Cưới chạy bầu Chương 9 | Xung đột
Dù không phải là từ miệng Linh nhưng khi nghe cô nói như vậy, thật sự khác biệt so với việc chỉ cần đổ oan là tôi đã lấy cắp hồ sơ của khách hàng. Đúng là việc được chấp nhận vào làm việc tại một công ty lớn không dễ dàng, và tôi luôn đánh giá cao công việc này. Tôi đã cố gắng hết mình và dành nhiều tâm huyết cho công việc, vì vậy khi nghe như vậy, tôi cảm thấy không chỉ tức giận và buồn bã mà còn tự trọng bị tổn thương. Tôi không thể không hỏi ngay:
– Ý em là chị đã lấy cắp hồ sơ khách hàng và tiết lộ ra ngoài phải không?
– Chị Duyên, hãy bình tĩnh. Em không có ý đó, nhưng sau khi điều tra, thì thực sự là vậy chị ạ. Em chỉ muốn thông báo cho chị biết thôi.
– Em ơi, nếu nói về đạo đức nghề nghiệp, chị tin rằng chẳng bao giờ phải xấu hổ vì những hành động mình đã thực hiện. Còn việc mất hồ sơ khách hàng của công ty, chị nghĩ rằng công ty nên điều tra kỹ lưỡng trước khi kết luận ai đã làm.
Nghe tôi nói như vậy, Linh trở nên đáng thương hơn và quay lại nhìn Lâm:
– Sếp, có vẻ như chị Duyên đã hiểu nhầm em rồi sếp ạ. Thực sự em không có ý đó.
Tôi quay đầu nhìn Lâm, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, không thể đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng tôi cảm nhận được một cảm xúc kỳ lạ, tôi không biết phải diễn tả thế nào nhưng tôi cảm thấy như anh không tin tôi làm ra những chuyện đó. Dù chỉ là cảm nhận thôi, nhưng tôi vẫn lo sợ anh hiểu nhầm.
Anh nhìn tôi một lúc, sau một khoảng thời gian dài mới chậm rãi nói:
– Chuyện này sẽ được công ty điều tra kỹ lưỡng. Nếu phát hiện ai trong công ty gây tổn hại cho công ty, sẽ bị sa thải ngay lập tức. Không ai ngoại trừ!
– Dạ vâng ạ.
– Mọi người có thể đi làm việc của mình.
Nghe Lâm nói vậy, mọi người không dám ở lại tranh cãi thêm mà đi về phòng làm việc của mình. Vào giờ trưa, khi tôi mang tài liệu đến phòng Lâm, từ cửa tôi đã nghe tiếng Linh nói:
– Có ai nghi ngờ về vụ đánh cắp thông tin khách hàng của công ty không?
– Mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ sau khi điều tra.
– Anh đừng giận em nhé, em chỉ lo cho công ty thôi. Chị Duyên mới vào làm việc, em thấy khả năng của chị ấy không tồi nhưng tính cách thì không rõ ràng. Em cũng nghe nói chị ấy từng bị đuổi việc ở công ty cũ vì tiết lộ thông tin bí mật và có ý định với giám đốc, nhưng vấp phải vợ giám đốc đó.
Khi nghe Linh nói đến đây, tôi cảm thấy máu trong người muốn nổi lên. Theo tính cách của tôi, tôi thường xông vào nói thẳng những gì tôi nghĩ, nhưng hôm nay, tôi muốn kìm lại để chờ nghe câu trả lời của Lâm. Lúc đó, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực, và sau một khoảng thời gian dài, Lâm mới nói:
– Tôi không quan tâm đến chuyện của người khác. Tôi chỉ quan tâm đến chuyện của mình.
– Nhưng chị Duyên là người cuối cùng đến phòng tài liệu của sếp.
– CCTV đã bị xoá sạch, không chắc chị ấy là người cuối cùng đến phòng. Tôi sẽ điều tra rõ ràng vụ này, em hãy yên tâm.
– Dạ vâng ạ.
Khi nghe Lâm nói như vậy, tôi cảm nhận như có một dòng suối ấm trôi qua trong tim, một phần vui mừng vì ít nhất Lâm không vội vàng đổ oan cho tôi ngay lập tức. Thật lòng mà nói, phong cách làm việc của anh rất phù hợp với gu của tôi. Sau khi Linh xin phép ra ngoài, tôi mới nhẹ nhàng gõ cửa và bước vào phòng. Tôi nhìn nhẹ nhàng vào khuôn mặt của cô ấy và cảm thấy như có gì đó không vui, những bước đi của cô cũng không tự tin như thường lệ. Linh mỉm cười một cách bất tự nhiên khi thấy tôi:
– Chị Duyên tìm sếp ạ.
– Ừ, chị mang tài liệu đến.
– Vâng.
Tôi đưa tài liệu cho Lâm, anh chỉ lạnh lùng nhận và không nói thêm gì. Thường thì sau khi giao tài liệu hoặc hợp đồng, tôi sẽ quay trở lại phòng ngay. Nhưng hôm đó, tôi cảm thấy muốn dừng lại một lúc, tôi muốn giải thích cho anh về việc tôi bị nghi ngờ là kẻ đánh cắp tài liệu, nhưng rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong lúc tôi suy nghĩ, Lâm đã nói:
– Nếu có điều gì muốn nói, hãy nói đi, tôi lắng nghe.
– Sao anh biết tôi có điều gì muốn nói với anh. Hay sao?
Lúc này, Lâm mới ngừng làm việc trên laptop và nhìn thẳng vào mắt tôi:
– Bởi vì tôi thông minh hơn cô.
– Đúng rồi, anh thông minh nên mới làm được sếp. Còn tôi chỉ là dân thường thôi.
– Vậy cuối cùng muốn nói gì?
– Tôi muốn khẳng định rằng tôi không phải là kẻ đánh cắp tài liệu của công ty.
Tôi nói xong nhưng không thấy Lâm trả lời, chỉ im lặng quan sát. Sau đó, tôi tiếp tục:
– Có thể nhà tôi không giàu có, nhưng tài chính hiện tại của tôi cũng đủ để sống cuộc sống mà tôi mong muốn. Tôi không có lý do gì để thực hiện hành động thiếu đạo đức như vậy.
– Luật sư luôn đòi hỏi bằng chứng khi làm việc, nhưng lần này không thể chứng minh rằng tôi đã phạm tội, vậy mà tôi lại muốn giải thích. Vì sao?
– Khi đó chỉ có mình tôi ở công ty, và camera là bằng chứng duy nhất, nhưng đã bị phá hủy, vậy là làm sao tôi có thể có bằng chứng được nữa.
– Ừ, được rồi. Ra ngoài làm việc đi. Tôi tin cô!
Tôi như không tin vào tai mình, vì vậy tôi hỏi lại:
– Hả? Anh tin tôi à?
– Ừm.
– Nhưng tại sao anh lại tin tôi?
– Bởi vì tôi nghĩ cô không giỏi về công nghệ thực sự!
Tôi vừa cảm thấy vui sướng chưa được lâu thì cảm giác như bị đổ nước lạnh vào đầu. Tôi nhìn Lâm một cách không hài lòng, còn anh thì nhìn tôi và nhẹ nhàng cười:
– Vì khi hôm đó tôi sửa máy tính cho cô, máy tính đơn giản nhưng cô không biết sửa. Cô không đủ trình độ để phá hủy hệ thống camera.
Giờ tôi mới hiểu lý do, Lâm là người suy nghĩ logic và cẩn thận, không vội vàng như một số sếp khác. Sau đó, chúng tôi còn nói thêm một ít và tôi quay trở lại phòng làm việc.
Trong ngày hôm đó, tôi cảm thấy Linh vẫn còn giữ một chút tức giận với tôi, nên mỗi khi giao hợp đồng hoặc tài liệu cũng không mấy vui vẻ. Nhưng lúc đó, khi tôi suy nghĩ kỹ lại, tôi không biết Linh đã nghe được đâu tin đồn về việc tôi từng lấy cắp tài liệu từ công ty cũ và cố ý nói với Lâm để làm tổn thương hình ảnh của tôi. Linh thích Lâm, và dường như cô ấy là người muốn tôi rời khỏi công ty nhất. Trong lúc tôi đang suy nghĩ, điện thoại của tôi bất ngờ reo lên, là cuộc gọi từ Trang:
– Đã hơn 12 giờ rồi, đi ăn trưa thôi.
Lúc này, tôi nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, vội vàng nói:
– Thật không để ý thời gian. Đợi tao một chút, tao sẽ tới ngay.
Tôi nói xong và vội vàng bước ra khỏi phòng. Khi gặp Trang, cô ấy liền hỏi:
– Về chuyện công ty bị đánh cắp thông tin khách hàng và mọi người nghi ngờ về mày thế nào?
– Tao cũng không rõ, chỉ nghe đồn như vậy chứ không biết chi tiết.
– Còn Lâm thì sao?
– Anh ta tin tao.
Trang nghe tôi nói xong, vui mừng đập tay vào đùi mình và cười:
– Đấy mà, tao đã nói sếp có cảm tình với mày rồi. Bình thường chẳng ai tin đâu.
– Thế à, cảm tình gì đâu? Anh ta nói tin tao vì tao không giỏi công nghệ.
Trang nghe vậy, bất ngờ một lúc và sau đó hỏi:
– Hả? Lý do đó thật là lạ nhỉ?
– Tao cũng không biết, thôi đi ăn đi. Vụ việc vẫn đang được điều tra, chờ kết quả cuối cùng thôi.
– Ừ, thế mày đã nghe tin gì chưa?
– Tin gì?
– Công ty sắp tổ chức chuyến từ thiện tại Lạng Sơn, tặng quà cho trẻ em nghèo và người già neo đơn.
– Ơ, tao nghe công ty đang tài trợ cho các trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi rồi mà.
– Đó là chuyện khác, chuyến này là thực hiện một cách trực tiếp. Ai muốn đi thì đăng ký. Nhưng nghe nói ít người đăng ký nên tao cũng muốn tham gia.
– Vậy thì đăng ký giúp tao đi.
– Hả? Mày đâu thể đi được, mày đang mang thai mà.
– Bác sĩ nói tao bình thường mà. Và đi cũng không ảnh hưởng gì đâu. Giờ đi là cơ hội, vì sau này khi có con rồi chắc không còn cơ hội này nữa.
– Được rồi, nhưng hỏi ý kiến bác sĩ trước đi. Nếu ổn thì mình đi.
– Tôi sẽ làm vậy.
Sau đó, hai ngày tiếp theo trôi qua, và vào sáng hôm đó, tôi nghe được quyết định mới nhất rằng “tôi không phải là người đã đánh cắp thông tin khách hàng” – những diễn biến chi tiết khác tôi không rõ, chỉ biết rằng tôi đã được minh oan. Trang thấy vậy và khuyên tôi:
– Chắc sếp Lâm đã giúp mày đấy, nhớ cảm ơn anh ta nhé.
Tôi suy nghĩ một lúc, thực sự nếu không có sự can thiệp của Lâm, tôi không biết phải làm sao. Cả buổi sáng hôm đó, tôi cứ lưỡng lự mãi, mỗi khi muốn vào phòng gặp Lâm thì lại thấy Linh ở trong, vì vậy tôi lại thôi.
Trưa hôm đó, khi đang đứng chờ thang máy, Lâm cũng bước tới gần. Khi cánh cửa mở ra, cả hai chúng tôi đều nhấn nhầm số 1, khiến hai ngón tay va chạm nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng vì gần đây tôi thấy mình hậm hực một chút. Trong không gian chật hẹp của thang máy, chỉ có hai chúng tôi nên tôi cảm thấy căng thẳng hơn. Tôi liếc nhìn Lâm một cái, và đúng lúc đó anh cũng nhìn tôi, khiến tôi lúng túng nói:
– Cảm ơn anh nhé.
– Vì sao?
– Vì nhờ anh, tôi đã được minh oan.
– Chỉ cần một lời cảm ơn suông sa thế à?
– Vậy anh muốn gì?
– Một bữa cơm.
Tôi suy nghĩ một chút, thực ra một bữa cơm cũng không có gì đặc biệt nên tôi gật đầu:
– Được. Anh muốn ăn ở nhà hàng nào?
– Ở nhà tôi.
– Hả? Ở nhà anh sao?
– Nếu không muốn thì thôi. Coi như chỉ là cảm ơn suông cũng được.
– Được, ở nhà anh cũng được. Nhưng khi nào?
– Tối nay.
– Ok. Nhưng tôi sẽ đợi anh xa xa công ty chút, không ai nhìn thấy để tránh đồn đại.
– Đợi tôi dưới bãi đậu xe.
Tôi định phản đối, vì chờ Lâm ở bãi đậu xe sẽ khiến mọi người nghĩ như thế nào về tôi, nhưng trước khi kịp nói gì, cánh cửa thang máy đã mở ra và Lâm lạnh lùng bước ra trước. Chiều đó, tôi nói với Trang rằng cô có thể về trước không cần đợi tôi, sau đó tôi phải lén xuống bãi xe đợi anh. Chỉ vài phút sau, Lâm cũng xuất hiện, rồi chở tôi đi đến một khu đô thị cao cấp ở quận Thanh Xuân. Khi xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng gần 20 mét, tôi ngạc nhiên nhìn ngôi nhà đắt tiền. Tôi hỏi Lâm:
– Đây là nhà anh à?
– Đây là nhà mượn, trai bao như tôi có tiền xây nhà to thế đâu.
Tôi lườm anh, thực sự là người rất khó chịu, ngày nào không khích tôi thì ăn cơm cũng không ngon. Tôi không muốn đáp lại nữa. Sau đó, Lâm dẫn tôi vào bên trong. Mặc dù căn nhà rất rộng lớn, nhưng không có nhiều người giúp việc như tôi thường thấy trong phim. Nhà sạch sẽ đến mức tưởng chừng không có một vết bụi, nội thất đơn giản nhưng sang trọng. Cảm giác chân đặt lên nơi nào cũng giống như đặt lên đống tiền. Tôi không thấy bố mẹ của Lâm nên tôi hỏi:
– Bố mẹ anh không ở đây à?
– Tôi sống một mình.
– Nếu vợ anh về nhà và thấy chúng ta thì sao?
Lâm ngạc nhiên quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên. Trước khi anh kịp nói gì, điện thoại bắt đầu reo lên. Cuối cùng, sau hơn nửa tiếng trôi qua, Lâm mới kết thúc cuộc gọi. Trong thời gian đó, tôi đã thăm dò căn nhà, công nhận thiết kế đẹp mắt. Sau khi điện thoại kết thúc, Lâm bảo tôi:
– Cô nấu cơm đi. Tất cả các món trong tủ lạnh đều có nguyên liệu.
– Anh muốn ăn gì?
– Bất kỳ món nào trong tủ của cô.
– Được, tôi hiểu rồi. Nói trước, tôi nấu không ngon lắm đấy.
– Không sao, tôi cũng không kỳ vọng nhiều.
– Nếu đã nấu thì đi, tôi đi tắm.
– Vâng, tôi đã biết.
Sau khi anh ra đi, tôi mở tủ lạnh và phát hiện có rất nhiều thực phẩm trong đó, tất cả đều còn mới mẻ. Mặc dù không phải là người phụ nữ giỏi giang, nhưng tôi vẫn có thể làm được những món đơn giản. Tôi nhanh chóng sẵn tay áo để bắt đầu việc nấu nướng.
Khi tôi đang nấu, thì thấy Lâm từ tầng hai đi xuống, trên người anh vẫn còn hương thơm của sữa tắm và dầu gội. Thường thì tôi thấy Lâm ăn mặc chỉnh tề như một tổng tài, nhưng hôm nay anh mặc đồ thể thao màu đen cũng rất đẹp. Thật là người đẹp mặc gì cũng đẹp, thu hút không khí xung quanh.
Lâm đến bếp và đứng bên cạnh tôi, tự mình thái thịt cho tôi. Tôi quay sang nhìn anh và không kìm được lời “ơ” một tiếng. Lâm nói:
– Sao lại ngạc nhiên thế?
– Anh ra ngoài để tôi nấu cho.
– Thôi, đợi cô có mà đến đêm cũng không được ăn.
Sau đó, Lâm tiếp tục thực hiện phần lớn công việc. Nhưng kỳ lạ là anh làm rất nhanh và thành thạo, như một đầu bếp chuyên nghiệp. Tôi từng nghĩ rằng những người giàu có như Lâm không biết nấu cơm, nhưng thực tế là anh nấu còn nhanh hơn cả tôi.
Trong khi Lâm nấu, tôi chỉ đứng phụ và nhìn anh làm. Lúc này, tôi bất giác nhớ về quá khứ của mình và Việt. Mặc dù đã yêu nhau từ lâu, nhưng tôi chưa bao giờ được thưởng thức một bữa ăn do Việt nấu. Việt cũng chỉ là một người quê như tôi, nhưng lại có những tư duy giống như người giàu có. Hơn nữa, Việt có chút phân biệt giới tính, anh luôn cho rằng “đàn ông phải lo việc lớn chứ không nên làm việc của phụ nữ”. Nghĩ lại, tôi cảm thấy mình ngu ngốc thế nào, có rất nhiều người tốt hơn Việt, giỏi hơn Việt, đẹp trai hơn Việt, nhưng tôi vẫn cứ bám đầu vào Việt, và kết quả là bị phản bội một cách im lặng.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ về ký ức đau buồn đó, Lâm đã quay sang và bảo:
– Xong rồi, dọn món ra bàn rồi ăn là được.
Tôi giật mình và nhìn Lâm, trả lời một cách vụng về:
– Ừ, tôi biết rồi.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến nhà anh, và cùng anh ăn tối trong căn nhà này, tự nhiên lòng tôi trở nên xốn xang. Trong đầu tôi, tưởng tượng về tương lai không chỉ có chúng tôi mà còn có một đứa bé đáng yêu ngồi ở đây. Mặc dù tưởng tượng rất hạnh phúc, nhưng thực tế lại tàn khốc. Trong tương lai, ở cùng nơi này, trong chỗ ngồi này, bố của đứa bé sẽ có những bữa ăn 3 người, nhưng người đó không phải là tôi hoặc con tôi. Nghĩ đến điều đó, trái tim tôi đau đớn và nhói lên. Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, lần đầu tiên trong đời, tôi nuối tiếc những giây phút trôi qua. Lâm nhận ra tôi trầm mặc nên nói:
– Sao cô không ăn đi? Món ăn không hợp khẩu vị à?
– Không, món này ngon lắm, anh nấu ngon hơn cả tôi.
– Mấy món đơn giản thế mà, ai cũng có thể nấu được.
Sau đó, chúng tôi nói thêm vài câu rồi lại im lặng. Tôi cảm thấy không khí quá cứng nhắc, nên tôi lại tìm cách tiếp tục cuộc trò chuyện:
– Anh không thuê người giúp việc à?
– Có, nhưng họ chỉ làm theo giờ.
– Ừ.
– Vậy cuối cùng, ai là người đã đánh cắp thông tin khách hàng vậy?
– Không, không phải là bạn.
Tôi nhăn mày nhìn Lâm, liệu có phải là như vậy không? Sau khi ăn cơm xong, tôi đảm nhận việc rửa bát trong khi Lâm dọn dẹp chỗ ăn. Khi đã rửa xong bát đĩa, tôi nhìn lên đồng hồ và nhận ra đã là 8 giờ tối rồi, liền xin phép:
– Tôi sẽ về trước đã.
Khi vừa nói xong, có tiếng chuông cửa kêu từ bên ngoài. Cánh cửa mở ra, tôi thấy Linh vui vẻ từ ngoài bước vào, tay cầm một hộp quà, tươi cười nói:
– Chúc mừng sinh nhật sếp!