Đoạt cháu dâu chương 2 | Lễ phục
Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi tạm biệt Tú Chi để về nhà. Ban đầu, Tú Chi muốn đưa tôi đi trang điểm và sau đó hai chúng tôi sẽ đi chung đến nơi tiệc. Tuy nhiên, do cậu đã dặn rồi, nên tôi không thể đi cùng Tú Chi và chỉ có thể giả vờ có việc để trở về nhà sau buổi lễ. Tôi bắt một chiếc taxi để về Cao Gia.
Xe dừng trước cổng lớn của biệt thự, tôi trả tiền và bước xuống xe. Nhìn vào căn biệt thự trước mặt, tôi thấy nó sang trọng và huy hoàng. Đây là nơi mà thế hệ của gia đình Cao đã sống chung. Mấy tháng nay tôi chưa trở về đây, và nhớ lại những kí ức từ khi còn nhỏ khi được đưa về đây, tôi cảm thấy khó mà nhớ hết. Bây giờ, nơi này, dù có vẻ bình yên, nhưng bên trong vẫn ẩn chứa những sóng ngầm chờ đợi thời điểm bùng phát.
Tôi hít thở sâu và bước đến nhấn chuông cửa. Ngay lập tức, dì Mạnh, người quản lý công việc bếp núc trong nhà, mở cửa. Dì Mạnh là người làm việc lâu năm tại Cao Gia và được bà ngoại Cao tin tưởng. Cô đã được giao trách nhiệm quản lý công việc bếp núc trong nhà. Từ khi còn nhỏ, tôi thường giúp dì trong công việc nhà bếp. Dì Mạnh cũng rất thân thiện và yêu thương tôi như con cháu trong gia đình.
Dì Mạnh cười và hỏi:
– Sao con về muộn vậy?
– Dạ, hôm nay con dự lễ tốt nghiệp.
– À, vậy là con đã học xong rồi hả? Thôi nhanh vào nhà đi con.
Tôi và dì Mạnh bước vào nhà. Trên đường đi, tôi hỏi:
– Mọi người ở nhà đủ hết không dì?
– Chỉ có bà chủ và cậu Gia Khiêm ở nhà thôi. Còn cô hai Lệ, dượng Triết, vợ chồng cậu ba Thành đều đã đi dự tiệc từ sớm rồi.
Dì Mạnh nói như vậy, tôi đoán họ đến tham gia buổi tiệc của tập đoàn vì đều có cổ phần trong đó.
– Dạ.
– Còn sau này, con có định dọn về ở đây không?
Câu hỏi này khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi muốn sống độc lập ở ngoài để có tự do, nhưng tôi sợ bà ngoại Cao sẽ không đồng ý. Trước đây, để thuận tiện cho việc học, tôi đã được bà chấp thuận. Tuy nhiên, sau khi hoàn thành học vụ, bà đã yêu cầu tôi trở về nhà.
Nhìn thấy tôi im lặng, dì Mạnh nói tiếp:
– Con không thích ở đây đúng không?
Tôi không phủ nhận điều này và trả lời:
– Sống bên ngoài, con thấy không áp lực. Ở nhà này, dì cũng biết rồi, mọi người ganh ghét và âm mưu đối xử với nhau, con chán ngán.
Dì Mạnh thở dài:
– Dì hiểu, nhưng bây giờ vẫn còn bà chủ, dù ai có tâm cơ cũng phải dè chừng. Còn chuyện hôn sự của con và cậu Gia Khiêm cũng đến lúc đấy rồi đó.
Nhắc đến vấn đề này khiến tôi thêm phần rối bời. Hôn sự là một vấn đề khó giải quyết, và tôi đã nghĩ mãi không ra cách. Tôi chỉ xem Gia Khiêm như người anh trai, nhưng vì là người họ đưa về nuôi, tôi không có quyền từ chối điều mình không muốn.
– Để sau đi dì.
Lúc này, cả tôi và dì Mạnh đã đi vào phòng khách. Tôi thấy bà ngoại Cao đang ngồi uống trà trên chiếc sofa. Tôi lễ phép chào:
– Bà ngoại!
Bà ngoại ngước lên khi thấy tôi và nói:
– Con về rồi hả? Bà biết hôm nay con đã tốt nghiệp.
Tôi ngạc nhiên vì thông tin mới đã đến tay bà.
– Dạ, con cũng được chọn vào Nam Phương làm việc.
– Ừ, bà đã biết. Vậy khi nào con dọn về nhà?
Tôi chần chừ một lát rồi trả lời:
– Thưa bà! Con muốn ở thêm bên ngoài thêm một thời gian nữa được không ạ?
Bất ngờ, bà nhìn tôi với sự nghiêm túc làm tôi cảm thấy sợ.
– Không được, con quên lời đã hứa với bà rồi à.
Biết rằng một khi bà đã quyết định hay thỏa hiệp điều gì, thì đó là bất khả kháng, tôi đành phải nói:
– Dạ, con hiểu rồi. Mai con sẽ thu xếp đồ và dọn về ạ.
– Con không cần bận tâm mấy việc đó, bà sẽ cho người làm. Chuyện con đến Nam Phương làm việc cũng là cơ hội tốt để con rèn luyện bản thân.
– Dạ, vậy con xin phép lên phòng.
– Ừm, con đi đi.
Tôi hướng lên lầu để về phòng. Phòng của tôi nằm ở tầng ba, cùng tầng với phòng của cậu út Tuấn Vỹ. Tầng một là của bà ngoại Cao, tầng hai là của bà Lệ cùng với vợ chồng cậu ba Thành. Khi đi qua tầng hai, thấy cửa phòng của anh Gia Khiêm đang mở, tôi định ghé vào xem anh đang làm gì. Bên trong phòng anh, tôi thấy anh đang ngồi vẽ cái gì đó. Tôi liền rón rén đi lại để xem và thấy anh đang vẽ một ngôi nhà. Tôi hỏi:
– Anh vẽ gì đó?
Anh Gia Khiêm nghe tiếng tôi và ngước lên, rồi cười vui mừng. Gương mặt anh ngây thơ như đứa trẻ, mang trong mình hình ảnh của một thanh niên tuổi đôi mươi, nhưng anh lại có vẻ ngây ngô như một đứa trẻ.
– Lam Lam về rồi hả? Anh đang vẽ ngôi nhà cho Lam Lam đây.
Từ khi nhỏ, anh đã thương tôi, dành những thứ ngon và đồ chơi cho tôi. Ai ăn hiếp tôi, anh sẽ ra mặt bênh vực. “Lam Lam” là tên mà anh đã đặt cho tôi. Khi tôi dọn ra ngoài để học, có lúc anh giận và không nói chuyện với tôi. Anh bảo tôi không thương anh, bỏ anh. Lúc đó, tôi phải dỗ dành anh nhiều lần mới làm anh hiểu. Sau đó, anh quay lại và nhắc nhở tôi về những điều nhỏ nhất, như ăn uống đầy đủ và ngủ phải đắp chăn. Nhìn anh, tôi thường thấy tiếc nuối vì ông trời không công bằng khi áp đặt tương lai trên đôi vai của anh.
– Từ nay em sẽ không đi nữa, anh có vui không?
Anh nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ, nhưng vẫn không giấu được sự mừng rỡ.
– Lam Lam nói thật hả? Vậy Lam Lam sẽ thường xuyên chơi với anh à?
– Không phải, chỉ là em sẽ ở nhà thêm một thời gian, nhưng em vẫn sẽ đi làm, kiếm tiền để mua nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon cho anh.
– Đồ chơi của anh nhiều quá, anh không muốn Lam Lam đi làm vất vả đâu.
Tôi cười vì sự quan tâm ngây ngô của anh.
– Không có mệt.
– Thật hả?
– Không tin sao? Em với anh quắc quéo nha.
Tôi với anh luôn có một thỏa thuận như vậy. Chỉ cần tôi nói gì quắc quéo, anh sẽ tin. Anh liền gật đầu và đưa tay quắc quéo vào tay tôi.
– Lam Lam không được gạt anh đó, không là anh sẽ giận Lam Lam luôn.
– Em không gạt anh, đâu, để em xem ngôi nhà anh vẽ cho em đi.
Anh liền đưa bức tranh dở dang lên để tôi xem. Đó là một ngôi nhà nhỏ ở bên cạnh một dãy núi mơ mộng, xung quanh yên bình và mộc mạc.
– Đây là anh vẽ thật à?
Anh gật đầu.
– Lam Lam không tin sao? Là anh vẽ đấy.
– Em tin chứ? Anh vẽ đẹp lắm.
– Anh sẽ vẽ thêm cho Lam Lam nữa mới xong.
– Vậy anh vẽ tiếp đi, khi nào xong em sẽ xem.
Anh đặt giấy vẽ xuống bàn và tiếp tục nghệ thuật của mình. Anh trông chăm chú và tập trung, nếu không biết anh là họa sĩ tài năng, ai cũng có thể nghĩ anh là người bình thường. Tôi rời khỏi phòng anh để trở về phòng của mình.
Khi lên đến tầng, tôi đứng trước cửa phòng mình nhưng không thể nhìn qua phòng của cậu Tuấn Vỹ. Hai phòng đối diện nhau, nhưng trước đây tôi chỉ đếm được số lần gặp cậu bằng đầu ngón tay. Tôi bước vào phòng mình, nơi vẫn giữ nguyên sự sạch sẽ, không có một hạt bụi nào, chắc chắn dì Mạnh đã thuê người quét dọn thường xuyên.
Tôi đến bàn học và mở hộc tủ, lấy ra hộp nhỏ. Trong hộp, có một tấm ảnh của cậu, bức ảnh tốt nghiệp tôi tình cờ nhặt được. Đó là bí mật của tôi, và ngoài ra, có một chiếc mặt dây chuyền với viên ngọc hình rồng được chạm khắc tỉ mỉ. Nó đã được đeo từ lúc tôi nhỏ, là món quà duy nhất mà người thân để lại cho tôi. Tôi đặt hai thứ này vào hộp và cất vào tủ.
Nhìn lên đồng hồ, tôi thấy còn lâu mới đến giờ đi dự tiệc, nên tôi quyết định nghỉ một lát. Tôi nằm xuống giường, chìm sâu vào giấc ngủ sau những ngày thi cử căng thẳng.
Trong giấc ngủ, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Hơi lạnh đặc trưng làm tôi hơi sợ. Tôi tỉnh giấc, và đối diện là trần nhà quen thuộc. Nhìn chung quanh, tôi thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trán.
– Nhìn em sợ thế? Mơ thấy ác mộng à?
Giọng nói trầm lạnh vang lên, làm tôi giật mình. Tôi nhìn thấy cậu Tuấn Vỹ ngồi bắt chéo chân ở ghế sofa trong phòng của tôi, tay nắm một điếu thuốc vừa lấy ra khỏi miệng. Làn khói xám từ thuốc làm cho gương mặt lạnh lùng của cậu trở nên thâm trầm hơn. Tôi ấp úng.
– Sao… sao cậu lại ở phòng cháu?
Cậu nhìn tôi hờ hững đáp:
– Tôi trở về để đưa em đi buổi tiệc. Khi lên thấy cửa phòng mở, nên tôi vào. Em đang ngủ nên tôi không nỡ gọi.
– Vậy cậu ngồi đây đợi cháu luôn à?
Cậu bất ngờ nhếch môi cười, nụ cười cuốn hút và đẹp đẽ nhưng cũng lạnh lùng và xa vời.
– Nếu không thì sao tôi phải ngồi đây, nhưng em không định dậy hay sao mà nằm mãi vậy?
– Vậy làm sao cậu biết cháu ở nhà?
Tôi đến tủ lấy một chiếc đầm đơn giản và chạy vào phòng tắm để thay đồ. Khoảng 15 phút sau, tôi trở ra và cậu vẫn ngồi tại chỗ, hút thuốc.
– Mình đi được chưa cậu?
Cậu ngước lên nhìn tôi, lướt từ trán xuống như đang dò xét. Tôi chột dạ và hỏi:
– Xấu lắm à?
– Ừm.
– Vậy để cháu thay bộ khác.
– Thôi khỏi đi.
– Nhưng…
Cậu đứng lên, toàn bộ vóc dáng cao lớn của cậu nổi bật, đặc biệt là bộ vest mà cậu mặc trên người, như nó được tạo ra đúng cho cậu, hoàn hảo với sự lịch lãm và mạnh mẽ của màu đen. Cảm giác như cậu là chúa tể tối thượng của bóng đêm.
– Chúng ta đi thôi.
Cậu nói như vậy, và tôi phải bắt kịp bước đi theo cậu. Đôi chân thẳng tắp và dài của cậu làm tôi phải chạy nhanh để theo kịp.
Khi đến trước sân, chiếc xe sang trọng màu đen của cậu đã sẵn sàng. Tôi nhanh chóng mở cửa ghế trước và ngồi vào, sau đó cậu cũng ngồi vào ghế lái và khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Trong xe, tôi không dám nhìn cậu trực tiếp. Tôi cúi đầu hoặc quay mặt ra cửa kính để nhìn ra ngoài. Mặc dù vậy, tâm trạng của tôi căng thẳng đến mức hai tay nắm lấy nhau, toát mồ hôi lạnh.
– Tôi có mua đồ ăn cho em đâu?
Bất ngờ, cậu nói, làm tôi lúng túng.
– Cháu không cần.
– Sao tôi nhìn thấy em như là đang sợ tôi vậy?
Tôi không hiểu làm sao cậu có thể đoán được tâm trạng của tôi. Tôi vội chuyển sang chủ đề khác.
– Giờ mình đi đến buổi tiệc luôn à?
– Không.
Tôi không hiểu và hỏi:
– Vậy làm sao chúng ta đi đâu?
– Tôi sẽ đưa em đến một nơi, chút sau đó em sẽ biết.
Tôi nghe vậy rồi im lặng, không dám hỏi thêm vì cậu đã nói vậy rồi, đến khi đến nơi, tôi sẽ biết. Sau một thời gian, chiếc xe dừng lại, cậu bước xuống trước và mở cửa cho tôi bước ra. Khi tôi rời khỏi xe, tôi mới nhìn thấy trước mặt mình là một cửa hàng thời trang cao cấp, rất sang trọng. Tôi nhìn cậu một cách ngơ ngác.
– Mình đến đây làm gì?
– Để chọn lễ phục cho em chứ gì.
Nói xong, cậu đi thẳng vào bên trong, tôi chỉ biết bước theo cậu. Khi bước vào, cậu ngồi xuống và mời tôi vào để tiếp khách. Từ lúc bước vào cửa hàng, tôi đã bị ám ảnh bởi những bộ trang phục đẹp mắt và lộng lẫy trưng bày trong tủ kính. Ngay lúc này, một người đàn ông, mặc lè lẹc và nhuộm tóc sặc sỡ, đến trước mặt cậu, cúi đầu nói:
– Chủ tịch có gì căn dặn ạ?
– Hãy chọn cho cô ấy bộ lễ phục phù hợp và trang điểm ngay, làm sao để cô ấy trở nên xinh đẹp và quyến rũ.
– Dạ, tôi hiểu rồi ạ.
Sau đó, người đó đến trước tôi.
– Mời cô theo tôi vào trong ạ.
Tôi nhìn đến cậu và nhận được sự gật đầu, tôi rồi đi theo người đó vào trong.
Sau một khoảng thời gian trang điểm và thay đồ, tôi bước ra. Bộ váy với đuôi váy cao đã khiến tôi lúc nào cũng phải kéo xuống để che chắn phần trống trơn không quen. Khi ra khỏi cửa hàng, tôi không thấy cậu đang nhìn tôi và lúc này, tôi ngại ngùng.
– Được chưa cậu?
Cậu vẫn im lặng, không nói gì cả. Tôi phải nói lớn hơn.
– Cậu?
Cậu giật mình và hỏi:
– Sao?
– Cháu hỏi là đã được chưa?
Cậu liền ho khan vài tiếng rồi đáp:
– Ừm… đẹp.
Nghe cậu khen, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, gương mặt đỏ bừng. Lúc này, cậu đứng lên.
– Đi thôi.
Tôi gật đầu và nói.
– Dạ.
Tôi bắt đầu đi, nhưng lúc này cậu lại đứng yên. Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Sao vậy cậu?
Cậu chìa tay ra và nói:
– Đeo vào tay tôi này.
Tôi ngại ngùng và nói:
– Nhưng…
– Nhanh lên, em muốn đến trễ hay sao?
Tôi nghe vậy liền đi đến và đưa tay ôm lấy khuỷu tay của cậu, lòng tôi hồi hộp và run rẩy, không nhận ra rằng môi của ai đó đã nhếch cười nhẹ.