Đoạt cháu dâu chương 21 | Đối diện với bà

22/12/2023 Tác giả: Hà Phong 269
Tôi đi theo dì Mạnh và đến nhà, sau đó lên phòng của bà ngoại Cao. Tôi đứng trước cửa và gõ nhẹ:
” Cốc…cốc…cốc ”
Bên trong phòng vọng ra tiếng của bà.
– Vào đi.
Tôi mở cửa và bước vào. Bà đang ngồi ở ghế tách trà đặt trên bàn đã nguội và vơi đi gần hết. Tôi nói:
– Dạ, con xin lỗi vì bận chút việc nên về hơi muộn.
Bà nhìn tôi không trách móc, nói nhẹ nhàng:
– Con ngồi xuống đi.
Mặc dù bà nói như vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Ngồi xuống đối diện với bà, tôi nắm chặt hai tay vì căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra trong lòng bàn tay. Tôi nhìn bà và hỏi:
– Bà gọi con có việc gì ạ?
Bà nhìn tôi với ánh nhìn thất vọng:
– Con nói cho bà biết đi, chuyện con với Tuấn Vỹ là sao?
Tôi sửng sốt và không hiểu tại sao bà lại hỏi vậy.
– Dạ, con với cậu đâu có chuyện gì đâu bà.
Khi tôi nói xong, bà đặt xuống bàn một bộ hình và nói lớn:
– Vậy đây là gì? Con hãy xem đi.
Tôi nhìn những tấm hình, đó là ảnh tôi và Tuấn Vỹ rời khỏi khách sạn. Bà nhìn tôi với vẻ thất vọng.
– Từ bao giờ?
– Dạ…
Tôi không biết phải nói gì. Bà nhìn tôi với gương mặt thất vọng:
– Tại sao con lại làm vậy? Bà tin tưởng và kỳ vọng vào con nhiều lắm. Bà biết đưa con đến với Gia Khiêm không phải là điều dễ dàng, nhưng bà đã cố gắng bù đắp cho con rồi. Từ nhỏ hai đứa đã lớn lên bên nhau, Gia Khiêm rất mến con, nên bà muốn con chăm sóc nó vì nó đã chịu khổ rất nhiều.
Tôi đứng lên và đến bên cạnh bà, gục xuống khóc và nói:
– Con xin lỗi bà, con biết bà thất vọng về con. Nhưng bà ơi, đối với Gia Khiêm, con chỉ coi như anh em thôi. Con có thể chăm sóc cho nó, nhưng nếu bắt con lấy người mà con không yêu, con không làm được. Con biết bà có ơn lớn với con, nhưng bà đừng bắt con phải làm điều đó, con xin bà.
Tôi gục lên đầu gối của bà và khóc, tưởng rằng bà sẽ trách móc tôi, nhưng không, bà đặt tay lên đầu tôi và thở dài.
– Tại sao không phải với ai khác mà lại là Tuấn Vỹ?
Tôi ngước mắt nhìn bà, mặt tôi ướt nhòa vì nước mắt.
– Con xin lỗi, tình cảm là điều khó nói. Con không biết từ khi nào mình đã yêu cậu ấy. Con vốn đã chôn chặt phần tình cảm này vào sâu tận đáy lòng, nhưng không ngờ cậu ấy cũng yêu con. Dù con cố trốn chạy, nhưng cậu ấy lại bắt con phải đối diện. Lý trí của con đã thua, bà ơi, con biết mình là người mang thai nhưng con không thể sống thiếu cậu ấy. Bà đừng bắt con phải rời xa cậu ấy, bà nhé.
– Bà nói bắt con phải xa Tuấn Vỹ từ khi nào chứ?
Tôi nhìn bà, thoáng không tin vào điều vừa nghe và hỏi:
– Ý bà là…
– Con ngồi lên đi rồi nói.

Bà nâng tay tôi đỡ lên và tôi ngồi xuống bên cạnh bà. Lúc này, bà nói:

– Thôi thì chuyện đã như vậy, bà cũng không muốn chia lìa thêm, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên. Có thể số phận của Gia Khiêm đã định như vậy.

Thấy bà nhắc đến Gia Khiêm bằng giọng nặng, tôi cố gắng động viên bà.

– Con tin anh Gia Khiêm sẽ sớm bình phục thôi bà.

– Bà cũng đã từng hy vọng như vậy, nhưng bao nhiêu năm trôi qua, bà đã dần không trông đợi nữa. Có lẽ cũng là điều tốt, vô lo vô nghĩ, an yên sống hết đời. Bà chỉ lo rằng khi mình không còn, không ai lo cho thằng bé.

– Con sẽ chăm sóc anh ấy.

– Từ đầu bà có hơi ích kỷ khi bắt con làm vợ Gia Khiêm để giao con trọng trách chăm sóc nó, nhưng người tính đâu bằng trời tính.

– Con xin lỗi.

– Con không có lỗi gì cả. Mọi chuyện cứ để nó theo tự nhiên đi.

– Con sẽ trả lại số cổ phần bà đã cho con, vì con không xứng đáng để có. Con cũng giao lại bà phần của Gia Khiêm luôn.

– Con cứ cất đi.

– Nhưng…

– Không nhưng gì nữa. Số phận con không có duyên làm cháu dâu của bà, nhưng lại đưa đẩy con làm con dâu. Đó vẫn là món quà bà dành tặng con.

Tôi nhìn bà vui mừng, cuối cùng bà đã chấp nhận chuyện của tôi và Gia Khiêm. Tôi ôm chầm lấy bà và khóc, khóc vui vì hạnh phúc.

– Con cảm ơn bà.

Sau đó, tôi nhớ lại và hỏi:

– Ở đâu bà có những tấm hình này vậy bà?

– Thật ra, bà không muốn cho người theo dõi con, nhưng vì bà sợ có người khác theo đuổi con vì con xinh đẹp, cho nên từ lúc con đi làm, bà đã cho người theo dõi và báo lại mọi việc của con, để có gì bà kịp thời xử lý.

– Nói vậy là bà đã biết trước rồi à?

– Ừm.

Tôi không hiểu sao bà biết nhưng không nói gì, lại để đến hôm nay mới nói. Tôi hỏi:

– Vậy sao đến hôm nay bà mới nói?

– Vì lúc đó bà không tin hai đứa lại như vậy. Chắc có việc gì đó thôi, bà không nghĩ đến mức đó. Sau đó, bà vẫn để người tiếp tục theo dõi, mới chứng thực được mọi chuyện.

Tôi nghe xong, cảm thấy lòng mang nhiều xao lạc, vì bà đã tin tưởng tôi đến thế. Tôi hỏi:

– Chuyện đã vậy rồi, con đừng suy nghĩ. Chờ Gia Khiêm về, bà sẽ nói chuyện của hai đứa.

Tôi gật đầu.

– Dạ.

Lúc này, tôi đang do dự không biết có nên nói chuyện về ông Triết không.

– Con có việc gì nữa ạ?

Tiếng bà làm tôi tỉnh bơ, nhìn bà, tôi nói:

– Thật ra con có chuyện muốn nói với bà, nhưng bà phải tin con.

– Có gì thì con nói đi, sao cứ rào trước đón sau như vậy?

Tôi hít một hơi sâu và nói:

– Đó là chuyện của ông Triết đó bà.

– Thằng Triết nó sao?

– Ông Triết đang phản bội gia đình, không chỉ thế, ông ấy còn có con riêng.

Bà nghe xong, tôi không thấy biểu cảm nào cho thấy bà bất ngờ, bà bình thản cứ như đã biết từ lâu vậy.

– Con đã nhiều lần bắt gặp ông Triết cùng chị Liên, trưởng phòng kinh doanh, có mờ ám, sau đó con mới biết họ qua lại với nhau. Hôm nay ở bệnh viện, con đã vô tình phát hiện ông Triết đưa chị ta đi khám thai.

Bà thở dài với khuôn mặt buồn bã.

– Bà cũng đã biết từ lâu nhưng mà con hai nó mù quáng quá nên không nghe, nó chỉ nghe mỗi thằng Triết thôi, trước đó bà đã nói để nó đề phòng, vậy mà nó quay qua giận bà, bảo bà nói xấu cho chồng nó.

– Con cũng không hiểu sao cô lại mê muội ông ta đến thế, mà còn việc này nữa bà?

– Việc gì con cứ nói đi.

– Con phát hiện ông ta cho cô uống tђยốς gì đó. Ông ta bảo đó là tђยốς giữ gìn tuổi thanh xuân, con cảm thấy có vấn đề nên lén đi xét nghiệm và được biết đó là tђยốς cấm cực kỳ nguy hiểm, dùng lâu có thể Ϯ.ɦ.ệ.т đó bà.

Bà nghe xong bàng hoàng, bàn tay run cả lên.

– Bà không ngờ không những bội bạc mà thằng Triết còn ᵭộc ác như vậy. Ngay từ đầu bà đã không đồng ý chuyện con hai và nó, nhưng con hai đã quá si mê mà mù quáng nhất quyết muốn lấy nó cho bằng được. Còn bà bị đặt vào hoàn cảnh đã rồi nên bà biết làm gì ngoài chấp nhận.

– Vậy giờ mình phải làm sao hả bà? Không thể để ông ta muốn làm gì thì làm, nhất là lại còn hại cô nữa. Mà ông ta đang âm mưu gì đó liên quan đến tập đoàn nữa đó bà.

– Tên Triết có tham vọng quá lớn, ngay từ đầu khi nhìn thì bà đã biết nên bà ngăn cản. Chuyện thằng Thành hôm nay nói, bà cũng nghĩ do tên Triết giật dây.

– Hay mình đi nói cho cô Lệ nghe đi bà, để cô biết bộ mặt thật của ông ta.

– Không được.

Bà dứt khoát nói, tôi thấy lạ nên hỏi:

– Sao vậy bà?

– Bởi vì nó sẽ không tin rồi lại đi nói với tên Triết, thì hắn ta sẽ thủ tiêu diệt tích.

– Không lẽ đứng nhìn ông ta hại cô sao bà?

– Không hẳn. Bây giờ phải có chứng cứ Ϯốς thực thì họa may con hai mới nghe.

– Bà yên tâm, con đã nhờ bạn xét nghiệm tђยốς đó rồi, còn cả xin Ьệпh án mang thai của chị ta nữa. Đến đó ông ta sẽ hết đường chối.

– Vậy thì quá tốt, con thật giỏi.

Tôi cười nói:

– Đâu có đâu bà.

– Con suy tính thật thấu đáo, tạm thời mình cứ làm vẻ bình thường để tên Triết không nghi ngờ. Song song đó, bà sẽ tìm cách tráo tђยốς ᵭộc kia đi.

Tôi thấy điều bà nói là đúng nên gật đầu.

– Con thấy như bà nói là đúng ạ.

– Thôi tạm thời vậy đi, muộn rồi con về phòng nghỉ đi, chờ có được bằng chứng rồi bà với con bàn tính tiếp.

– Dạ bà, mà mai bà cho con đưa anh Gia Khiêm ra ngoài chơi nha bà, con thấy để anh ấy ở trong phòng suốt cũng không được.

– Ừm vậy con đưa nó đi đi. Chắc thằng bé vui lắm. Mà con có hỏi ý con hai chưa, bà sợ nó không đồng ý đó.

– Con đã xin cô rồi ạ, nên bà yên tâm.

– Con nhớ phải trông chừng kỉ thằng bé nha.

– Dạ bà. Vậy con xin phép về phòng.

Sau đó, tôi từ phòng bà đi ra rồi trở lên phòng mình. Giờ đã khuya, tôi cho là mọi người đã ngủ nhưng khi tôi vừa khuất khỏi cầu thang, đã có bóng người núp ở gần đó đi ra.

Trở về phòng, tôi tắm rửa thay đồ rồi ℓêп gιườпg nằm. Định gọi cho cậu nhưng rồi tôi nghĩ lại. Cậu đã mệt rồi, nếu tôi gọi sẽ lại phiền cậu nghĩ ngơi nên thôi. Tôi cứ nằm suy nghĩ mãi về những việc đã nói về bà. Được bà đồng ý, tôi như đã trút được gánh nặng trong lòng. Nhưng nghĩ đến việc ông Triết, tôi lại cảm thấy đáng sợ. Con người mà lại ác ᵭộc đến thế, đối với người tгêภ danh nghĩa là vợ mình…

Sáng hôm sau, tôi như bình thường, dậy sớm để đón bình minh chủ nhật. Không có công việc buổi sáng, tôi thong thả đứng bên cửa sổ, tận hưởng ánh sáng bình minh. Lúc này, điện thoại reo, là cuộc gọi từ cậu. Tôi vui vẻ bắt máy.

– Alo, em đây.

– Em đã thức rồi à? Hôm nay nghỉ mà em không ngủ thêm?

– Cậu nói như em vậy. Nếu cậu ở đây, em chẳng cần phải dậy sớm đâu, có lẽ chúng ta sẽ cùng vận động vào buổi sáng.

– Sao mỗi lần nói chuyện, cậu lại nhắc đến chuyện đó thế?

– Tôi nhớ em lắm.

Tôi cười hạnh phúc.

– Em cũng nhớ cậu nhiều lắm. Cậu sắp về chưa?

– Nếu không có gì thay đổi, mai tôi sẽ về.

Vui mừng, tôi nói:

– Khi cậu về, em có tin vui để nói với cậu đấy.

– Tin gì thế? Hay em có thai?

Tôi không ngờ cậu giỏi suy diễn như vậy. Dù tôi và cậu đã từng có những khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng hiện tại vấn đề đó là quá sớm để nói.

– Có thật à?

Cậu tiếp tục nói, giọng nói rất hứng khởi. Tôi vội nói:

– Không phải đâu.

– Vậy là việc gì? Em làm tôi tò mò muốn bay về ngay để nghe.

Tôi cảm thấy như cậu hơi thất vọng khi nghe tôi nói không phải. Cậu nôn nóng muốn biết nhiều hơn, đến mức như vậy luôn. Biết thế, tôi không muốn tiếp tục.

– Thôi cậu, cứ lo công việc trước đi. Khi về rồi, em sẽ kể cho cậu nghe sau.

– Ừm, vậy cũng được. Tôi sẽ cố gắng về sớm nhất. Em có định đi đâu không?

– Em định đưa anh Gia Khiêm ra ngoài chơi.

– Sao lại đi chung với thằng nhóc đó chứ?

Cậu nói bằng giọng giấm chua, tôi nói:

– Cậu đừng nói như thể cậu ghen đó nhé.

Tôi nghĩ cậu sẽ phản đối, nhưng cậu lại nói:

– Tôi ghen thì sao? Tôi hoàn toàn có quyền đó mà.

Người đàn ông của tôi thừa nhận mình ghen, tôi thích thú muốn nhìn thấy bộ dạng của cậu lúc này, chắc sẽ đáng yêu lắm. Nghĩ vậy, tôi tủm tỉm cười, cậu nghe thấy nói:

– Em cười gì thế?

– Em đâu có cười đâu, cậu nghe nhầm đấy.

– Em đừng tưởng tôi không ở gần rồi em dối tôi à?

– Có bao giờ em giấu được cậu đâu mà cậu nói thế.

– Đi với thằng nhóc đấy, em không được quá thân mật đâu biết không? Và khi đi ra ngoài, em sẽ vất vả khi phải trông nom nó.

Dù ghen nhưng cậu vẫn quan tâm và lo lắng cho tôi, điều này khiến tôi muốn dỗ cậu thêm.

– Em biết mà, nhưng để anh ấy trong phòng suốt cũng không được. Em chỉ xem anh ấy như người anh trai thôi, cậu cũng hiểu mà đúng không? Trong tâm em chỉ có mỗi mình cậu thôi. Em yêu cậu, chỉ mỗi mình cậu thôi.

Cậu cười và nói:

– Em đang dỗ tôi à?

– Thế cậu có thích không?

– Đương nhiên là thích rồi. Ước gì giờ tôi được ăn em.

– Về đi, rồi em sẽ nấu cho cậu.

Lần đầu tiên, tôi không né tránh khi cậu nói về chủ đề nhạy cảm như vậy. Dù mặt tôi đã đỏ ửng, nhưng tôi không tránh né. Cậu còn nói:

– Hiếm khi em chủ động như thế, nên tôi sẽ thay đổi chút.

Tôi không hiểu.

– Thay đổi như thế nào?

– Thì cho em nằm trên giường.

Da mặt tôi không thể dày hơn nữa, nên tôi quyết định tránh né. Tiếp tục đàm đạo có vẻ như sẽ kéo dài và tôi không muốn bị người đàn ông này chọc phá mãi.

– Không nói chuyện với cậu nữa, em phải đi tắm đây. Còn tranh thủ đưa anh Gia Khiêm đi chơi.

Bên kia, cậu cười và nói:

– Xấu hổ rồi à? Em thậm chí không tiến bộ. Vậy thì em tắm đi, nhớ ăn sáng và cẩn thận nhé.

– Em biết rồi, cậu cũng nhớ ăn sáng và làm việc nha. Vậy em tắt máy đây.

– Khoan đã.

– Còn chuyện gì nữa không?

– Em chưa hôn tôi đấy.

Dù nói gì, cậu cũng không quên lợi ích của mình, đúng là người kinh doanh có khác. Tôi đưa môi gần điện thoại.

“Chụt… chụt…”

– Em tắt máy được chưa?

Bên kia, giọng nói cậu vui vẻ.

– Được rồi, em tắt đi.

Sau khi tắt máy, tôi đặt điện thoại lên bàn và bật đèn ngủ. Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi không kìm được nụ cười, sau đó bước vào phòng tắm để chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

Bài viết liên quan