Đau thương qua rồi chương 28 | Em rất nhớ anh
Nằm bên cạnh Sonic, Lâm không ngừng suy nghĩ về những lời Lê Minh đã nói. Cô nhận ra rằng sự quan tâm của anh dành cho mình là điều không bình thường, đặc biệt là khi anh là đối tác lớn của trung tâm. Cô tự hỏi liệu có nên mở cánh cửa trái tim một lần nữa hay không. Sau một lần đổ vỡ tình cảm, cô không dám tin vào đàn ông và tình yêu. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô nhận ra rằng nếu tiếp tục như vậy, có thể cô sẽ bỏ lỡ cơ hội để trái tim được yêu thương. Cô đang đối mặt với quyết định khó khăn: mở cửa trái tim hay giữ lại sự đóng cửa từ lâu.
Ở công ty BEAUTY, khi Lê Minh sửa soạn, Lý Hoàng không hiểu:
- Sếp, sao lại đi trước lịch công tác? Tại sao kéo lịch một tuần lên thành hai tuần? Minh nở một nụ cười:
- Đi là đi, có gì đâu mà hỏi nhiều thế? Hoàng nhăn mày:
- Đùa à? Nói đi, có chuyện gì vậy? Minh dừng lại và ngồi lên ghế:
- Tôi muốn Lâm nhìn nhận lại tình cảm của mình. Nói như người ta “nhất cự li, nhì tốc độ”, nhưng với Lâm, tôi nghĩ rằng khoảng cách là giải pháp tốt nhất. Lý Hoàng gật đầu và ngồi xuống đối diện:
- Đúng, tôi cũng đã nghĩ vậy. Nhưng nếu muốn như vậy, ông không cần phải đi công tác trước cả tuần như vậy, chỉ cần tránh gặp Lâm là đủ, sao phải đến thành phố C sớm thế? Minh ngả người ra ghế:
- Vấn đề là nếu ở đây, tôi sẽ lại lao đi tìm Lâm. Vì vậy, việc đi là cách tốt nhất. Tôi sẽ xem xét kỹ hơn về thị trường và doanh thu của cửa hàng NEW ở đó. Đối với tôi, hai tuần này là một cơ hội để đặt tình cảm của mình lên bàn cân. Trợ lý Hoàng nhẹ nhàng vuốt cằm:
- Haizzz, đẹp trai, học giỏi, giàu có… nhưng lại gặp vấn đề với tình yêu, thật là đáng thương! Lê Minh bật cười:
- Cuộc sống thường thế đấy, hai tuần nữa, trước đám cưới của Đặng Tiến, hoặc là tôi có tin vui, hoặc là tôi sẽ đi đám cưới một mình. Đồng ý không? Hoàng đưa ra dấu hiệu OK:
- Chúc sếp may mắn! Bạn sẽ cất cánh khi nào? Minh nhìn đồng hồ và nói:
- Còn ba tiếng nữa! Tôi đã sửa soạn xong rồi! Trước khi chiếc máy bay chở Lê Minh hòa mình vào bầu trời xanh biếc, Lâm nhận được một tin nhắn:
- Tuệ Lâm, anh sẽ rời khỏi đây. Hai tuần nữa sẽ gặp lại em và con. Anh muốn cả thế giới biết rằng ANH THƯƠNG EM – thương theo nghĩa cuối cùng đó. ANH YÊU EM và muốn đảm nhận mọi gánh nặng và đau thương của em, muốn thấy em và Sonic hạnh phúc mỗi ngày. Tạm biệt!
Trong khoảnh khắc đó, Lâm có ý định liên lạc với anh. Tuy nhiên, cô quyết định nín lặng. Cho dù anh có sẵn sàng chịu đựng mọi khó khăn vì cô, Tuệ Lâm cần thời gian để suy nghĩ. Cô muốn giữ bình tĩnh, giống như khi cô trải qua sự phản bội và quyết định ly hôn. Lâm đã học cách giữ bình tĩnh trong những tình huống khó khăn, và cô không muốn để trái tim tổn thương mình một lần nữa. Mặc dù vết thương nào cũng sẽ lành theo thời gian, nhưng vết thương tâm lý có thể để lại vết sẹo lâu dài. Cô nhận ra rằng không nên để nỗi đau chi phối cuộc sống của mình, và quyết định quên đi vết sẹo đó.
Lâm nhìn nhận rằng tình yêu đầu đời của cô, những trải nghiệm đẹp và trong sáng nhất, đã trở thành một kỉ niệm đau lòng do sự phản bội của đối tác. Cô không muốn để những tháng năm sau này trở nên tồi tệ hơn chỉ vì vết sẹo cuộc đời. Cô quyết định thay đổi, đứng dậy, trở nên mạnh mẽ, xinh đẹp, năng động và vui khỏe. Cô sẽ cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn để cho những người xấu xa kia biết rằng kế sách bẩn thỉu và hèn hạ của họ sẽ không bao giờ làm cô gục ngã. Cô muốn để trái tim có cơ hội, để hai tuần này cô có thời gian suy nghĩ, trở nên chín chắn hơn và không để trái tim chịu thêm vết sẹo nào mới. Phần trong lành của trái tim sẽ trả lời bằng những cảm xúc chân thật trong thời gian này.
Mặc dù hai tuần không phải là khoảng thời gian quá dài, nhưng nó đủ để cả hai nhìn lại tình cảm của mình và đối diện với đối phương. Lê Minh, sau khi gửi tin nhắn trước khi lên máy bay, không liên lạc với Lâm nữa. Trong ban ngày, anh bận rộn với công việc, nhưng khi đêm buông xuống, anh nhớ đến cô. Anh không nhớ rõ liệu mình đã cầm điện thoại bao nhiêu lần mỗi ngày, nhưng quyết định duy nhất của anh là mở Facebook của cô để ngắm nhìn. Điều này có lẽ mới là tình yêu đích thực, không phải là sự lạc quan và phục tùng, mà là việc luôn nhớ về người đó và chỉ cần nhìn thấy hình ảnh của họ để cảm thấy hạnh phúc.
Trong hai tuần đó, Lâm trở lại làm việc tại trung tâm. Với sự giúp đỡ từ anh Tiến và đồng nghiệp, công việc của cô không quá nhiều áp lực. Cô cảm nhận sự quan tâm từ mọi người vì tình hình sức khỏe của mình sau khi sinh. Tuy nhiên, cô thấy khó tập trung, thường xuyên nghĩ về mọi thứ. Cô tự hỏi liệu mình đang yêu thật sự hay không. Cảm giác không phải là nhớ đến cồn cào, nhưng có một sự chờ đợi. Lâm kiểm tra điện thoại, Facebook, Zalo, và thường cảm thấy thất vọng khi không thấy tin nhắn mà cô đang chờ đợi.
Tâm trạng lơ lưng đó thường khiến cô cảm thấy không thoải mái, nhưng cô không dám liên lạc với Lê Minh. Cô biết anh rất bận rộn, và quan trọng nhất là cô không thể thừa nhận tình cảm của mình. Nếu sau hai tuần mà Lê Minh không xuất hiện, Tuệ Lâm sẽ chấp nhận, bởi anh ấy quá hoàn hảo và xứng đáng có hạnh phúc với người trọn vẹn hơn cô. Lâm luôn cố kìm lòng, giả vờ bận rộn để tránh nghĩ về Lê Minh. Điều này khiến cô nhớ đến tình yêu với Hải trước đây, một tình yêu ngây thơ và trong sáng hơn.
Một ngày, Tiến – anh hai của Lâm, gọi điện cho cô:
- Em gái, dạo này phong độ hơi giảm nhỉ! Lâm cười:
- Em bình thường mà, thời tiết thay đổi nên có phần mệt thôi ạ! Tiến cười to:
- Thay đổi thời tiết hay là con người thay đổi? Đừng tự nghĩ anh không biết nhé! Lơ đễnh ngắm mây và cười một mình không phải là tâm lý sau sinh, mà là TÂM LÝ ĐANG YÊU. Sau khi bị nhắc nhở về tâm trạng của mình, Lâm nhìn anh:
- Anh hai, em có lẽ sai rồi đấy! Tiến nhíu mày:
- Sai cái gì? Sai vì từ bỏ một người vớ vẩn và yêu một người tốt bụng đứng đắn à? Hạnh phúc của em mới quan trọng. Đừng để Lê Minh giàu có và đối tác của trung tâm làm em nản lòng. Trong chuyện tình cảm, chúng ta nên tin vào DUYÊN. Một tuần có thể đủ để hiểu và yêu nhau. Níu kéo không có duyên, níu kéo cũng chỉ là tự làm tổn thương lẫn nhau.
Sau cuộc trò chuyện với anh Tiến, Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cô nhận ra rằng có lẽ cô nên tin vào khái niệm duyên nợ hơn là né tránh.
Tối hôm sau, một ngày nghỉ chủ nhật, Lâm dành thời gian dọn dẹp nhà cửa và chăm sóc hoa để đợi thời gian trôi qua. Đến tám giờ tối, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, khiến trái tim của Lâm đập nhanh. Cô đặt Sonic vào cũi, cẩn thận mở cửa và bất ngờ nhìn thấy Lê Minh đứng trước cửa với bó hoa hồng xanh – loài hoa cô yêu thích, biểu tượng của sự mạnh mẽ và tình yêu vĩnh cửu. Khuôn mặt của anh có vẻ căng thẳng, làm cho cô cảm thấy xót xa.
Mở cửa, Lê Minh chìa bó hoa và nói nhẹ nhàng: “Tặng em!” Cô mỉm cười đón nhận bó hoa như việc nhận lấy tấm chân tình từ anh. Rồi không chờ anh nói thêm, Lâm nhìn lên và bất ngờ thốt lên: “LÊ MINH, EM RẤT NHỚ ANH!!!”