Đau thương qua rồi chương 21 | Thật tốt cho Lâm
Anh Tiến và chị Chi nhẹ nhõm thở phào. Cô y tá tiếp tục nói:
Giờ mọi người chờ bệnh nhân ổn định hẳn thì đưa về phòng nhé. Nếu người nhà muốn cô ấy ở phòng VIP thì đăng ký nha!
Lê Minh nhanh chóng đăng ký phòng VIP cho Lâm. Cô y tá gật đầu và rời đi. Tiến quay sang Minh:
Xin lỗi anh, đã để anh đợi vài lần.
Minh cười lớn:
Không sao cả. Cảm giác khi nghe câu đó cũng thú vị đấy!
Tiến cũng cười:
Thôi, nghe vậy là đủ rồi. Bây giờ đi lo thủ tục phòng cho Lâm, đúng không?
Minh đồng ý và nói rằng sẽ gọi Hoàng đến đón. Minh nhanh nhẹn đề xuất tự mình về nhưng Tiến nói rằng anh sẽ gọi Hoàng đến để lo công việc, nhấn mạnh rằng mọi thứ đều ổn rồi. Minh khoác vai Tiến và nói:
Sao cậu đuổi tôi về thế nhỉ? Khi nào Lâm về phòng thì tôi về, thong thả mà, có gì bận rộn gì đâu!
Tiến trừng mắt:
Anh mà không bận à?
Minh vì danh nghiệp tổng giám đốc, bối rối một chút, sau đó mỉm cười:
À, thì… anh là người chứ không phải máy. Làm việc cũng phải có thời gian nghỉ mà. Cậu đi hay tôi đi?
Tiến cười:
Em đi chứ, ai lại để anh đi!
Minh khoác vai Tiến và nói:
Tôi đi với cậu cho vui chứ ngồi với Thảo Chi chả biết nói gì, lỡ lại bị hiểu nhầm thì nguy!
Thảo Chi, người nghe trò chuyện của hai người, bật cười:
Anh Minh nói hay thế. Bao nhiêu người nhà ngồi đây mà anh lo cái gì!
Minh vẫn cười và cùng Tiến rời đi, trong khi Chi nhìn theo họ và cảm thấy một chút ấm áp lóe lên trong đôi mắt của Tổng giám đốc kia khi nói về Tuệ Lâm. Cô tự hỏi liệu mình là phụ nữ nên nhạy cảm hơn hay không, liệu Lê Minh đang giữ lấy một tình thế không thể thay đổi hay chỉ là vui vẻ vì một lý do khác. Nhưng cô gạt đi suy nghĩ đó và bắt đầu tính toán những công việc sắp tới để chăm sóc cho Lâm.
Sáng hôm sau, Tuệ Lâm cảm thấy mệt sau quá trình vượt cạn, nên cô quyết định nghỉ ngơi. Khi mở mắt, cô nhìn quanh và thấy căn phòng VIP sạch sẽ, gọn gàng, có một bộ sofa nhỏ. Cô biết đây là phòng VIP và quay sang bên cạnh, thấy đứa bé đang ngủ ngon lành. Bé có chiếc mũi giống Hải, cái miệng xinh xắn và hàng mi dài giống hệt cô. Lâm vẫn còn lâng lâng cảm xúc hạnh phúc khi bé con xuất hiện trong cuộc đời cô. Dẫu biết chặng đường phía trước không hề đơn giản, nhưng đứa bé chính là nguồn động viên giúp cô cố gắng. Tình mẫu tử thiêng liêng ấy len lỏi trong tâm hồn cô như dòng nước ấm áp, và đến nay thực sự vỡ òa trong niềm hạnh phúc đầy đủ.
Cảnh cửa phòng mở ra, ông Đặng Hùng bước vào:
– Con Lâm tỉnh rồi à? Ba mới đi mua vài thứ, có y tá trông nom con, chị Chi nói rằng đưa đồ ăn cho con đấy!
Lâm mỉm cười:
– Ba xuống lúc nào vậy ạ? Con mệt nên ngủ quên mất!
Ông Hùng ngồi xuống gần con gái, vuốt nhẹ tóc của Lâm và nói:
– Con làm rất tốt! Ba mẹ xuống khi trời khá khuya, vì phải chuẩn bị một số thứ và ba nhờ em Đạt một số công việc nữa. Chị Chi ở với con suốt chiều, nói mãi mới về nhà lúc gần sáng, và còn có mấy cô y tá qua đây để bé uống sữa bột!
Cô chưa kịp hỏi mẹ thì bà đã nói:
– Ông này đi nhanh thật, tôi theo muốn đứt hơi!
Bà đóng cửa và thở dài khi thấy Lâm đã tỉnh dậy:
– Người ta đi sinh hỏi chồng, còn bà bên này mỗi mình nhà ngoại. Rồi cũng chỉ cái thân già này lo!
Ba cô nổi giận:
– Bà nói thế được sao? Con mới sinh nở xong, đây là cháu của mình, ông bà chăm cháu thì đúng hay sai gì mà nói giọng đó? Cái thằng khốn kiếp đó không xứng làm bố, làm chồng, chẳng xứng làm cái quái gì hết, làm người cũng không xứng. Đừng nhắc tới nó trước mặt con bé!
Mẹ cô cũng nổi giận:
– Lại nói không à? Tôi nói có gì sai? Nhà vô phước mới đẻ ra nó, biết nó gây ra đủ chuyện thế này, tôi đã không sinh nó ra làm gì cho mệt. Đẻ ra thì ốm deo ốm dắt, con nhà người ta ốm vặt đã đủ tội rồi, giờ nó đang yên đang lành phải bán xới nhà cửa để lo cho nó. Lớn lên đi học khuất mắt thì thôi, mãi mới lấy được thằng chồng thành phố, nhà cửa đàng hoàng, bỗng nhiên nổi đóa lên bỏ chồng. Hai mươi sáu tuổi đầu lại vác cái bụng bầu rồi đẻ mà không chồng, có nỗi nhục nào hơn không? Nó không là thứ gì sao chổi thì là gì? Cha ông ta có câu “Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” mà.
Chồng bà trừng mắt:
– Câm ngay! Ba mẹ cứu con mà kể lể thế à? Người ta nói “một mặt người bằng mười mặt của”, còn người sẽ làm ra của. Nó mắc bệnh, nhờ phước đức lớn mà khỏi. Rồi nó học giỏi, ngoan ngoãn, học Đại học ba mẹ chẳng phải chu cấp một xu, anh em tự nuôi nhau. Giờ nó gặp phải một thằng chồng khốn nạn, mất dạy, bỏ được là may, đèo bòng loại đó để ăn rồi nó đi hú hí với gái còn con mình thì ru rú ở nhà chờ à? Bà ăn phải cái quái gì mà lú thế hả? Đi về! Không ai mướn bà ở đây! Đừng làm ảnh hưởng đến tâm lý của bé!
Mẹ Tuệ Lâm cảm nhận được thái độ của bà mình và giữ im lặng, không dám phản đối. Bà không ưa con gái, may mắn đứa con trai đầu tiên của bà, nếu Tuệ Lâm là con cả thì bà sẽ chịu thêm áp lực. Bà hoàn toàn chấp nhận mẫu mực của mẹ chồng về con dâu. Ngay từ khi Lâm mang thai, bà đã không có sự hân hoan gì cả. Nhiều người khen bà sinh giỏi, có đủ kinh nghiệm. Nhưng bà chỉ cười giả tạo, trong lòng nghĩ: “Con gái ăn chán rồi cũng sẽ lấy chồng, không có gì đặc biệt cả. Con trai nó lại có thể lập gia đình, sinh cháu để nuôi bà. Còn con gái lấy chồng là hết, bà là người khác chăm sóc, nuôi nấng, chẳng có lợi gì. Cũng giống như bà thôi, lấy chồng rồi đâu có nhiều cơ hội để phụng dưỡng bố mẹ nữa. Vì vậy, bà đang bực vì mình đã sinh nở con gái. Đã vậy, con bé Tuệ Lâm lại mắc bệnh nặng. Từ ngày nó sinh ra, gia đình bà càng khốn khổ. Cớ gì phải thương nó? Nghĩ thế mà bà tức giận!”
Tuy nhiên, bà cần phải giữ thái độ sừng sỏ của mình để tránh làm tổn thương lòng tự ái của chồng. Theo kinh nghiệm nhiều năm làm vợ và làm dâu, bà biết rõ những lúc như vậy, bà không nên xuất hiện trước mặt chồng.
Không khí trong phòng yên bình, giọng nấc của Tuệ Lâm vang lên, cô bịt miệng để không làm lộ tiếng khóc:
Ba mẹ yên tâm, con đây, không có vấn đề gì đâu. Bây giờ quá trình sinh đẻ đơn giản hơn nhiều, không còn kiêng cử nặng nề như trước nữa ạ!
Mẹ cô thở dài:
Mày không kiêng cử, bệnh ra lại kêu tao!
Lâm cười nhẹ, nước mắt vẫn rơi xuống:
Mẹ yên tâm, con đã học được nhiều kỹ thuật chăm sóc mẹ và bé, vì con không muốn ba mẹ phải vất vả nên đã học để lấy kinh nghiệm ạ!
Ba cô lau nước mắt cho Lâm:
Con gái mới sinh không được khóc, người mới sinh kiêng lắm đấy!
Tuệ Lâm nhoẻn cười:
Ba yên tâm, con không sao đâu ạ!
Lúc đó, có tiếng gõ cửa. Ông Hùng đứng dậy mở cửa, chị Chi mang theo chiếc cặp lồng nói:
Em đỡ mệt chưa? Chị có hầm cháo gà ác cho em. Ăn để có sức cho bé bú nhé!
Mẹ Lâm châm chọc:
Thấy không, có khéo léo như chị Chi chưa?
Thảo Chi ngồi xuống, thấy mắt của Lâm đỏ hoe và nghe giọng điệu của mẹ chồng tương lai, cô hiểu ngay sự tình. Cô lịch thiệp nói:
Ôi, nhiều điểm con vẫn thua Tuệ Lâm đấy mẹ ạ!
Vì đã có những quan hệ mật thiết giữa hai gia đình, anh chị có thể tự do gọi đấng sinh thành là bố mẹ. Chị Chi, biết thông tin về tình cảnh của Tuệ Lâm, đã nỗ lực bảo vệ cô. Khi nghe Chi phát biểu, mẹ của Lâm bày tỏ sự thất vọng:
Nhìn kia, con trai nó khác xa với chồng tương lai của chúng ta. Ngay cả khi có vấn đề phức tạp, họ vẫn giữ được tình cảm, không làm hỏng mối quan hệ gia đình. Và giờ, sau cùng, chỉ còn mỗi nhà ngoại chăm sóc, thật đáng tiếc phải không? Mẹ nghĩ rằng đó là lý do mẹ mới tỏ ra quan ngại như vậy, tuy nhiên, không ngờ ba con lại đánh giá mẹ như vậy!
Thảo Chi lắc đầu:
Mẹ ạ, nếu là con, chắc chắn con cũng sẽ hành động như em Lâm đó ạ. Không thể chấp nhận một người chồng khi vợ đang mang thai lại quan hệ với chị dâu. Con nể phục em Lâm vì lòng bản lĩnh vững vàng của em. Nếu là người khác, có thể không kiểm soát được như em đâu ạ!
Thấy ánh mắt bối rối của mẹ Lâm, chị Thảo Chi tiếp tục:
Con nghĩ vậy đó ạ. Ba mẹ đã già, bố còn công việc ở quê, mẹ chưa quen với đường phố ở thành phố. Vì thế, để em về sống chung với anh Tiến, con sẽ thuê bà vú chăm sóc em và bé. Bà vú này là người thân của mẹ con từ quê nên mọi người có thể yên tâm ạ. Với tâm tính mạnh mẽ của em Lâm, sau khi bé ổn định, em chắc chắn sẽ quay lại làm việc. Cho nên, để bà vú quen với bé và chăm sóc lâu dài là một lựa chọn tốt ạ.
Chị Chi vừa nói vừa nắm chặt tay Lâm, tạo cảm giác an ủi và hỗ trợ cho cô. Lâm biết rằng chị đang cố gắng làm mọi thứ để giảm nhẹ gánh nặng tinh thần cho cô và mẹ sau khi em Lâm sinh nở. Có lẽ đó là ý trời để ban thêm một người chị dâu tận tâm và thông cảm cho cô.