Đoạt cháu dâu chương 23 | Cứu Gia Khiêm
Gia Khiêm may mắn đặt tay trên một phần chắn chìa ra của tòa nhà, anh treo lủng lẳng ở giữa không trung. Anh bắt đầu hoảng sợ và kêu gào:
– Lam Lam cứu anh, anh sợ quá.
Những lời van xin và sợ hãi bao trùm Gia Khiêm như đứa trẻ gọi tên người mà nó yêu mến. Trong khi đó, tôi cùng Ngô tổng và người của ông ta đã lên đến sân thượng nhưng không thấy ai. Tôi hỏi ông ta:
– Ở đây đâu có ai?
Ngô tổng chỉ sang một hướng và người đó hiểu ý liền cúi đầu.
– Không sai đâu ạ, theo tôi điều tra thì người đang ở đây.
– Vậy người ở đâu?
Tôi không quan tâm đến họ nữa, tôi quay lại nhìn xung quanh để tìm Gia Khiêm. Tôi gọi:
– Anh Gia Khiêm! Anh có ở đây không? Anh lên tiếng đi, em Lam Lam đây.
– Lam Lam, cứu anh.
Tiếng kêu cứu của Gia Khiêm vang lên từ đâu đó, tôi nhìn kỹ mà không thấy anh.
– Anh ở đâu vậy?
– Anh ở dưới này, anh sợ lắm. Lam Lam, nhanh đến đưa anh lên đi.
Tôi nhận ra rằng anh đang rất hoảng sợ. Tôi chạy đến thềm nhìn xuống và thấy anh treo lủng lẳng ở dưới. Tôi nói:
– Anh đừng sợ, cố gắng bám chặt vào, em sẽ gọi người đến kéo anh lên.
Anh ở dưới nhìn tôi gật đầu, tôi quay lại và nói lớn về phía Ngô tổng:
– Ngô tổng, anh tôi ở dưới này, nhờ ông đến kéo anh ấy lên đi.
Ngô tổng và người đi cùng ông ta chạy đến. Khi đến gần, Ngô tổng nói:
– Nơi này nguy hiểm, cô nên tránh qua bên kia.
Tôi e ngại nhưng vì lo lắng cho Gia Khiêm nên nói:
– Nhưng anh tôi…
– Cô yên tâm, tôi sẽ đưa anh cô lên một cách an toàn.
Tôi cảm ơn ông ta và ông ta nói:
– Lúc này không phải lúc để nói cảm ơn đâu. Cô đi sang bên kia. Còn anh, đi kiếm sợi dây.
Người đó nhanh chóng quay đi và trở lại sau một lúc, cầm một sợi dây thừng chắc chắn.
– Dây đây, Ngô tổng.
Ngô tổng cởi bỏ áo khoác vest và ném qua, sau đó cầm một đầu dây và đưa đầu còn lại cho người đó.
– Anh tìm nơi chắc chắn buộc đầu dây này vào. Sau đó, cố giữ chặt lấy. Tôi sẽ dùng đầu dây còn lại đi xuống và đưa người lên.
Anh ta có phần lo ngại:
– Nhưng như vậy rất nguy hiểm. Tôi xuống dưới cứu anh cho ạ.
– Tôi là chủ hay anh là chủ?
– Dạ, tôi xin lỗi ạ.
– Nhanh đi, lúc này cứu người quan trọng, Ngô tổng ở đây để coi chừng cô ấy.
– Dạ, Ngô tổng.
Anh ta buộc đầu dây và cột vào một trụ gần đó, sau đó dùng tay giữ chặt sợi dây và gật đầu báo hiệu.
– Được rồi ạ.
Ngô tổng cũng gật đầu và bắt đầu leo xuống bằng sợi dây. Người kia thả dây theo. Tôi nói:
– Ông cẩn thận nhé.
Ông ta nhìn tôi với nụ cười rồi bắt đầu đi dọc xuống. Khi ông ta đến gần anh Gia Khiêm, ông ta đưa một tay vịn vào chỗ bệ đỡ và một tay nói:
– Ôm chặt lấy tôi.
Anh Gia Khiêm nhìn ông ta với chút sợ hãi. Tôi không chần chừ nói vọng xuống:
– Anh nghe lời ông ấy đi, ông ấy là người tốt, đang cứu anh đấy.
Anh Gia Khiêm lắng nghe và sau đó ôm chặt người của ông ta. Khi cả hai đã chắc chắn trên sợi dây, ông ta nói:
– Kéo lên đi.
Người ở trên bắt đầu cố gắng kéo dây lên. Nhận thấy sức nặng, tôi chạy đến để giúp, nhưng ông ta cản lại:
– Cô đứng sang bên kia đi, tôi tự mình chịu đựng được.
– Thêm người thêm sức, anh để tôi phụ anh đi.
– Không được đâu, Ngô tổng mà biết sẽ trách phạt tôi đấy.
– Giờ phút này không phải lúc để nghĩ về những điều đó. Do tôi tự nguyện, người ở dưới là anh trai tôi, nên tôi cần phải góp phần sức mình.
– Nhưng…
– Không cần lo lắng. Để tôi phụ anh. Có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm để anh không bị phạt.
Tôi không đợi ý kiến của anh ta, đã đưa tay kéo phụ. Dù lòng bàn tay đỏ và đau vì sức ma sát của sợi dây, tôi vẫn không bỏ cuộc. Cuối cùng, nhờ cố gắng của tôi và người của Ngô tổng, cả hai đã lên đến an toàn. Thấy vậy, tôi để anh ta giữ và chạy đến để đỡ anh Gia Khiêm lên.
Sau một cuộc chiến khốc liệt, cả Gia Khiêm và Ngô tổng cũng đã an toàn. Nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của Gia Khiêm, tôi nhanh chóng trấn an:
– Không sao nữa rồi, có em đây, anh đừng sợ nữa nhé.
Anh nhìn tôi và mếu máo:
– Anh sợ lắm… sợ sẽ không được gặp Lam Lam nữa. Người xấu nói đưa anh đi gặp em, nhưng anh không thấy Lam Lam đâu cả. Sau đó, người xấu còn đẩy anh xuống dưới đó. Thật sự, anh rất sợ. Huhuhu.
Anh nói và khóc, làm tôi cảm thấy xót xa. Tôi tự trách mình vì đã bỏ anh lại một mình mà bị người xấu hãm hại. Tuy nhiên, Gia Khiêm cũng chẳng ra ngoài hay tiếp xúc với người lạ nên ai lại biết và muốn hại anh ta. Tôi cảm thấy thật kỳ lạ.
– Em đã dặn anh ngồi đó chờ em mà. Sao anh lại đi theo người lạ nữa hả?
Anh tức tưởi nói:
– Anh nghe lời Lam Lam mà. Anh không có đi, nhưng người xấu nói là em kêu anh đến nên anh mới đi theo. Người xấu biết Lam Lam nên anh mới đi.
Tôi hiểu là ai đó biết tôi và cả Gia Khiêm, nên mới dùng tôi để dụ anh ra khỏi nơi an toàn và thực hiện âm mưu hại anh.
– Thế anh có nhớ mặt người xấu không?
Anh gật đầu:
– Anh nhớ.
– Vậy, anh vẽ lại người xấu cho em nhé.
– Về nhà anh sẽ vẽ cho Lam Lam.
– Thôi, giờ em đưa anh về nhà. Anh nhớ chuyện hôm nay, không được nói với ai hết nhé. Nếu không, em sẽ giận anh đấy.
– Anh hứa mà, anh sẽ không nói với ai hết.
– Sao cô không cho anh ta nói?
Ngô tổng bất ngờ lên tiếng hỏi. Tôi nhìn xuống và mới phát hiện thấy phần áo trắng của ông ta nhuộm đỏ. Dường như ông ta bị thương.
– Ông bị thương rồi, tôi xin lỗi vì đã giúp cứu anh tôi mà đã làm ông bị thương.
Ông ta nhìn xuống chỗ tay mình, sau đó cười và nói:
– Không sao, chỉ là bị trầy xước tí thôi. Mà cô không cần phải xin lỗi. Tôi cũng muốn giúp người mà.
Tôi nhìn ông ta với lòng biết ơn:
– Cảm ơn ông.
– Tôi đã bảo cô đừng cảm ơn mà. Sao cô lại nói nhiều thế? Ah, mà cô chưa trả lời tôi, tại sao lại không cho anh ta nói? Cô định giấu người nhà à? À, cô nói với tôi là mồ côi mà giờ lại có anh trai à?
– Tôi được nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, không biết về gia đình của mình. Gia đình nuôi đã giúp đỡ tôi nhiều, và tôi xem họ như người thân. Vì vậy, tôi gọi anh ta là anh trai mình và không thấy có gì sai.
– Chuyện này tôi không muốn anh ấy nói ra để tránh làm phiền gia đình và lo lắng cho anh ấy. Trong nhà, anh ấy bị cấm ra ngoài, nên tôi phải xin lắm mới được đưa anh ấy đi chơi. Hôm nay là trường hợp đặc biệt, và không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy. Nếu tôi kể ra, có lẽ anh ấy sẽ bị giam trong phòng mãi mãi.
– Còn phần tôi muốn từ từ điều tra xem ai đứng sau việc muốn hại anh ấy.
Người Ngô tổng khen ngợi:
– Cô suy nghĩ rất thấu đáo, tôi khâm phục cô.
Tôi khiêm tốn:
– Tôi có gì đâu mà ông phải khâm phục.
– Cô rất đặc biệt, cô không biết điều đó à?
Tôi không hiểu ông ta nói về điểm gì đặc biệt. Trước đây, Trọng Khôi cũng từng nói như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy bình thường.
– Tay cô sao thế?
Ngô tổng chú ý đến tay tôi, nơi có vết thương từ sợi dây in sâu vào da. Anh Gia Khiêm cũng quan tâm và cầm tay tôi lên thổi nhẹ.
– Tay Lam Lam bị chảy ɱ.áύ rồi kìa. Để anh thổi cho Lam Lam hết đau.
Tôi mỉm cười và trấn an anh:
– Em không sao.
Anh Gia Khiêm hỏi:
– Em không sao?
Nhưng anh ta vẫn tiếp tục thổi. Tôi nhìn Ngô tổng:
– Không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ, mai sẽ lành thôi.
Ngô tổng lúc này nói:
– Tôi xin lỗi, tôi đã cản trở nhưng cô ấy cứ kiên quyết muốn giúp, nên tôi…
Tôi nhanh chóng cắt lời:
– Không phải lỗi của anh ấy, do tôi tự nguyện giúp đỡ. Ông đừng trách phạt anh ấy, nếu không, tôi sẽ thêm Ϯộι.
Ngô tổng đáp:
– Khi về, tôi sẽ xử lý anh sau.
– Ông định làm gì?
– Chuyện quản lý dưới của tôi, cô không cần quan tâm. Tôi cũng không phạt nặng anh ta, nhưng có Ϯộι thì phải chấp nhận. Đó là quy định của người làm dưới quyền tôi. Nếu không trách phạt, họ sẽ không nhận ra lỗi để tránh tái phạm.
Tôi nghe vậy không nói gì, tôi cảm thấy làm sao đó phải xem xét vết thương của cả hai để an tâm. Tôi định đưa anh Gia Khiêm về, nhưng Ngô tổng lại nói:
– Để tôi đưa cô đi vào bệnh viện kiểm tra vết thương.
Tôi định từ chối, nhưng ông ta tiếp tục:
– Tôi không yên tâm, sẵn đến đó kiểm tra cho anh cô luôn.
Tôi gật đầu:
– Vậy đến bệnh viện xem vết thương cho ông luôn.
– Cô quan tâm tôi à?
– Dù sao ông đã giúp tôi, nên tôi cảm thấy cần phải xem xét vết thương để an tâm.
– Cô đúng là một cô gái tốt.
– Ông nói quá lời, tôi thấy mình bình thường lắm.
– Với ai thì có lẽ vậy, nhưng với tôi, cô rất đặc biệt.
– Bây giờ chúng ta đến bệnh viện nhé.
– Ừm.
– Thì thì đi nhanh, tôi phải đưa anh trai về nhà, không người nhà sẽ la mắng.
– Vậy thì đi thôi.
Tôi dẫn anh Gia Khiêm theo ông ta xuống, người bên cạnh ông ta chạy trước để lấy xe. Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến bệnh viện.
Anh Gia Khiêm được kiểm tra, không có vấn đề nghiêm trọng, chỉ có tâm lý còn sợ hãi từ sự cố. Bác sĩ nói rằng sau vài ngày, tình trạng này sẽ cải thiện. Vết thương ở tay tôi chỉ là ngoại da, được làm sạch, bôi thuốc sát trùng và băng bó. Ngô tổng do va chạm với thanh sắt, vết thương hơi sâu, nên đã được khâu lại và chích ngừa.
Trước cửa bệnh viện, tôi nhìn Ngô tổng với áy náy.
– Tôi cảm ơn ông nhiều.
– Cô cảm ơn nhiều lần, một cũng cảm ơn, hai cũng cảm ơn là sao? Không phải tôi đã nói chỉ là giúp đỡ đơn thuần mà.
– Dù sao ông cũng giúp tôi cứu anh, lại còn bị thương vì vậy nữa…
– Tôi đã nói là không sao rồi, tại sao cô cứ nhắc lại? Nếu cô muốn cảm ơn, thay vì nói lời, có thể mời tôi ăn cơm được không?
Lời đề nghị của ông ta không quá đòi hỏi so với việc ông ta đã giúp đỡ, nên tôi nói:
– Nếu vậy, hôm nào tôi sẽ mời ông ăn cơm, xem như cảm ơn ông về những sự giúp đỡ vừa rồi.
Ông ta hài lòng cười.
– Tôi rất sẵn lòng chờ đợi. Làm thế nào tôi có thể liên lạc với cô? Lần trước ở nhà hàng, tôi nghĩ rằng đã không gặp lại cô, nhưng lần này ông trời thương tình mà cho tôi gặp cô ở đây và còn giúp tôi cứu anh Gia Khiêm. Qua tất cả, tôi thấy cô cũng là người tốt, nên tôi nói:
– Vậy, cho tôi số điện thoại của cô nhé. Khi nào có thời gian, tôi sẽ gọi mời cô ăn cơm.
Tôi nhìn về phía người bên cạnh ông ta, đang đứng gần chiếc xe Lamborghini đen sang trọng. Hiểu ý anh ta, tôi nhận lấy tờ danh thiếp mà anh ta rút ra và đưa cho tôi. Đọc thấy chữ “Tổng Giám Đốc Ngô Khải Hoàng” và tên công ty được viết bằng tiếng Trung, tôi không hiểu.
– Tôi sẽ đợi cô gọi đến.
– Tôi hứa là tôi sẽ giữ lời, nên đừng lo. Về bữa cơm, tôi không để mất lòng tin.
Ông ta cười và nói:
– Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ nghĩ là cô sợ tôi thôi.
Tôi đáp:
– Nếu ông là người tốt, tôi sợ gì.
Ông ta cười lớn hơn:
– Tôi tốt sao? Lần đầu tiên có người nói về tôi như vậy.
– Không phải vậy đâu.
– Không chắc, nhưng cô hãy đưa anh cô về đi, không lại bị la mắng, tôi đau lòng lắm đấy.
Tôi vội vã vì đã trở nên muộn và không để ý nhiều đến lời ông ta. Người của ông ta đã chuẩn bị sẵn taxi cho tôi. Lúc đầu, ông ta muốn đưa tôi về nhà, nhưng tôi đã từ chối vì nhiều lý do, không tiện để ông ta đưa.
– Vậy tôi xin phép về trước, vết thương trên tay ông cần phải cẩn thận nhé.
– Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Sau đó, tôi đưa anh Gia Khiêm lên taxi để trở về nhà Cao gia.
Ông Khải Hoàng nhìn theo bóng xe khi nó rời đi rồi mới nói:
– Về khách sạn đi, cho người điều tra về cô ấy cho tôi.
– Dạ, Ngô tổng.
Ông Khải Hoàng ngồi vào xe rồi mới nhìn về phía tay của mình, ông khẽ mỉm cười khi nhớ lại lời quan tâm của Uyên Lam. Hơn nửa cuộc đời, đây là lần đầu tiên ông nhận được sự quan tâm không phải vì tiền bạc hay quyền lực, bên cạnh người vợ ông. Từ Uyên Lam, ông tìm thấy hình bóng người vợ mà ông yêu thương, nhớ mãi. Dù đã có qua lại với không ít phụ nữ, nhưng họ chỉ là giao dịch, ông đưa đổi tiền và đồ xa xỉ, nhưng về tình cảm, ông chỉ dành cho một người duy nhất, vợ của mình. Dù có mọi thứ, nhưng sâu trong tâm hồn ông vẫn cô đơn vì nhớ về người vợ đã khuất và hối lỗi về việc tìm đứa con gái đã mất.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên trong cuộc đời này là điều kỳ lạ. Người giống nhau là chuyện bình thường, nhưng tương đồng từ tính cách đến ngoại hình là điều hiếm gặp. Ông mở chiếc ví, bên trong là tấm ảnh của một người phụ nữ trẻ, gương mặt thanh tú, đôi mắt đen lớn và cái miệng nhỏ xinh của cô, làn da trắng hồng rạng rỡ. Nhìn vào người trong ảnh, cô gái trở nên hấp dẫn và quyến rũ. Ông Khải Hoàng nhìn vào bức ảnh và nói:
– Thụy Bích, có phải từ trên kia, em thấy anh đơn độc quá nên đã đưa cô ấy đến để làm bạn cùng anh phải không?