Đau thương qua rồi chương 38 | Người thay thế
Tắt điện thoại, Lê Minh chưa vội vào nhà. Anh đứng suy nghĩ, trầm ngâm. Làm thế nào Bích Ngọc lại gửi thư cho anh mà không phải cho bố mẹ cô ấy? Anh nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu và thanh xuân, anh chỉ là một cái bóng của Ngọc, lẽo đẽo và làm theo yêu cầu của cô một cách ngoan ngoãn, chân thành. Anh mong mỏi nhìn vào ánh mắt của Ngọc, chỉ mong một lần nào đó cô quay lại để nhận ra tình cảm của anh. Có lẽ anh đã suýt mắc sai lầm với Đan Thư, người mà bạn thân của anh yêu thương hơn cả sinh mệnh. Nhưng may mắn, anh dừng lại đúng lúc, chỉ là Ngọc lại không dừng lại.
Bây giờ, khi ở bên Tuệ Lâm, anh mới hiểu trái tim mình lần đầu biết yêu. Yêu một người không chỉ là đứng sau người đó và chờ đợi người ta ngoái lại để nhận ra tình cảm của mình. Yêu, là cùng nhìn về một hướng, cùng chia sẻ bữa cơm, cùng trò chuyện, cùng chăm sóc con, nói những câu chuyện không ngừng, nhưng không bao giờ muốn dừng lại. Yêu, là nhớ đến đau lòng, chỉ cần nhìn thấy em trên màn hình cũng đủ khiến anh bật cười. Tuệ Lâm là người đã giúp anh hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu và biết trân trọng những khoảnh khắc bên nhau. Vì vậy, anh chỉ muốn ở bên cô và Sonic, cùng những đứa con khác, sẵn sàng lau khô nước mắt và chịu đựng mọi đau thương của cô trên đôi vai của mình…
Tuy nhiên, khi cuối cùng được cô chấp nhận và đang trong mối quan hệ tình cảm nồng thắm, tin nhắn cuối cùng từ Bích Ngọc khiến Lê Minh phải suy nghĩ. Anh hiểu rằng tình cảm của Ngọc với anh chỉ là phút giây nổi loạn trước một cô bé xinh xắn và kiêu kì, nhưng anh cũng nhận ra rằng cô ấy là một phần quan trọng của tuổi thơ và thanh xuân của mình. Cô ấy không còn trên thế gian này, không thể gây hại cho ai nữa. Vì vậy, nếu Ngọc còn điều gì muốn nói, anh nghĩ rằng mình nên cố gắng giúp cô hoàn thành, đó là một hành động cuối cùng để giúp Ngọc yên bình.
Tuy nhiên, để chắc chắn về thông tin vừa nghe, Lê Minh quyết định gọi điện thoại cho người bạn thân thiết của mình ở thành phố C, đó là Hoàng Bảo Long. Sau một khoảng thời gian chờ đợi, Long nhấc máy và nhanh chóng trả lời:
- Minh, có chuyện gì vậy? Hay là có quá nhiều cô gái theo đuổi đến nỗi cần tôi hướng dẫn cách giải quyết à?
Lê Minh phì cười:
- Cái miệng của cậu chẳng bao giờ yên! Cậu đang điều trị trực không?
Hoàng Bảo Long đang ngồi nhàn nhã trong phòng trực, gạt cặp lồng cháo ăn khuya mà Đan Thư mang tới sang một bên rồi nói:
- Có, vừa phẫu thuật xong đây, hiện tại đang khá rảnh!
Minh nhíu mày:
- Khá rảnh có nghĩa là không rảnh lắm à?
Long liếc nhìn Thư đang chống cằm ngắm chồng, anh đưa tay bẹo má cô rồi nói:
- Ừ, vì đang bị vợ nửa đêm giả vờ đem cháo đến để theo dõi!
Minh mỉm cười:
- Ôi trời, có người theo dõi là một hạnh phúc. Tôi có một việc nhờ cậu, tôi nói nhanh để cậu còn tranh thủ với người theo dõi nhé!
Bảo Long hỏi luôn:
- Có chuyện gì vậy?
Minh kể lại cuộc điện thoại vừa rồi và muốn Long xác minh lại thông tin đó. Sau khoảng năm phút tắt máy, Bảo Long báo lại cho anh rằng thông tin là chính xác một trăm phần trăm:
- Đúng rồi ông bạn. Không biết tại sao cô ta lại muốn nói với ông. Khi còn sống, cô ta không ngừng làm phiền ông lên xuống, yêu không yêu chỉ biết sai khiến, suýt làm mất luôn tình bạn của chúng ta. Không lẽ sắp về gặp tổ tiên lại ăn năn hả? Nhưng ông cứ đến xem sao, người dù sao cũng không còn.
Minh gật đầu:
- Ừ, có lẽ Ngọc còn điều gì đó chưa an tâm. Tôi chỉ cảm thấy lạ là tại sao sau nhiều năm, Ngọc mới muốn lá thư đó đến tay tôi, tại sao không đưa lúc đó? Còn lúc này, tôi đã dành toàn bộ tâm trí cho Tuệ Lâm.
Long không còn đùa cợt mà giọng nghiêm túc:
- Tôi nghĩ Ngọc muốn ông có một khoảng thời gian để ổn định. Còn Lâm, ông đã nói chuyện này với cô ấy chưa?
Minh lắc đầu:
- Tuệ Lâm không biết gì về Ngọc. Tôi nghĩ điều này không cần thiết vì dù sao tôi và Ngọc thực ra cũng chẳng có chuyện gì cả. Tôi không hiểu về tình yêu, còn Ngọc lại lợi dụng tình cảm của tôi. Cô ấy không còn nữa, mọi thứ nên rơi vào quá khứ thôi, chứ không phải lo lắng về những vấn đề không quan trọng!
Long cũng gật đầu đồng ý. Hai người bạn tạm biệt nhau. Long hẹn Minh tới thành phố C sẽ gặp nhau.
Tắt máy, anh mở cửa bước vào. Cánh cửa vừa mở, anh thấy Tuệ Lâm bước ra. Giọng cô lo lắng:
- Minh, có chuyện gì vậy?
Hơi bất ngờ nên Minh thoáng bối rối:
- À không, có chút công việc ở Công ty. Sợ con giật mình nên anh ra ngoài này nghe điện thoại thôi!
Tuệ Lâm nhíu mày:
- Có nghiêm trọng không anh?
Minh thơm lên trán cô:
- Không, vợ ơi, đừng lo, anh sẽ giải quyết được! À, ngày mai anh phải tới thành phố C một chuyến.
Lâm xịu mặt khi nghĩ tới hai tuần xa anh lần trước:
- Anh đi có lâu không?
Lê Minh đóng cửa, tay đặt lên eo cô, mùi sữa tắm thoang thoảng cùng hòa quyện với mùi cơ thể khiến Minh cứ muốn ôm mãi thân hình ấy:
- Sáng mai anh đi rồi, tối anh về luôn. Lần trước xa hai tuần để kiểm tra tình cảm của vợ mà anh phát điên phát rồ lên đấy thôi!
Tuệ Lâm mỉm cười:
- Ngày mai em đi làm nên cũng đỡ nhớ ý, chứ ở nhà lại chả biết làm gì!
Vì đã quen với sự cưng chiều của anh nên Lâm thoải mái bộc lộ tình cảm. Minh véo mũi cô:
- Vậy chứ có người chê anh, gọi CHÚ mới chịu cơ!
Tuệ Lâm áp chặt mặt vào vòm ngực ấm:
- Vậy giờ gọi anh đến hết đời, chịu không?
Anh chàng Tổng giám đốc vẫn mè nheo:
- Không!
Lâm ngước lên:
- Thế tiếp tục gọi CHÚ nhá?
Minh vuốt vuốt mấy sợi tóc còn ướt của cô:
- Thích gọi CHỒNG cơ!
Lâm đẩy anh ra:
- Đúng là CHÚ GIÀ, đòi đốt cháy giai đoạn đấy à? Đi tắm nhanh, em buồn ngủ rồi!
Minh lại kéo cô sát vào, nhấn nhá làn môi xinh một lát rồi mới nói:
- Chờ một lát, anh tắm xong rồi sẽ sấy tóc cho em, không được để tóc ướt ngủ đâu đấy!
Rồi như nhớ ra điều gì, Minh đi lại tủ đựng đồ, lấy ra một hộp đồ và nói:
- Vợ, anh mua lúc sáng mà quên mất. Sonic hơn năm tháng rồi, anh nghe nói cái ghế hơi này dùng tập ngồi cho con tốt lắm! Mai em nói vú cho con tập ngồi nhé!
Bỗng nhiên Lâm thấy sống mũi cay xè. Sonic không phải máu mủ của Minh, sao anh tốt với mẹ con cô thế chứ? Chắc cô đã có quá nhiều thiệt thòi, hoặc do kiếp trước cô tu tốt, thế nên ông Trời mới thương mà đưa anh tới với cuộc đời cô, ban tặng cho cô người đàn ông tốt. Thấy biểu hiện của Lâm, nhất là viền mắt đã đỏ vì xúc động, Minh cúi xuống nhá làn môi đang run lên của cô, giọng anh khàn khàn bên tai cô:
- Ngốc, Sonic là con của anh mà!
Lâm quay mặt, lau vội giọt nước mắt không thể kiềm chế:
- Minh, cảm ơn anh!
Lê Minh xoa xoa đầu cô:
- Không cần nói linh tinh, anh đi tắm đây!
Tối hôm đó, cô lại rúc vào lòng anh để ngủ ngon lành. Minh ôm chặt lấy cô như muốn bảo vệ cô gái bé nhỏ khỏi mọi hiểm nguy nếu rời khỏi vòng tay anh.
Sáng hôm sau…
Tuệ Lâm dậy sớm hơn thường lệ. Nhưng có một điều bất thường, có người dậy sớm hơn cô để chuẩn bị sẵn kem đánh răng cho cô như mọi buổi sáng:
- Minh, anh chiều chuộng em quá rồi, em hư đấy!
Anh chàng đẹp trai mỉm cười:
- Ừ, đang chờ hư mà người ta chưa hư cho đấy!
Lâm đánh vào ngực anh:
- Vớ vẩn! Hư là ỷ lại, là không chịu tự lập, anh nghĩ đi đâu đấy? Mà anh cần chuẩn bị gì không ạ?
Minh lắc đầu:
- À không cần, anh cầm theo một ít tài liệu là được!
Ăn sáng xong, Minh cưng nựng Sonic một lát, hướng dẫn chiếc ghế hơi tập ngồi cho bà vú rồi đưa Tuệ Lâm tới Công ty của anh Tiến. Sau đó, anh ra sân bay tới thành phố C.
Tuệ Lâm vui vẻ vào làm việc. Tới trưa, Minh gọi điện nhắc cô về ăn uống và xem Sonic có hợp tác hay không. Anh hẹn cô khoảng bảy giờ tối sẽ về với mẹ con Lâm khiến cô lại cứ hồi hộp.
Chiều hôm đó, Tuệ Lâm vừa tới Công ty đã tranh thủ gọi cho Minh. Thế nhưng, đầu bên kia không nghe máy. Nghĩ anh bận nên cô không gọi nữa. Đang định đi qua phòng anh Tiến gửi hộp sữa bầu cho chị Chi thì điện thoại Lâm vang lên. Thấy số máy lạ, cô nhíu mày suy nghĩ vì lo rằng Hải gọi làm phiền. Tiếng chuông tắt rồi lại vẫn số điện thoại đó gọi lại. Hay điện thoại của Minh có vấn đề nên anh mượn máy gọi cho cô? Hoặc nếu là Hải thì cũng làm được gì qua điện thoại chứ? Nghĩ thế nên Lâm nghe máy:
- A lô!
Đầu bên kia, một giọng phụ nữ vang lên:
- Chị Tuệ Lâm đúng không ạ?
Chắc chắn không phải là Hải, Lâm gật đầu xác nhận:
- Vâng, tôi đang nói chuyện với ai đây ạ?
Cô gái kia cười nhẹ:
- Tôi là ai không quan trọng, tôi gọi cho cô để nói rằng người cô yêu đang lừa dối cô!
Lâm nhíu mày:
- Tôi còn chưa hiểu ý cô?
Đầu bên kia vang lên giọng nói:
- Tôi biết cô từng đổ vỡ hôn nhân và đang nuôi con nhỏ. Cô yêu Lê Minh nhưng đã bao giờ về nhà anh ta chưa? Biết gì về gia cảnh Minh chưa? Hôm nay có phải anh ta bảo với cô đi công việc ở thành phố C không?
Tuệ Lâm hít sâu, cố tỉnh táo để đáp lại. Những gì người này nói quả không sai. Ngoài những điều tốt đẹp cô biết về anh, chưa bao giờ cô tới nhà hay để ý xem thái độ bố mẹ anh ra sao. Tuy nhiên cô tin chị Thảo và anh trai mình. Vả lại, mới yêu nhau mấy tháng, cô chưa nghĩ tới chuyện xa xôi quá. Lâm cười:
- Cảm ơn cô, tôi chưa nghĩ tới việc về gặp bố mẹ anh ấy, chúng tôi đang tìm hiểu nhau và tôi tin anh ấy!
Cô gái kia cười lớn:
- Cô quả là ngây thơ, bị lừa một lần vẫn chưa rút kinh nghiệm. Lê Minh đang nói dối cô. Hôm nay anh ta tới thành phố C nhưng chả phải vì công việc của BEAUTY. Anh ta tới đó vì một cô gái mà Lê Minh yêu sống yêu chết từ bé. Hôm nay là ngày giỗ thứ năm của cô ấy – Trần Bích Ngọc. Cô chỉ là người thay thế Ngọc. Minh và Ngọc từng có một bé trai nhưng mất cùng Ngọc nên thấy con trai cô, anh ta nhớ con mà nói yêu cô thôi. Minh sẽ không đưa cô về nhà vì bố mẹ anh ta không bao giờ chấp nhận con trai duy nhất lấy gái một đời chồng. Không tin, tôi gửi ảnh cô xem.
Máy đã tắt nhưng tai Lâm vẫn còn nghe thấy giọng nói châm chọc. Cô thấy người đó gửi ảnh vào Zalo cho cô. Trong loạt ảnh ấy, người đàn ông cô yêu với bộ đồ sáng nay anh mặc. Trong hình, Minh đang đứng trước một di ảnh được thờ ở chùa. Cô gái trong ảnh rất xinh đẹp và đã mất cách đây năm năm. Đập vào mắt Lâm là cái tên mà cô gái kia vừa nhắc tới – Trần Bích Ngọc…