Đau thương qua rồi chương 51 | Âm mưu
- Lâm!
Anh nhanh chóng bế cô lên xe, hướng xe về Bệnh viện thành phố A. Minh liên lạc với Hoàng:
- A lô sếp!
Giọng anh lo lắng:
- Hoàng, Sonic bị bắt cóc rồi, chiếc INNOVA, biển kiểm soát xy A – 34765, đang hướng về đông nam thành phố. Cậu gọi ngay cho Vương Thăng điều tra, tôi đưa Lâm tới Bệnh viện!
Sau câu “OK” của Lý Hoàng, anh tắt điện thoại ngay. Anh trợ lý hiểu đây không phải là lúc hỏi chi tiết, ngay lập tức thực hiện theo lời Minh. Lê Minh tiếp tục gọi Đặng Tiến:
- Anh hai, Sonic bị bắt cóc tại ngã tư gần chung cư. Lâm ngất xỉu rồi, anh đến Bệnh viện trông chừng Lâm, em sẽ đi cứu Sonic.
Đặng Tiến nghe tin như trúng điện:
- Anh đến ngay!
Lê Minh thêm:
- Chị Chi đang mang thai, anh đừng nói với chị ấy. Em sẽ gọi Thảo đến hỗ trợ anh!
Tuy nhiên, những lời này vẫn rơi vào tai Chi. Bụng cô nhô cao, cô lo lắng:
- Trời ơi, sao đủ chuyện ập đến vậy? Cứ tưởng đã yên bình rồi!
Tiến nói với vợ:
- Em ở nhà nhé, bụng dạ thế này đi không ổn. Anh báo bà vú sang đây với em, có vợ chồng Bá chị Thảo rồi. Bình tĩnh đi em ạ, bình tĩnh mới giải quyết được, nóng vội lúc này là hỏng hết. Chúng ta chưa xác định được ai đứng sau vụ này!
Chi cầm tay chồng:
- Anh ơi, em có quen bên Công an thành phố, hay là mình nhờ họ can thiệp!
Tiến lắc đầu:
- Khoan đã em, phải xem họ bắt Sonic vì mục đích gì đã, báo công an sớm không khéo rút dây động rừng.
Chi gật đầu, hai tay cô bấu chặt vào nhau. Cô nóng ruột, muốn đi theo nhưng Tiến cứ kiên quyết không cho nên cô đành ở nhà chờ tin. Tiến liên lạc với bà vú để báo tin và bảo bà đến chăm sóc Chi, rồi anh nhanh chóng tới Bệnh viện. Khi anh đến, vợ chồng anh Bá đã ở cổng đợi. Khi thấy xe của Lê Minh lao tới, cả ba cùng chạy lại. Xe dừng, Minh bế Lâm chạy vào trong. Các bác sĩ đã được anh thông báo nên đã chờ sẵn. Minh nói:
- Tôi nghĩ cô ấy bị sốc, không phải do va đập. Nhưng mong các anh kiểm tra kỹ. Có tôi, vợ chồng tôi và anh Bá ở đây, có việc gì cứ thông báo cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ thay tôi chăm sóc cho vợ tôi.
Bác sĩ trưởng nói:
- Lê Minh, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ làm hết sức mình.
Khi Lâm đã được đưa vào trong, Minh mới vuốt mồ hôi, kể vắn tắt mọi chuyện cho Tiến và vợ chồng anh Bá. Xong xuôi, Minh nói:
- Giờ em cần cứu Sonic, em đã liên hệ với Thăng và các bạn rồi. Chúng tôi sẽ dò từ biển số xe, nhưng cũng có thể chúng dùng biển số giả. Chẳng ai đi bắt cóc mà trưng biển số xe ra cho người ta thấy cả. Nhưng chúng tôi có thiết bị vệ tinh và flycam nên nghĩ là dò được. Nếu bắt được chúng, chúng tôi sẽ xử lý ngay, không cần phải nhờ đến công an. Giờ anh chị chăm sóc Lâm giúp tôi nha!
Anh Bá đồng ý:
- Được, đừng lo lắng về Lâm, nhưng chú cũng phải cẩn thận. Nếu cứu được Sonic mà chú có vấn đề gì, Lâm sẽ không sống nổi đâu.
Đặng Tiến cũng đồng lòng:
- Anh Bá nói đúng, nếu cần, hãy gọi công an hỗ trợ. Quan trọng nhất là cứu được người, nhưng phải đảm bảo an toàn.
Giọng của Minh chắc nịch:
- Em hiểu rồi! Các anh cứ tạm thời đừng báo công an, em sẽ xử lý vụ này một mình. Em đi đây!
Nói xong, anh lao ra xe và gọi điện cho Thăng. Đầu bên kia, nghe máy ngay:
- Minh, tôi và Hoàng đang theo dõi biển số xe, nhưng mờ quá!
Minh trả lời nhanh:
- Tôi nghĩ đó là biển số giả!
Thăng gật đầu:
- Có thể là vậy. Bá Trọng và Bảo Long đang đến đây với Hội Hiệp sĩ, khoảng hai mươi phút nữa sẽ có mặt.
Minh tắt điện thoại và đẩy xe đến điểm hẹn. Thăng và Hoàng đang ngồi trên một chiếc xe bọc thép chống đạn. Đây là phương tiện mà Thăng thường xuyên sử dụng khi đi công tác hoặc du lịch ở những vùng nguy hiểm. Chiếc xe được trang bị đầy đủ như một khách sạn hạng sang. Minh lên xe và theo dõi dấu hiệu từ thiết bị vệ tinh, nhưng mọi thứ đều mơ hồ vì có sương mù.
Thăng nói:
- Điều kỳ lạ đó! Thủy bị bắt, vậy ai là người thực hiện? Kẻ này có lẽ đã lên kế hoạch rất kỹ, chuẩn bị từ trước.
Minh trầm ngâm:
- Một là Thủy đã chuẩn bị sẵn, nên dù bị bắt, kế hoạch vẫn tiếp tục. Hai là Hải và Loan, cả hai cùng kẽ đường nên họ hợp tác. Nhưng khả năng thứ hai cao hơn, vì với những kẻ được thuê, nếu Thủy bị bắt, họ sẽ không dại gì hành động, vì sẽ không có ai trả tiền mà lại bị liên lụy, chết chung với nạn nhân.
Thăng gật đầu:
- Đúng, nhưng nếu Hải và Loan là thủ phạm, Sonic sẽ ít gặp nguy hiểm hơn, vì chúng chỉ muốn tiền và đe dọa Lâm thôi.
Minh thở dài:
- Hy vọng vậy, tiền không quan trọng bằng tính mạng của cậu bé, chỉ cần cứu được Sonic…
Anh nói nhưng trong lòng vẫn nảy lên những lo lắng mơ hồ. Nếu như Thăng nói đúng, thì anh sẽ không tiếc bất cứ số tiền nào. Sonic không có quan hệ huyết thống với anh, nhưng anh xem cậu bé như con ruột, với Sonic, anh thực sự cảm nhận được tình cha con… Anh không dám nghĩ đến những điều tồi tệ có thể xảy ra với Sonic. Hai tay nắm chặt theo dõi những chấm đỏ mờ mờ trên màn hình, Minh chợt thầm nghĩ:
- Không phải…
Anh rút điện thoại và gọi. Đầu bên kia, một giọng nam tính trả lời:
- Anh Minh, em đây.
Minh nhắm mắt:
- Hải gần đây làm gì? Cho tôi biết vị trí cụ thể của khu nhà hoang mà chúng thường tụ tập!
Trương Vĩnh – một trợ thủ đắc lực của Minh – trả lời:
- Dạ, từ khi gặp Loan, Hải thường xuyên ghé qua căn nhà đó mỗi khi hắn nổi cơn. Tuy nhiên, gần đây hắn đi làm thuê, bốc vác và di chuyển bằng xe lai. Chiếc ô tô hắn đang dùng là còn của đợt trước, nhưng phải bán để trả nợ cho nhân viên. Hải đang cố gắng thay đổi để kiếm việc làm. Nhưng đối với bọn kia, một khi đã tham gia, khó thoát ra. Hải có vẻ nhận ra điều này, nhưng bọn kia vẫn không tha cho hắn.
Minh gật đầu:
- Thế hai ngày qua hắn làm gì?
Vĩnh giải thích:
- Hắn đi làm thuê, bốc vác và lái xe. Chiếc ô tô đó là đợt trước phải bán để trả nợ, chắc là Hải đang cố gắng thay đổi để tìm việc mới. Nhưng anh hỏi khu nhà hoang làm gì?
Minh ôn tồn chia sẻ:
- Sonic bị bắt cóc ngay trước mặt tôi. Cái xe họ đi có vẻ làm giả biển số. Tôi nghi ngờ là Hải và Loan đã thực hiện vụ này…
Vĩnh “à” một tiếng và bày tỏ quan điểm:
- Gần đây, Hải không có gì bất thường. Nhưng Loan thì có. Nhiều lần tiếp cận Hải không được, Loan có vẻ không có khách, có thể nên làm điều gì đó. Cô ta đã rời khỏi môi trường làm việc đó, quyết tự làm và tự kiếm sống một mình, nhưng rất khó thoát ra khỏi bọn đó, trừ khi cô ta từ bỏ nghề. Thế nên, Loan có thể bất ổn và đã tham gia cùng Hải, nhưng liệu họ có hợp tác hay không thì em không rõ! Căn nhà hoang nằm ở phía đông nam thành phố, em sẽ gửi định vị cho anh. Nhưng lưu ý rằng khu vực đó có nhiều khu ổ chuột, anh nên cẩn thận!
Trong khi đó, Minh nhận được cuộc gọi từ Thăng thông báo rằng Trọng và Long đã đến thành phố A. Anh dặn Vĩnh chuẩn bị sẵn và tắt điện thoại.
Chưa đầy năm phút sau đó, Bá Trọng đã ngồi vào xe bọc thép của Thăng với laptop. Long chỉ dẫn các thành viên của Hội Hiệp sĩ ngồi trên hai chiếc xe chuyên dụng khác và họ tiến sâu hơn về phía đông nam thành phố A. Khi đến khu vực ngoại ô, gần khu ổ chuột mà Vĩnh nói, ba chiếc xe dừng lại để nghe và quan sát. Nơi đây có nhiều lùm cây lớn, giúp xe dễ dàng ẩn nấp. Sương mù dày đặc làm hạn chế tầm nhìn.
Sau một thời gian bàn bạc, Long nói:
- Bây giờ có thể thả flycam, vì cự li khá gần và dù có sương mù, chúng ta vẫn có thể nhận được tín hiệu. Loại flycam này có thể truyền tín hiệu trong vòng hai cây số.
Hoàng vẫn tiếp tục quét vệ tinh và phát hiện có đến năm khu ổ chuột ở đây. Chỗ này dường như chưa được quy hoạch, mặc dù có diện tích lớn. Bá Trọng điều khiển flycam và chỉ sau vài phút, họ dễ dàng nhận biết chiếc xe đã bắt cóc Sonic ở cách đó khoảng một cây số. Minh nắm chặt bàn tay, Bá Trọng nói qua bộ đàm:
- Dũng, tận dụng sương mù và áp sát căn nhà đó, đảm bảo an toàn cho tất cả, vì chúng ta không biết chúng có thế lực gì. Không được hành động trước khi có lệnh của tôi!
Bảo Long tập trung theo dõi màn hình laptop, Thăng kiểm tra súng đạn và phân phối cho mọi người trên xe:
- Mẹ kiếp, tao sẽ làm cho con đó chết thảm. Ngay cả đứa bé cũng không tha!
Minh không rời mắt khỏi màn hình laptop:
- Không được quá mạnh mẽ, tính mạng của Sonic đang nằm trong tay chúng. Chúng ta chưa thấy chúng liên lạc để đòi tiền hoặc điều gì cả!
Mọi người mặc áo chống đạn và tiến sâu hơn về phía ngôi nhà hoang. Khi cách khoảng năm trăm mét, họ dừng lại và ẩn nấp vào những lùm cây lớn. Mọi người rời khỏi xe sau khi mặc áo chống đạn. Trong khi tất cả đều căng mắt nhìn vào ngôi nhà hoang với ánh sáng le lói, Minh đột nhiên phát hiện một bóng người chạy qua. Người này điều khiển một chiếc xe máy cũ với tốc độ nhanh chóng. Minh nhẹ nhàng thông báo qua bộ đàm:
- Trần Hải đã xuất hiện!
Trọng nhắc nhở:
- Tất cả giữ bình tĩnh! Tránh rút dây động rừng. Hãy theo dõi và đảm bảo an toàn cho Sonic, chưa có lệnh hành động!
Dừng xe trước căn nhà hoang, Hải xuống xe và vội vã bước vào. Hai gã lực lưỡng đứng gác bên ngoài, thấy Hải, họ ngăn lại để vào báo cáo. Không lâu sau, họ rời khỏi và dẫn Hải vào trong.
Ngay khi bước vào, Hải nhận ra Sonic đang ngủ bình yên trên một ổ rơm. Ánh mắt của anh chứa đựng những dấu vết của cuộc đối đầu khi anh thấy Loan, trong bộ váy ngắn, hít từng hơi thuốc phả lên không trung:
- Cô làm gì mà quậy quá vậy? Sao lại bắt cóc thằng bé? Nó chưa biết đi, giờ này chắc đói ngủ đói rồi!
Loan cười phá lên và nói:
- Anh thấy thương con quá hả? Anh thương con lắm phải không? Mặc cho mẹ nó khốn nạn theo đuổi trai đẹp nhỉ? Bởi vì anh lạnh lùng với em, em đã cố gắng mọi cách nhưng không gặp anh. Đường đời đưa đẩy, chỉ còn cách này thôi!
Hải tiến lại gần Sonic nhưng bị hai tên áo đen ngăn cản:
- Anh Hải, đừng làm phiền tụi em!
Hải la lên:
- Tụt hết đi, đồ khốn nạn!
Loan đứng dậy, bước đến trước mặt Hải và nói:
- Thằng bé vẫn mạnh mẽ, chỉ là nó có chút thuốc mê nên đang ngủ thôi!
Rồi cô quay sang bảo tất cả đàn em ra khỏi phòng để gác cửa. Khi chỉ còn mình Loan và Hải, cô nói:
- Hải, em vẫn yêu anh, không bao giờ hết. Ngay cả khi làm gái, em chỉ để nuôi sống miệng, không bao giờ có ai khác ngoại trừ anh. Em bỏ nghề đó cũng là vì anh!
Hải cười nhạt:
- Cô thật là điên rồ. Tôi giờ chỉ là thằng làm thuê, có gì cho cô yêu?
Loan lắc đầu:
- Em không yêu vì tiền. Nhưng chúng ta cần tiền để có cuộc sống mới ở một nơi khác. Giờ con Lâm yêu thằng đó giàu có, anh trai nó cũng lấy vợ giàu. Ôi, lũ quê mùa này khôn thế! Bắt đầu từ việc bắt thằng bé, chúng ta sẽ yêu cầu chúng nó trả tiền chuộc. Ngày mai, chúng ta sẽ rời đi và bắt đầu cuộc sống mới ở một vùng đất khác, anh nhé?
Hải nhếch môi:
- Óc cô bị gì thế hả? Tôi chưa bao giờ yêu cô, cô hiểu không Loan? Tôi đã đánh mất tất cả vì những ham muốn thấp kém, ngốc nghếch rồi. Cô tưởng Minh và đám bạn của anh ta sẽ để yên cho cô à?
Loan vẫn mỉm cười:
- Vậy thì em không cần phải gọi điện đòi tiền, cũng không cần trả nó nữa!
Hải nhíu mày:
- Cô định làm gì?
Loan thẳng thừng đáp:
- Bán sang Trung Quốc!