Đoạt cháu dâu chương 20 | Thuốc cấm

21/12/2023 Tác giả: Hà Phong 257

Tôi ngồi đợi họ ra, lo sợ họ nhận ra, cúi đầu nơm nớp. Cả hai ra từ phòng khám, chị Liên nói:

– Bây giờ anh định làm sao? Con của anh đã có, anh có ý để em trong bóng tối mãi sao?

– Từ từ tính, chuyện gần đi tới hồi kết, em cứ hối mãi.

– Anh muốn sao? Em thì sao cũng được, nhưng bây giờ có con rồi, em không muốn con phải chịu thiệt thòi. Anh nên nhớ bà ta chỉ sinh cho anh được một thằng con trai, nửa đời sau của anh là nhờ vào đứa bé trong bụng em đây này.

Ông Triết nhìn vào bụng chị ta phấn khởi.

– Anh biết rồi, em chờ thời gian ngắn nữa thôi, mọi chuyện xong, nửa đời sau của mẹ con em tha hồ mà sống trong sung sướng.

Chị ta cười vui vẻ.

– Anh hứa rồi đó nha, người ta vì anh dốc bao công sức, bây giờ còn sinh con cho anh nữa, nên anh phải đối xử tốt với mẹ con em đó.

– Ừm, anh biết rồi, thôi, anh đưa em về.

Cả hai rời đi, tôi nhìn theo bóng lưng của họ, cảm thấy lạnh lùng. Tôi không ngờ ông Triết lại như vậy, dù bà Lệ có tính tiểu thư nhưng bà rất yêu ông ta. Còn ông ta, đến có con riêng, nghĩa là ông ta đang lên kế hoạch xấu xa nào đó. Tôi không dám nghĩ khi bà Lệ biết mọi chuyện sẽ ra sao. Còn anh Gia Khiêm, anh ấy đã thống trị rồi, nghĩ đến anh ấy tôi xót xa.

– Mày ngồi đây làm gì vậy? Tự dưng bắt tao đợi đằng đó mà mày đến đây ngồi, tao không hiểu mày sao luôn á Uyên Lam.

Tiếng Tú Chi làm tôi giật mình, nhìn thấy nó đứng bên cạnh, tôi hỏi:

– Mày gọi hỏi anh ta chưa?

– Rồi, giờ mình đi thẳng đến đó rồi quẹo phải là tới.

– Ừm, vậy thôi, mình đi thôi.

Cả hai theo hướng dẫn đến phòng giám đốc, tôi hỏi:

– Anh ta là giám đốc à?

– Ừm, thôi chờ đi, tao đi gõ cửa.

Tú Chi nói rồi đi gõ cửa.

” Cốc… cốc… cốc ”

Bên trong vọng ra tiếng:

– Vào đi.

Chúng tôi vào, Trọng Khôi cũng đứng dậy từ bàn làm việc.

– Hai em ngồi đi.

Hai chúng tôi ngồi xuống, anh ta hỏi:

– Hai em tìm anh có việc gì?

Anh trong trang phục lịch sự, không còn vẻ bỡn cợt như trước.

– Tôi không có, nhưng Uyên Lam nói có việc gì nhờ anh.

Tú Chi nói, anh nhìn qua tôi:

– Anh có thể giúp gì cho em?

Tôi cầm tệp mở ra viên thuốc rồi đặt lên bàn.

– Tôi muốn anh kiểm tra viên thuốc này giúp tôi.

Anh nhìn kỹ viên thuốc, nói:

– Từ đâu em có được loại thuốc này?

– Có vấn đề gì không?

– Đây là một loại thuốc cấm.

Tôi nghe xong sửng sốt, nhìn anh ta và hỏi lại:

– Thuốc cấm sao? Làm sao anh biết ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy?

Anh ta cười, còn Tú Chi nháy mắt nói nhỏ:

– Sao mày thế? Anh Khôi làm việc trong bệnh viện nên biết về thuốc là chuyện bình thường mà.

Nghe nói như vậy, tôi hơi ngại và nói:

– Xin lỗi.

– Không sao cả, anh không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, nhưng đã học về dược học nên biết rất nhiều loại thuốc. Loại này là thuốc cấm sử dụng dưới mọi hình thức vì tác dụng phụ của nó. Nó có nguồn gốc từ nước ngoài, khá hiếm và khó mua. Bên cạnh đó, việc nhập về nước cũng rất khó khăn. Em lấy thuốc từ đâu thế? Anh khuyên em không nên dùng loại thuốc này, vì tác dụng phụ của nó rất nguy hiểm. Nó giúp giảm lão hóa kéo dài tuổi xuân nhưng tác động phụ lại rất lớn.

Nghe anh ta nói, tôi thực sự sợ hãi. Tôi không ngờ loại thuốc này lại nguy hiểm đến vậy.

– Tác động phụ của nó là gì?

– Dùng lâu dần làm giảm trí nhớ và suy giảm. Người sử dụng có thể cảm thấy buồn ngủ, dễ chìm vào giấc ngủ sau khi dùng. Nhưng đây là một cơn ngủ đặc biệt, gây hại từ bên trong cơ thể. Dần dần, nó làm hại cả cơ quan nội tạng và trí não, có thể khiến người dùng trở nên lãng quên. Đến khi tác động trở nên rõ ràng, đã quá muộn, nó đã hủy hoại nhiều cơ quan nội tạng.

Tôi rất sợ, không ngờ người ta lại độc ác như vậy, thậm chí còn muốn hại người vợ chung sống.

– Em lấy thuốc từ đâu?

Tôi nhìn anh ta, còn Tú Chi cũng nhìn tôi đầy tò mò.

– Anh là bạn thân của Tuấn Vỹ đúng không?

Anh ta ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của tôi.

– Em biết về Tuấn Vỹ? Em và Tuấn Vỹ có quan hệ gì vậy?

Tú Chi cũng rất tò mò.

– Hôm nay tôi sẽ kể cho mọi người nghe. Thực ra, tôi được nhận nuôi khi còn nhỏ.

– Đúng, em đã nói với tao về điều này rồi mà.

– Nhưng tôi không nói cho mọi người biết ở đâu và người nhận nuôi là ai.

– Mày nói khi nào thì tự chủ động kể cho tao nghe. Dù tao cũng tò mò, nhưng nếu mày không muốn thì tao cũng không ép mày phải kể.

– Ừm, tôi cảm ơn. Với tôi, mày thật sự là người bạn tốt nhất. Tôi được gia đình Cao nhận nuôi. Từ nhỏ, tôi được sắp đặt làm cô dâu cho cháu trai của gia đình đó, nhưng tôi chỉ coi anh ấy như anh trai thôi. Anh ấy thiểu năng từ nhỏ, tôi chơi thân với anh ấy từ khi còn bé. Chủ tịch Nam Phương là cháu út trong gia đình Cao, vì một số vấn đề khó nói nên từ đầu tôi đã giữ bí mật này.

– Em là cháu của Tuấn Vỹ à?

Tôi gật đầu.

– Không hoàn toàn đúng, gần đây tôi phát hiện ông Triết, là con rể của bà ngoại Cao, cũng lén cho vợ uống loại thuốc này. Ông ta nói đó là thuốc giúp duy trì nhan sắc, tôi vô tình nghe được và cũng mới biết ông ta không chỉ độc ác mà còn có con riêng.

– Ôi trời, thật là đàn ông tệ hại.

Tú Chi bày tỏ sự bức xúc, còn Trọng Khôi sau lúc suy ngẫm mới nói tiếp:

– Anh và Tuấn Vỹ là bạn từ thời còn học, mặc dù thân nhau nhưng anh không rõ về gia đình của cậu ấy lắm. Khi nói chuyện tâm sự, cậu ấy thường kể về những vấn đề phiền muộn trong gia đình, nhưng khi anh hỏi thì cậu ấy chỉ nói về gia đình và từ chối chia sẻ, coi đó là chuyện phức tạp. Một lần, cậu ấy nói cảm giác là ông anh rể có vẻ đang nắm giữ một âm mưu nào đó.

– Đúng, ông ta đang lên kế hoạch một mưu đồ rất nguy hiểm. Sau một số sự cố, tôi đã biết rằng người giúp ông ta thực hiện những việc xấu là chị Liên, người đứng đầu phòng kinh doanh, cũng là người tình của ông ta.

– Trời ơi, ghê quá?

Tú Chi ngạc nhiên nói, tôi nhìn nó và nói:

– Đúng vậy, tôi đã bắt gặp họ nhiều lần hẹn hò, chỉ là tôi không nhìn thấy ông Triết trực tiếp. Chỉ khi ở nhà hàng, tôi đã chắc chắn hơn khi gặp họ ở đó. Còn cả Quỳnh nữa, họ có giao dịch với ông Ngô, ông ấy hứa sẽ giúp ông Triết nếu ông ta tìm lại được con gái.

– Kinh khủng thật, vậy bây giờ em dự định làm sao, tại sao em không nói cho tao biết trước, mày không tin tưởng tao à?

– Không phải vậy, chỉ là có một số chuyện tôi không thích nói.

– Tôi chỉ đùa thôi, tôi hiểu em mà. Từ nay, có gì em cứ nói cho tôi biết, và nếu tôi có thể giúp được, tôi sẽ giúp.

– Ừm, tôi biết rồi.

– Thế em có dự định nói cho Tuấn Vỹ biết không?

Trọng Khôi lên tiếng bất ngờ, tôi nhìn anh ta và trả lời.

– Bây giờ anh đang lo công việc ở Hà Nội, nên tôi sẽ chờ cậu về mới nói. Hiện tại, tôi muốn anh giúp tôi lấy hồ sơ bệnh án của chị Liên. Lúc này họ đang đến khám, cùng với đó là tờ xét nghiệm viên thuốc này luôn. Khi có đủ bằng chứng, tôi sẽ phơi bày hết mọi chuyện.

– Điều đó thì dễ dàng, tôi có thể giúp em. Nhưng giờ em phải tránh xa rủi ro, nếu không em sẽ đối mặt với nguy hiểm từ ông Triết, người đó không phải là đối tượng đơn giản, có thể thực hiện những hành động tàn nhẫn đến mức khó lường.

– Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.

– Không có gì, nhưng bây giờ em phải tránh xa mọi rủi ro. Khi nào xét nghiệm xong, tôi sẽ làm nhanh nhất có thể cho em.

– Không cần gấp, lúc nào có thì anh báo tôi sẽ đến lấy.

– Thế em muốn lấy trước hồ sơ bệnh án không?

– Thôi để đó, lấy cùng cũng được.

– Ừm, khi nào xong, anh sẽ mang đến cho em.

– Phiền anh nhiều quá, có gì anh báo với Tú Chi, tôi sẽ đến lấy.

– Sao em lại giữ lời như vậy?

Tôi cười nói:

– Tôi quen rồi, thôi cũng muộn rồi, hai đứa tôi về nhé.

– Ừm, hai em về cẩn thận. Hôm nào gặp lại nhé.

– Hẹn gặp lại.

Tôi và Tú Chi rời khỏi bệnh viện, khi đến cổng, điện thoại của tôi reo. Tôi nhìn Tú Chi và nói:

– Mày đi lấy xe, tao nghe điện thoại chút.

– Ai gọi mà nhìn mày lén vậy, có phải trai không? Phê pha!

– Mày lại suy luận điên rồ, là cậu út gọi tao thôi.

– Chủ tịch à?

– Ừm.

– Vậy mà tao nghĩ mày gọi cho người yêu đấy. Thôi, mày nghe đi, tao đi lấy xe.

Tú Chi đi rồi tôi nhấn nút nghe.

– Cậu đã về khách sạn rồi à?

Giọng nói bên kia nghe mệt mỏi nhưng ngọt ngào.

– Tôi nhớ em quá.

Tôi cảm thấy xót xa.

– Cậu mệt lắm à?

– Không sao? Em đang ở trong phòng à?

Tôi nhìn xung quanh, không muốn nói rằng tôi ở bệnh viện, nhưng bất ngờ tiếng xe cấp cứu vang lên, cậu cũng nghe thấy nên hỏi:

– Em ở đâu mà có tiếng xe cấp cứu vậy? Em có chuyện gì không?

Cậu nói lo lắng, tôi đáp lại.

– Không sao đâu? Chỉ là tôi và Tú Chi đi thăm người quen ở bệnh viện thôi, giờ tôi chuẩn bị về đây.

– Ừm, tôi nghĩ có chuyện gì với em, tôi nghe mà lo lắm. Muộn rồi, em tranh thủ về sớm đi. À, công việc tôi sắp xong, khoảng bữa hai nữa tôi sẽ về.

Nghe cậu nói gần về, lòng tôi rất vui mừng. Tôi không muốn nói về tình hình hiện tại để không làm cậu lo lắng, vì cậu còn nhiều việc phải làm, nên khi cậu về, tôi sẽ nói.

– Thế hả cậu? Vậy em sắp được gặp cậu rồi.

– Ừm, em có vui không?

Tôi mỉm cười.

– Vui chứ, em nhớ cậu nhiều lắm.

– Thế em chứng minh đi.

Tôi không hiểu.

– Chứng minh gì?

– Dùng hành động để chứng minh em nhớ tôi.

Tôi nghe xong mới hiểu ý cậu, tôi hôn điện thoại, cậu cười từ bên kia.

– Đủ chứng minh chưa?

– Nếu em ở bên tôi lúc này, tôi có thể không kìm được mà chỉ muốn ôm em vào lòng thôi.

– Cậu lại thế.

– Tôi nhớ em… nhớ rất nhiều, em biết không? Tôi chỉ muốn được ôm em, hôn em thật nhiều để giảm nỗi nhớ của tôi.

Tôi cười hạnh phúc với điều ngọt ngào đó, tôi nói:

– Khi cậu về thì em sẽ cho cậu ôm và hôn.

– Và cả nữa nhé, gấp đôi đấy.

Tôi chưa quen với những lời nói không kiêng nể của cậu, tôi xấu hổ đến mức đỏ mặt.

– Sao em không nói gì?

– Cậu muốn em nói gì?

– Đó là lời tôi vừa nói đấy, em cần tôi nói lại lần nữa để nhắc nhở em nhớ không?

– Thôi, cậu không cần nhắc, chờ cậu về rồi em sẽ nói.

– Thế thì coi như em đồng ý rồi nhé, tôi sẽ cố gắng hoàn tất công việc sớm nhất để về với em, không em lại trách tôi bỏ rơi em.

– Cậu cứ không đàng hoàng, em chưa nói thế bao giờ đâu.

– Em không nói, nhưng tôi hiểu ý em.

– Uyên Lam, mày làm gì lâu vậy?

Tiếng Tú Chi gọi, tôi liền nói:

– Thôi, tôi phải về. Mày còi tắm rửa và ăn đi.

– Ừ, tao về đây.

– Tắt điện thoại nè.

Tôi nói xong và tắt máy, sau đó đặt điện thoại vào túi và vội vã chạy về phía trước, nơi xe của Tú Chi đã đậu. Khi lên xe, Tú Chi khởi động máy và bắt đầu chạy.

Lần này, không dừng ở đầu đường như thường, Tú Chi đưa tôi đến trước cổng nhà Cao Gia ngay. Sau khi tôi rời xe, Tú Chi mới nói:

– Nhà đẹp thế này mà mày giấu tao nhỉ.

Tôi cười và đáp:

– Không phải nhà tôi đâu. Thôi, mày về đi, nhớ lái xe cẩn thận.

– Ừ, bái bai mày.

Khi Tú Chi lái xe đi, tôi nhấn chuông cửa. Dì Mạnh mở cửa và nói:

– Sao hôm nay con về muộn thế?

– Dạ, con có chút việc. Có chuyện gì dì?

– Bà chủ đợi con từ tối.

Tôi nhớ lúc sáng bà ngoại Cao đã nói rằng khi tôi về, tôi nên lên phòng bà để nói chuyện. Tôi quên mất.

– Sáng bà ngoại có nói mà con quên, con xin lỗi dì. Bà chủ đã ngủ chưa?

– Bà chủ chưa ngủ, đang đợi con đấy. Bảo dì khi nào con về thì lên phòng.

– Dạ, con biết rồi.

Tôi và dì Mạnh bước vào nhà. Tôi không biết bà ngoại Cao có chuyện gì, liệu có nên kể toàn bộ về ông Triết không. Tôi lo lắng rằng nếu nói, bà có thể không tin tôi.

Bài viết liên quan