Đau thương qua rồi chương 2 | Coi thường người quê
Lâm vào trò chuyện với mẹ chồng cùng các thím, các cô ở quê lên dự đám cưới. Dù người rất mệt nhưng cô không dám vào nghỉ, vả lại Lâm cũng muốn làm quen hơn với gia đình Hải, để còn rõ tính cách mọi người mà cư xử cho phải. Đồ ăn hôm nay còn nhiều nên buổi chiều chỉ cần cắm cơm và hâm lại thức ăn thôi, thế nên Lâm mới thảnh thơi trò chuyện như vậy.
Năm giờ chiều, Hải tỉnh dậy và đi ra sân gọi :
- Vợ ơi! Cô quay lại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe tiếng mẹ chồng:
- Làm cái gì mà cuống lên thế? Nó đang tám chuyện với mấy bà thím dưới quê lên. Đúng là cùng người ở quê nói chuyện hợp ghê, mấy tiếng đồng hồ chưa hết chuyện! Thím Năm nghe thấy thế vội đánh mắt sang Lâm. Cô hiểu ý nên vội vàng đứng dậy đi về phía Hải:
- Anh dậy rồi ạ? Anh đói chưa? Em và các thím đang xếp khăn trải bàn ăn để trả cho bên rạp cưới ạ! Mẹ chồng cô liếc những chiếc khăn đã được xếp gọn lại:
- Là tôi nói thế, đã làm gì đâu mà phân bua? Chẳng phải mọi người vừa làm vừa buôn đủ thứ chuyện còn gì? Thôi, chuẩn bị dọn ăn đi. Sáu giờ bên rạp cưới họ tới lấy đồ đấy, mọi thứ sắp xếp xong cả rồi đúng không? Lâm vừa ” dạ ” vừa nhanh chân đi vào dọn ăn. Mọi người cũng về từ chiều rồi, chỉ còn thím Tư và thím Năm ở lại chơi một hôm mai mới về quê. Vợ chồng anh cả cùng gia đình anh trai thứ hai và mẹ chồng cô đang kiểm tra lại danh sách khách mời để xem ai mừng cưới bao nhiêu. Vì thế, chỉ mình Lâm dọn trong phòng bếp.
Bữa cơm có thêm nàng dâu mới khá vui vẻ. Lâm thấy người vui nhất là bố chồng cô. Ông Quang chỉ ăn một chút ít nhưng cười suốt buổi:
- Vậy là bố yên tâm rồi, đám cưới thật tuyệt vời. Nay ba đứa con trai đã ra cửa nhà, vợ chồng phải hòa thuận cùng xây dựng gia đình, sau này còn lo cho con cái nữa! Mẹ của Hải – Bà Hoàng Liên cũng cười đưa đà:
- Rồi rồi, vừa lòng rồi thì ông phải cho khỏe đấy! Ông Quang cười khà khà:
- Tất nhiên rồi, tôi phải khỏe chứ! Sau bữa cơm, bà Liên chờ Lâm rửa bát xong xuôi thì gọi vợ chồng cô vào phòng riêng. Vừa bước vào, cô thấy bà đang đếm tiền. Hai vợ chồng ngồi xuống hai chiếc ghế được đặt cạnh giường:
- Mẹ gọi chúng con đến có việc gì sao ạ? Nghe con trai hỏi, bà Liên ngước lên nói:
- À, là có chuyện này! Bố mẹ và các anh chị đã kiểm tra tiền mừng cưới. Tính mẹ thì rất thoải mái, tiền ai người ấy nhận, khách ai người ấy hưởng. Khách của các anh chị, mẹ gửi cho các anh chị ấy rồi, còn số tiền mừng của hai con, là bạn bè của hai đứa và một số phong bì của đằng ngoại nhà Lâm được gần một trăm triệu, mẹ định cất đây cho hai đứa, vì vợ chồng con ở với bố mẹ, lại còn trẻ, chưa có con cái nên đôi khi tiêu pha không kiểm soát được. Mẹ không rõ bên ngoại nhà Lâm có mừng riêng không, nhưng số phong bì mà mẹ đang cầm đây, nếu các con muốn thì mẹ đưa lại còn không thì mẹ cất đây, phòng khi hai đứa cần đến tiền. Ý vợ chồng con thế nào?
Hải ngả người ra ghế cười:
- Trời ạ, có chuyện đó thôi mà mẹ nói dài dòng quá, có vẻ căng thẳng thế? Con thì sao cũng được, Lâm cũng vậy thôi! Bà Liên cười:
- Vậy thì để mẹ giữ nhé! Lâm chợt nghĩ, không hiểu sao mẹ chồng có vẻ phân biệt con cái như vậy. Đáng lẽ ra vợ chồng cô ở với bố mẹ thì cần trang trải nhiều, bà nên chọn một giải pháp khác chứ? Nhưng thôi, tính Lâm cũng vô tư, không so đo tính toán bao giờ. Thế nên cô không quan tâm lắm tới chuyện này. Mới ngày đầu về làm dâu, Lâm cũng muốn mọi chuyện vui vẻ. Vả lại, sống với nhau cả đời, những chuyện đó không nên để tâm nhiều làm gì. Tiếng Hải vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:
- Xong việc chưa mẹ? Con buồn ngủ quá! Bà Liên gật đầu:
- Ừ. Con nghỉ đi. Lâm ở lại mẹ nói chút chuyện! Hải nhíu mày:
- Chuyện gì mẹ nói luôn đi! Bà Liên cười giả lả:
- Trời ạ. Tôi có bắt cóc vợ anh đâu mà anh lo. Tôi nói chút chuyện phụ nữ, anh nghe làm gì? Hải cười cười quay sang cô:
- Vợ ngồi nói chuyện với mẹ nha, chồng về phòng trước đây! Lâm khẽ ” dạ ” một tiếng rồi nói với theo sau bóng lưng của Hải:
- Em có nấu canh giải rượu để sẵn trong phòng, anh xuống kẻo mệt nhé! Hải quay lại gật đầu rồi mở cửa bước ra ngoài. Anh đi rồi, không gian có về ngượng ngập, Lâm không biết mở lời thế nào. Đối mặt với mẹ chồng, cô thực sự chưa quen. Bà Liên mở lời:
- Có chuyện này mẹ muốn nói riêng với con. Mẹ biết dâu út ở chung với mẹ chồng thường vất vả hơn nhưng con cũng hiểu cho hai chị. Cái Thảo là dâu trưởng, còn Loan là dâu thứ hai nhưng đều thân phận tiểu thư, gia đình thuộc hạng giàu có, tuy không đại gia này nọ nhưng là con nhà già. Từ bé, hai đứa chằng phải động tay động chân vào việc gì. Về đây làm dâu nhưng chị Thảo vẫn ở nhà bố mẹ đẻ vì là con một, chị Loan ở riêng ngay cạnh đấy nhưng cũng có người giúp việc. Thế nên nếu nhà mình có công buổi gì thì con chịu khó làm, dẫu sao con cũng xuất thân từ nông thôn nên quen công việc nhà hơn. À, Lâm hiểu rồi. Hóa ra, mẹ chồng đang lo cô sẽ tị nạnh công việc nhà với hai chị dâu nên có lời trước. Vậy ra, mẹ Liên chẳng ưa gì những người không có xuất thân thành phố. Những lời bà nói để Lâm hiểu rõ vị trí của mình ở trong cái nhà này. Ngoài danh nghĩa là con dâu út, cô sẽ là người cáng đáng mọi việc. Lâm nhoẻn cười:
- Dạ không sao đâu mẹ ạ, con hiểu mà! Bà Liên cười xuề xòa:
- Đấy, người có học sẽ hiểu chuyện nhanh thế đấy. Cũng may là con ở ngoại thành, lại học và làm việc ở thành phố nên cũng có chút hơi thành thị, chứ mấy đứa con gái làm nông học không đến nơi đến chốn, bày vẽ cho chúng nó mệt lắm! Thật lòng, Lâm rất ghét kiểu phân biệt đối xử ấy. Nông thôn hay thành phố cũng vậy thôi, chả có nhà quê lấy đâu ra mặt phố chứ? Nhưng ít ra, mẹ chồng cô nói rõ quan điểm như thế, Lâm sẽ biết được mình nên sống với ai như thế nào, chứ cứ úp úp mở mở chả biết đường nào mà lần. Cô đang miên man suy nghĩ, chưa biết nói gì tiếp theo thì bà Liên cất tiếng:
- Được rồi, con hiểu cho là được. Con về phòng đi! Lâm khẽ ” dạ ” một tiếng rồi đứng dậy xin phép mẹ chồng về phòng. Mở cửa vào trong, cô thấy Hải đã lăn ra ngủ. Bỗng nhiên, một cảm giác trống trải bủa vây Lâm. Căn phòng này khá rộng, được trang trí tỉ mỉ đẹp mắt nhưng sao Lâm tháy nhớ căn phòng nho nhỏ của mình ở nhà đến thế! Một giọt nước mắt trong veo bất chợt lăn xuống, Lâm nhanh tay lau đi.
Đêm tân hôn mà, tại sao em lại khóc nhỉ? Lụt đầu gối lên giường cùng Hải, Tuệ Lâm ngắm nhìn khuôn mặt hiền lành của chồng mình, lòng cô tràn đầy hạnh phúc. Vào lúc 11 giờ đêm, Lâm vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ. Lướt qua Facebook, cô cảm nhận bàn tay của Hải vuốt ve, sờ soạng cơ thể làm cô bất chợt rùng mình. Lâm quay đầu, thấy Hải đang nhìn mình với ánh mắt đầy dục vọng:
- Vợ à, suýt nữa anh đã làm mất lần đầu của chúng ta rồi. Em không ngủ được à? Xin lỗi em, anh vui quá nên uống nhiều chút! Lâm nhanh chóng tắt điện thoại, đặt lên tủ đầu giường và rúc đầu vào ngực chồng:
- Chắc em lạ quá rồi! Hải nhẹ nhàng đưa cằm Lâm lên và hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô. Hơi rượu nồng còn làm Lâm không quen vì Hải thường không uống rượu. Bàn tay anh di chuyển trên làn da mát mịn của cô, cởi mọi rào cản, để lộ thân thể ngọc ngà của Lâm. Yêu nhau một năm, nhưng Hải giữ lần đầu cho đến hôm nay, điều đó khiến Lâm trân trọng. Giờ đây, khi cảm nhận bờ môi đàn ông mơn trớn khắp cơ thể, sự lạ lẫm và phấn khích làm cho cô hồi hộp. Hải cảm nhận được và từ từ khám phá cơ thể cô, từ tai đẹp đến xương quai xanh. Cảm giác anh nhẹ nhàng mơn trớn hai bức ngực, nhào nặn bầu ngực trẻ khiến miệng Lâm thốt ra những tiếng rên rỉ không rõ ràng. Phản ứng của cô khiến Hải càng phấn khích, nhào nặn hai đồi đến méo mó và thăm dò khu vực ẩm ướt:
- Ưm…m.. Lâm không kiềm chế được cảm xúc kỳ lạ. Hải hít một hơi và nhẹ nhàng đi vào cô. Hai tay Lâm bấu chặt ga giường, chuẩn bị cho cái giây phút đau đớn. Nhưng cô không thấy đau như những gì cô đọc về đêm tân hôn. Lâm chỉ cảm nhận được hơi ran rát một chút rồi tất cả được thế chỗ bởi sự hưng phấn, hòa quyện giữa hai thể xác trong đêm tân hôn. Vì căng thẳng nên Lâm không để ý đến sự nhíu mày của Hải. Anh vẫn thúc hông mạnh mẽ, vào ra trong cô. Mỗi đợt sóng tình khiến không khí nóng rực lên. Hai cơ thể quấn lấy nhau không rời, cho đến khi dòng nước ấm làm giảm đi cảm giác. Trong lúc Lâm lâng lâng với cảm xúc lần đầu khó diễn đạt, Hải gục lên vai cô. Một lúc sau, anh nằm xuống cạnh Lâm và nói khẽ:
- Ngủ đi!