Đau thương qua rồi chương 16 | Nơi neo đậu bình yên

10/01/2024 Tác giả: Hà Phong 140

Hải trả lại tờ đơn cho Lâm và hỏi:

  • Anh có quyền chăm sóc con… phải không? Lâm nhận tờ giấy và mỉm cười:
  • Theo pháp luật, anh có trách nhiệm và quyền thăm con. Con vẫn nhận cha bình thường. Nhưng nếu anh không tin đây là con của mình, anh có thể từ chối quyền và nghĩa vụ đó. Còn với tôi, đây là con trai tôi, nên tôi sẽ làm mọi thứ cho con. Tôi tin rằng có đủ điều kiện kinh tế và nhân cách để nuôi dạy con trở thành người tốt. Ánh mắt phức tạp của Hải nhìn Lâm. Cô gái này mạnh mẽ và kiên cường hơn anh tưởng. Hải nhận ra rằng anh đã yêu Lâm bởi sự tự tin, năng động và giờ đây, những điều đó khiến anh cảm thấy tiếc nuối. Những ham muốn thể xác ngắn hạn đã không chỉ đẩy họ xuống vực thẳm của cuộc hôn nhân tan vỡ mà còn khiến Hải mất đi điều quý giá – sự tôn trọng và niềm tin từ cô gái anh đã hứa sẽ yêu suốt đời. Tuệ Lâm, một người mà anh từng ngưỡng mộ, bây giờ lại trở thành biểu tượng của sự mạnh mẽ và kiên cường.

Cuối cùng, khi mọi sự thật không thể che đậy được, Hải buột miệng:

  • Lâm, em xin lỗi…

Tuệ Lâm không đáp lại Hải mà quay sang mọi người:

  • Hôm nay, con muốn mọi người hiểu rõ về sự việc. Chuyện giữa con và anh Hải đã được giải quyết. Nếu mọi người tin rằng đứa bé trong bụng con là con của anh Hải, thì nó vẫn sẽ được gọi là họ nội vì điều đó là quan trọng với nó. Con đã làm hết mình trong gia đình này và không có điều gì phải hối tiếc. Con cũng xin lỗi vì đã làm mọi người phiền lòng với quyết định của mình! Trước mặt mọi người, con cũng mong anh Hải sớm tìm được hạnh phúc.

Cô quay đầu sang anh Hoàn:

  • Anh, làm ơn về truyền đạt lại mọi chuyện với gia đình chị Loan giúp em!

Anh Hoàn, người đã im lặng suốt thời gian này, chỉ gật đầu một cách ý nghĩa.

Anh Bá nâng hai tay đan vào nhau và nói:

  • Chú Hoàn, mọi việc nên được giải quyết sớm. Quyết định nằm ở chú. Tối nay, anh chị sẽ đi cùng chú đến nhà chị Loan. Bố không còn, nên anh sẽ đại diện gia đình để nói chuyện với họ. Chú không nên đi một mình khi tâm trạng không ổn.

Rồi anh nhìn Lâm:

  • Tuệ Lâm, cảm ơn em đã chân thành với mọi người, cảm ơn em đã hoàn thành trách nhiệm con dâu và đã chăm sóc bố trong những ngày cuối đời. Anh cũng xin lỗi vì không giáo dục được Hải, để nó làm ra điều đó. Bây giờ anh muốn xin em bản video để làm bằng chứng với gia đình chị Loan, em có thể chuyển giúp anh không?

Lâm rút ra một chiếc USB đưa cho anh Bá:

  • Trong đây có ạ!

Bà Liên, thấy vậy, không giữ được lời:

  • Con này chưa đủ làm chồng, sao nó xúi giục Hoàn nó cũng ly hôn nữa Bá? Nhà này từ khi Hải lấy vợ đã nhiều chuyện lắm rồi. Gia đình Loan tốt đẹp, giàu có, giúp đỡ mình nhiều, nhưng mà thấy có điều gì đó không ổn ổn. Hoàn hãy cân nhắc kỹ rồi mới đưa ra quyết định!

Anh Bá nhìn bà Liên một cách nghiêm túc:

  • Mẹ nghĩ mình nên giữ im lặng thì hơn. Phần nào, tình hình này của Hải cũng là do mẹ nuông chiều nó nhiều, còn chị Loan cũng một phần do mẹ ham mê vật chất. Họ giúp mình nhiều, nên mình cũng phải đối xử công bằng. Mẹ nói thế chẳng làm lợi ích được cho ai cả!

Bà Liên phản đối:

  • Làm sao mà con muốn hai đứa em ly hôn, gia đình tan nát mới được chứ? Mấy đứa nhỏ không có đủ cha mẹ, con có nghĩ đến hậu quả sau này không? Anh Bá nhìn về phía mẹ:
  • Nếu sợ hậu quả, thì đừng làm những việc khuất tất. Bây giờ Hoàn có bỏ vợ hay không là quyết định của chính chú ấy. Còn chú Hải, thực sự, không phải là chủ động ly hôn mà là BỊ VỢ BỎ. Mẹ nên nhìn nhận vấn đề đúng hơn!

Tuệ Lâm lên tiếng:

  • Dạ có lẽ con xin phép mọi người được thắp hương cho bố trước khi đi. Đồ đạc con đã sắp xếp sẵn, con sẽ rời đi như thế này. Ngoại trừ đứa bé trong bụng, con sẽ không lấy điều gì thuộc về gia đình này!

Sau khi nói xong, cô bước tới bàn thờ của ông Quang. Nhìn vào nụ cười hiền hậu của người bố chồng, Lâm không kìm được cảm xúc:

  • Bố ơi, cho con vẫn được gọi bố nhé! Con xin lỗi vì không thể làm con dâu út của bố nữa. Dù thân xác bố đã về với cát bụi, nhưng con tin bố vẫn ở đây, nhìn thấy mọi thứ. Con tin là bố hiểu con đã đưa ra quyết định này như thế nào, hiểu như bố đã từng hiểu con. Mặc dù không còn là con dâu, Tuệ Lâm xin được làm con gái của bố. Nếu có kiếp sau, mong bố vẫn cho con được gọi một tiếng bố!

Cúi lạy trước bàn thờ ông Quang, Tuệ Lâm gạt nước mắt, hít một hơi dài rồi ôm chiếc laptop vào phòng. Sau một lúc, cô kéo theo chiếc vali và chiếc cặp laptop, đảo mắt nhìn căn nhà đã gắn bó với cô hơn một năm, nói:

  • Con xin phép mọi người. Em chào các anh chị ạ!

Chị Thảo bước đến, đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tuệ Lâm rồi bất chợt ôm cô:

  • Để chị ôm em một cái. Đừng khóc, em đã làm rất tốt rồi! Em mạnh mẽ lắm, chị rất nể phục. Khi nào sinh em bé, nhớ báo với anh chị nhé!

Anh Bá cũng bước tới gần vợ và nói:

  • Đúng đấy Lâm, không còn là em dâu nhưng em vẫn là em gái của anh chị. Anh tin rằng bố nghe hết những gì em vừa nói. Nếu có khó khăn, đừng ngần ngại, hãy gọi cho anh chị nhé!

Lâm gật đầu, cảm ơn vợ chồng anh Bá rồi quay sang ba và anh Tiến:

  • Ba, anh hai, chúng ta đi thôi!

Ba cô sau một thời gian tức giận, giờ đây trở nên bình thản hơn. Quyết định của Lâm khiến ông cảm thấy nhẹ nhõm. Con gái ông đã phải trải qua nhiều thiệt thòi từ nhỏ khi bị nhà nội và mẹ ruột hắt hủi. Ông không ngờ Tuệ Lâm lại mạnh mẽ đến vậy. Khi bản lĩnh và sự quyết đoán của cô gái được thể hiện rõ, ông cảm thấy nỗi lo và đau buồn trong lòng mình giảm đi một phần…

Khi cha và con đã đứng dậy, Hải mới mở miệng:

  • Ba, anh hai, con xin lỗi!

Tiến lạnh giọng:

  • Từ ngày hôm nay, chúng tôi không còn là gia đình của cậu, xin phép không nhận làm ba và anh hai của cậu. Nếu thấy sai, thì cậu tự sửa đi, đừng làm khổ người khác nữa!

Nói xong, cả ba người lên xe của Tiến. Anh Bá giục Hoàn đi đến nhà Loan để giải quyết.

Khi đã yên vị trên xe, Lâm nói:

  • Anh hai, em đã xem một phòng trọ gần trung tâm, nhưng vài ngày nữa em mới chuyển tới được!

Anh Tiến vừa khởi động xe và nói:

  • Không được, em đang ở giai đoạn cuối thai kỳ, anh không yên tâm để em ở một mình. Chung cư của anh rộng rãi, có đến hai phòng ngủ, em cứ đến đây ở. Trước đây, hai anh em mình ở chung, giờ cũng thế, đêm hôm lỡ có chuyện gì thì còn kịp chứ? Anh sắp có một hợp đồng lắp đặt và nâng cấp phần mềm máy tính cho tập đoàn Hoàng Gia nên khá bận, em ở lại đây anh còn để ý được hơn nếu em ở trọ anh không yên tâm!

Lúc đó, điện thoại của ba cô rung lên, là mẹ Tuệ Lâm, bà Hoàng Lý. Ông vừa mở máy đã nghe giọng lanh lảnh:

  • Bên nhà chồng con Lâm có chuyện gì mà nó gọi cả ông lẫn thằng Tiến tới thế?

Bố Tuệ Lâm thở dài:

  • Thằng Hải ngoại tình với chị dâu. Đúng là một lũ khốn nạn! Con Lâm nó bỏ rồi!

Bà quát lên:

  • Cái gì? Bỏ chồng à?

Ba cô nhìu mày:

  • Không bỏ thì định làm gì? Tôi chưa cho thằng đó một trận là may phước cho cả họ nhà nó rồi!

Bà Lý réo lên trong điện thoại:

  • Trời ơi, chồng với chả con, hai mươi sáu tuổi đầu mà đi bỏ chồng, một gia đình ở thành phố khá giả như thế. Nó là loại Sao chổi mà, đi đâu cho khuất mắt, đừng về đây ám nữa!

Lâm ngồi ở phía trước, gần anh Tiến, nghe những lời mẹ nói chỉ biết thở dài. Mẹ ruột mà đối xử với cô không bằng người dưng. Cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt, ngả người ra ghế. Tiếng ba gắt vào điện thoại:

  • Bà thấy không nói được câu tử tế thì im luôn đi! Con mình không thương lại đi xót người dưng, vớ vẩn!

Ông nói xong thì tắt máy, xe cũng vừa rẽ vào chung cư. Anh Tiến đưa xe xuống tầng hầm rồi kéo vali cho em, ba bố con đi vào thang máy để lên phòng anh Tiến. Tới nơi, anh đưa đồ Lâm vào phòng rồi nói:

  • Em gái tắm rửa đi cho khỏe!

Rồi vẫn như hồi còn bé, anh Tiến mở vali lấy đồ và pha nước ấm cho em. Nhìn thấy cảnh đó, hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô. Anh trai kéo cô ngồi xuống giường, đặt đầu cô kê lên vai:

  • Em khóc đi, nhưng chỉ đêm nay nữa thôi nhé! Em gái mạnh mẽ lắm! Trước khi có một bờ vai vững chãi để em dựa vào, anh cho phép em mượn tạm bờ vai này, rõ chưa?

Gia đình là thế, có người thế này, người thế kia, nhưng suy cho cùng vẫn là điểm níu giữ, là nơi neo đậu bình yên nhất để ta trú ngụ trước những giông bão cuộc đời…

Bài viết liên quan