Đoạt cháu dâu chương 1 | Oan gia ngõ hẹp
Tôi là Uyên Lam, một trẻ mồ côi được gia đình Cao Gia nhận về nuôi từ khi còn nhỏ. Họ muốn tôi làm vợ cho con trai họ, Gia Khiêm, người có một khuyết tật từ nhỏ sau một tai nạn. Cao Gia là một gia đình quyền quý và giàu có, có ba người con trai và một người con gái. Gia Khiêm là con trai của ông Triết và bà Lệ, trong khi Cao Thành là con trai thứ hai, vợ là Ngọc Hoa, và có một đứa con trai đang du học ở nước ngoài. Còn Cao Tuấn Vỹ, con trai út của Cao Gia, có tài năng và là người quản lý sản nghiệp của gia đình.
Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp, điều khiến tôi đến trường sớm hơn thông thường. Nhỏ bạn thân Tú Chi gọi tôi khi tôi bước vào cổng.
“Uyên Lam! Ở đây à?”
Chúng tôi là bạn thân từ lớp 9 và đã cùng học chung ngành tài chính ở đại học. Tôi tiến gần và hỏi:
“Ngày hôm nay mày đến sớm vậy?”
Tú Chi cười toe toét.
“Chứ, hôm nay chúng ta tốt nghiệp rồi. Mày có ý định làm việc ở đâu không?”
Tôi ngạc nhiên vì biết gia đình Tú Chi cũng giàu có và có công ty riêng. Tôi nghĩ rằng sau này cậu sẽ tham gia công ty gia đình.
“Mày không muốn làm trong công ty nhà mày à?”
“Tao muốn tự lập, chúng mình cùng xin việc ở nơi khác được không?”
Tôi cười và nói:
“Được, nhưng phải xem xét kỹ lưỡng công ty trước đã. Mày đi cùng ai hôm nay?”
“Tao đi với ba mẹ, còn mày?”
“Tao chỉ một mình thôi.”
“Tao xin lỗi.”
“Không sao, tao quen rồi mà.”
Thật sự, tôi đã quen. Từ nhỏ, vì là trẻ mồ côi, tôi luôn phải tự lập. Dù tôi không lo ăn mặc khi ở Cao Gia, thực tế tôi vẫn chỉ là người ăn nhờ sống tạm bợ. Thấy tôi im lặng, Tú Chi nắm lấy tay tôi và nói:
“Chúng mình vào trong nào, bắt đầu lễ tốt nghiệp rồi.”
“Ừm.”
Chúng tôi bước vào nơi diễn ra lễ tốt nghiệp. Nghe nói chủ tịch của một tập đoàn lớn đến để tuyển chọn nhân viên, làm cho không khí hôm nay sôi động hơn bao giờ hết. Mọi người đều hy vọng mình sẽ được chọn, tôi cũng thế. Tuy nhiên, tôi không quá kỳ vọng vào may mắn của mình, vì tôi thấy mình chỉ bình thường, còn rất nhiều người giỏi hơn ở đây.
Tú Chi kéo tôi xuống dãy ghế và hỏi:
“Thế mày nghĩ, tao với mày có được chọn không?”
Tôi chỉ đơn giản đáp:
“Hên xui thôi.”
“Mày không biết nói gì khác à? Hàng ngàn người mà chỉ chọn ba người, mày nghĩ mình có cơ hội bao nhiêu phần trăm?”
“Điểm số không còn quyết định nhiều như trước đây nữa.”
“Thôi, tao nghe nói chủ tịch này rất công tư, nghiêm khắc và… đẹp trai đó!”
Tôi thấy Tú Chi rạng rỡ khi nhắc đến chủ tịch, liền cười:
“Mày đã gặp hắn chưa?”
“Chưa.”
“Sao mày biết nhiều thế?”
“Tao nghe người ta nói.”
“Mày mê trai đấy.”
“Nếu tao thích con gái, chắc cũng phải thích mày đó, Uyên Lam, vì mày đẹp quá.”
“Tao thấy tao bình thường thôi.”
Nhưng khi tôi nói vậy, Tú Chi trừng môi.
“Đừng nói như vậy, mày là ‘hoa khôi’ của trường này đó. Mày không thấy con Quỳnh phải ghen tỵ với mày chưa. Hôm nay nó lè lẫy như con kẹc vậy, chắc định thu hút chủ tịch kia.”
“Mày nói con nào vậy?”
Khi quay lại, tôi nhận ra là con Quỳnh, không biết từ khi nào đã ngồi sau lưng tôi và Tú Chi. Tôi giật tay Tú Chi ra hiệu, nhưng cậu không thích Quỳnh nên nói:
“Tự nghe tự hiểu đi.”
“Hai đứa mày rảnh quá đi nói xấu người khác. Hôm nay tao không rảnh hơn bọn mày đâu. Đợi chút, tao sẽ được chủ tịch của Nam Phương chọn cho sáng mắt bọn mày.”
Tú Chi cười ha hả khi nghe thấy điều này.
“Vậy hả? Để tao cùng bọn mày chống mắt xem.”
Quỳnh hơi tức tối và ngồi gần đó. Tôi hỏi Tú Chi:
“Mày chọc nó vậy làm gì?”
“Nó kiêu căng quá, tao không thích.”
“Mày cũng vậy, thích gây chuyện không?”
“Mày đó, thích bị hành hạ không? Nhịn nó đi.”
“Thôi kệ đi, từ giờ không gặp nó nữa.”
“Ừm.”
Khi đoàn người vào và chỗ vip đang ngồi xuống, hiệu trưởng bắt đầu phát biểu. Cậu út Tuấn Vỹ đứng lên để phát biểu. Mọi người khen ngợi và nhìn ngắm cậu ấy, nhưng tôi đã nhận ra không ai khác, đó chính là cậu út Tuấn Vỹ.
Tôi có chút bất ngờ và quay mặt đi. Tú Chi thấy thế hỏi:
“Mày sao vậy?”
Tuy là bạn thân với Tú Chi, nhưng có những chuyện tôi không muốn nói rõ.
“Không có gì đâu.”
Sau khi đoàn người ngồi xuống, hiệu trưởng mời chủ tịch Cao lên phát biểu. Khi cậu út Tuấn Vỹ đứng lên, tôi thấy mọi người không ngừng khen ngợi và nhìn ngắm. Tôi thường không gặp cậu út nhiều vì chúng tôi sống tách biệt ở trường, và cậu út cũng rất bận rộn với công việc.
Trong gia đình Cao Gia, cậu út Tuấn Vỹ là người duy nhất tôi ngưỡng mộ. Không chỉ về vẻ ngoại hình điển trai mà còn về tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn. Mặc dù có phần lạnh lùng nhưng không khắt khe với gia đình, đặc biệt với bà Lệ và cậu Thành.
Chủ tịch của tập đoàn Nam Phương, cậu ta, xuất hiện với một bài phát biểu mạnh mẽ, thu hút sự chú ý của tất cả. Tôi ngơ ngác trước khí chất mạnh mẽ của cậu ấy.
Tú Chi bất ngờ đưa tôi ra khỏi suy nghĩ:
“Ê, mày nghĩ có tên mày không?”
“Sao tao biết được, chờ cậu đọc đi rồi sẽ biết.”
“Cậu nào, mày kêu ai là cậu, không lẽ giữa mày và chủ tịch có quan hệ gì.”
Tôi bảo vệ quen thuộc:
“Làm gì có, mày nghĩ sao tao với chủ tịch Nam Phương lại có quan hệ gì chứ, mày nghe nhầm đó.”
Tú Chi cười lớn:
“Xem mặt mày kia, tao nói đùa thôi mà.”
Tôi lúng túng:
“Thôi, nghe đi kìa, xem ai được gọi tên.”
Cậu út Tuấn Vỹ, đang nhìn xuống, bắt đầu công bố:
“Và sau đây, tôi sẽ gọi tên những người được chọn. Người đầu tiên là Trần Ngọc Tú Chi.”
“Uyên Lam! Mày nhéo tao cái thử đi.”
Tôi cười và nhéo nhẹ vào eo nó.
“Ui da, đau.”
“Thì do mày kêu mà.”
“Thế không phải tao nằm mơ à? Đúng là gọi tên tao đấy, phải không?”
Tôi cười rụt rè với biểu cảm của nó.
“Thế mày có lên không? Nếu không thì hồi mất lượt đấy.”
Tú Chi nhếch môi.
“Lên chứ?”
“Chúc mừng mày nha.”
“Yên tâm đi, sẽ đến lượt mày được gọi đó. Thôi tao lên trước, tao đứng đó chờ mày.”
Tú Chi đi lên sân khấu. Tôi cũng nhìn lên sân khấu và thấy ánh mắt đầy ganh tị của Như Quỳnh. Nhưng tôi không quan tâm và tiếp tục nhìn lên sân khấu. Tôi vui mừng cho Tú Chi, đó là một cơ hội tốt, được làm việc trong môi trường tốt.
“Người thứ hai là Phan Như Quỳnh.”
Tôi thấy sự vui mừng của Như Quỳnh, cô ấy sửa soạn và đi lên. Cô ta nhìn tôi với biểu cảm đắc ý.
“Người cuối cùng là Cao Thị Uyên Lam.”
Cậu đang gọi tên tôi. Dù không kỳ vọng nhiều, nhưng lúc này tôi như nổ tung vui mừng, vì đó là ước mơ từ khi vào đại học của tôi. Tôi che giấu cảm xúc bằng tay, khóe mắt rưng rưng vì sự vui mừng.
Tôi bước lên sân khấu, Tú Chi cười tươi và đưa tay ra hiệu về phía tôi. Nhưng Như Quỳnh lại tỏ vẻ không vui, ánh mắt đầy căm ghét hướng về tôi. Mọi thứ không có gì để sợ hãi, chỉ là khi đối mặt với cậu, tôi cảm thấy hơi căng thẳng, sự hồi hộp làm tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực, và tôi phải cúi đầu xuống mà không dám nhìn thẳng.
“Cậu làm gì vậy? Nhìn cậu cứ như đang sợ vậy? Cuối cùng, hai đứa mình lại tiếp tục bên nhau rồi, vui quá.”
Tôi bước lên và đứng gần Tú Chi, sau đó vẫn còn cúi đầu xuống. Tú Chi hỏi và tôi lưỡng lự trả lời:
“Ừm.”
Lúc này, cậu tiếp tục nói:
“Bây giờ cả ba bạn đã lên đầy đủ. Tôi đã mời người đem hợp đồng đến, mời mỗi bạn lần lượt qua đây ký hợp đồng. Sẵn đây, tập đoàn chúng tôi cũng có phần quà tặng dành cho ba bạn, đó là vé tham dự buổi tiệc thường niên của tập đoàn ở nhà hàng T&A.”
Sau đó là tiếng ồ lớn từ đám đông bên dưới, vì đây được xem là một đãi ngộ hiếm hoi, mà nhiều người ao ước.
Tôi nhìn lên và thấy cậu ngồi xuống ở một chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn. Phía dưới có một người đi lên, đem sắp hồ sơ ra đặt sẵn lên bàn. Đó có vẻ như là trợ lý của cậu. Sau đó, người đó nói:
“Từng người qua đây ký hợp đồng đi.”
Như Quỳnh đi ngay đến, cô ta cố tình khoe vẻ đẹp và tôi thấy cậu không để tâm đến. Mọi việc đều để trợ lý làm, khi đã xong, cô ta cầm lấy bản hợp đồng cùng vé dự tiệc và đi về chỗ ngồi. Tiếp theo là Tú Chi, và cuối cùng là đến tôi.
Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ được hướng dẫn bởi trợ lý, nhưng khi tôi bước đến, cậu đã nói:
“Anh đứng qua bên cạnh đi, để tôi.”
Trợ lý cúi đầu nói:
“Dạ, chủ tịch.”
Tôi không dám đối mặt trực diện với gương mặt của cậu, nó quá lạnh lùng như tảng băng. Cậu nói:
“Sợ tôi lắm à?”
Tôi lúng túng:
“Dạ, đâu có đâu cậu.”
“Tôi còn tưởng là em không nhận ra tôi cơ đấy.”
Tôi trả lời:
“Đâu có đâu, chỉ là cháu sợ phiền phức thôi.”
Cậu hừ lạnh:
“Ý em nói là tôi đem phiền phức cho em à?”
Tôi cố gắng giải thích:
“Không… không phải… cậu đừng hiểu lầm, cháu không có ý đó.”
Cậu nhếch môi cười:
“Ý gì thì trên mặt em biểu lộ ra hết rồi.”
Tôi đưa tay lên mặt, phản xạ tự nhiên. Bất ngờ, cậu bật cười:
“Em kí tên vào bản hợp đồng đi.”
Cậu đẩy tờ hợp đồng qua bên tôi. Do tôi đứng ở đối diện, tôi nhận lấy tờ hợp đồng và không đọc mà cầm bút để ký. Cậu nói:
“Không đọc à?”
Tôi trả lời:
“Điều khoản ở Nam Phương chắc không có gì để đắn đo đâu ạ.”
“Thế à? Lỡ có kèm điều khoản gì thêm thì sao, ví dụ đi công tác phải cùng phòng với sếp để tiện chăm sóc sếp.”
Tôi “soạt,” bàn tay vô ý đụng vào ly nước trên bàn, làm nước đổ lênh láng. Tôi chút run lúng túng, cúi đầu và nói:
“Cháu… xin lỗi.”
Cậu không nói gì, chỉ nhìn trợ lý. Người trợ lý nhanh chóng làm sạch bàn. Tôi không để ý lời cậu nói trước đó và đặt tờ hợp đồng xuống bàn để ký. Sau đó, tôi nói:
“Cháu ký xong rồi ạ, vậy cháu trở xuống đây.”
Tôi chuẩn bị đi, nhưng cậu nói:
“Khoan.”
Tôi quay lại và hỏi:
“Dạ, còn gì nữa không ạ?”
“Còn tờ vé tham dự tiệc.”
Tôi nhận ra tờ vé mà cậu đặt trên bàn và lấy lên.
“Cháu cảm ơn ạ,” tôi nói.
Sau lời cảm ơn, tôi quay lại bước xuống từ sân khấu. Chưa đi được vài bước, cậu gọi:
“Về nhà rồi chờ tôi trở về đưa em đi đến buổi tiệc.”
Tôi chỉ gật đầu nhẹ và nói:
“Cháu biết rồi.”
Sau đó, tôi tiếp tục bước xuống. Không lâu sau, tôi không kìm nén được nụ cười thú vị nổi lên trên môi khi nghe thấy tiếng cười nhếch môi từ ai đó.