Đau thương qua rồi chương 44 | Sao bố qua đời sớm?
Trưa hôm đó…
Sau khi thảo luận công việc với Hoàng, Lê Minh liền nhắn tin cho Tuệ Lâm bằng số điện thoại của anh:
- Em, anh đã xong công việc, khoảng mười một giờ anh qua đón em nha!
Lâm vui vẻ nhắn lại:
- Dạ, em đã xong rồi!
Lê Minh đến công ty của Đặng Tiến. Khi anh vừa dừng xe trước cổng, thì ông “anh vợ” Tiến cũng đang lái xe ra. Nhận ra xe của Minh, Tiến di chuyển xe gần và chào hỏi:
- Em rể, mọi thứ ổn không?
Minh nhận diện được Tiến từ trước đó nên hạ cửa kính xuống phía trước:
- Anh ơi, sáng giờ em lo cho anh lắm. Lâm mang điện thoại của em, không liên lạc được với anh. Nhưng thấy anh vẫn tươi tắn như vậy là em đã yên tâm rồi!
Tiến tươi cười:
- Lo gì, bé Lâm dọa anh thôi, nhưng anh đã trổ tài làm cho một dạng nên cười và tiếp tục công việc. Nhưng được cái, phụ nữ xứng đáng được cưng chiều, đặc biệt là phụ nữ đẹp. Anh khuyến khích em bảo trọng đấy!
Tiến đang nói thì nghe tiếng em gái nói lanh lảnh:
- Anh hai nói xấu em à? Sao phải bảo trọng vậy? Anh Minh gặp vấn đề à?
Tiến liếc nhìn em gái:
- Cô nó hơn cả cọp đấy, đừng chỉ thấy anh em mình hiền lành mà đánh nhau nhé! Thôi, hai đứa về với Sonic đi, anh qua siêu thị mua sữa cho chị rồi về. Tối nhớ qua nhà anh nhé!
Minh và Lâm chào tạm biệt Tiến rồi về chung cư ăn trưa và nghỉ ngơi. Tới tối hôm đó, như đã hẹn với Tiến, Minh chở mẹ con Lâm và bà vú đến nhà Tiến ăn cơm. Chị Chi vừa cười tươi vừa kể về màn dàn binh bố trận để Tổng giám đốc BEAUTY làm lành với người yêu:
- Anh Tiến nói anh ấy sắp thành diễn viên rồi đấy! Tôi cười không kiềm được đâu!
Đang nói chuyện vui vẻ, Minh nhận được cuộc điện thoại. Anh rời khỏi bàn và quay lại sau đó. Tới khi mọi người ra về lúc chín rưỡi tối, Sonic đã ngủ trên tay bà vú.
Trên đường về, Minh nói:
- Vợ, chủ nhật này có hai người bạn thân của anh đến thành phố A chơi, Bảo Long và Bá Trọng. Long học cùng anh và Thăng từ nhỏ, Bá Trọng là bạn thân của Long ở Pháp. Cả hai là bác sĩ ở thành phố C. Chủ nhật này mình đi ăn với họ, đưa Sonic theo luôn nhé. Thăng em biết rồi, anh muốn giới thiệu cô với hai anh kia!
Lâm nói lo lắng:
- Minh, có điều gì đó không ổn à? Em cảm thấy…
Minh nheo mắt cười:
- Em lo gì mà căng thẳng như làm quen với bố mẹ chồng vậy? Bạn anh rất tốt và thoải mái. Họ đã nghe về em rồi, cũng mong được gặp cô gái xinh đẹp giúp anh thoát ế. Bảo trọng nhé!
Lâm nhíu mày:
- Minh, anh vừa nãy nói về bác sĩ Long và ai nhỉ?
Minh làm lại:
- Bá Trọng. Anh ấy giỏi lắm, là bác sĩ chuyên khoa Tiêu hóa, là một trong những người sáng lập Bệnh viện Thiên Vĩ đấy!
Bá Trọng? Lâm lẩm nhẩm trong lòng, cảm giác tên đó quen quen như đã nghe ở đâu rồi. À, đúng rồi, giống tên bác sĩ giỏi đã giúp cho cuộc phẫu thuật thành công của ông Quang. Nghĩ về người bố chồng đã kính trọng, Tuệ Lâm thở dài, ông đã ra đi hơn một năm rồi…
Thấy cô trầm tư nhìn ra ngoài, Minh quay sang:
- Lâm, có chuyện gì vậy? Hay là em mệt?
Cô lắc đầu, cố gạt vội giọt nước mắt rồi chia sẻ với Minh. Nén tiếng thở dài, Lâm nói:
- Bố của em rất tốt, từ khi cưới nhau, ông đã chăm sóc và lo lắng cho em mọi lúc. Nếu người anh nói là bác sĩ đó, em sẽ nhận ra ngay vì đã thấy anh ấy qua màn hình. Dù bố không còn nữa, em vẫn muốn cảm ơn bác sĩ Trọng vì đã giúp bố kéo dài sự sống. Tên bác sĩ đó là Trương Bá Trọng!
Minh gật đầu:
- Chính xác đấy! Tên có thể trùng nhưng họ và nơi làm việc chỉ có một Trương Bá Trọng tại Bệnh viện Thiên Vĩ! Anh ấy đã thực hiện nhiều ca phẫu thuật, người bệnh nhớ bác sĩ, nhưng bác sĩ không nhớ hết mọi bệnh nhân. Đừng buồn, để bác sĩ ấy thanh thản. Em cứ khóc, chắc chắn bác sĩ cũng sẽ buồn mà khó quên!
Lâm gật đầu:
- Có lẽ bố không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy. Minh, em xin lỗi vì lại đưa anh vào quá khứ của em!
Minh cho xe vào tầng hầm chung cư, mỉm cười tháo dây an toàn cho cô:
- Vợ nói hay đấy chứ! Anh yêu em và con, anh quan trọng mọi điều liên quan đến em, đừng suy nghĩ nhiều!
Tối hôm đó, cô lại vui vẻ ngủ trong vòng tay của anh…
Tám giờ sáng chủ nhật…
Lê Minh đang xem lại mấy điều khoản hợp đồng để chuẩn bị cho buổi ký kết vào tuần sau, thì Lâm bước vào:
- Chồng ơi…
Nghe tiếng cô, anh nhìn khỏi màn hình laptop:
- Sao thế vợ? Em làm gì mà đứng lấp ló đó? Vào đây!
Tuệ Lâm bước vào, trên tay cầm đến mấy bộ váy, mặt ỉu xìu:
- Anh ơi, chọn đồ giúp em được không? Em không biết mặc gì cho buổi trưa nay cả!
Minh bật cười trước cử chỉ của Lâm:
- Trời, em mặc gì chả đẹp, cứ tự nhiên thoải mái, đừng căng thẳng thế chứ! Bạn anh dễ tính lắm.
Lâm lắc đầu:
- Dễ với anh á, chứ em…. chả biết sao hết!
Minh cầm lấy đống váy vóc trên tay Lâm, đặt cả lên giường rồi kéo cô ngồi lên đùi mình:
- Lâm, nhìn anh này, anh biết, khi yêu anh, em áp lực. Nhưng anh không quan trọng việc đó bởi con người có ai hoàn hảo đâu. Với anh, khi anh đã quyết định là không thay đổi và cũng chẳng ai đổi thay được! Cái gì anh xem là đơn giản thì nó là đơn giản, em đừng phức tạp quá. Bạn anh cũng vậy, kể cả bố mẹ anh cũng vậy, anh quyết định ở cạnh em và con, nghĩa là điều đó không thay đổi nữa, em không phải lo bất kì điều gì hết!
Lâm vân vê tà áo của mình:
- Vì bạn anh toàn là những người quá hoàn hảo, anh cũng thế nên tự nhiên em… thiếu tự tin…
Giọng Minh trầm ấm vang lên:
- Ai cũng có sai lầm cả. Em từng đọc thư của Bích Ngọc. Em biết người mà Ngọc nhắc đến trong lá thư, Đan Thư là ai không? Đó, đó chính là vợ của Bảo Long! Anh nói vậy chắc em hiểu vấn đề rồi đúng không? Ngọc yêu Long nên định hại Thư. Anh đã ngăn cô ấy không được, nhưng suýt giúp Ngọc hại Thư. Nếu không có sự xuất hiện của Thăng kịp thời, anh không hình dung nổi mình sẽ làm ra trò gì. Nhưng sau tất cả, bọn anh vẫn là bạn tốt, sống chết có nhau, hiểu chưa?
Lâm ngạc nhiên. Cô dĩ nhiên là không biết chuyện đó. Trước đây cô chỉ nghĩ chị Ngọc là một phần trong quá khứ của anh, không ngờ mọi chuyện lại như thế. Hóa ra có những thứ tình cảm, dù là tình bạn hay tình yêu, không bao giờ thay đổi. Dù có trắc trở, hiểu nhầm nhưng rồi như Lê Minh môi, sau mọi chuyện, cái duyên của tình cảm đó vẫn tồn tại trong mỗi người, để họ nhận ra vẫn là một phần trong cuộc đời của nhau.
Lâm hít một hơi sâu và gật đầu, cảm giác tảng đá nặng nề trong lòng cô dường như được gỡ bỏ:
- Em hiểu rồi, nhưng… vẫn thích anh chọn đồ!
Minh thơm lên má cô:
- Được rồi, anh chọn!
Minh chọn cho Lâm một bộ váy hoa nhí, phía trên ôm sát khoe trọn vòng ngực căng tròn và vòng eo thon gọn của Lâm, lại có cúc ngay giữa vừa phá cách vừa để Lâm dễ dàng cho Sonic bú. Phía dưới, chiếc váy xòe rộng lượn sóng trông rất trẻ trung. Đây là món quà anh tặng cô từ tháng trước, nhưng Lâm chưa mặc lần nào vì cô thường mặc đơn giản khi đi làm ở công ty. Từ khi sinh Sonic, cô dành nhiều thời gian cho con nên ít đi chơi và ít mặc những bộ váy đắt tiền như vậy.
Mười giờ rưỡi trưa hôm đó…
Minh đưa mẹ con Lâm đến một nhà hàng sang trọng ở thành phố A. Dẫn Lâm và Sonic vào phòng VIP và gõ cửa. Từ bên trong, tiếng Thăng vọng ra:
- Vào đi Minh!
Cửa mở, Lâm nhìn thấy ba cặp vợ chồng – ba người đàn ông rất tuấn tú và ba người phụ nữ rất xinh đẹp. Lâm chỉ biết vợ chồng anh Thăng nhưng cũng không khó nhận ra bác sĩ Trương Bá Trọng, dĩ nhiên là anh ấy không biết cô. Mọi người chào hỏi nhau rồi vui vẻ đặt đồ ăn. Chỉ có Lâm đưa theo Sonic, trong khi ba cặp đôi kia đều đúng nghĩa “trốn con đi chơi”. Minh quay sang Lâm:
- À, anh quên nói với em, vợ của Bá Trọng và vợ của Bảo Long là chị em ruột đấy!
Lâm ngưỡng mộ họ ghê luôn, không chỉ vì họ giỏi và giàu mà cách họ trò chuyện rất tự nhiên và thân mật. Cả ba chị rất cởi mở và thay nhau đòi bế Sonic, khiến cho bé cười tít mắt và cảm giác tự tin ban đầu của Lâm cũng biến mất. Cô thoải mái trò chuyện với mọi người trong khi bốn người đàn ông bàn bạc về điều gì đó. Lâm cũng không ngần ngại kể cho chị Trúc Linh – vợ anh Trọng về ca mổ đặc biệt mà cô thấy bác sĩ ấy qua màn hình. Chị Linh vui vẻ quay qua chồng kể lại, bác sĩ Trọng nghe rất chăm chú, nhíu mày như để nhớ ra rồi chợt “à” lên một tiếng. Anh nhìn Lâm:
- Anh nhớ ra rồi, bác ấy bị ung thư dạ dày, trước đó đã cắt một phần dạ dày nhưng sau đó bị di căn. Hôm đó may được can thiệp kịp thời. Mà bệnh nhân là thế nào với Lâm? Giờ bác đó sao rồi?
Lâm ái ngại, nhưng rồi cô nghĩ, mọi người đều rõ hoàn cảnh của cô rồi nên trả lời:
- Dạ, đó là… bố của chồng cũ em. Bố… mất cách đây hơn một năm rồi ạ!
Bá Trọng ngạc nhiên:
- Mất rồi? Không thể nào! Nếu là ca mổ được anh hướng dẫn qua màn hình đêm hôm đó thì bệnh nhân phải sống ít nhất là hai năm nữa nếu điều trị theo đúng phác đồ của anh! Hôm đó, anh đã hướng dẫn phẫu thuật ít chảy máu, đặc biệt là thuốc đặc trị ngăn chặn sự phát triển và xâm lấn của các khối di căn. Con trai của bệnh nhân có tới gặp anh để nghe tư vấn về chăm sóc sau phẫu thuật mà!
Lâm gật đầu nhìn Bá Trọng:
- Dạ có thuốc, vì anh trai cả có đến thành phố C để gặp bác sĩ và nhờ mua thuốc đặc trị vì có loại phải mua từ nước ngoài gửi về ạ!
Bá Trọng xác nhận:
- Vậy thì đúng rồi đấy, vì vợ anh đó là Thảo, bạn với bọn anh mà.
Lâm nhớ ra rồi, chị Thảo là bạn của Minh và dĩ nhiên là bạn của những người đàn ông đang ngồi đây. Vì thế, trong cô dấy lên một mớ thắc mắc, tại sao bố Quang lại ra đi đột ngột như vậy?