muộn thế, lãng phí thời gian quá.

– Có gì mới không ạ? Mà sao sáng sớm mặt em đã như đưa đám vậy?

Tôi hỏi, Luyến thở dài trả lời:

– Trước đây, mọi người trong công ty đều nghĩ rằng sếp còn độc thân. Nhưng sự thật tàn khốc là hôm sau đã lộ ra, sếp đã có vợ sắp cưới.

Trang nghe đến đây liền tròn mắt hỏi lại, còn tôi thì bỗng cảm thấy như mình bị sét đánh, hay đúng hơn là cảm giác như đang bị tụt xuống vực sâu mà không thể nói lên lời.

– Tin này em nghe ở đâu ra vậy Luyến?

– Chị ơi, tin này không hề tào lao, hoàn toàn chính xác. Sáng nay, người yêu của sếp đã tới đây mang đồ ăn sáng và mua nhiều trà sữa cho các phòng. Và hai chị lại không biết gì cả, lúc đó bà Linh tức tới nổi muốn nổ đom đóm mắt. Ai trong công ty cũng biết bà Linh thích sếp.

Nghe xong, tâm trí tôi trở nên rối bời. Bố của đứa trẻ trong bụng tôi đã có người yêu, nếu Lâm biết về đứa trẻ này thì mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa không? Liệu tôi sẽ trở thành người thứ ba xen vào mối quan hệ của họ? Không… Tôi không thể chấp nhận điều đó! Vô thức, tôi lùi lại vài bước. Luyến nhận ra sự thay đổi của tôi và hỏi:

– Chị Duyên có sao không?

Tôi nhìn Luyến, cười gượng và lắc đầu:

– Chị không sao cả. Chắc do mấy ngày qua chị thức khuya nên bị chóng mặt thôi.

– Vậy chị cẩn thận, có thể bị thiếu máu đấy. Mua thêm thuốc sắt để uống nha chị.

– Chị biết rồi, cảm ơn em nhé.

Sau đó, tôi quay về phòng làm việc của mình. Khi ngồi xuống và bật máy tính, tôi không thể tập trung được vào công việc, nên đành đứng dậy và pha một cốc cafe. Sau khi pha xong, tôi nhớ lại rằng phụ nữ mang thai không nên uống cafe, vì vậy tôi để cốc cafe xuống bàn. Không lâu sau, Linh đến và đưa cho tôi hợp đồng để chuẩn bị trước 2 ngày.

– Chị Duyên nên soạn xong hợp đồng trước 2 ngày nhé. Sếp sẽ trở về và ký với đối tác. À, hợp đồng này lớn, chị phải cẩn thận.

– Sếp đi đâu vậy em?

– Sếp vừa đi Đà Nẵng rồi chị ạ.

– Ừ, chị biết rồi.

Ngày đó, tâm trạng không ổn định khiến tôi làm việc không hiệu quả như thường lệ. Cho đến khi mọi người đã về hết, tôi vẫn ngồi ôm máy tính mãi, xoá đi và viết lại, cuối cùng mới rời khỏi văn phòng sau 8 giờ tối. Thường thì khi tan làm muộn, tôi thường gặp Lâm, nhưng hôm đó không thấy anh ấy, khiến tôi cảm thấy có chút trống trải. Vì Linh nói rằng hợp đồng này quan trọng và giá trị lớn, nên sau khi soạn xong, có một phần tôi không chắc chắn, tôi quyết định gọi cho Lâm. Chuông điện thoại reo lên một thời gian dài trước khi có người bắt máy, nhưng giọng nói bên kia khiến tôi như đóng băng. Đó là giọng nói của một phụ nữ:

– Alo, ai vậy?

Tôi ngẩng mắt nhìn đồng hồ, đã qua 11 giờ tối, bất chợt tôi liên tưởng đến cô ấy, người mà Luyến nói sáng nay. Tôi do dự hỏi:

– Dạ… em là nhân viên của anh Lâm. Tôi gọi để hỏi về một số chi tiết trong hợp đồng.

– À, em gọi lại sau hoặc mai nhé. Anh Lâm đang tắm.

– Vâng ạ. Nếu có việc gì, mai em gọi lại. Chào chị.

Sau khi tắt máy, tôi sững sờ, cảm giác như mất hồn, tay chân run lên từng hồi. Không còn gì để nghi ngờ, Lâm đã có vợ sắp cưới! Nghĩ về điều đó, tôi cúi xuống nhìn bụng phẳng lì của mình, bàn tay vô thức vuốt nhẹ lên:

– Không sao cả. Mẹ sẽ sinh và nuôi con lên một mình. Cuộc sống của hai mẹ con chúng ta phải hạnh phúc nhé.

Hai ngày sau đó trôi qua, sáng nay tôi đưa hợp đồng cho Linh, cô ấy mỉm cười:

– Dạ vâng ạ. Khi sếp về, em sẽ gửi cho sếp. Em nghe sếp nói sẽ gác lại chuyến bay, có lẽ 2-3 ngày nữa mới về.

– Ừ, em biết rồi. Thôi, tôi sẽ tiếp tục làm việc.

Tôi cố giả vờ mạnh mẽ, nhưng thực ra, mỗi khi ai đó nhắc đến Lâm, tôi lại đau lòng. Sau mấy ngày ăn không ngon, ngủ không yên, tôi đã suy nghĩ kỹ. Lâm đã có vợ sắp cưới nên tôi quyết định không nói với anh về việc mang thai. Một lần, Trang tức giận mắng tôi:

– Tại sao mày không nói cho Lâm biết? Anh ấy cũng là bố của đứa bé, phải có trách nhiệm chứ! Mày có định tự mình nuôi con à?

– Biết là vậy, nhưng tao từng phải đau khổ vì người thứ ba. Chẳng lẽ bây giờ tao lại muốn trở thành người thứ ba?

– Nhưng sống trên đời, nếu không vì bản thân mình thì chỉ là tổn thất. Hoa có chủ thì sao? Chưa kết hôn, vẫn có thể “gặp chuyện” được mà.

– Thôi rồi… Tôi không muốn cướp hạnh phúc của người khác và làm nó thành của mình. Nếu Lâm kết hôn với tôi chỉ vì trách nhiệm, cuộc hôn nhân đó cũng không hạnh phúc đâu. Bây giờ có nhiều người ly hôn vì không yêu nhau đó. Đến lúc đó, còn đau đớn hơn.

Nghe tôi nói như vậy, Trang không còn nói gì nữa. Tôi biết cô ấy chỉ lo lắng cho tôi mới nói như vậy. Cuối cùng, cô ấy lại nói:

– Nếu mày đã quyết định như vậy, tao sẽ ủng hộ mày nuôi con. Nhưng với điều kiện, mày phải để tao làm mẹ đỡ đầu của đứa bé mày.

Tôi nhìn thấy, xúc động đến mức nước mắt tuôn trào, ôm chầm nó một cái. Tối hôm đó, khi tôi đang đi tắm, thấy có một ít máu nâu ở đũng quần. Lần đầu tiên mang thai, tôi không biết máu đó là gì, lo sợ cho đứa bé, tôi gọi ngay cho Trang:

– Mày đang ở đâu đấy?

– Tao đang ở quê ngoại. Hôm nay chắc tao không về ngủ đâu, mày đóng cửa ngủ trước đi nhé. Mà sao hôm nay quan tâm tao thế?

– Tao vừa đi tắm thấy ra ít máu nâu. Giờ phải làm sao?

Nghe tôi nói thế, giọng Trang hốt hoảng:

– Ra máu nâu à? Thế đi ngay đến phòng khám siêu âm xem thế nào.

– Nhưng giờ này người ta còn làm việc không ạ.

– Cứ đi thử xem. Chẳng lẽ đi đẻ chờ sáng trăng?

Tôi gật đầu rồi vội vàng tắt điện thoại, khoác áo khoác ngoài, xuống phòng khám bằng xe ôm. May mắn khi tới phòng khám, họ vẫn chưa đóng cửa. Tôi vội vã nói với bác sĩ:

– Bác siêu âm giúp tôi với ạ. Tôi đang mang thai mà thấy ra ít máu.

– Ra máu thế nào? Nhiều không?

– Dạ, chỉ một ít ạ.

– Thôi được rồi, vào trong tôi siêu âm xem sao.

Bác sĩ đặt máy lên bụng tôi vài phút rồi nói:

– Có tim thai rồi nhé. Nhịp tim 165 lần/phút. Tất cả phát triển bình thường.

– Nhưng tôi thấy nó ra ít máu, liệu có sao không ạ?

– Là máu báo thôi. Không cần quá lo lắng.

Tôi vẫn còn sợ, bảo bác sĩ siêu âm kỹ lại một lần nữa. Cuối cùng, bác sĩ vẫn nói là bình thường và giải thích cho tôi một số điều, lúc này tôi mới yên tâm. Ra ngoài, tôi nhìn xung quanh không thấy taxi nào, phải book Grap. Trong lúc chờ đợi Grap tới, tôi đứng lép dưới mái hiên nhà. Khi đang loay hoay với điện thoại, một giọng nói vang lên:

– Em ơi… tàu nhanh bao nhiêu thế em?

Tôi giật mình, nhìn lên, thấy một nhóm thanh niên choai choai đứng trước mặt. Tôi không đáp lại, chẳng buồn để ý. Mấy tên kia vẫn tiếp tục nói những điều không hay ho:

– Nhìn em cũng xinh đấy, anh mạnh dạn ra giá 100k nhá. Anh bao phòng.

-…

– Ngon thế này mày trả em nó 100k có bèo quá không? Ít ra cũng phải 99k, thôi đi với anh đi em, nhìn em mà anh đã muốn húp rồi đây này.

-…

– Hay phục vụ luôn 3 anh, chứ 3 anh đang cứng quá rồi em ơi.

Tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn, tỏ vẻ không quan tâm và bước đi. Nhưng chỉ sau ba bước, bọn chúng lại chặn lại đường.

– Ơ con điếm này, làm điếm mà còn tỏ vẻ thanh cao à?

– Này, đừng thấy tôi không nói gì mà các cậu nghĩ tôi là điếm nhé. Tôi còn đủ tuổi chị các cậu đấy, tránh ra cho tôi đi.

– Bọn mày thích tránh đâu.

Một tên bắt tay tôi ngược lại, khiến tôi suýt chút nữa ngã. Nếu không có sinh linh nhỏ trong bụng tôi, tôi sẽ không chịu đựng được. Một chiếc ô tô đi tới, cửa xe mở ra, tôi nhận ra khuôn mặt của Lâm:

– Lên xe đi.

Bọn chúng buông tay tôi, tôi lên xe ngay. Lâm không để ý đến bọn chúng nữa, đạp ga đi về phía trước. Tôi ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn anh:

– Anh không phải ở Đà Nẵng sao?

– Vừa mới về từ sân bay.

– Thì ra là vậy.

– Cô đứng đó làm gì vào thời gian này?

– Tôi… Tôi có việc.

Chúng tôi giữ im lặng suốt chuyến đi về chung cư. Khi tôi xuống xe, Lâm hỏi:

– Trên nhà cô có mì tôm không?

Bài viết liên quan